*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Trong phòng ngủ rộng rãi, đèn hình chén tỏa những tia sáng màu vàng nhạt chiếu vào hai người đang lặng lẽ ôm nhau, chiếc đèn chùm thủy tinh treo trên trần phản chiếu bóng dáng của họ.
Đến bây giờ Thịnh Tuệ mới hoàn toàn nhận ra rằng so với bạn thân, bạn đời hóa ra còn có cách kết nối sâu sắc hơn.
Trước đó cô đã tháo chiếc kính gọng vàng trên mũi Chu Thời Dư xuống vì muốn mình có thể nhìn rõ đôi mắt đen sau tròng kính của anh.
Chẳng mấy chốc cô bất ngờ nhận ra tối nay người đàn ông im lặng ít lời dường như hung hăng hơn mọi lần.
Chu Thời Dư không còn dỗ dành cô, nói lời âu yếm mắc cỡ với Thịnh Tuệ khiến vành tai cô ửng hồng như thường lệ, suốt quá trình anh không nói gì, hai con ngươi đen sâu thăm thẳm.
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, trên vầng trán bóng láng của anh có lớp mồ hôi toát lên vẻ cấm dục, trong mắt Thịnh Tuệ trở thành bùa yêu mê hoặc.
Không thể phủ nhận Chu Thời Dư sở hữu một bộ mặt rất có tính lừa gạt.
Toàn bộ cơ quan của tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác theo đuổi sự mạnh mẽ, ưu tú, ai cũng muốn trú dưới tán ô do Chu Thời Dư cầm để tìm kiếm sự che chở.
Chu Thời Dư hẳn là bất khả chiến bại.
Thời gian dần trôi qua, nếu Chu Thời Dư cảm thấy mệt mỏi hoặc đau đớn không chịu nổi, sẽ có ai đến để ở bên dỗ dành, âu yếm li3m vết thương cho anh?
“… Tuệ Tuệ, gần đây em luôn nhìn anh như thế này.”
Trong giọng nói khàn khàn của anh, những suy nghĩ bay xa của Thịnh Tuệ cuối cùng cũng bị nụ hôn kéo trở về hiện thực, đỉnh đầu cô được bàn tay ấm áp khô ráo bảo vệ.
Trong lúc hoảng hốt, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen sâu của anh, nghe thấy anh nói tiếp:
“Giống như bây giờ, đôi mắt luôn chan chứa nỗi buồn.”
Thịnh Tuệ mơ mơ màng màng nghĩ, người bị đau rõ ràng không phải cô, cô chỉ hơi choáng váng thôi mà, làm sao lại cảm thấy buồn được.
(*) Lời của tác giả:
[Thật sự không có sự thân mật nào từ cổ trở xuống, xin (ban kiểm duyệt Tấn Giang) đừng khóa chương]
Trán chạm vào nhau, cô giơ tay ôm lấy cổ Chu Thời Dư, gần như bị nhiệt độ của làn da anh đốt cháy, cô nhẹ giọng nói:
“… Có phải anh nhìn thấy bản thân trong mắt em, vậy nên anh mới cảm thấy buồn không?”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Thịnh Tuệ vừa dứt lời, cô cảm thấy môi anh lại ấn xuống khóe miệng cô, như thể anh dùng thủ đoạn này để cố bảo cô im lặng.
Nhắm mắt lại, khóe miệng truyền đến cơn đau âm ỉ, cô nhẹ hít vào một hơi gọi tên anh: “Chu Thời Dư, thật ra anh cũng sẽ cảm thấy tủi thân, cũng thấy sợ hãi, phải không?”
Giống như Thịnh Tuệ không muốn mình từ khi sinh ra đã khéo léo hiểu chuyện, thì làm sao Chu Thời Dư từ nhỏ lớn lên lại có thể sinh ra cảm giác “không gì có thể phá hủy” được.
Tất cả sự ngoan cường và sức mạnh thể hiện ra trước mặt người ngoài chỉ là một đống roi hằn trên vai và những vết sẹo chồng chéo lên nhau trên cổ tay.
Chu Thời Dư nói mặt cô trông buồn, nhưng Thịnh Tuệ lại nghĩ có thể anh đang vô thức xem cô như một cách để bày tỏ cảm xúc của mình, chỉ lúc này mới sẵn sàng lộ ra một phần yếu ớt trong chốc lát.
Cảm nhận được đáy lòng đau đớn râm ran như kim đâm, Thịnh Tuệ chật vật ngẩng đầu lên đón nhận đôi môi ấm áp của Chu Thời Dư:
“Chu Thời Dư, nếu em có thể gặp anh sớm hơn thì tốt rồi.”
Thịnh Tuệ nhớ rất rõ, mỗi chữ trong câu nói này cô đã từng nói với chồng rồi.
Khi đó, cô bị những đau khổ trong quá khứ quấn lấy khiến cô không kìm được mà luôn nghĩ rằng, nếu có người trước mắt làm bạn với mình sớm hơn một chút thì tốt biết bao, thế thì những ngày u tối không thấy tí ánh sáng nào sẽ không khó khăn đến thế.
Cô biết rất rõ, Chu Thời Dư sẽ không bao giờ để cô phải chịu bất kỳ sự ấm ức nào.
Câu nói đó ngày hôm nay vẫn được áp dụng, có điều thân phận đã thay đổi.
Nếu có thể gặp lại Chu Thời Dư sớm hơn một chút thì thật tốt, nếu mười ba năm trước bọn họ không để vuột mất nhau, nếu cô vẫn nhớ rõ về anh thì tốt biết chừng nào.
Ít nhất cô có thể ở bên anh.
Cho dù muộn màng giống như hiện giờ, chỉ cần miệng cô nói ra thì cũng tốt hơn là để Chu Thời Dư một mình gánh chịu quá khứ đen tối.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tuệ cảm thấy rất buồn vì sự yếu đuối và kém cỏi trước kia của mình.
Tay trái của Chu Thời Dư đang chạm vào eo cô vẫn đeo chiếc đồng hồ như mọi khi, dây đeo làm từ bạch kim lạnh như băng.
Khi lòng bàn tay của anh dùng sức, chiếc đồng hồ bạch kim lạnh lẽo như muốn khảm vào da thịt Thịnh Tuệ.
Thịnh Tuệ đột nhiên cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Cơn đau tột độ quét qua cô khiến cô nghẹt thở, làm cô gần như bật khóc, đôi mắt vốn đã ửng đỏ của cô ầng ậng nước.
Chu Thời Dư luôn thương cô, không để cô chịu ấm ức dù chỉ nửa phần.
Giây tiếp theo, anh không còn muốn chiếm hữu cô nữa mà ôm Thịnh Tuệ ngồi dậy, cẩn thận quấn cô trong tấm chăn nhung để có thể nhìn rõ mặt cô.
“……..
Anh không tủi thân.”
Mười ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc mềm mại của Thịnh Tuệ, đôi môi mỏng hôn lên khóe mắt ẩm ướt của cô, giọng nói khàn khàn xen lẫn chút vội vàng sốt ruột:
“Bé ngoan đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Thịnh Tuệ không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa, thời kỳ phản loạn mà cô kìm nén bấy lâu nay đã trỗi dậy, thậm chí cô còn dám đối đầu cãi vã với Vu Tuyết Mai.
Bây giờ Chu Thời Dư càng không cho cô khóc, cô càng cố ý ch ảy nước mắt.
Cô tựa đầu vào bờ vai rộng của anh, một giọt nước mắt chảy xuống tấm lưng chồng chất sẹo của Chu Thời Dư, lên án:
“Vừa nãy em nói với anh nhiều như vậy, sao anh lại không để ý tới em.”
Đối mặt với thái độ có hơi tsundere của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư trái lại kiên nhẫn vô cùng.
Anh ôm Thịnh Tuệ vào lòng, giọng nói nặng trĩu: “Thật ra mấy năm nay anh vẫn thường đến chùa cầu phúc và ước nguyện.”
(*)
Tsudere dùng để chỉ những người có tính cách rất khó gần, dễ nổi nóng nhưng nội tâm dễ thương, đa cảm và biết quan tâm đ ến người khác, là kiểu “ngoài lạnh trong nóng”.
“Anh khẩn cầu với thần linh, hy vọng thế giới này sẽ đối xử với người con gái của anh tốt một chút, mỗi ngày càng thêm tốt một chút.”
Hai người ôm trực diện nên không nhìn rõ mặt nhau, Chu Thời Dư nhẹ vỗ lên tấm lưng thon thả của Thịnh Tuệ, hít một hơi thật sâu.
Âm cuối của anh hơi run rẩy, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ: “Em thì hay rồi, vì sao cứ luôn muốn chuốc khổ vào mình thế?”
Trước đây anh luôn cảm thấy Thịnh Tuệ ngốc nghếch, lâu thế rồi mà không nhận ra tình yêu sâu đậm của anh.
Nhưng giờ anh lại ước gì cô không quá thông minh sắc bén, đừng có “không cần thầy dạy cũng hiểu”.
Xã hội là một nhà giam vô hình, ta ở trong đó không thể chỉ cứ giữ bo bo cho mỗi thân mình, Chu Thời Dư biết anh đã có thể dùng thân phận là một “người bình thường” để hòa nhập vào đó.
Kì thực chỉ cần Thịnh Tuệ không tìm hiểu sâu hơn, cho dù cô chỉ ôm bệnh ở nhà thì những lời nói và ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều sẽ bị chặn lại bên ngoài cánh cửa.
Nhưng Thịnh Tuệ nhất quyết đẩy cửa đi ra ngoài.
Từ đó trở đi, trong mắt cô không còn những người qua đường vội vã nữa mà luôn tự hỏi liệu người khác có đang chăm chú nhìn người yêu mình bằng ánh mắt kỳ lạ hay không.
Không hiểu và giả vờ không hiểu là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Rõ ràng có nhiều cách dễ dàng hơn để sống qua ngày, Chu Thời Dư không muốn cô phải mang vác gánh nặng lớn như vậy.
“……..
Giống như việc anh đối xử rất tốt với em, tất cả mọi chuyện đều là do em tự nguyện.”
Một giọng nữ mang theo giọng mũi kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, Chu Thời Dư nghe thấy Thịnh Tuệ đang tựa đầu vào vai anh khụt khịt, ồm ồm nói:
“Anh không vui sao?”
“Đương nhiên là vui rồi, cũng rất cảm kích.”
Chu Thời Dư tận mắt chứng kiến cô người yêu của mình trưởng thành nhanh đến mức chính anh cũng phải kinh ngạc, trong lòng anh bộn bề cảm xúc, anh giơ tay vén những sợi tóc bết vào thái dương của Thịnh Tuệ ra sau tai, ấm áp nói:
“Anh chỉ là cảm thấy, quá trình trưởng thành của con người quá thống khổ.”
“Nếu có thể, Thịnh Tuệ, anh hy vọng em cứ là chính mình, luôn là một cô bé vô tư vô lo.”
Hy vọng trong đáy mắt cô vẫn luôn tỏa sáng, bên môi luôn vương nụ cười.
Giống như cái nhìn thoáng qua trong bệnh viện mười ba năm trước, từ đó trở đi, anh vạn kiếp bất phục.
(*)
(*)
Vạn kiếp bất phục: vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.
“Nhưng em không muốn như vậy.”
Giọng nữ nhẹ nhàng và kiên định phản bác khiến Chu Thời Dư cũng sửng sốt trong giây lát.
Sau đó anh thấy Thịnh Tuệ ngồi thẳng dậy, đôi mắt hơi ửng đỏ, nhưng trong đôi mắt ngấn nước lại tràn đầy quyết tâm:
“Em thà tỉnh táo và đau đớn còn hơn sống trong những ảo tưởng tốt đẹp đầy dối lừa.”
Nhớ lại những từ th ô tục chưa từng có tối nay, ngay cả bản thân Thịnh Tuệ cũng phải ngạc nhiên ——
Ngay cả bây giờ, trong nhận thức của Thịnh Tuệ, cô vẫn mềm yếu và thậm chí thỉnh thoảng vẫn còn hèn nhát.
Thể chất khiếm khuyết và xuất thân gia đình đầy áp lực khiến Thịnh Tuệ luôn nhượng bộ khi có chuyện xảy ra, sau khi kết hôn, Chu Thời Dư lại bảo vệ cô rất tốt, thứ cô muốn chẳng cần phải vất vả tốn công sức gì vì anh người yêu sẽ luôn giúp cô có thứ đó trong tầm tay.
Phải đến sự việc gần đây, Thịnh Tuệ mới bừng tỉnh nhận ra.
Khi thực sự muốn có được thứ gì đó, nếu chỉ tránh né hay nhượng bộ hay được người khác tặng sẵn cho, thì tất cả đều không như mong muốn.
Giống như lần đầu tiên khi cô nhìn thấy cuốn nhật ký, cô nhận ra rằng mình không thể, chứ đừng nói đến việc sống mãi trong tháp ngà do Chu Thời Dư xây dựng.
(*)
Tháp ngà: ám chỉ cuộc sống không có thực hoặc không có những điều xấu xa.
Nếu muốn cái gì, thì cứ đối mặt với chông gai và đau khổ, liều mạng chiến đấu vì nó.
Dập đầu chảy máu cũng không sao, thà tầm thường chẳng làm nên tài cán gì thì vẫn hơn là thờ ơ.
Hơn nữa, ai nói cô không thể đứng trước Chu Thời Dư che chở cho anh.
Ai là kẻ quy định cô không thể là người che dù cho Chu Thời Dư khi trời đổ mưa tầm tã.
Thịnh Tuệ chăm chú nhìn Chu Thời Dư, ánh mắt lưu chuyển: “Nếu anh cứ muốn em là cô nhóc của mười ba năm trước, anh sẽ mãi không thể có được em trọn vẹn đâu.”
Đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến lần hai người gặp nhau mười ba năm trước.
Cô nhanh nhạy bắt được tia kinh ngạc trong đôi mắt đen của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ dùng hai tay đẩy vai anh, dễ dàng “đảo khách thành chủ” cô nằm trên anh nằm dưới.
Cô cúi đầu xuống hôn lên yết hầu đang trượt lên xuống của anh rồi di chuyển xuống phía dưới như muốn bày tỏ: “… Giống như bây giờ ——”
Cô còn chưa nói xong, Chu Thời Dư đã giơ tay chạm vào môi răng của cô, đầu ngón tay ấm áp của anh để ở chiếc răng nanh sắc nhọn của cô.
Chóp mũi tràn ngập mùi thơm cơ thể mềm mại ấm áp chỉ mình cô có.
Chu Thời Dư nhìn thấy suối tóc đen của cô xõa tung ở bên mặt và trước người mình, trong ngực nổi lên những làn sóng đau rát và ngứa ngáy.
Thịnh Tuệ quả thực không phải là một con mèo nhà ngoan ngoãn, mà là một con bạch hồ chỉ có thể tình cờ bắt gặp chứ không thể săn tìm được, quyến rũ người ta đến mức không hay biết.
Chuyện gì có liên quan đến cô, thân thể Chu Thời Dư chỉ còn lại xương cốt quật cường bướng bỉnh, anh suy nghĩ một lúc vẫn không chịu nhượng bộ: “Không sao cả.”
“Cho dù như thế nào, Thịnh Tuệ vẫn luôn có được một Chu Thời Dư toàn tâm toàn ý với em, đến chết cũng không phai.”
Người đời nói anh vô dụng, Chu Thời Dư thấy cũng chẳng sao, nhưng nói đến chuyện yêu Thịnh Tuệ thì anh muốn mình phải đứng đầu.
“…… Chưa bao giờ thấy anh bướng đến thế.”
Thịnh Tuệ mím môi bất mãn thì thầm.
Cô nắm tay Chu Thời Dư mười ngón tay đan vào nhau, nghe tiếng thở sâu và dồn dập của anh, lực chú ý toàn thân đều tập trung vào một chỗ.
Cô cúi người giận dữ cắn khóe môi anh: “Chu Thời Dư, có đôi lúc anh rất biết cách chọc người ta bực bội đấy.”
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông với ngũ quan vừa sắc bén vừa thanh tú không chê vào đâu được nhìn vẻ mặt oán hận của cô, anh chợt cười.
Mắt Thịnh Tuệ lại bắt đầu rưng rưng, cô cắn môi, không quên hỏi:
“…… Anh lại cười cái gì?”
“Không có gì.”
Chu Thời Dư giơ tay, lòng bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng vuốt v e sườn mặt của cô.
Đôi mắt đen của anh chứa đựng nhiều cảm xúc khó hiểu như vui vẻ, tiếc thương mà Thịnh Tuệ khó thể lý giải, trong phòng ngủ vang lên một giọng trầm thấp:
“Chỉ là anh đang rất vui, cô gái của anh thật sự trưởng thành rồi.”
–
Hai tiếng sau, Thịnh Tuệ chậm rãi mở mắt, nghiêng người, cẩn thận đứng dậy rời khỏi giường.
Người bên cạnh hít thở sâu đều đặn, nhưng dù vậy, Thịnh Tuệ cũng không thể đoán ra Chu Thời Dư có thực sự ngủ hay không.
Nhưng điều này cũng không ngăn được cô.
Cô xỏ dép vào, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rời khỏi phòng ngủ.
Đối diện là căn thư phòng giống như cấm địa, cửa phòng đóng kín.
Chu Thời Dư đã nói về sau cô có thể tùy ý ra vào nơi này.
Trước cửa thư phòng, tay phải Thịnh Tuệ vẫn dừng lại trên tay nắm cửa mãi vẫn chưa mở đi vào, cô vẫn còn sợ hãi trước khung cảnh tối tăm bên trong.
Cô hít một hơi thật sâu, khẽ cắn răng hàm đồng thời ấn lòng bàn tay xuống.
Lúc chuẩn bị bước vào bóng tối, khi cô ngước mắt lên đã nhìn thấy một màu vàng ấm áp dễ chịu.
Nhìn căn phòng vốn tối tăm khiếp hồn giờ bốn bề được phủ kín bởi giấy dán tường màu vàng nhạt mà cô yêu thích, không còn chút tối tăm nào, Thịnh Tuệ bỗng chốc nín thở, hô hấp ngưng trệ.
Cô biết rất rõ căn thư phòng này có ý nghĩa như thế nào đối với Chu Thời Dư.
Anh ghét sự tồn tại của căn phòng tiết lộ bệnh tình của mình, nhưng đồng thời, kệ sách trong căn phòng này lại là nơi ẩn náu duy nhất để anh sống sót và trốn tránh khi bệnh tình phát tác.
Đúng vậy, sao cô lại quên Chu Thời Dư vẫn luôn xót cô, không nỡ để cô phải chịu xíu tủi thân nào?
Mỗi câu cô nói, từng từ từng chữ trong câu đều được Chu Thời Dư cẩn thận ghi nhớ và cất giữ trong lòng, dù có bao lâu mới lấy ra ngoài thì mỗi chữ đều mang theo tâm huyết nóng bỏng quý giá của anh.
Đột nhiên Thịnh Tuệ lại chùn bước, cô đứng ở trước cửa lưỡng lự rất lâu, mãi không chịu bước vào.
Cô đến đây là để thử dãy mật khẩu được viết trong cuốn nhật ký xem có mở được két sắt thư phòng hay không.
Cô rất muốn biết trong tờ di chúc chỉ liên quan đến cô mà Lương Hủ Bách đã nhắc đến kia, trước khi hai người gặp lại nhau, rốt cuộc người yêu của cô đã để lại cho cô lời gì trước khi giã từ dương thế.
Tuy nhiên vào lúc này, đối mặt với sự thỏa hiệp to lớn mà Chu Thời Dư dành cho cô, Thịnh Tuệ bắt đầu do dự liệu cô có thực sự muốn giấu anh để đi nhìn trộm những dòng tâm sự mà có lẽ anh không muốn chia sẻ hay không.
“……”
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Thịnh Tuệ chậm rãi bước một bước, tay chạm vào tấm giấy dán tường mới tinh, bước vào nhà, mắt nhìn tầng dưới cùng của kệ sách trên tường.
Cô chỉ muốn xem qua thôi, hiện tại chưa muốn mở két sắt ——
Nửa câu sau chưa kịp hiện lên trong đầu thì Thịnh Tuệ nhìn thấy két sắt vô cùng rõ ràng, cô sửng sốt một lát rồi bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, lại cảm thấy rất hợp lý.
Không cần cô thử, két sắt đã được Chu Thời Dư mở khóa rồi.
Cũng đúng, việc đưa sổ nhật ký là chuyện lớn như vậy, tuy là chủ ý của Lương Hủ Bách nhưng nhất định phải có sự cho phép của Chu Thời Dư thì mới được.
Hơn nữa, với tính cách đi một bước tính trăm bước của Chu Thời Dư, làm sao anh có thể không tưởng tượng được cô sẽ phản ứng như thế nào sau khi nhìn thấy nội dung và lời nhắc về di chúc trong cuốn nhật ký.
Anh dự đoán được cô sẽ tò mò mà tìm đến, thậm chí còn tính đến chuyện cô sẽ đắn đo do dự, người chu đáo như Chu Thời Dư luôn đáp ứng yêu cầu của Thịnh Tuệ mà không cần cô phải mở miệng yêu cầu.
Cô muốn gì thì anh cũng sẽ lấy ra ngay và nhẹ nhàng đặt vào tay cô bằng cách thức đàng hoàng nhất.
Đối mặt với anh người yêu chu toàn như vậy, Thịnh Tuệ chỉ biết dở khóc dở cười.
Việc đã đến nước này, cô cũng không cần phải đắn đo làm gì nữa.
Thịnh Tuệ đi tới tủ sách ngồi xổm xuống, hô hấp căng thẳng, giơ tay lên mở cánh cửa không khóa.
Ngay lúc cô nghĩ mình sắp phải lục tung chiếc két sắt chứa đầy đồ có giá trị cao ngất ngưởng và khó khăn lắm mới tìm được di chúc thì lại nhìn thấy bên trong đó chỉ có một ít đồ đạc.
Cô lại một lần nữa bất ngờ đến ngây người.
Đồ vật trong két sắt rất ít, số lượng chỉ đếm trên một bàn tay.
Thịnh Tuệ lại gần nhìn kỹ từng cái một, xác nhận chỉ có bốn món.
Giấy chứng nhận kết hôn được bảo vệ trong một khung ảnh làm từ vật liệu đặc biệt, một chiếc túi bình an cũ được cất trong túi nhựa trong suốt cùng một tập thơ “Hai mươi bài thơ tình và một bài ca tuyệt vọng” của Neruda ——
Và bản di chúc viết tay mà Thịnh Tuệ đang tìm kiếm trong chuyến đi lần này!
------oOo------