*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiện đường nên đưa những người gặp nạn về đến nhà.
Đây đều là lời thuận miệng mang theo thiện ý, từ nhỏ đến lớn Thịnh Tuệ đã nghe nhiều, nhưng cô khéo léo từ chối tất cả.
Thay vì tỏ ra yếu đuối hay xấu hổ trước mặt người khác, cô thà cắn răng chịu đựng một mình.
Nhưng lúc này cô đang trong thang máy, đối mặt với sự giúp đỡ của Chu Thời Dư, trong nhất thời cô dường như cảm động và trở nên tham lam với cảm giác an toàn vừa nãy, môi miệng không thể thốt ra hai từ "không cần”.
Người đàn ông không hề gấp gáp, cũng không hỏi nhiều, hai tay anh đút vào túi quần, nhìn thẳng phía trước, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Hai người vẫn giữ im lặng cho đến khi cửa thang máy từ từ mở ra, tiếng "ding" vang lên như nhắc nhở Thịnh Tuệ trở về thế giới thực để cô đối mặt với sự tàn khốc vô danh ngoài cửa.
Chu Thời Dư tiến lên vài bước, giơ tay chặn khung cửa, ra hiệu cho Thịnh Tuệ ra ngoài trước.
Như có ý chừa cho cô một cơ hội trốn thoát.
Thịnh Tuệ thản nhiên chấp nhận sự phụ thuộc của mình vào người đàn ông, xoay người nói:"! Vậy làm phiền ngài Chu.
”
Rõ ràng chuyện này là Thịnh Tuệ nhờ vả anh, nhưng cô nhìn thấy nụ cười trên môi Chu Thời Dư, giống như anh đang thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông cao gầy bước ra khỏi thang máy, đôi mắt sau cặp kính hơi cong lên, khẽ thấp giọng ôn hòa như ngọc: “Là vinh hạnh của tôi.
”
Không thấy xe của Chu Kỳ ở bãi đậu xe.
Thịnh Tuệ vừa đi vừa lo lắng kiểm tra nhiều lần, xác nhận anh ta không có ở đằy mới an tằm, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng dịu dàng trấn an: “Quản lý nhà hàng đã đi kiểm tra rồi, Chu Kỳ trực tiếp lái xe rời đi, không có ở lại.
"
Chu Thời Dư đưa cô đến gần chiếc xe Aston Martin, kéo cánh cửa bên ghế phụ ra, cẩn thận nhắc nhở: “Cô cẩn thận kẻo đụng đầu.
”
“Cảm ơn.
”
Thịnh Tuệ không biết gì về ô tô, hồi đại học cô đã có bằng lái, nhưng số lần lái xe chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù vậy, chỉ liếc mắt một cái cô cũng nhìn ra chiếc xe trước mắt này rất xa xỉ, sau khi lên xe, cô sợ nước canh tràn ra ngoài nên cẩn thận giữ chặt túi nilon trên chân, cột chặt lại định về nhà mới ăn.
Cô lo mình có thể bị hạ đường huyết trên đường về nên nhân lúc Chu Thời Dư chưa vào ghế lái, cô lấy socola trong túi xách ra.
Cô vừa xé bao gói thì cửa xe mở ra, nghe thấy tiếng động nên quay đầu qua nhìn, bàn tay đang cầm viên socola lập tức nắm lại.
Chu Thời Dư nhìn thấu cô đang giả vờ bình tĩnh, bất đắc dĩ cười: “Đồ ăn trong túi cô không thích sao?”
“Không phải.
” Thịnh Tuệ vội vàng lắc đầu, nhanh chóng ném viên socola vào lại túi xách: “Tôi sợ làm đổ đồ ăn, dơ xe của ngài.
”
"Chỉ là phương tiện đi lại mà thôi, nếu bẩn thì đưa xe đi rửa.
"
Sau khi Chu Thời Dư ngồi vào ghế lái, anh không khởi động xe ngay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu ai cũng giữ xe sạch sẽ thì nhân viên vệ sinh xe ô tô thất nghiệp mất.
”
Người đàn ông nhìn cô, hơi hơi mỉm cười: “Cho nên cô cứ yên tâm ăn, nếu lỡ đổ ra thì coi như cho họ có cơ hội làm việc.
” Thịnh Tuệ: “!.
.
” Còn có thể như vậy á?