*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Cả đêm Chu Thời Dư không ngủ.
Hơi thở sâu đều đặn của vợ phả vào tai, mùi hương cơ thể thoang thoảng làm người ta phải nhung nhớ, mọi thứ trước mắt như muốn nói rằng đây không phải là sản phẩm của não bộ.
—— Khác với thính giác hay ảo giác, khứu giác không bao giờ từ không có bịa ra thành có được.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào qua tấm rèm mỏng rồi dừng trên bờ vai và mái tóc của nàng người yêu đang ngủ say khiến khuôn mặt vốn đã hiền hòa của Thịnh Tuệ càng thêm yên bình.
Vô số lần sau khi kết hôn, Chu Thời Dư lặng lẽ nằm bên cạnh Thịnh Tuệ nhìn nàng người yêu chăm chú thật lâu, trong mắt anh tràn ngập tình yêu say đắm không điều kiện.
Chỉ trong màn đêm tĩnh lặng anh mới có thể nhìn cô trắng trợn như vậy, không lo bị người khác quấy rầy, cũng như không cần lo lắng tình cảm khắc cốt ghi tâm quá mức này sẽ làm phiền cô.
Chu Thời Dư xem đôi mắt như ngòi bút mực mà phác họa khuôn mặt cười của Thịnh Tuệ trong lúc mơ màng ngủ —— Cô có bờ môi tươi cười bẩm sinh, đôi môi mỏng mềm mại đang hơi nhếch lên.
Làm anh không khỏi nghĩ đến đôi mắt biết cười của cô khi cô miêu tả khung cảnh tươi đẹp của một gia đình ba người cách đây không lâu.
“… Cái lần cầu hôn anh nói qua xem căn nhà bên Thành Tây, sau này có con thì có thể chuyển đến đó.
Sân sau rộng rãi có thể trang bị xích đu và cầu trượt, lúc chơi với con chúng ta cũng có thể phơi nắng nhiều hơn……”
“…..
Anh có mong đợi điều gì về con không? Em thì hy vọng nó có thể khỏe mạnh và vui vẻ là được.
Tất nhiên là nếu nó giống anh thì càng tốt, em còn chưa thấy bộ dạng lúc nhỏ của anh…”
“……”
Niềm hy vọng và mong đợi phát ra từ trong cõi lòng làm giọng nói của Thịnh Tuệ trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng Chu Thời Dư lại cảm thấy lồ ng ngực mình như bị sưng phồng, nó không ngừng to ra đè ép trái tim và xương sườn của anh.
Lúc sắp không thở được, anh lặng lẽ ngồi dậy rời khỏi giường, lấy điếu thuốc và bật lửa trong ngăn kéo rồi một mình đi ra ban công cách xa phòng ngủ chính nhất.
Gió đêm cuối xuân mát lạnh nhưng may mà anh vẫn còn chịu được.
Anh hoàn hồn đóng cửa kính lại để mùi khói thuốc không bay vào nhà rồi tùy ý dựa vào bức tường xám để tránh gió, lấy trong túi ra một hộp thuốc lá còn bọc nhựa mới toanh.
Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên và duy nhất anh hút thuốc sau khi kết hôn, cũng là trong vòng năm, sáu năm qua.
Tiếng xèn xẹt của bật lửa phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, ngọn lửa run rẩy đung đưa thắp sáng đầu điếu thuốc màu trắng ngà, làm lộ ra lớp thuốc lá màu nâu sẫm bên trong.
Ngọn lửa đỏ rực đã tắt, làn khói trắng lượn lờ bay lên.
Trong đêm tối chỉ còn tàn thuốc lá nhấp nháy, miệng mũi cảm nhận được mùi vị hỗn hợp của nicotin và hắc ín.
Đối với Chu Thời Dư, anh không phải là một kẻ nghiện thuốc mê mệt, nhưng anh cũng không ghét cái mùi gay mũi này.
Đối với anh, thuốc lá giống như rượu, việc bàn luận thích hay không thích cũng chẳng ích gì.
Bởi vì anh không thể chạm vào chúng được.
Bệnh nhân rối loạn lưỡng cực không những cần tránh thuốc lá, rượu bia mà còn tránh các thức ăn cay, nguội lạnh, chiên rán và tẩm ướp khó tiêu, đồng thời cũng phải thận trọng với lượng đường và chất béo cao.
Loại người này nhạy cảm về mặt cảm xúc và suy nghĩ, bất kỳ yếu tố bên trong hay bên ngoài cũng có thể châm ngòi kích nổ quả bom trong não —— Cho dù thời tiết đổi mùa, nhiệt độ và độ ẩm không khí thay đổi cũng có thể gây ra các triệu chứng.
Khi còn nhỏ Chu Thời Dư đã rất quen thuộc với những tình trạng này, thậm chí trước cả khi anh biết tên của nó là chứng rối loạn lưỡng cực.
Bởi vì người đàn ông đó – cũng là “cha” ruột của anh, là một người nắng mưa thất thường như vậy.
Chu Thời Dư từng nhìn thấy người đàn ông đó lúc phát bệnh trông như dã thú, ẩu đả đánh đập để trút giận.
Anh biết rất rõ trên đời này có một loại người không xứng có con nối dõi.
Khả năng di truyền của căn bệnh lưỡng cực rất cao khiến anh thừa hưởng toàn bộ mọi thứ từ người đàn ông đó.
Trong những năm bệnh tật tái phát, Chu Thời Dư càng lúc càng tin chắc vào điều này.
Đó vốn là độ tuổi đẹp nhất đối với một chàng thiếu niên có tinh thần và khí phách hăng hái.
Nhưng khi lưng anh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nhuốm đầy máu, rồi sau đợt rửa dạ dày bằng than hoạt tính anh lại nôn mửa quá nhiều đến mức không thể lau sạch, khi lòng tự trọng của anh đã bị tàn phá trơ trọi, thì Chu Thời Dư hiểu rõ rằng loại người như anh không xứng có con.
Trong những năm tháng giày vò nhất, anh chưa bao giờ trách móc ai hay bất kỳ điều gì, anh chỉ hận người đàn ông mắc bệnh ung thư sinh sản mà khăng khăng đưa anh đến thế gian.
Mà anh cũng như người đàn ông đó, không có khả năng làm cha.
Chu Thời Dư biết mình không có tâm lực để yêu một sinh mệnh khác, thậm chí anh cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ cho sinh mệnh này một bộ não mà người bình thường có được.
Điều tàn khốc trong thế giới người trưởng thành là không phải mọi kết thúc đều hoàn hảo, cũng như không phải mọi sự chờ đợi đều có thể được giải quyết bằng sự nỗ lực.
Thịnh Tuệ chỉ muốn một đứa con.
Mà với chuyện này Chu Thời Dư lại bất lực không thể làm gì được.
Nhớ tới nàng người yêu nhận ra tâm trạng không tốt của anh trước khi đi ngủ, cô cẩn thận giơ tay ôm anh, kiên nhẫn vỗ lưng anh.
Chu Thời Dư nhắm mắt lại, mím đôi môi mỏng vào đầu lọc thuốc lá, hít làn khói trắng ngạt thở vào phổi mình.
Cô không hỏi tại sao mà chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Em biết chủ đề về con cái rất đột ngột.
Không sao đâu.
Nếu anh không thích trẻ con thì chúng ta cùng nhau trải qua thế giới hai người cũng rất tốt.”
“Người Thịnh Tuệ thích chính là Chu Thời Dư, chứ không phải là Chu Thời Dư lên chức ba.”
“……”
Nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Thịnh Tuệ, có lẽ anh sẽ tin đó là thật.
Nhưng sự thật là anh có thể nghe ra cảm giác mất mát ẩn sau nụ cười gượng gạo của người yêu.
Cho dù bị ôm chặt không nhìn rõ mặt người yêu, anh vẫn có thể tưởng tượng ra sự mất mát không thể che giấu trong đôi mắt như ngọc của Thịnh Tuệ.
Vào lúc đó, những lời đồng ý của anh nhiều lần sắp lăn ra khỏi môi.
“Vậy thì mình sẽ có một đứa con” – nói ra câu ngắn ngủn này có lẽ đối với anh là chuyện dễ dàng nhất trên đời.
Chu Thời Dư chỉ cần b ắn ra rồi đợi Thịnh Tuệ mang thai chín tháng mười ngày là anh dễ dàng lừa gạt chính mình, chỉ vậy thôi.
Khả năng cao là đứa trẻ này sẽ không bị thừa hưởng gen rối loạn lưỡng cực, mà cho dù có di truyền, một gia đình thân sinh tốt thì không nhất thiết nó sẽ phát tác ra cơn lưỡng cực.
Dù có mắc bệnh thật thì trong thời đại công nghệ tiên tiến như hiện nay, việc chữa khỏi bệnh chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hơn nữa sinh hay tử đều có mệnh; trong số thai nhi chết non, trẻ em, thanh thiếu niên, người trưởng thành và người già chết hàng năm thì người mắc bệnh lưỡng cực qua đời chỉ chiếm tỷ lệ rất nhỏ, thậm chí còn thấp hơn nhiều so với tai nạn giai thông.
Nghĩ đến đây, Chu Thời Dư cong môi cười mỉa mai, dường như bị cảnh tượng tốt đẹp của logic mê hoặc.
Anh tự hỏi, anh không có tình cảm gì với đứa trẻ này, nhưng bản thân anh cũng biết như vậy là không đúng.
Trao sự sống cho ai đó một cách vô trách nhiệm và vội vàng cũng giống như giế t chết họ vậy.
Anh cứ mãi trằn trọc vì anh cảm thấy hổ thẹn với Thịnh Tuệ.
Chu Thời Dư không quá rõ việc tước đoạt tư cách làm mẹ của một người phụ nữ là tàn nhẫn đến mức nào.
Anh chỉ buồn bã biết rằng, Thịnh Tuệ dường như luôn phải nhượng bộ trong cuộc sống của cô.
Cô phải nhượng bộ với sự bạo hành của cha, việc mẹ bỏ đi không lời từ biệt, cũng phải nhân nhượng với căn bệnh tiểu đường suốt đời.
Giờ đây vì sự ích kỷ và tùy tiện của anh, cô lại phải nhượng bộ và từ bỏ tâm niệm trở thành một người mẹ nhiều năm trời của mình.
Chu Thời Dư tự hỏi, anh không có tình cảm với đứa con chưa chào đời này, anh cũng không thể đồng cảm tại sao Thịnh Tuệ lại muốn có một đứa con đến vậy, bởi anh chưa từng trải qua.
Nhưng sự thật là, Thịnh Tuệ muốn có một đứa con.
Vì vậy anh cũng muốn có một đứa con đến phát điên.
Nhưng Chu Thời Dư biết rõ, điều này là không đúng.
–
Thịnh Tuệ không bao giờ nghĩ tới chuyện cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Chu Thời Dư.
Cái ôm của anh vẫn ấm áp như trước, mùi nicotin thoang thoảng xộc vào mũi cô xen lẫn với mùi hương gỗ lành lạnh đem lại một cảm giác khang khác nhưng lại xa lạ.
Trong lúc mơ màng nửa mộng nửa tỉnh, phản ứng đầu tiên của cô là tưởng đồ ăn bị cháy.
Thịnh Tuệ vội vàng mở mí mắt ra bắt gặp ánh mắt của Chu Thời Dư, cô chớp chớp mắt, vừa mới tỉnh dậy nên giọng hơi khàn:
“…… Anh hút thuốc à?”
Thậm chí anh còn thay áo ngủ, là tối hôm qua anh không chợp mắt hay là sáng nay anh dậy sớm?
“Ừ, tối hôm qua mất ngủ.”
Chu Thời Dư cúi đầu hôn lên trán cô, thấy Thịnh Tuệ giống như một chú mèo khẽ khịt khịt mũi ngửi mùi hương của mình, anh tưởng cô không thích nên định đứng dậy: “Giờ anh đi tắm.”
Đôi mắt đen của anh hơi trầm xuống.
Vốn định tối qua hút thuốc xong là đi tắm ngay nhưng anh không muốn đánh thức cô nên chỉ đánh răng xong rồi thay quần áo mới.
Thịnh Tuệ trở tay ôm chặt anh, dụi đầu vào lồ ng ngực săn chắc của Chu Thời Dư: “Không sao đâu, mùi khá thơm.”
Chu Thời Dư nhất quyết muốn rời đi, cô muốn ngủ nướng nhưng không muốn cánh tay mình trống vắng nên lại ngẩng đầu lên:
“Nếu nách em có mùi thì anh có ly hôn với em không?”
“……”
Chu Thời Dư dở khóc dở cười với lý lẽ chày cối của người yêu, anh vỗ nhẹ cặp mông mẩy của Thịnh Tuệ, dùng chất giọng trầm thấp đầy cưng chiều: “Đừng nói linh tinh.”
Tuy giọng điệu của anh bất đắc dĩ nhưng trong mắt anh không khỏi hiện lên một tia ý cười ấm áp.
–
Hai ngày cuối tuần cũng đủ để tin sốt dẻo tản đi khắp nơi.
Khi Thịnh Tuệ bước vào cổng trường, từ giáo viên trực cổng và nhân viên bảo vệ trong phòng trực, đến khi cô đi qua các giáo viên trên lầu họ đều liên tiếp quay lại chào cô.
Kể cả khi cô sắp bước vào lớp học và tình cờ gặp chủ nhiệm giáo dục, ông ấy cũng chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Ấy, cô giáo Thịnh cô chờ một chút.”
Chủ nhiệm nghiêm túc nắm chặt tay đưa lên miệng ho khan hai tiếng, nói bóng nói gió: “Mấy ngày trước, trong trường có vài lời đồn về cô Lâm Hề và tổng giám đốc Chu ——”
“Không sao đâu.” Thịnh Tuệ thấy chủ nhiệm căng thẳng đến mồ hôi đổ đầm đìa, cô không đành lòng mà ân cần giải thích: “Chu Thời Dư sẽ không để ý đâu.”
Chủ nhiệm nghe vậy thì thở phào, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau cái trán hói như quả trứng kho: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Sau đó ông ấy hỏi ngắn gọn hai câu về tình hình gần đây của Chu Dập, hỏi thằng bé và Chu Thời Dư có phải là anh em không, cũng như mối quan hệ của họ và Lâm Hề.
Thịnh Tuệ không thể tiết lộ nhiều nên chỉ thừa nhận bọn họ quả thực là anh em, còn lại cô đều giữ im lặng.
Cũng may chủ nhiệm chỉ quan tâm đ ến tình hình của học sinh, ông ấy không hỏi thêm câu nào nữa.
Trước khi rời đi, ông ấy nói: “Dù gì đi nữa, lý do duy nhất trường thuê cô vào là để làm giáo viên, chúng tôi sẽ không vì những chuyện khác mà đối xử đặc biệt với cô.”
Đây cũng là điều mà Thịnh Tuệ muốn, cô cong mi cười cười: “Vâng, cảm ơn chủ nhiệm.”
Đợi giáo viên tiết đầu tiên đến, Thịnh Tuệ xách túi trở lại văn phòng không một bóng người, cô lấy điện thoại di động ra định nhắn tin cho Lâm Hề để hỏi xem cô ta và Chu Dập – cậu nhóc đã không đến trường mấy ngày nay hiện giờ như thế nào.
Trong khung thoại, dòng tin nhắn cứ gõ rồi xóa.
Thịnh Tuệ nhớ lại ngày Lâm Hề khóc lóc đến tìm cô giúp đỡ, cô nghĩ mình cũng không biết an ủi người khác nên cuối cùng thở dài một tiếng rồi đặt điện thoại xuống.
Dựa lưng vào ghế, cô nghĩ Lâm Hề cũng là một người đáng thương, trẻ tự kỷ vốn cần nhiều tình yêu thương và sự quan tâm, Lâm Hề không những bận rộn với công việc mà cô ta chỉ có một mình.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tuệ không khỏi oán hận ngọn nguồn gây ra mọi khó khăn – người đàn ông mà Lâm Hề nói lúc thì dịu dàng ân cần với cô ta, lúc thì hung bạo, luôn tìm cách tự sát ——
Những triệu chứng mà Lâm Hề mô tả rất chuẩn xác khiến dòng suy nghĩ của Thịnh Tuệ đột nhiên dừng lại.
…… Đây không phải là triệu chứng điển hình của bệnh rối loạn lưỡng cực sao?
Một tiếng nổ lớn vỡ tung trong não cô, những thông tin liên quan về nguyên nhân gây ra chứng rối loạn lưỡng cực mà cô đã đọc cách đây vài ngày chợt hiện lên trong đầu.
Thịnh Tuệ nhớ lại đêm qua Chu Thời Dư im lặng dị thường, hàng lông mi dài của cô khẽ run lên, cô lại cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu rồi gõ:
[Tỷ lệ di truyền của bệnh rối loạn lưỡng cực là bao nhiêu?]
“—— Dữ liệu cho thấy khả năng di truyền của căn bệnh này cao tới gần 85%.
Quan hệ huyết thống càng gần thì nguy cơ di truyền sang thế hệ sau sẽ càng cao.”
“—— Trong tất cả các bệnh tâm thần, khả năng di truyền của chứng rối loạn lưỡng cực là vô cùng cao, gấp 10-30 lần người bình thường…”
“—— Rối loạn lưỡng cực có khuynh hướng di truyền gia đình rất rõ ràng….”
Vì tìm kiếm trên mạng nên đương nhiên mỗi người đều trả lời một kiểu, nhưng Thịnh Tuệ bấm đến trang thứ năm, dù cách giải thích có khác nhau đến đâu thì kết luận chung vẫn giống nhau.
Rối loạn lưỡng cực có tính di truyền, xác suất di truyền cao hơn nhiều so với suy nghĩ của Thịnh Tuệ.
Cảm nhận được hơi thở của mình đang run rẩy, Thịnh Tuệ xóa hết nội dung trong ô tìm kiếm rồi gõ lại:
[Điều kiện để đăng ký ngân hàng t1nh trùng là gì?]
“—— Ở nước ta, không phải ai cũng đủ điều kiện đăng ký vào Ngân hàng T1nh trùng Quốc gia.
Chỉ những người có đủ ba giấy chứng nhận là giấy kết hôn, giấy khai sinh và giấy vô sinh mới có thể đăng ký xin t1nh trùng từ ngân hàng t1nh trùng một cách hợp pháp.”
Từng lời nói như mũi kim đâm vào khiến đồng tử đau nhức, khóe mắt Thịnh Tuệ giật giật.
Cô nhớ rõ là những người mắc chứng rối loạn lưỡng cực không bị cấm sinh con.
Đầu ngón tay dừng trên không hồi lâu mãi chưa chạm xuống, màn hình trắng đến chói mắt làm khóe mắt Thịnh Tuệ hơi nhức nhối, vì vậy cô giảm độ sáng màn hình xuống.
[Người mắc chứng rối loạn lưỡng cực có thể bảo trợ hoặc nhận con nuôi được không?]
Câu trả lời hiện ra đầu tiên không đưa ra đáp án trực tiếp mà liệt kê rõ ràng các điều kiện cụ thể để nhận con nuôi.
Giữa nhịp tim đinh tai nhức óc, Thịnh Tuệ không nhận ra mình đang nín thở đọc từng mục một:
[Theo Điều 1098 Bộ luật Dân sự, người nhận con nuôi phải đồng thời đáp ứng các điều kiện sau đây:
(1) Không có con hoặc chỉ có một con;
(2) Có khả năng nuôi dưỡng, giáo dục và bảo vệ người con nhận nuôi;
(3) Không mắc các bệnh mà y học cho rằng không phù hợp để nhận con nuôi;
(4) Không có tiền án hoặc tiền sự gây hại đến sự phát triển lành mạnh của người con nhận nuôi;
(5) Từ 30 tuổi trở lên.]
“…… “
Thịnh Tuệ đọc xong một lượt và đặt điện thoại xuống, cô cụp mắt xuống một lúc rồi mỉm cười không rõ ý gì.
Không mắc bất kỳ bệnh tật nào có thể cản trở việc nhận con nuôi.
Mà rối loạn lưỡng cực là một trong số đó.
------oOo------