*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Thuốc tâm thần có tác dụng phụ rất nghiêm trọng.
Sau nhiều năm bị bạo hành, thể trạng của Chu Thời Dư không thể nói là tốt.
Thói quen xấu uống thuốc khi bụng đói khiến thuốc gây kích ứng liên tục ăn mòn dạ dày của cậu.
Khi cơn đau dạ dày phát tác, từng tế bào trong cơ thể cậu dường như đều quặn đau.
May sao từ khi còn nhỏ Chu Thời Dư đã học được cách chịu đựng đau đớn, dần dần cậu quen với cơn đau.
Điều phiền phức duy nhất là sau khi uống thuốc, cậu cứ lơ lửng trên mây như thể mọi thứ ở bên trong đã bị khoét rỗng, mọi cảm xúc kể cả nỗi buồn đều bị thuốc xóa sạch.
Gợi người ta nghĩ đến câu “cái xác không hồn”.
Bác sĩ nhiều lần đổi thuốc, tác dụng phụ nào cậu cũng từng bị thì kết quả xét nghiệm vẫn không thay đổi, các trị số vẫn nằm trên mức nguy hiểm.
Ngay cả ông nội Chu cũng lo cho đứa cháu trai ít nói của mình.
Mấy lần ông đi ngang qua thư phòng của cậu, ông đã dừng lại hỏi thăm tình hình gần đây của Chu Thời Dư, mặc dù cố gắng làm quen nhưng càng ngày càng xa lạ.
Tóc hai bên thái dương của ông cụ đã có màu hoa râm nhưng trông vẫn uy nghiêm: “Nếu vất vả quá thì cứ xin tạm nghỉ học một năm.
Sau này gia đình sẽ thu xếp cho con đi du học, thay đổi môi trường biết đâu có thể sẽ giúp bệnh tình con được hồi phục.”
Chu Thời Dư nhàn nhạt từ chối.
Sau khi người đàn bà ấy qua đời, cậu đã sụt cân rất nhiều.
Trên cổ tay cậu có nhiều vết sẹo ngang dọc đan xen, chằng chịt đến mức phải dùng dây đồng hồ che lại.
Thuốc cuốn trôi những cảm xúc vốn không mấy đa dạng của cậu, rồi dần dần nó làm tê liệt dây thần kinh đau đớn.
Nó khiến Chu Thời Dư mơ thấy căn phòng tắm đầy máu và một người đàn bà đang ngủ, khi tỉnh dậy, cậu ngửi thấy mùi máu tươi rỉ sét từ cổ tay mình song cậu không cảm thấy quá nhiều đau đớn.
Cậu không tin việc chẩn bệnh, nhất là chuyện tích cực uống thuốc để điều trị bệnh.
Chu Thời Dư vẫn còn nhớ, vào buổi chiều tối ồn ào hôm đó, xung quanh là bao người qua lại, cậu nghe Thịnh Tuệ ở bên kia cửa nói chuyện với mình.
Cô nói: “—— Chờ bạn thực sự ổn hơn, chúng ta lại làm quen nhau lần nữa nhé, được không?”
Thịnh Tuệ nói rằng họ sẽ làm quen với nhau một lần nữa.
Nhưng phải đợi cho đến khi cậu thực sự tốt lên.
Lần đầu tiên thay đổi thuốc, tình trạng của Chu Thời Dư cuối cùng cũng có sự chuyển biến đáng kể.
Cậu không còn lạnh lùng im lặng suốt ngày nữa mà thay vào đó cảm thấy hưng phấn lạ thường.
Sau khi quét sạch mệt mỏi, vỏ não hưng phấn hoạt động hơn bao giờ hết.
Ngay cả Chu Thời Dư vốn luôn điềm tĩnh cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái sung mãn, suốt đêm không thể nào ngủ được.
Cùng lúc đó, không chỉ ông cụ Chu mà cả Khâu Tư và các bạn cùng lớp, các thầy cô giáo cũng nhận thấy sự bất thường rõ ràng của Chu Thời Dư.
Họ sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi của cậu.
“Này người anh em, gần đây cậu trúng số à? Sao hai ngày nay cậu cười nói nhiều hơn một năm qua cộng lại thế?”
“……”
Mấy ngày nay Chu Thời Dư đều nghe được mấy lời nói tương tự, cậu thấy vui khi tâm trạng của mình dần dần ở mức cao.
Ngoại trừ vẫn thấy khó ngủ, mọi chuyện dường như đang diễn biến theo chiều hướng tốt.
Cậu nghĩ: chờ một ngày nào đó khi cậu hoàn toàn tốt lên là có thể đường đường chính chính đến gặp Thịnh Tuệ như đã hứa và giới thiệu bản thân với cô – điều mà cậu đã nhẩm trong lòng đến hàng trăm lần.
—— Chào em, tôi là Chu Thời Dư, là đàn anh lớn hơn em một khoá, đồng thời cũng là thành viên trong câu lạc bộ Nông học….
Nói như vầy có phải trắng trợn đột ngột quá không?
Hoặc là cậu sẽ tạo ra vài “cuộc gặp gỡ tình cờ” để có thể thân thiết với cô một cách tự nhiên hơn rồi lấy lý do tuyển thành viên mới vào hội sinh viên để cho hai người có chung chủ đề ——
Dòng ý tưởng vô tận ùn ùn kéo tới, Chu Thời Dư chưa bao giờ nghĩ đến khoảng thời gian hưng phấn quá lâu sẽ phiền phức hơn trầm cảm đơn thuần.
Nếu một người rơi từ mặt đất bằng phẳng xuống đáy hố thì tệ nhất là sẽ bị bong gân, nhưng nếu họ rơi từ tít trên cao xuống thì sẽ bị tan xương nát thịt.
Mặc dù hai năm sau đó cậu mới được chẩn đoán ra chứng rối loạn lưỡng cực, nhưng sau khi Chu Thời Dư cẩn thận nhớ lại thì phát hiện lần đầu tiên căn bệnh này thực sự khởi phát là sau cơn phấn khích đột ngột lần đó.
Đúng một tháng sau cái chết của bà ấy, người đàn ông tự nhận là “cha” của cậu cuối cùng cũng trở về từ nước ngoài.
Khi biết ông nội Chu cố tình đuổi mình đi, ông ta tức giận xông vào nhà cũ của gia đình họ Chu.
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Thời Dư nhìn thấy ông ta phát điên.
Bất cứ thứ gì trong tầm mắt ông ta đều tóm lấy và đập nát.
Những người xung quanh cố gắng tránh né mong mình không bị vạ lây.
Thường ngày Chu Thời Dư đối với ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng ngày hôm đó, bộ não cậu vốn đang hưng phấn không ngừng đột nhiên vang lên tiếng kêu gào vì bênh vực kẻ yếu – người đàn bà ấy.
Đôi mắt đen láy của cậu lạnh lùng nhìn ông ta hồi lâu rồi cổ họng bỗng dưng phát ra một giọng cười lạnh lùng.
Có vẻ ông ta không ngờ Chu Thời Dư sẽ phản kháng, ông ta sửng sốt vài giây rồi tức giận c ởi thắt lưng trên eo, bước chân nặng nề bước tới.
“…… Sao không động thủ?”
Ngắm nhìn đồng tử đang co lại của ông ta, Chu Thời Dư cầm một con dao rọc giấy trên tay kiên nhẫn nhiệt tình hỏi.
Cậu ấn lưỡi dao mỏng như tờ giấy vào cổ họng của ông ta, lần đầu tiên nhìn thấy ông ta lộ ra vẻ sợ hãi.
Rất nhanh sau đó ông ta đã lấy lại bình tĩnh, tức giận cười: “Sao nào, ở với ông nội mới mấy tháng mà cánh mày đã cứng rồi hả? Mày còn muốn đâm ông đây à?”
Giọng điệu của ông ta rất hung ác nhưng tay lại thành thật buông thắt lưng ra, cơ thể và tay chân rõ ràng cứng đờ.
“Tôi không có hứng thú… giết cha mình.” Chu Thời Dư rút mũi dao lại, cụp mắt xuống nghịch dao rọc giấy trong lòng bàn tay rồi nhét lại vào túi, mặt lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn nói cho ông biết ——”
“—— Nếu vừa rồi tôi không kịp kìm lực lại thì đó là phòng vệ chính đáng.”
Chuyện này cậu không hề nói dối, người đàn ông này không đủ quan trọng để cậu có thể vĩnh viễn buông bỏ thù hận – con dao rọc giấy cũng là Chu Thời Dư giữ lại cho anh dùng.
Ông ta không muốn mất sĩ diện nên giơ tay tát mạnh vào má Chu Thời Dư, trò khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc.
Tiếng tát giòn giã vang lên, bên tai cậu ù mãi không dứt, nỗi tuyệt vọng che trời lấp đất trong nháy mắt bao trùm lấy cậu.
Cảm giác không trọng lượng khi rơi từ trên cao xuống khiến trái tim cậu như bị bóp chặt, không thể thở được.
Đầu gối của Chu Thời Dư mềm nhũn, suýt nữa không đứng được nữa.
Sự phấn khích kéo dài khiến cảm giác chán nản và trống rỗng đang ập đến càng lúc càng không thể ngăn cản lại nó.
Cậu vốn là người có khả năng tự chủ mạnh mẽ, vào khoảnh khắc đó, bộ não của cậu không thể kiểm soát ngay cả những cảm xúc và hành vi cơ bản nhất.
Tối hôm đó ông cụ Chu đi công tác xa không có ở nhà, Chu Thời Dư nhốt mình trong phòng suốt đêm, tay phải cậu nắm chặt cổ tay trái đang run rẩy nhưng đành vô ích.
Cậu ngơ ngẩn ngồi trước bàn như một pho tượng, ngay khi không thể chống cự được những làn sóng cảm xúc mãnh liệt thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc:
“…..
Trong thời điểm khó khăn nhất, cho dù là lừa mình dối người thì bạn cũng cần nói với chính mình như vậy —— sẽ tốt lên.”
—— Sẽ tốt lên.
Trong phòng ngủ tối tăm mờ mịt, Chu Thời Dư nhiều lần tự nhủ với mình như thế, đôi mắt cậu lóe lên trong bóng tối rồi cuối cùng tối sầm lại.
Sự thật chứng minh, hóa ra mọi thứ lại không hề tốt lên.
Câu nói mà Thịnh Tuệ dạy cho cậu, cho dù trong lòng Chu Thời Dư đọc nhẩm hàng ngàn lần thì khi màn đêm buông xuống, nó vẫn giống như cảm giác ngột ngạt sắp chết như từng đợt thủy triều nối tiếp nhau trào dâng.
Suốt kì nghỉ hè cậu không gặp Thịnh Tuệ, cậu cố kìm lại sự thôi thúc cử người đến địa chỉ của cô, nghiến răng chịu đựng những ngày tháng chia xa.
Về bệnh tình của cậu, người làm và bảo vệ trong nhà vô số lần thủ thà thủ thỉ với nhau.
Mỗi lần Chu Thời Dư bắt gặp, họ đều tưởng rằng mình không bị bại lộ.
Chu Thời Dư vốn chẳng cảm thấy chuyện này hề hấn gì.
Trong ký ức của cậu, mỗi khi tới nhà cũ của gia đình họ Chu thì chỉ trích là chuyện thường tình nhất.
Lúc trước là “con hoang”, bây giờ là “bệnh tâm thần”, vì đó đều là những cái mác do người ta tùy tiện gắn cho nên về bản chất thì chẳng có gì khác biệt.
Chu Thời Dư đã quen rồi, song cậu mơ hồ nhận ra mình đã vô hình trung bị xếp ngoài phạm vi của “người bình thường”.
Để chạm tới được mức “thực sự tốt lên” trong lời cô nói, dường như lại càng xa thêm một bước.
Kỳ thi khảo sát đầu năm lớp 12 là lần đầu tiên Chu Thời Dư tụt khỏi vị trí đầu bảng.
Chuyện này gây sốc đến mức chủ nhiệm giáo dục tự tay tính điểm thi của cậu những ba lần.
Chu Thời Dư bình tĩnh tiếp nhận điều này.
Lúc cậu đang làm mấy câu hỏi lớn cuối cùng của môn toán, dãy lầu lớp 11 bên cạnh cậu vang lên tiếng chuông nghỉ trưa.
Ngày hôm đó cũng là ngày thứ năm đầu tiên của lớp 11, Chu Thời Dư nghĩ nếu cậu không bị nhốt trong phòng học thì chắc cậu sẽ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện dưới bóng râm bên cạnh bồn hoa.
Cậu ngừng viết và đứng dậy, dù thời gian thi chỉ mới hơn một nửa và câu hỏi lớn cuối cùng vẫn đang để trống, cậu nộp bài không hề ngoảnh lại mà rời đi ngay.
Độ khó của bài thi khảo sát nằm ở mức trung bình, chỉ cần liếc nhìn ba câu hỏi toán để trống là Chu Thời Dư đã có thể nhẩm ra đáp án trong đầu, dù bị mất điểm hay bị xếp hạng thấp cậu cũng chẳng quan tâm.
Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không tin là Chu Thời Dư không làm được.
Ông ấy có vẻ lo lắng hơn cho tình trạng của Chu Thời Dư nên buổi chiều sau khi có kết quả ông ấy đã gọi cậu tới văn phòng.
“Thành tích học tập rất quan trọng nhưng việc thư giãn hợp lý cũng là điều cần thiết.
Thầy đoán em chịu nhiều áp lực khi lên lớp 12, trùng hợp là cuối tháng này hội học sinh chịu trách nhiệm tổ chức lễ kỷ niệm của trường, em là phó chủ tịch hội học sinh cũng nên đi tới giúp đỡ đi.”
Trong hội học sinh trường Tam Trung, Chu Thời Dư vẫn luôn là nhân vật thần kỳ nhất.
Lớp 10 cậu đã được làm phó chủ tịch, mãi đến lớp 12 cậu vẫn giữ chức vụ đó.
Không những vậy, kể từ khi nhậm chức, mọi ứng cử viên cho chức chủ tịch hội sinh viên đều phải có sự đồng ý của cậu thì mới chốt danh sách.
Chưa kể đến, dù quyết định việc lớn hay nhỏ thì chủ tịch đều sẽ tham khảo ý kiến của cậu trước rồi mới hoàn thiện kế hoạch.
Chu Thời Dư không có hứng thú với việc quản lý hội học sinh, cậu chỉ là không muốn mình bị người khác quản lý nên mới trở thành người quản lý.
Đối với đề nghị của thầy chủ nhiệm, đương nhiên cậu không định đồng ý.
Mãi cho đến ngày hôm sau, hội học sinh tổ chức họp thường kỳ trong giờ giải lao, Chu Thời Dư đang đi ngang qua khán phòng thì bỗng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, bàn chân đang bước xuống đột nhiên khựng lại.
Hóa ra Thịnh Tuệ cũng tham gia vào hoạt động ngày thành lập trường.
Không khó để tra ra Thịnh Tuệ đang tham gia vở kịch do Câu lạc bộ Tuyên truyền tổ chức.
Điều duy nhất khiến Chu Thời Dư ngạc nhiên là cô gái này đóng vai cây cổ thụ không mấy nổi bật trong vở kịch.
Ngay cả một câu thoại cũng chẳng có.
Vào lúc ấy, trong giờ tự học buổi chiều, Chu Thời Dư sẽ có mặt đúng giờ tại khán phòng.
Để không làm phiền buổi tập kịch trên sân khấu, cậu luôn ngồi một mình ở trong góc vắng vẻ nhất.
Kịch bản là một vở kịch hài rất sáo rỗng và nhàm chán, dù những câu chuyện cười có dày đặc và thú vị đến đâu thì nó cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo nếu đã nghe quá nhiều.
Mấy ngày diễn tập trước ngày kỷ niệm thành lập trường, tất cả mọi người từ diễn viên chính đến diễn viên phụ đều không tránh khỏi mất hứng thú.
Ban cán sự của hội học sinh lẻn ra ngoài xem kịch cũng càng lúc càng ít đi.
Cuối cùng, hai người duy nhất trong trường vẫn còn thích thú là Thịnh Tuệ trên sân khấu và Chu Thời Dư dưới khán đài.
Thịnh Tuệ vào vai cái cây một cách nghiêm túc.
Cô đứng thẳng thớm, mỗi khi có nhạc nền vang lên cô sẽ vẫy tay nhịp nhàng để những chiếc lá đính trên trang phục đung đưa theo.
So với hai “cái cây” lơ đãng xung quanh thì cái cây Thịnh Tuệ nổi bật hơn hẳn.
Cô nàng bị mắc kẹt trong bộ quần áo nặng nề, Chu Thời Dư không thấy được mặt của Thịnh Tuệ, nhưng khi nhìn cái cây trong góc không ai ngó ngàng mà vẫn ra sức duỗi tay, trong lòng cậu bỗng nhiên mềm nhũn.
Chu Thời Dư nhớ lại rất lâu về trước, cậu đi theo Thịnh Tuệ vào trường, nhìn thấy cô cố tình tránh mấy cây cỏ đuôi chó đang nỗ lực chui ra từ khe gạch.
Cũng giống như ngọn cỏ đuôi chó kia, có lẽ Thịnh Tuệ đã hiểu từ lâu rằng dù cô có cố gắng biểu diễn đến đâu thì hầu hết khán giả sẽ không chú ý đến cái cây làm nền ở trong góc.
Có lẽ dù có được người ta hỏi thăm hay không thì cô nữ sinh này trước giờ vẫn không thấy có gì đáng ngại.
Cô mặc bộ trang phục vụng về kém sang, chăm chỉ biểu diễn cho một mình mình thưởng thức và tận hưởng niềm vui khi được đứng trên sân khấu.
Cuối mỗi buổi tập kịch, Thịnh Tuệ sẽ cởi chiếc mũ trùm đầu ngột ngạt xuống để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, tóc mái bết vào cái trán trơn bóng, song trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô tràn đầy ý cười.
Tính tình Thịnh Tuệ nhút nhát thẹn thùng, cô cũng không giỏi kết bạn.
Khi các diễn viên chính và mọi người xung quanh tề tựu cùng nhau rời đi, thì cô vẫn ở trong góc ôm khăn trùm đầu, nở một cười với những người chưa từng nghĩ đến việc đưa cô đi cùng và cũng không quên cúi đầu chào tạm biệt các anh chị lớp trên.
Với bộ trang phục cồng kềnh và nặng nề, Thịnh Tuệ nàng trông càng mảnh dẻ.
Cô luôn đợi mọi người rời đi trước rồi mình mới đi.
Khi cô cúi đầu bước xuống sân khấu, tấm màn đen đã ngăn Chu Thời Dư nhìn rõ biểu cảm của cô.
Mỗi lúc như vậy, Chu Thời Dư luôn có cảm giác muốn đứng dậy bước về phía trước, giơ tay ra vuốt lại mái tóc rối bù hơi dựng lên trên đầu cô rồi nhẹ giọng nói với cô:
—— Hôm nay em làm rất tốt.
Có lẽ ông trời đã thật sự nghe thấy mong đợi của Chu Thời Dư.
Ngày kỷ niệm thành lập trường, sau khi diễn xong ba tiết mục là đến lượt vở kịch của câu lạc bộ tuyên truyền, bỗng cậu thấy phó trưởng câu lạc bộ hoảng hốt chạy vào trong hậu trường.
Với tư cách là phó chủ tịch hội học sinh, Chu Thời Dư chịu trách nhiệm sắp xếp trật tự hội trường, cậu luôn chú ý đến động tĩnh của Thịnh Tuệ.
Sau khi nhận thấy sự náo động, cậu lập tức đi hỏi thăm tình hình.
“… Có một diễn viên đột nhiên chân bị bong gân, tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng cũng có một vị trí cố định trên sân khấu.
Bây giờ đổi người rồi dạy cho người đấy, phỏng chừng cũng không kịp rồi…”
Chu Thời Dư bảo trưởng câu lạc bộ đừng hoảng hốt, cậu nhàn nhạt nói: “Tôi có thể thế chỗ cậu ta.”
Trưởng câu lạc bộ nghe vậy thì sửng sốt: “Phó chủ tịch, cậu thay cậu ta á? Nhưng cậu đâu biết vị trí ——”
“Tôi đã xem các cậu diễn tập rồi.” Chu Thời Dư không muốn đi sâu vào chủ đề này liền nhờ người lấy giấy bút tới: “Nói cho tôi biết vị trí ban đầu của cậu ta đi.”
Người vắng mặt hóa ra lại là người đứng cạnh Thịnh Tuệ, cậu ta cũng đóng vai cây đại thụ ở phía sau.
Niềm vui đến thật bất ngờ, trong mắt Chu Thời Dư hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của đối phương, cậu mô tả chính xác các vị trí đứng của nhân vật này rồi nhàn nhạt kêu người đi lấy trang phục.
“Có chuyện này…” Trước khi rời đi Chu Thời Dư dừng chân và quay lại nhìn trưởng câu lạc bộ Tuyên truyền vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc: “Về chuyện đổi người, cậu đừng lắm miệng.”
“Hả? Ờ ờ cậu muốn khiêm tốn phải không.
Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Phó chủ tịch cứ yên tâm……”
Không liên quan gì đến chuyện khiêm tốn.
Chu Thời Dư chỉ không muốn rơi vào tình huống: Ngay lúc mặc bộ quần áo lố lăng và buồn cười, đó lại là “cuộc gặp gỡ đầu tiên” mà cậu đã chờ đợi từ lâu.
Chu Thời Dư đến ứng cứu tức thời, chuyện thay người vẫn chưa bị truyền ra nên khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cậu mặc bộ đồ biểu diễn đi về phía đội kịch thì không ai nhận ra có gì bất thường cả.
Ánh mắt cậu liếc nhìn một cái liền khóa chặt Thịnh Tuệ – người luôn đứng trong góc.
Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, cô gái cầm chiếc mũ trùm đầu hình cành cây với đôi mắt tròn trong veo ngước lên nhìn qua Chu Thời Dư đang ẩn mình sau chiếc mũ trùm đầu, đột nhiên cậu có ảo giác bị nhìn thấu.
Ngoại trừ cuộc gặp gỡ vội vã trong bệnh viện, đây là lần đầu tiên trong đời cậu có thể đường đường chính chính mà đi về phía Thịnh Tuệ thay vì chỉ trốn ở phía sau và dõi theo bóng lưng của cô.
“…..
Bạn có ổn không?”
Cậu vừa đến gần, lời hỏi thăm ôn hoà và có phần ngượng ngùng của Thịnh Tuệ lọt vào tai cậu: “Mình vừa nghe phó trưởng câu lạc bộ nói là cậu thấy không khoẻ lắm? Có phải vì trời nóng quá nên bạn bị cảm nắng không?”
Hậu trường ồn ào nhiều người qua lại, cách đó vài bước là trưởng câu lạc bộ tuyên truyền đang lên tiếng cổ vũ, các học sinh ồn ào sôi nổi, hoàn toàn không để ý tới hai người bên cạnh tấm màn đen.
“… Chắc…” Vì Thịnh Tuệ ở quá gần làm Chu Thời Dư vốn đã quen nhìn từ xa khó có thể thích nghi, cậu thấp giọng lẩm bẩm: “… Là ổn rồi.”
“Bị cảm nắng thì phải chú ý một chút.” Chu Thời Dư lúc này bỗng muốn cảm ơn chiếc mũ đội đầu cồng kềnh, nhờ nó mà Thịnh Tuệ không nghe được bên trong đã đổi người mới.
Cô lo lắng nói: “Lát nữa lên sân khấu ánh đèn chiếu xuống sẽ thấy nực lắm, đội mũ lại càng bí hơn.”
Chu Thời Dư im lặng nghe cô nói, cách chiếc mũ nên cậu không kiêng nể gì mà nhìn khuôn mặt thanh tú có chút trẻ con giống như lần đầu gặp của cô, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng mà chính cậu còn không hay biết.
Một lúc sau, Thịnh Tuệ móc ra một thứ gì đó từ trong túi.
Vì không tiện cởi áo ngoài nên cô đưa tay ra khỏi cổ áo.
Một bàn tay trắng nõn vươn ra trước mặt Chu Thời Dư, cậu rủ mắt nhìn lòng bàn tay cô gái là một miếng dán làm mát.
“Cho bạn cái này.” Có vẻ cảm thấy hành động của mình buồn cười, trong giọng nói của Thịnh Tuệ mang theo ý cười, cô nói: “Trước đây có người khác đưa cho mình, dán trên đầu sẽ giúp hạ nhiệt, mình nghĩ nó sẽ giúp bạn cảm thấy thoải mái hơn đó.”
Chu Thời Dư mím môi im lặng vài giây, cậu duỗi cánh tay hình cành cây ra nhận lấy ý tốt của Thịnh Tuệ, đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị chẳng hiểu vì sao.
Thịnh Tuệ đối với cậu tốt như vậy, không phải bởi vì cậu là Chu Thời Dư mà bởi vì cậu mượn thân phận của cậu nam sinh tạm thời vắng mặt.
Vậy là bình thường mối quan hệ của bọn họ cũng như thế này sao?
Vì sao lúc tập luyện cậu không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào?
“…… Cảm ơn.”
Cuối cùng Chu Thời Dư chỉ trầm giọng nói cảm ơn.
Cậu biết rất rõ, ngoại trừ câu này ra cậu không có tư cách hỏi thêm gì khác.
Chiếc mũ làm tầm mắt bị thu hẹp, với lại có thêm một lớp vải lưới nên tầm nhìn của Chu Thời Dư chỉ có một “ô cửa nhỏ” hình vuông trước mắt, cậu thấy Thịnh Tuệ nghe vậy thì cười lắc đầu.
Lần đầu tiên cậu phát hiện ra khi cô nàng cười rộ lên, bên môi sẽ có lúm đồng điếu giống như nửa vầng trăng.
“Không có gì.” Thịnh Tuệ cong mi nhẹ giọng nói.
Cô không yên tâm nên ngó nhìn mấy người ngoài kia đang nói đùa rồi nghiêng người lại gần cậu:
“Lát nữa lên sân khấu, nếu bạn cảm thấy không thoải mái thì có thể kéo tay áo của mình.
Đừng cố một mình chống cự ——”
“Với ai em cũng tốt như vậy à?”
Cậu vừa thốt ra lời này thì thấy hối hận ngay.
Chu Thời Dư nhíu mày trước sự lỗ m ãng và bất lịch sự của mình.
Cậu đang suy nghĩ làm sao để giải vây thì Thịnh Tuệ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Đối mặt với câu hỏi khó hiểu của Chu Thời Dư, khuôn mặt Thịnh Tuệ hiện lên vẻ đường đột: “Mình chỉ cảm thấy hôm nay bạn khác với trước đây.”
Nữ sinh chậm rãi chớp mắt, giọng cô rất nhẹ: “…Trước đây bạn không hề nói chuyện với mình.”
“……”
Chu Thời Dư nhất thời không biết đáp lời thế nào.
Lúc này, tiếng hoan hô và vỗ tay bên dưới khán đài truyền đến hoàn toàn cắt ngang vào cuộc trò chuyện của hai người họ.
Tiết mục trước đó đã kết thúc, bây giờ đến lượt bọn họ biểu diễn.
“—— Nào, tất cả mọi người hít một hơi thật sâu chuẩn bị một chút nhé! Đây chỉ là một màn kịch đơn giản thôi, cứ mạnh dạn lên là được! Đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý nào cả!”
Trưởng cậu lạc bộ Tuyên truyền nói lời động viên cuối cùng rồi vung tay ra hiệu nhân viên bộ phận kỹ thuật kéo rèm xuống.
Mọi người hít một hơi thật sâu, chỉnh đốn lại trang phục rồi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sải bước lên sân khấu.
Thịnh Tuệ đi theo sau mọi người, Chu Thời Dư là người đi cuối cùng của đội.
Miếng làm mát mà cô gái đưa cho cậu nãy giờ được cậu siết chặt trong lòng bàn tay, cậu cảm giác nó hơi nóng lên, bao bì bên ngoài đã nhăn nhúm như thể cậu đang phải vật lộn với điều gì đó khó diễn tả bằng lời.
Trước khi lên sân khấu, Chu Thời Dư giơ tay nắm lấy tay áo Thịnh Tuệ, xuyên qua lớp vải mỏng manh, dường như đầu ngón tay cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Trưởng ban Tuyên truyền đã lên sân khấu, hình như lại dặn dò gì đó nhưng Chu Thời Dư hoàn toàn không nghe, chỉ trầm giọng nói:
“Vừa rồi tôi không có ý chất vấn em, em đừng hiểu lầm.”
Bàn chân đang bước lên bậc thang của Thịnh Tuệ hơi dừng lại, cô quay người lại, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên chiếc mũ trùm đầu của cậu: “Ừ, mình biết rồi.”
Nhạc nền của vở kịch đã vang lên, khi những người phía trước đang bước nhanh chân thì Chu Thời Dư cảm giác Thịnh Tuệ nắm lấy tay cậu, dẫn cậu lên sân khấu.
“Mau lên chút.” Thịnh Tuệ rất nhanh đã buông ra, cô không chú ý đầu ngón tay của Chu Thời Dư đã cứng ngắc, nhẹ giọng thúc giục: “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
Nhìn dáng người bước nhanh về phía giữa sân khấu, cậu có thể cảm nhận được sự phấn khích trong thâm tâm cô.
Chu Thời Dư nhẹ xoa xoa bàn tay trái đã được Thịnh Tuệ nắm, cậu vẫn không hiểu tại sao cô lại vui vẻ làm nhân vật phụ mà chẳng ai quan tâm đ ến vậy.
Giống như cậu không hiểu tại sao lúc này khóe môi của mình lại nhếch lên không kiểm soát.
Vở kịch này cậu đã xem gần trăm lần và vẫn thấy nhàm chán như cũ, trong khi nhân vật chính biểu diễn trên sân khấu, khán giả ở bên dưới thỉnh thoảng lại bật cười.
Đối với Chu Thời Dư, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là nhịp tim chói tai càng lúc càng vang dội.
Khi đèn tắt, khung cảnh thay đổi, ngay cả phông nền như bọn họ cũng phải đổi vị trí.
Đây là một vở kịch vô tri, hài hước và lố lăng là yếu tố quan trọng nhất nên khi phông nền chuyển động, hai người phải đi theo hàng ngang,“cái cây” khi nắm tay di chuyển cũng phải lắc những cái “cành” trên cánh tay của nó.
Chu Thời Dư đắm chìm trong cảm giác được Thịnh Tuệ nắm tay theo yêu cầu của vở kịch.
Trước sự chứng kiến của toàn thể giáo viên và học sinh trong trường, hai người bước từng bước ở góc trong cùng không được ai chú ý.
Cậu chưa bao giờ nắm tay người khác giới, cũng chưa bao giờ biết bàn tay của con gái hoá ra lại gầy và nhỏ như vậy, như thể chỉ cần cậu muốn thì cậu có thể dễ dàng nắm lấy bàn tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
Chu Thời Dư không làm như vậy.
Cậu để Thịnh Tuệ tuỳ ý nắm lấy tay mình, thỉnh thoảng lại nghe thấy cô – người không có lời thoại nào – thì thầm lời thoại của nhân vật chính trên sân khấu, khoang ngực cậu như được lấp đầy.
Thịnh Tuệ có khả năng xoa dịu nỗi hoảng loạn và đau đớn khiến Chu Thời Dư không chịu buông tay mãi cho đến khi vở kịch kết thúc.
Người luôn chìm trong bùn lầy sẽ chẳng bao giờ sợ hãi bóng tối.
Chỉ những người đã nhìn thấy ánh nắng ấm áp mới sợ sệt bóng tối mà thôi.
Bởi vì đã từng nhìn thấy ánh mặt trời nên họ mới nảy sinh lòng tham; mà lòng tham trong thâm tâm lại là nơi phát ra mọi sự đau khổ của con người.
Cuối cùng, tiếng nhạc dừng lại, tất cả các diễn viên trên sân khấu đứng thành hai hàng ngay ngắn và cúi đầu cảm ơn khán giả.
Thịnh Tuệ buông tay Chu Thời Dư ra.
Tiếng vỗ tay vang lên không dứt, Chu Thời Dư chợt nhận ra rằng chỉ có mình cậu xem vở kịch nhàm chán này là thật.
Bây giờ buổi biểu diễn đã kết thúc, tất cả các diễn viên đều quay về hiện thực.
Chỉ có Chu Thời Dư vẫn còn đang giãy giụa không thoát khỏi vai diễn.
Trong vở kịch này, cậu và cô hiển nhiên chỉ là phông nền nhạt nhoà, sắm vai râu ria tầm thường nhất mà thôi.
Khi họ bước ra khỏi sân khấu, các học sinh háo hức chạy xuống bậc thang vội vàng chia sẻ niềm vui, Thịnh Tuệ không có người làm bạn nên kiên nhẫn đứng ở cuối hàng.
Chu Thời Dư đi theo sau cô, nhìn cô lần lượt cởi mũ trùm đầu xuống.
Tóc mái ướt đẫm mồ hôi nhưng đôi mắt trong veo tròn xoe lại vô cùng sáng ngời.
“…… Thịnh Tuệ.”
Trước khi cô hoàn toàn rời xa cậu và bước vào đám đông, Chu Thời Dư đang đứng ở bậc thang cuối cùng đợi Thịnh Tuệ quay đầu lại nhìn mình.
“Lúc nãy biểu diễn…” Chu Thời Dư nói với giọng trầm và chậm rãi, trong khoảnh khắc cả hội trường tràn ngập trong tiếng hò reo phấn khích cao độ, cậu không chắc cô có nghe thấy hay không: “Tôi đã nghiêm túc xem rất nhiều lần.”
“—— Em luôn làm rất tốt.”
Cho dù cậu đang ngụy trang thành thân phận của người khác, cho dù chỉ có thể ở dưới chiếc mũ trùm đầu buồn cười và cồng kềnh, nhưng Chu Thời Dư vẫn hy vọng Thịnh Tuệ sẽ biết những lời này.
—— Cô không phải là vai phụ chẳng được ai quan tâm.
—— Ít nhất cô vẫn có một khán giả trung thành nghiêm túc theo dõi từng màn trình diễn của cô, dù cô không có lời thoại, thậm chí lúc chào lúc hạ màn cô chỉ đứng ở góc ngoài cùng hàng thứ hai.
Không cần biết cậu là ai, Chu Thời Dư vẫn muốn nói cho cô biết, những tia sáng trên người cô ít nhất đã cứu được một cậu thiếu niên bị vô số lần mắc kẹt trong vũng bùn.
Chỉ thế mà thôi.
Đáp lại cậu là sự im lặng và ánh nhìn chăm chú của Thịnh Tuệ.
Chu Thời Dư cụp mắt xuống, cậu nghĩ có lẽ lời bộc bạch của mình quá đột ngột làm cho cô gái đơn thuần như trang giấy trắng trước mặt sợ rồi.
Cậu có nên nói mình đùa rồi bỏ qua không, hay là ——
“Cảm ơn bạn.”
Câu trả lời nhẹ nhàng cắt ngang tất cả những suy nghĩ lan man của cậu.
Chu Thời Dư sửng sốt một lát rồi ngẩng đầu lên, qua lớp vải mỏng trên mũ trùm đầu cậu nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp đó, cậu thấy Thịnh Tụệ đột nhiên mỉm cười.
“Tuy nghe có vẻ kỳ lạ…” Khi cô nhìn vào mắt cậu và lên tiếng, Chu Thời Dư cảm thấy thời gian như đã ngừng trôi.
“Nhưng thật sự cảm ơn bạn.”
“—— Là người xem duy nhất của mình.”
------oOo------.