Mùa Xuân Hoang Dã

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khâu Y Dã nhìn thấy tên Hạ Khôn sáng lên trên màn hình điện thoại, nhất thời không có phản ứng. Sau khi điện thoại rung lên ba lần, cậu mới nhận ra đó là cuộc gọi chờ.

Trước ánh mắt trầm ngâm của Cừu Y Vân, Khâu Y Dã vội vàng ra khỏi chăn, bỏ lại một câu ‘Điện thoại công việc’ đầy mơ hồ rồi trở về phòng mình.

Cuối cùng thì Cừu Y Khâu cũng hoàn thành xong việc gửi tin nhắn chúc Tết tới một số giáo viên, tặc lưỡi với Cừu Y Vân, nói: “Em cảm thấy anh hai thực sự đang yêu đương rồi.”

Tay trái Cừu Y Vân xoa đầu Cừu Y Khâu, ngón trỏ tay phải đặt giữa môi, lắc đầu đầy ẩn ý.

“Hạ tiên sinh?”

“Ừm.”

Khâu Y Dã đã sắp quen với phong cách nói chuyện gãy gọn chọc người đến bực bội của Hạ Khôn. Cậu không nghĩ ra lý do vì sao Hạ Khôn lại gọi cuộc điện thoại này, thế là từng bước bắt đầu bằng một chủ đề bình thường nhất, “Chúc ngài năm mới vui vẻ.”

“Tôi nhận được tin nhắn của cậu rồi.”

Vì vậy ngài gọi điện tới là để nói trẫm đã duyệt?!

Khâu Y Dã có chút dở khóc dở cười, ngón tay vô thức nhéo cái tai nhỏ của con kỳ lân bông.

“Tôi sợ tối nay ngài bận cho nên chỉ gửi tin nhắn. Ngài đã ăn cơm tối giao thừa chưa?” Khâu Y Dã thực sự không biết phải nói gì, chỉ có thể bắt đầu cuộc trò chuyện vụng về bằng cách này.

“Vẫn đang ăn.”

Thế tại sao còn gọi điện thoại cho tôi làm gì, còn không mau ăn tiếp đi?!

Dường như cảm thấy Khâu Y Dã nói không nên lời, Hạ Khôn cũng không trêu cậu nữa, nói: “Ăn cơm nhàm chán chết đi được, thà gọi điện thoại cho cậu còn hơn (tìm chút niềm vui).”

Khâu Y Dã như nghe thấy bốn chữ mà Hạ Khôn không nói ra, thầm thở dài: Hình tượng mặc định của Hạ Khôn là lạnh lùng cao ngạo nghiêm khắc tinh anh tổng tài bá đạo, hiện tại ở trong lòng cậu đã bắt đầu đứng không vững chân rồi. Nhưng công bằng mà nói, dỗ kim chủ vui vẻ quả thực là chức trách của cậu.

Khâu Y Dã cắm tai nghe điện thoại, ngồi trên ghế lười ôm con kỳ lân bông trắng như tuyết rất đáng yêu, “Bàn ăn của nhà họ Hạ sao có thể nhàm chán được? Món ngon nhất định là rất nhiều.”

“Cũng được, không đến nỗi nào, mỗi năm các món ăn đều không giống nhau. Thế bữa cơm tất niên nhà cậu ăn gì?”

Có thể nghe ra Hạ Khôn không muốn nhắc đến chuyện của nhà họ Hạ, Khâu Y Dã liền nói về cuộc sống hàng ngày của gia đình mình, chắc chắn Hạ Khôn đã điều tra về gia đình cậu rồi, không có gì phải giấu giếm cả.

“Hai hôm trước chị tôi làm món bò kho và thịt gà đông, hôm nay hấp cua và bào ngư, hầm một nồi thịt dê và canh củ cải trắng. Tôi nấu súp bắp cải non, tôm rang muối tiêu tỏi băm, còn có cá đù kho nữa. Em trai tôi thì trộn hai món salad: váng đậu sốt dầu đỏ với cải bẹ chua cay. Sau đó còn khui một chai rượu mơ xanh mà chị tôi ủ. Năm nay, à… hình như đã có thể nói là năm ngoái rồi nhỉ, chị tôi bỏ nhiều đường phèn nên rượu hơi ngọt quá, nhưng uống vẫn rất ngon. Vốn dĩ còn có sủi cảo nhân cá thu nữa, chỉ là theo quy tắc cũ, sau giờ mới nấu.”

Hạ Khôn ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười: “Cậu đang đọc bài tập nhật ký trong kỳ nghỉ đông của học sinh tiểu học đấy à?”

Kể từ khi bước sang năm mới, đây là thời điểm hạnh phúc nhất của Hạ Khôn. Nhất thời, hắn quên hết mọi loại việc nước việc nhà, dường như có thể tưởng tượng ra căn bếp và phòng ăn bừa bộn của gia đình nhà họ Cừu với một bàn đầy ắp thức ăn nhà nấu. Khâu Y Dã ngồi bên bàn ăn cười nói vui vẻ với người chị gái dịu dàng lại phóng khoáng, cùng người em trai xinh đẹp thông minh của mình.

Lần đầu tiên Khâu Y Dã nghe thấy tiếng cười của Hạ Khôn, trầm trầm nhưng có vẻ thoải mái nhẹ nhõm, lướt qua trái tim cậu như sợi lông tơ của con kỳ lân bông. Khâu Y Dã có chút hoảng loạn ôm chặt lấy cánh tay của nó, trẻ con mà phản bác lại: “Học sinh tiểu học nào có thể nấu nhiều món như thế chứ?!”

“Với cả, thịt gà đông là món gì vậy?” Hạ Khôn hỏi.

“Tôi không biết nó có được coi là món ăn địa phương ở chỗ tôi không nữa. Chính là băm nhỏ gà đất nuôi ở nông gia, chần qua nước sôi, thêm vào mười loại gia vị và một lượng da lợn thích hợp để nấu thành súp đặc, loại bỏ lớp váng dầu rồi sau đó để đông ở nhiệt độ thấp.”

“Nghe có vẻ rất ngon.”

“Vô cùng ngon luôn, nó là món ăn không thể thiếu trong bữa cơm giao thừa ở nhà chúng tôi. Trước đây mỗi năm đều do bà nội tôi làm, sau này bà mất rồi thì đổi thành chị tôi làm.”

Hạ Khôn là con một, tuy đông anh chị em họ, vốn dĩ đã cách nhau một tầng huyết thống, lại là gia tộc lớn, nên quan hệ càng phức tạp. Tình cảm tương thân tương ái của chị em nhà họ Cừu khiến hắn phải ngưỡng mộ.

“Chị cậu tốt thật.”

Khâu Y Dã sững sờ một lúc, ngay sau đó mang theo sự dịu dàng mà chính bản thân mình cũng không biết, nhẹ giọng đáp: “Ừm, chị ấy vô cùng tốt.”

Sau khi cúp máy, Hạ Khôn nhìn thời lượng cuộc gọi, phút giây. Hắn không nhớ mình đã từng có kỷ lục cuộc gọi dài như vậy bao giờ hay chưa, hơn nữa hắn cũng không nghĩ rằng thời gian lại trôi qua lâu như thế, rõ ràng là chỉ tán gẫu về thói quen ngày Tết của đối phương mà thôi. Đợi đến khi Hạ Khôn trở lại trong nhà, cảm nhận được một luồng sóng nhiệt ập vào người, lúc này hắn mới nhận ra mình đã ở bên ngoài quá lâu, cơ thể hơi cứng đờ vì lạnh.

Hạ Quân cầm hai ly rượu lững thững đi tới, đưa cho Hạ Khôn một ly: “Em chạy đi đâu thế? Chúng ta sắp phải chơi mạt chược rồi, tìm em mãi mà không thấy đâu…Ấy, sao người em lại lạnh thế này? Sao thế? Đi gọi điện cho tình nhân nhỏ của em à?”

Hạ Quân chỉ đang nói đùa mà thôi. Mặc dù y có nghe phong thanh chuyện phong lưu bao nuôi tình nhân của Hạ Khôn, nhưng người em họ này có chỗ nào giống vì để dỗ người tình mà chịu đứng ngoài lạnh đến cóng cả người cơ chứ?

Hạ Quân không biết có phải bản thân mình đã nhìn lầm rồi hay không, khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của Hạ Khôn dường như có chút thất thần, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Xử lý chút công việc.”

Trong tất cả con cháu của nhà họ Hạ thì Hạ Quân thuộc nhóm người chơi thân với Hạ Khôn từ nhỏ, hiểu Hạ Khôn nhiều hơn những người khác một chút. Nếu như Hạ Khôn thực sự giải quyết công việc thì sẽ không giống như lúc nãy, giải thích bằng câu nói kia. Lúc này, Hạ Quân dẫn Hạ Khôn đến phòng đánh bài ở một tòa nhà nhỏ nằm phía sau, trong lòng hóng hớt nghĩ, phải đi tìm hiểu xem gần đây Hạ Khôn đang bao dưỡng ai mới được.

Từ khi Khâu Y Dã mười tuổi thì quần áo của cậu bắt đầu được may bởi Cừu Y Vân lúc đó mười bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, Cừu Y Vân mở Studio riêng, thật sự bận rộn vô cùng, nhưng mỗi năm cô đều nhất quyết tự tay thiết kế và may quần áo mới cho hai đứa em trai.

Cừu Y Vân tựa vào chiếc ghế cao có chân gác, một chân dài chạm đất, gật đầu hài lòng: “Nhìn hai người các em, chị không biết phải làm sao để đối mặt với nhóm người mẫu của chị nữa.”

Cừu Y Khâu lén lút nhìn mình trong gương vài lần, sau đó liền muốn thay ra.

Khâu Y Dã kéo cổ áo đằng sau của Cừu Y Khâu: “Vừa mới mặc vào em đã lộn xộn cái gì? Không phải là nói cùng nhau đi Thập Mai An xem hoa mai sao?”

“Ngày kia em có buổi họp lớp, đến lúc đó muốn mặc.” Cừu Y Khâu lè lưỡi, chui nhanh vào phòng mình.

Khâu Y Dã chớp chớp mắt: “Trước đây không nhìn ra Khâu Khâu lại để ý bản thân mình mặc gì nha! Không phải là thích chị gái nhỏ nào rồi đó chứ?”

Cừu Y Vân cười chảy cả nước mắt: “Cái gì mà chị gái nhỏ… Các em thật là…”

“Này, chị cười cái gì chứ, đứng đắn chút, em nói nghiêm túc đấy! Khâu Khâu còn nhỏ như vậy, chuyện này nhất định không có khả năng!”

Cừu Y Vân càng cười dữ hơn, “Em sợ nó bị chị gái nhỏ bắt cóc sao? Ha ha ha.”

Khâu Y Dã thở dài: “Coi như chị tấm lòng rộng lượng, sau này em trai cưng của chị bị chị gái nhỏ làm tổn thương tình cảm thì xem chị làm thế nào.”

Cuối cùng thì Cừu Y Vân cũng vuốt ngực thuận khí không cười nữa: “Nếu như nó đã bước vào thế giới lớn hơn nó ba tuổi thì không thể sống như bộ dạng của tuổi mười sáu được, nếu không sẽ chỉ càng vất vả hơn thôi.”

Khâu Y Dã biết những gì Cừu Y Vân nói mới là đạo lý chính xác, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng. Khâu Y Dã buộc mình không nghĩ đến chuyện của Cừu Y Khâu nữa, đổi đề tài: “Khâu Khâu học đại học sẽ không ở thành phố Q nữa, có phải chị nên tự có kế hoạch cho mình hay không?”

Cừu Y Vân gật đầu: “Đúng lúc mấy ngày nay định nói cho các em biết, chị đã nộp đơn vào một trường thiết kế của Ý, trước mắt chuẩn bị học bổ túc một năm rưỡi.”

“Vậy chị đi đi, đã đến lúc chị nên làm việc mà bản thân chị thực sự muốn làm. Em sẽ thường xuyên đi thăm Khâu Khâu, còn Studio của chị em cũng sẽ để ý giúp.”

Cừu Y Vân cuộn tròn tay, đập nhẹ vào ngực Khâu Y Dã: “Tiểu Dã ngốc này, chị vẫn luôn làm những việc mà bản thân chị muốn làm.”

Vào ngày thứ sáu của năm mới, Cừu Y Khâu đi họp lớp, Cừu Y Vân đi làm, Khâu Y Dã làm ổ trong nhà chơi PSP. Trò chơi mới mua còn chưa chơi đã thì trên màn hình nhận được yêu cầu gọi Facetime.

Sau khi ấn chấp nhận, trên màn hình hiện lên khuôn mặt tràn đầy sức sống của Trịnh Nhạc: “Đàn anh, năm mới vui vẻ!”

“Ồ, chúc Nhạc Nhạc năm mới vui vẻ. Tí nữa anh phát lì xì qua WeChat cho em.”

“Em muốn nhiều cơ, moah moah!”

Khâu Y Dã bật cười: “Hai hôm nay em dỗ mấy cô gái dỗ nhiều quá rồi đúng không?”

Trịnh Nhạc khác với Khâu Y Dã, năm mới rất bận rộn, phải tham gia chương trình Xuân Vãn của đài truyền hình và đêm hội đèn lồng, còn phải quay video năm mới phúc lợi cho fan.

“Ai ya, chọc vào điểm đau của em rồi, thật là khó chịu quá đi.” Trịnh Nhạc khoa trương lấy tay che ngực, “Năm mới bận đến mức muốn sụp đổ, cuối cùng hôm nay cũng được nghỉ ngơi.”

Khâu Y Dã nhìn đồng hồ: “Vậy hiện tại em đang trong ổ chăn nhỉ?”

“Đừng nhắc nữa, bị lôi đi học rồi. À mà, em muốn hỏi anh một số câu.” Trịnh Nhạc nói đến đây thì lấy từ bên cạnh ra mấy cuốn sách bài tập và một xấp giấy nháp.

Khâu Y Dã đặt máy trò chơi xuống: “Anh có thể giảng cho em, nhưng chắc là em có thầy giáo chuyên môn mà nhỉ? Không phải họ sẽ giảng tốt hơn anh sao?”

Trịnh Nhạc cong môi: “Đâu ra, nói gì mà thầy giáo đỉnh cao có tiếng, em cảm thấy giảng không rõ ràng bằng anh giảng cho em hồi còn trong đoàn phim. Có thể chúng ta đều là diễn viên nên cách thức suy nghĩ vấn đề tương đối giống nhau chăng.”

Khâu Y Dã nghe vậy thì cảm thấy có lý: “Vậy em đợi anh một lát, anh vào phòng em trai tìm sách giáo khoa với giấy nháp.”

Trịnh Nhạc híp mắt cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio