Mùa Xuân Hoang Dã

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vạn Kính Tiên bắt Tưởng Thanh Duy lên trực thăng rồi mang đi. Tiểu An ở bên cạnh Khâu Y Dã hóng hớt, nói rằng ban đầu quả thực Vạn Kính Tiên ngồi máy bay tư nhân đến, nhưng chỗ này căn bản là không đậu được máy bay tư nhân nên đã đổi sang máy bay trực thăng tại sân bay nhỏ ở phía Đông. Sự phô trương đó thật là gây sốc.

Khâu Y Dã vỗ vai cậu chàng: “Anh cũng cảm thấy sốc, ngữ văn của giáo viên thể dục đúng là không giống nhau.”

Thư Dư trưng ra vẻ mặt ‘chị nên nói cậu thế nào mới tốt đây’, kéo Khâu Y Dã lên xe bảo mẫu: “Hai đứa đương nhiên – chắc chắn – tuyệt đối là điểm hot nhất của mùa này rồi, nhưng em cũng liều mạng quá rồi đấy! Em nhìn thử bộ quần áo trên người xem, nhìn thử mặt mũi của em đi, lại nhìn thử tóc tai của mình nữa! Chậc chậc, vốn dĩ đã không có ai coi em là phái thần tượng, sau lần này thì càng không có ai tìm em diễn vai anh chàng đẹp trai nữa rồi.”

“Mang theo cả bao tải của anh nữa!” Khâu Y Dã nhìn thấy Tiểu An cầm bao tải của mình với vẻ mặt ghét bỏ, nhanh chóng ngăn cản cậu chàng đem đi vứt thùng rác, “Sau này quay tiếp chắc chắn sẽ cần dùng đến.”

Khâu Y Dã quấn chăn quanh người, ngồi trên xe bảo mẫu thoải mái thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, nhưng vẫn cố chống đỡ để nói chuyện với Thư Dư: “Vậy thì sự hy sinh của em quá là lớn luôn, em vẫn còn muốn thử diễn vai tổng tài bá đạo cơ…”

Vừa nói xong thì cậu ngủ thiếp đi, Thư Dư tiến tới giúp cậu quấn chặt chăn: “Ôi mẹ ơi, cái mùi hương trên người này! Thế mà vẫn còn tổng tài bá đạo, người ta điên rồi mới để em diễn vai tổng tài bá đạo.”

Quở trách thì quở trách, nhưng Thư Dư thực sự đau lòng, nhìn cậu ngủ ngon như vậy thì không đành lòng gọi cậu dậy. Nhưng để mặc cậu ngủ như vậy chắc chắn là không được, cuối cùng thì cô vẫn đánh thức cậu khi đến bãi đậu xe của một khách sạn trong thành phố N.

Khâu Y Dã nửa tỉnh nửa mê bị Tiểu An lôi đi tắm trước, mơ hồ biết được có người kỳ cọ lau người rồi xoa bóp tinh dầu, đồng thời trên mặt không biết bị đắp một lớp gì đó, có một tầng hơi nước mỏng phả vào mặt. Trong quá trình kỳ cọ xoa bóp thì cậu đã ngủ thiếp đi, làm đủ mọi liệu trình xong xuôi rồi mà cậu vẫn không tỉnh. Thợ xoa bóp nhìn cậu mấy lần, chưa từng thấy vị khách nào có thể tiếp tục ngủ khi dùng lực như vậy.

Cuối cùng thì Tiểu An cũng đặt Khâu Y Dã lên giường, mồ hôi nhễ nhại vì mệt, thâm tâm cậu chàng biết anh Khâu của mình hoàn toàn không biết hai tiếng vừa rồi đã trôi qua như thế nào. Cậu chàng cẩn thận đóng cửa, trở về phòng mình tắm rửa, sau đó xuống dưới ăn cơm, còn mang về cho Khâu Y Dã một phần. Khi trở lại tầng trên thì phát hiện cạnh cửa phòng của Khâu Y Dã sáng đèn cảnh báo màu đỏ ghi ‘Đừng làm phiền’.

Cậu chàng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không đi vào. Có lẽ là phục vụ phòng đã từng đến, Khâu Y Dã khó chịu khi bị làm phiền tỉnh giấc nên mới bật đèn cảnh báo ‘Đừng làm phiền’.

Điều mà Tiểu An không biết là, anh Khâu của cậu đã không còn ở trong phòng.

Khâu Y Dã tỉnh lại vì bị nóng, trên người như bị cái gì đó trói chặt, vô cùng khó chịu. Cậu vùng vẫy một hồi, nhưng hoàn toàn vô ích, lúc này mới miễn cưỡng mở mắt.

Mà trước mắt lại là một khoảng tối.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng những giác quan khác trên người cậu cũng dần hoạt động trở lại. Cậu đang bị người ta ôm vào lòng, mà trên người của người này có mùi của Hạ Khôn, cũng không phải hoàn toàn là hương nước hoa mà Hạ Khôn hay dùng, chủ yếu là mùi da thịt của hắn.

Ngay khi vừa bắt đầu phát sinh quan hệ với Hạ Khôn, Khâu Y Dã đã phát hiện da thịt của Hạ Khôn có một mùi hương đặc biệt, không phải là hương nước hoa mà là hơi thở chỉ động vật mới có, sống động, mê hoặc tâm trí. Khâu Y Dã nghĩ, câu ‘ngươi có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra’ mà người ta thường nói rõ ràng không thích hợp dùng cho Hạ Khôn – Nếu như không có một thân da thịt này, cậu làm sao có thể ngửi ra sự khác biệt của đống tro cốt này với đống tro cốt khác?

Vì vậy mới nói, con người tốt nhất là khi vẫn sống.

Cậu vừa nghĩ như vậy vừa thoáng nghiêng người, đuôi lông mày cảm nhận được hô hấp của Hạ Khôn, vì vậy cậu hơi cúi đầu xuống, lè lưỡi ra, đại khái là ở vị trí cổ của hắn mà liếm lên. Vị giác thức tỉnh tương đối chậm, không nếm ra được mùi vị gì, nhưng tế bào xúc giác trên đầu lưỡi vẫn bị làn da ấm áp hấp dẫn, không nhịn được mà liếm sang bên cạnh, tìm được hầu kết của Hạ Khôn.

Thật ra Khâu Y Dã không biết tại sao mình lại làm như vậy, cậu mở miệng rồi cắn nhẹ lên hầu kết của Hạ Khôn giống như bản năng của động vật.

Trước đó Hạ Khôn vẫn luôn không cử động, chỉ quy củ vác súng ôm cậu, nhưng cái miệng nhỏ trên hầu kết giống như bật phải một công tắc nào đó. Ngay lập tức, Khâu Y Dã bị lật lại nằm thẳng, một thứ nóng bỏng cứng rắn chọc vào bụng dưới, bên tai là âm thanh hít thở mang cảm giác tồn tại rất mạnh của Hạ Khôn.

Cảm giác được Hạ Khôn muốn hôn cậu, cậu lập tức quay đầu né tránh. Cậu không biết bản thân đã bao nhiêu ngày chưa đánh răng rồi, mùi vị trong mồm lúc này chắc chắn là một lời khó nói hết.

Hạ Khôn như hiểu ý cậu, buông tha cho đôi môi cậu, quay sang hôn lên má và tai, sau đó là đến cổ và ngực. Lực không quá mạnh, nhưng vô cùng kích thích.

Khâu Y Dã vuốt ve từ trên cơ bụng của Hạ Khôn đến dưới hạ thân, đưa tay vào từ mép quần lót, vừa chạm đến đầu cậu nhỏ của hắn là sờ thấy dịch thể ướt nhẹp.

Cậu không biết vì sao Hạ Không lại không nói chuyện, nhưng trong tiềm thức cậu cũng không muốn phá vỡ sự ‘yên tĩnh’ ngầm này.

Cậu không nhìn thấy cái gì, chỉ cảm nhận được đôi cánh tay cường tráng, môi lưỡi nóng ẩm và gậy tht thô cứng của Hạ Khôn.

Hạ Khôn dường như đã tính đến việc bọn họ đã không làm tình trong một tháng nên rất cẩn thận mở rộng, nhưng Khâu Y Dã lại là người không chịu nổi trước, hất ngón tay của Hạ Khôn ra, lôi gậy tht của hắn cắm vào cửa sau của mình. Hạ Khôn không lập tức cử động mà hít sâu một hơi, dành một vài phút để ổn định cảm xúc rồi mới chậm rãi mà kiên định đâm vào.

Cả hai người đều phát ra tiếng hừ nhẹ sảng khoái, Khâu Y Dã vô thức ôm lưng Hạ Khôn, còn Hạ Khôn cuối cùng cũng không thể siết chặt dây cương của con dã thú trong lòng mình được nữa, ôm lấy Khâu Y Dã rồi kịch liệt đâm vào rút ra, dường như hận không thể ép chặt cậu vào cơ thể mình, hay là khảm toàn bộ bản thân mình vào cơ thể cậu.

Khi Hạ Khôn bất ngờ ôm chặt lấy cậu, Khâu Y Dã nhanh trí nhận ra rằng Hạ Khôn đã mất kiểm soát. Nhưng cậu không muốn gián đoạn sự liên kết của bọn họ trong lúc này.

Cậu không biết mình đã bắn bao nhiêu lần, đầu óc choáng váng, mặc dù đã quên cơn đói từ lâu nhưng cũng quá kiệt sức để tiếp tục. Trước khi mất đi ý thức, cậu nhẹ nhàng vuốt ve gáy Hạ Khôn, giống như là một lời từ biệt dịu dàng.

Còn có một câu không thể quên.

“Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.”

Hạ Khôn ôm người đã xụi lơ vào lòng mình, đôi mắt trống rỗng, nhưng lại rơi nước mắt.

Vốn dĩ hắn không muốn làm, hắn biết cậu đã quá mệt rồi, chỉ muốn đến ôm cậu nằm một lát.

Hóa ra thích đến nỗi không biết làm thế nào mới tốt, mà lại chỉ cảm thấy đau lòng.

Khi Khâu Y Dã tỉnh lại một lần nữa thì cậu đang trong phòng mình, người ngợm rất sạch sẽ, ngoại trừ một số vết tích trên eo và đùi trong. Chỗ nào trên người cũng không thoải mái, cậu uể oải rúc trong ổ chăn.

Tiểu An ngồi ở bên cạnh: “Anh Khâu, anh tỉnh rồi hả?”

“Ừm.” Giọng nghèn nghẹn.

“Uống ngụm nước nhé?”

“Ừ.”

“Anh Khâu, anh có đói không? Anh đã một ngày rưỡi không ăn gì rồi. Lúc trước ekip chương trình cử một bác sĩ đến tiêm dịch dinh dưỡng cho anh, anh biết không? Bọn họ vẫn còn có lương tâm, nói là sau khi anh bình phục thì mới quay tiếp, sau đó phỏng vấn rồi kết thúc.”

Khâu Y Dã lắc đầu, cậu không có ấn tượng gì cả. Nhưng cậu có thể tưởng tượng được, mượn danh ekip chương trình làm như vậy thì % là do Hạ Khôn đã động tay động chân.

Đối với Khâu Y Dã mà nói, trên người khó chịu thực ra không sao cả, chỉ là mở mắt ra không nhìn thấy Hạ Khôn, ngoài sự thất vọng còn có chút oán niệm. Trước đó trong phòng tối đen như mực, cậu không biết khí sắc gần đây của Hạ Khôn như thế nào, sờ trên người thì hình như hơi gầy, có chút đau lòng.

Khâu Y Dã nghi ngờ Vạn Kính Tiên đã làm gì đó với Tưởng Thanh Duy, cậu đã dưỡng bệnh gần khỏi rồi mà người đại diện của Tưởng Thanh Duy lại trì trệ nói không được. Khâu Y Dã đã gọi điện mấy lần để hỏi thăm, nhưng điện thoại của Tưởng Thanh Duy vẫn luôn tắt máy, trợ lý của cậu ta cũng nói không tìm thấy cậu ta đâu.

Khâu Y Dã không hài lòng với lịch trình ở thành phố S, ngoài lịch trình ghi hình buổi phỏng vấn đóng máy cho《Crazy Stalker》ra thì cũng chỉ có livestream tuyên truyền cho《Thương Hải Thiên Lan》, vì thế cậu tự nhiên nhớ đến nam chính Trịnh Nhạc vắng mặt.

Khâu Y Dã đã đến gặp Trịnh Nhạc một lần trước kỳ thi đại học, mang cho cậu ta một bức nhóc Trịnh Nhạc bản chibi đang vui vẻ vẫy chiếc khăn tay nhỏ tạm biệt chồng sách tham khảo do cậu vẽ.

“Đừng điền sai đáp án, nhớ phải ghi tên. Đây cũng không tính là việc gì lớn, thi được bao nhiêu thì fan của cậu vẫn sẽ yêu cậu.”

Khi nhìn thấy bức tranh, mặc dù oán giận một câu ‘Em nào có ẻo lả như vậy chứ’, nhưng rõ ràng Trịnh Nhạc rất thích, vui vẻ nhìn cả nửa ngày trời mới nhờ bảo mẫu treo lên tường.

“Sao lại không tính là chuyện lớn chứ! Nếu thực sự muốn làm đàn em của anh thì cũng chỉ còn kém có một bước nữa thôi!”

Thành tích thi nghệ thuật của Trịnh Nhạc đứng thứ hai trong danh sách chính thức của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, dựa vào tư lịch trong nghề của cậu ta mấy năm gần đây, càng miễn bàn còn có một người cô quyền lực, dù thành tích thi toàn quốc như thế nào thì đều có thể vào được Học viên Điện ảnh Bắc Kinh, chỉ là tư chất thi vào trường có đủ đẹp mặt hay không thôi.

Trong lòng mọi người đều biết rõ điều này, nhưng đương nhiên không thể nói ra.

Khâu Y Dã cười nói: “Trên đời này có ngôn linh (lời nói linh nghiệm), lời mà nói đi nói lại nhiều lần tự nhiên sẽ trở thành hiện thực. Cậu đã gọi anh là đàn anh lâu như vậy, thế chắc chắn anh là đàn anh rồi.”

Trịnh Nhạc không thể xuất hiện trong đợt quảng bá phim lần này được, vì vậy những diễn viên chính khác ai có thể góp mặt đều có mặt. Điều mà Khâu Y Dã không ngờ tới là, cậu vẫn luôn nghĩ rằng cậu là nam ba trong bộ phim này, mà từ lúc đợt quảng bá này bắt đầu thì tên của cậu luôn đi kèm sau tên của Trịnh Nhạc, ngay cả nữ chính Trình Hinh Tâm cũng phải xếp sau cậu.

Buổi fan meeting lần này được tổ chức tại một khách sạn, ngay khi Khâu Y Dã bước lên sân khấu thì dưới khán đài lập tức xôn xao. Những lời thì thầm sôi nổi kèm theo máy ảnh và điện thoại di động giơ lên, đều thể hiện sự tán thưởng của bọn họ đối với hình tượng của Khâu Y Dã.

Khâu Y Dã đã thay đổi kiểu tóc. Mái tóc trước đó bị hư tổn nặng, thợ cắt tóc bất đắc dĩ chỉ có thể cắt ngắn hai bên, cố gắng cho phần đỉnh đầu giữ lại càng nhiều tóc càng tốt, nỗ lực tiếp cận với kiểu tóc ‘chàng trai thời thượng’ đang thịnh hành hiện nay. Khuôn mặt của cậu vốn dĩ đã rất đẹp trai, sau khi khoe ra hoàn toàn khuôn mặt thì vẻ ‘đẹp trai’ này càng thêm sắc bén, khiến cho khí chất cả người cũng phát sinh biến hóa một cách vi diệu.

Đạo diễn để Khâu Y Dã đứng vào giữa, khi cậu đi qua chỗ của nam thứ Lý Nhược Phi, không ngoài ý muốn nhận được một ánh mắt hình viên đạn đầy oán hận. Khâu Y Dã thản nhiên nhận lấy, nói thật thì, nếu chuyện kiểu này rơi vào người cậu, cậu cũng sẽ không cam tâm.

Trình Hinh Tâm có lẽ đã nhận được chỉ điểm của ai đó, ngoài Nhạc Nhạc siêu đáng yêu siêu kính nghiệp ra thì cứ gọi một câu anh Khâu ngắn rồi hai câu anh Khâu dài, mà EQ của Lý Nhược Phi thì kém hơn một chút, khiến khán giả lạnh mặt.

Khâu Y Dã luôn giữ nụ cười, lời nói không nhiều không ít, sau khi xuống khỏi sân khấu cùng đạo diễn và nhà sản xuất tâng bốc lẫn nhau xong thì coi như là kết thúc một màn này. Cậu đi một chuyến đến nhà vệ sinh, rồi sau đó đi gặp Tiểu An đang đợi ở đại sảnh. Rẽ vào một góc trong hành lang, cậu dừng bước.

Một người đàn ông đang đi đến, tự mang theo ánh sáng hàng chục nghìn watt.

Quả nhiên là gầy đi rồi.

“Thật trùng hợp, Hạ tổng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio