“Anh Khâu, anh có nghe thấy tiếng gì không? Sao em lại cảm thấy bên cạnh chúng ta có nhiều người vậy nhỉ?!”
“Có nhiều người đáp xuống bên cạnh bệnh viện… nhặt đồ rồi nhanh chóng đi thôi.”
“Em nhìn thấy người rồi!”
“Bên chỗ anh cũng có. Đầu tiên cứ tận lực trốn trước đã.”
Trong nhận thức của công chúng, Tưởng Thanh Duy là một trong những người chơi game E-sports giỏi nhất trong giới giải trí. Fandom lớn nhất của cậu ta không phải là vì cậu ta thường xuyên xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ mà nổi tiếng, mà là video cậu ta và Lý Dịch Trác chơi LOL vào hai năm trước ‘bất ngờ’ bị lưu truyền ra ngoài, về sau thì có rất ít người nói cậu ta chỉ là một bình hoa dựa vào nhan sắc để kiếm cơm.
Các fan đều tưởng rằng đêm nay sẽ là đêm tỏa sáng của Tưởng Thanh Duy, nhưng không ngờ vừa mới vào trận Tưởng Thanh Duy đã bày ra tư thế ‘đi theo anh Khâu’, gần như rập khuôn theo hình tượng trong《Crazy Stalker》, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ ‘ngoài tôi ra còn ai nữa’ như lúc chơi LOL với Lý Dịch Trác. Còn Khâu Y Dã dường như đã quá quen với kiểu phối hợp như thế này, bình tĩnh sắp xếp để Tưởng Thanh Duy tránh được hai nhóm người đã nổ súng giao chiến với nhau, nhặt trang bị mà bọn họ cầm không hết, sau đó nhân lúc bọn họ buông lỏng cảnh giác khi vừa mới giết xong một đợt, cậu cùng Tưởng Thanh Duy đánh bọc sườn, hợp lực triple kill phía sau.
Khâu Y Dã trước tiên đổi sang một chiếc balo cao cấp hơn, vô cùng may mắn khi tìm thấy mười lăm ống ngắm súng của một tên đã chết, lập tức đưa cho Tưởng Thanh Duy mà không cần suy nghĩ, giữ lại cho mình năm ống ngắm súng, sau đó nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và chạy đến một ngọn đồi có dốc thoải và mai phục ở đấy: Tưởng Thanh Duy đang nằm rạp trong bụi cỏ cách đó một chút, Khâu Y Dã nấp sau một cái cây.
Sau khi trò chơi bắt đầu thì Tưởng Thanh Duy cứ như trở thành một con người khác vậy, không hề căng thẳng, không chỉ lúc bắn đạn nhanh nhẹn dứt khoát, mà lúc này đang nằm rạp trong bụi cỏ vẫn còn có tinh thần cùng Khâu Y Dã tán gẫu. Hai người kẻ xướng người hoạ thảo luận khoảng hai ba phút về các thẻ bài đứng đầu gần đây của hoàng gia ra rồi sức đề cử cho nhau vài tân thủ mới(Chắc là game thẻ bài?), không biết thế nào mà chủ đề lại nhảy sang làm gà rán dầu nóng, khiến các fan cùng nhau ra sức nuốt nước bọt.
Ngay khi mọi người thực sự cho rằng đêm nay bọn họ chỉ đơn giản là tán gẫu thì Tưởng Thanh Duy nói: “Anh Khâu, vòng tròn đến chỗ chúng ta rồi nè.”
“Chờ thêm chút nữa.”
Mắt thấy bọn họ bắt đầu mất máu, các fan còn gấp gáp hơn cả bọn họ, trên màn hình bên cạnh toàn là “Nhanh chạy vào trong vòng tròn đi!”.
Lúc mất được / máu thì thấy một chiếc xe việt dã từ lưng chừng đồi lao xuống. Nhiều người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì hai người ở trên xe đã bị Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy bắn vỡ đầu. Bọn họ xuống dốc, nhặt đồ rồi nhanh chóng lên xe, vừa băng bó vừa lái về phía rìa của vòng tròn màu trắng.
Sau khi đi vào vòng tròn màu trắng, bọn họ không vội lái xe vào giữa mà chạy dọc theo đường biên giới, khi nhìn thấy người chạy về phía vòng tròn thì tăng tốc đâm vào, cho dù đối phương có phản ứng lại được thì cũng rất khó tránh thoát khỏi họng súng mini() của Tưởng Thanh Duy, trong nháy mắt đã tích lũy được mười bốn mạng, balo đầy ắp. Còn khoảng hai phút nữa vòng tròn sẽ co lại, Khâu Y Dã nói một câu “Được rồi”, sau đó lái xe về phía khu rừng với tốc độ tối đa.
() Mini: Đề cập đến Mini-, súng trường bán tự động, độ ổn định cao và sát thương thấp.
Khâu Y Dã đỗ xe sau cái cây, hai người phân nhau ra thâm nhập vào khu phức hợp kiến trúc ở rìa rừng. Khoảng cách giữa hai bọn họ không xa, nhưng từ bất kỳ vị trí nào thì đều không thể đồng thời nhìn thấy hai người bọn họ cùng một lúc.
Nếu xét riêng về tài thiện xạ, Khâu Y Dã còn kém xa Tưởng Thanh Duy, dù gì thì thời gian chơi game của cậu vô cùng có hạn, lợi thế duy nhất của cậu nằm ở tư duy chiến thuật, nói một cách thông tục thì chính là chơi bẩn. Cậu không bao giờ đối đầu trực diện, hầu hết thời gian đều nấp ở một vị trí trống thích hợp rồi ngắm bắn, dự đoán nơi mà người khác sẽ đến, trên đường đi thì mai phục rồi giết chết. Hơn nữa khi làm những việc này, cậu còn không quên xung phong yểm hộ cho Tưởng Thanh Duy, hoặc là thu hút mục tiêu ngắm bắn cho cậu ta.
Số lượng fan biết chơi game có hạn. Ban đầu, hầu hết mọi người đều không hiểu Khâu Y Dã chạy lúc nhanh lúc chậm ngồi xuống đứng lên không biết là đang làm cái gì, nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, bọn họ có thể lờ mờ nhận ra cậu làm ‘tiểu đội trưởng’ là vô cùng hợp lý. Vòng tròn lại co vào mấy lần, cách trận quyết chiến ngày càng gần, vậy mà tốc độ nói chuyện của Khâu Y Dã vẫn như lúc đầu. Cho dù thao tác của cậu có ý nghĩa gì thì ít nhất vẫn rất đáng tin, khiến người ta vô thức tin tưởng và nghe theo.
Sau khi vòng tròn thứ năm thu nhỏ lại, vòng tròn chất độc bao quanh một nửa khu rừng và một nửa các tòa nhà, Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy mỗi người đi theo một đoạn thẳng ngắn sát rìa để vào trong vòng tròn chất độc, Khâu Y Dã đưa cho Tưởng Thanh Duy hộp sơ cứu hồi đầy máu, sau đó lấy ra thêm mấy băng đạn AK và một ống ngắm chấm đỏ.
“Anh Khâu, làm sao anh biết em có khẩu AK?”
“Cảm giác được, nếu bây giờ chưa có thì chốc nữa cũng sẽ có thôi.”
“Anh khiến em sau này làm sao còn có thể lập nhóm với người khác nữa! Còn chưa ăn được gà thì em đã bắt đầu thương cảm rồi…”
Đối với kỹ thuật của Tưởng Thanh Duy mà nói, có một khẩu AK và ống ngắm chấm đỏ lúc diễn ra trận quyết chiến thì về cơ bản đồng nghĩa với việc đã ăn được gà rồi. Tuy nhiên, vận may của bọn họ dường như bị cạn kiệt vào ngay lúc này, trong số hai nhóm còn sót lại, một nhóm là bậc thầy kỹ thuật, trong khi nhóm khác sở hữu trang bị nghịch thiên là khẩu M() và Groza().
() M:Một trong những khẩu súng bắn tỉa mạnh nhất, với tỷ lệ nổ thấp, tốc độ bắn nhanh và độ ổn định cao.
() Groza: Súng trường tự động, sát thương cao, tốc độ bắn nhanh, áp sát tốt, có thể coi là phiên bản nâng cấp của AK.
Khâu Y Dã tùy tiện nấp đằng sau bức tường vỡ, lấy nỏ ngắm bắn ra, sau khi hai nhóm khác bắt đầu nổ súng, cậu bắn một phát vỡ đầu một tên trong nhóm bậc thầy kỹ thuật kia, Tưởng Thanh Duy gần như cũng đồng thời giải quyết người chơi của nhóm khác mà lấy được khẩu M.
Bậc thầy kỹ thuật không hổ là bậc thầy kỹ thuật, người bình thường khi bị nỏ ngắm bắn thì đều không biết là do ai bắn, thế mà người kia bị nỏ bắn vào đầu lại có thể đoán được phương hướng của kẻ địch, chỉ đạo một thành viên khác trong nhóm mình tập trung toàn bộ hỏa lực nhắm bắn vào vị trí ẩn náu của Khâu Y Dã.
Khâu Y Dã ném nỏ đi, nhanh chóng sử dụng hết hai túi sơ cứu cuối cùng rồi lao ra ngoài với một khẩu súng ngắn. Cậu quẹo trái rẽ phải trong con hẻm nhỏ đổ nát để đến giữ chỗ Tưởng Thanh Duy và Groza, băng đạn súng ngắn chỉ còn lại một ít máu. Cậu nhanh chóng xoay người sang ngang để giảm thiểu diện tích bại lộ cơ thể, đồng thời kéo chốt lựu đạn, thầm đếm hai giây rồi ném thẳng ra ngoài.
Khoảnh khắc Tưởng Thanh Duy nhìn thấy Khâu Y Dã thì đã hiểu rõ Khâu Y Dã không muốn sống khi kết thúc trận này, tức thì dùng thân thể của nhân vật Khâu Y Dã và súng ngắn của cậu làm lá chắn để di chuyển, chấm đỏ nhắm vào người chơi bậc thầy kỹ thuật cuối cùng, cậu ta lập tức bóp cò khẩu AK ngay lúc Khâu Y Dã ngã xuống.
“Nổ! Tung! Trời!” Lý Dịch Trác còn phấn khích hơn cả hai người bọn họ thắng, đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy buông chuột và ngả người vào ghế gần như ở cùng một tư thế. Nghĩ đến hàng triệu người xem trực tuyến, ít nhiều gì bọn bọ cũng có gánh nặng thần tượng, nên chỉ nhìn nhau rồi cụng tay nhau.
Công tác chuẩn bị của Liệp Phong tương đối đầy đủ, ngay lập tức có một nhân viên bưng đến một đĩa gà quay Peru vàng ươm. Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy lau sạch tay, mỗi người xé một cái cánh gà, Lý Dịch Trác xé một cái đùi gà, ba người cầm thịt gà trong tay chạm vào nhau giống như chạm ly, ăn đến nỗi toàn miệng bóng dầu mỡ.
Sau đó Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy cùng trò chuyện với fan một lúc, trả lời các câu hỏi liên tục chạy lướt qua trên màn hình. Tuy câu hỏi của fan không ít, có câu vừa mới xuất hiện đã bị chen chúc bay mất, cả màn hình chỉ toàn là “Vì sao không cho tặng quà?!!!”, “Muốn tặng quà muốn đến ruột gan cồn cào A A A A!!!”.
Sự kích động ban nãy của Lý Dịch Trác đã tiêu tan, anh ta ngồi phịch xuống sofa, lười biếng cười nói: “Tôi nói này, hai người có định cân nhắc ký hợp đồng làm streamer của Liệp Phong không? Đãi ngộ và thu nhập chắc chắn không kém hơn công ty quản lý hiện tại của hai người đâu.”
Tưởng Thanh Duy quay đầu nhìn vào mấy cái máy quay đang quay bọn họ: “Lời này của Lý đội đã quay lại chưa? Đợi khi nào tôi gia hạn tiếp hợp đồng thì sẽ lấy ra cho bọn họ nghe.”
Khâu Y Dã “chậc” một tiếng, giậm chân một cách khoa trương, bày ra vẻ mặt ảo não: “Biết thế tôi đã kéo dài thêm hai tháng, tôi vừa mới gia hạn tiếp hợp đồng xong.”
Hạ Khôn ngồi trên máy bay xem xong đoạn video đã được Vương Thành Tịch chuẩn bị sẵn, sự mệt mỏi gần đây của hắn bỗng chốc tan biến hơn phân nửa.
EQ của Khâu Y Dã thực sự là bảo bối – không cần bất cứ ai bảo vệ hay nâng đỡ, có thể sẽ chậm một chút, nhưng đến cuối cùng cậu chắc chắn có thể phô ra dáng vẻ này.
Hay cứ nói như đoạn video ngoài lề hiện trường ăn gà được Liệp Phong tung lên mạng, câu nói đó của Khâu Y Dã tuy là đang nói đùa, nhưng ý tứ truyền tải lại không hề ít: Thứ nhất, xác nhận quan hệ giữa mình và Minh Sơn; thứ hai, ngụ ý rằng điều kiện có thể thương lượng, nhưng không có ý định rời khỏi Minh Sơn.
Cho dù cậu không có quan hệ với hắn thì Minh Sơn sẽ không lăng xê cậu sao? Chủ tịch Trương Tường Lâm của công ty giải trí Minh Sơn không phải là một người không có mắt nhìn, huống hồ còn có Bình Yến Thu và Tạ Nghiêu ở đó nữa.
Lúc đầu, Khâu Y Dã đồng ý ký bản hợp đồng bao dưỡng kia ắt hẳn là cảm thấy hắn hợp mắt, Hạ Khôn vui vẻ nghĩ, hóa ra Khâu Y Dã đã nhìn trúng hắn lâu rồi.
Ngoài ra, sau khi hẹn hò với Khâu Y Dã, hắn ngày càng yên lòng. Mặc dù trên mạng fan CP của Khâu – Tưởng như mặt trời ban trưa, nhưng cho dù là trong lòng fan CP ít nhiều cũng hiểu rõ, không có sự mập mờ nào giữa Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy cả. Cảm giác này rất khó diễn tả, ánh mắt khi nhìn người khác và phương thức giao tiếp của Khâu Y Dã luôn mang đến cho hắn một ấn tượng ‘Em rất thích anh, cái kiểu thích mà không liên quan đến tình yêu ấy’.
Ngày qua ngày, lòng tin giống như một bộ rễ khổng lồ, không ngừng cắm sâu vào trong lòng đất, sâu đến không thể tưởng tượng được.
Hạ Khôn mở lịch trình của mình và Khâu Y Dã ra, bây giờ đang là cuối tháng chín, cách ngày bấm máy bộ phim《Khoáng Tinh》bốn mươi mốt ngày, Ngoài việc Khâu Y Dã đi quay quảng cáo cho đại ngôn mà mình mới nhận ra thì cậu còn làm khách mời cho hai chương trình tạp kỹ đang nổi và đóng vai khách mời trong một bộ phim truyền hình thể loại đô thị thương trường. Công việc dường như cũng không nhiều lắm, lại vừa vặn phân bố đều trong bốn mươi mốt ngày này. Hạ Khôn nhìn lịch trình của mình rồi suy nghĩ, lấy ra bút nhớ rồi vẽ một dấu gạch chéo trên một chương trình tạp kỹ.
Sau khi Hạ Khôn trở về, Khâu Y Dã đánh tiếng với Thư Dư, sau đó chuyển hầu hết quần áo đồ dùng của mình đến Hối Ga. Hành lý đã tới nơi nhưng Khâu Y Dã lại không có thời gian rảnh để thu dọn.
Hạ Khôn đã tích lũy rất lâu, tinh lực dồi dào, Khâu Y Dã cũng không kém là bao. Không chỉ ở trên giường, trong nhà tắm, phòng ăn, phòng bếp, phòng khách, thư phòng, phòng tập gym, thậm chí cả phòng treo đồ, mỗi một ngóc ngách trong căn nhà đều có một vài vết tích khó nói. Khoa trương nhất trong số đó là phòng máy chiếu, ngay cả khi đã bật đèn có độ sáng thấp thì Khâu Y Dã gần như là nửa người mù ở trong này, cơ thể đặc biệt nhạy cảm, cộng thêm chiếc sofa mềm mại to rộng và tấm thảm lông nhung mà Khâu Y Dã yêu thích. Ngoài ra, trong phòng còn có một thiết bị ghi âm, giọng nói không thể kiểm soát của Khâu Y Dã xen lẫn tiếng thở dồn dập của Hạ Khôn lặp đi lặp lại khiến người ta nghi ngờ chức năng ban đầu của phòng máy chiếu.
Lúc không ‘vận động’, Hạ Khôn sẽ không để Khâu Y Dã xa hắn quá ba mét, ôm cậu xem tivi, dính lấy cậu nấu cơm, nằm trên đùi cậu xem tài liệu, hận không thể đi vệ sinh cùng cậu.
Đến ngày thứ ba, Khâu Y Dã có lớp học thanh nhạc, Hạ Khôn cũng phải đến công ty, lúc này mới kết thúc cuộc sống sa đoạ trước nay chưa từng có của cả hai.
Buổi sáng trước khi ra ngoài, Hạ Khôn hỏi Khâu Y Dã lúc nào thì quay về, Khâu Y Dã nói rằng có lẽ là ba bốn giờ chiều gì đó, thế nên trước bữa cơm tối cậu sẽ sắp xếp lại đống quần áo và đồ dùng mà mình mang tới.
Hạ Khôn gật đầu, nói rằng dì Tương có lẽ khoảng tầm ba giờ chiều sẽ đến đưa cơm. Khâu Y Dã không nghĩ nhiều, cho là Hạ Khôn nhớ tay nghề của dì Tương rồi.
Sau khi cậu và thầy Dương dạy thanh nhạc ‘thách đấu’ lẫn nhau đến giới hạn của mình hơn nửa ngày trời, rồi lại vướng cảnh kẹt xe do tai nạn giao thông, về đến nhà thì đã là giờ phút. Sau khi vào nhà, cậu chạy thẳng vào phòng bếp, nhưng lại không thấy gì cả. Đang lúc tưởng rằng dì Tương vẫn còn chưa đến thì liếc mắt một phát nhìn thấy trên bàn trước bồn rửa có một bình giữ nhiệt.
Cậu mở nắp, mùi thơm của canh ập vào mặt. Đúng lúc cậu đang hơi đói, rót ra một chén nhỏ thử một ngụm. Canh rất thơm, ngoài xương heo xương gà cẩu kỷ củ mài và tiêu ra thì hình như còn có một loại nguyên liệu chính khác, nhưng cậu lại nếm không ra nó là cái gì.
Uống xong một chén nhỏ vẫn chưa đã thèm, nhưng cậu đã nhịn xuống ý định uống thêm một chén nữa, dù sao cũng là Hạ Khôn muốn ăn, ít nhất cũng nên đợi hắn quay về rồi cùng nhau ăn.
Hạ Khôn đến công ty thì mở cuộc họp xem tài liệu ký tên, mãi đến tận bốn giờ chiều mới xử lý gần xong những việc đã tích lũy trong hai ngày qua. Hắn muốn hoạt động tứ chi một chút, bèn đứng dậy đi tìm Từ Vãng.
Từ Vãng mới đổi một nữ trợ lý xinh đẹp ngực cup E, ngồi ở vị trí dễ nhìn thấy nhất bên ngoài văn phòng của anh ta. Từ Vãng vừa bước ra khỏi cửa văn phòng thì đúng lúc bắt gặp Hạ Khôn đang nhìn trợ lý mới của mình với vẻ mặt rối rắm. Nữ trợ lý hiển nhiên cực kỳ tự tin vào ngoại hình của mình, không chỉ hào phóng mặc kệ cho Hạ Khôn nhìn mà tay còn cuốn lấy một lọn tóc xoăn, chỉnh lại cổ áo sơ mi màu đỏ thẫm để lộ áo ngực.
Biết rõ người phụ nữ này IQ không cao nhưng lá gan lại lớn, vừa nhìn liền biết không phải là đèn cạn dầu, thế mà Từ Vãng còn để cô ta ngồi ngoài cửa, chính là vì muốn xem trò vui. Tuy những gì đang xảy ra trước mặt đây không phải là điều anh ta mong đợi ban đầu, nhưng chỉ cần có kịch hay để xem thì vẫn rất vui vẻ, khoanh tay nở một nụ cười nhạo.
Những gì Hạ Khôn đang nghĩ lúc này lại là, chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm, tóc giả và giày cao gót mà hắn mua cho Khâu Y Dã được đặt trong ngăn kéo thứ năm bên phải của tủ quần áo, do lâu quá rồi nên hắn quên mất, mà cái ngăn kéo đó cũng chính là nơi mà sáng nay hắn đã chỉ cho Khâu Y Dã để cậu có thể cất đồ của mình vào.