Lúc ngồi trên xe, Khâu Y Dã gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Khôn nói rằng cậu tạm thời đến thành phố S một chuyến. Hạ Khôn lập tức gọi lại, hỏi cậu đến thành phố S làm gì, Khâu Y Dã cảm thấy ngữ khí của Hạ Khôn cứ sai sai, hỏi Hạ Khôn bây giờ đang ở đâu. Hạ Khôn im lặng một lúc, nói rằng vừa mới đến thành phố C.
Này cũng quá không khéo rồi, Hạ Khôn muốn đón lễ cùng cậu, không ngờ lại lệch nhịp. Khâu Y Dã thở dài, ngẫm lại mình nên nói một tiếng với Hạ Khôn trước khi lên máy bay mới phải. Hạ Khôn nghe Khâu Y Dã nói đại khái tình hình, bảo cậu đừng lo lắng, Cừu Y Khâu không còn là đứa trẻ nữa rồi.
“Ừm, vâng. Bây giờ anh nói chuyện cực kỳ giống chị em.”
Bây giờ Hạ Khôn cực kỳ muốn tét mông cậu, sau khi cúp máy thì bảo Vương Thành Tịch liên lạc với sân bay tư nhân ở thành phố C.
Khâu Y Dã bọc mình như con gấu ngồi trong góc của một quán ăn nhỏ cách trường học hai dãy phố, lớp sáp vuốt tóc trên đầu đã cho thấy tác dụng phụ, từng sợi từng sợi bết dầu, cộng thêm cặp kính sinh viên – công cụ ngụy trang vạn năng, hầu hết mọi người sẽ không liên tưởng cậu với diễn viên nam phái diễn xuất đang nổi – Khâu Y Dã.
Vốn dĩ cậu định vào một cửa hàng ở gần đó, nhưng lúc này vừa khéo là thời gian tan học tiết hai, gần cổng trường có rất nhiều sinh viên đang tìm hàng ăn.
Một tấm poster lớn của《Cứu Rỗi Trạch Nam》được treo bên ngoài hội trường của trường, bộ phim sẽ được chiếu trong hội trường vào dịp Tết, hầu hết sinh viên đi qua đều liếc nhìn một hai lần, bàn tán một câu như xếp hàng chờ nhận vé đến tuyệt vọng,tan học mới đi thì gần như không kịp nữa v.v. Tuy Khâu Y Dã rất nóng lòng nhưng vẫn còn lý trí để không ngó về phía cổng trường.
Cừu Y Khâu vẫn chưa ra, Cảnh Tử Vinh lại gọi điện tới. Khâu Y Dã ước tính thời gian Cừu Y Khâu đạp xe từ thư viện đến đây, sau đó cúi đầu nghe điện thoại.
Cảnh Tử Vinh đã làm anh em với cậu nhiều năm như vậy nên cũng không khách sáo gì, lập tức hỏi: “Bận hả?”
“Vẫn ổn, bây giờ có chút thời gian. Sao thế?”
“Tôi đoán gần đây cậu chạy khắp nơi nên không có thời gian, nhưng chuyện liên quan đến Khâu Khâu thì tôi nghĩ là phải kịp thời nói cho cậu.”
Trong đầu Khâu Y Dã kêu ‘ong ong’, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Hửm? Chuyện gì?”
“Nó gọi điện cho tôi, hỏi rất nhiều chuyện về quỹ và ngoại hối, còn hỏi công ty tôi có chỉ tiêu tuyển thực tập sinh làm thêm vào kỳ nghỉ đông hay không. Tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy lạ, không phải Khâu Khâu là dân máy tính à, trước đây chưa từng nghe nói nó có hứng thú với ngành của tôi. Hơn nữa hình như nó rất muốn kiếm tiền, cậu chiều nó cứ như là con ruột, còn để nó thiếu chút tiền tiêu này à? Chuyện này không có khả năng nhỉ?”
Đương nhiên là không có khả năng.
Khâu Y Dã cảm ơn cậu ta đã đặc biệt gọi đến để nói cho cậu biết. Cảnh Tử Vinh đáp: “Chuyện mà cậu cần phải cảm ơn tôi nhiều lắm đấy. Được rồi, cúp trước đây, cậu bận xong thì chúng ta lại nói tỉ mỉ sau.”
Khâu Y Dã nhìn thấy Cừu Y Khâu thì biết ngay thằng bé này chắc chắn đã nghĩ đến việc tại sao cậu lại tới tìm mình.
Cừu Y Khâu đặt cặp sách trông có vẻ nặng đến mức đè chết người lên chiếc ghế bên cạnh rồi kéo khóa áo phao xuống. Cậu nhóc không nhìn Khâu Y Dã mà chỉ nhìn vào cốc trà nóng ở trước mặt rồi hỏi: “Anh đã ăn cơm tối chưa?”.
Khâu Y Dã không biết có phải là ảo giác của mình hay không, mới có mấy ngày không gặp mà cậu cảm thấy Cừu Y Khâu gầy đi, vừa đau lòng vừa lo lắng, đoán không ra rốt cuộc em trai đã gặp phải chuyện gì.
“Trong lúc chờ máy bay anh đã ăn rồi, em thì sao? Muốn ăn gì không?”
Cừu Y Khâu quay đầu nhìn ông chú đang ngồi trước quầy thu ngân, ông chú cầm thực đơn đi tới.
Cừu Y Khâu gọi một đĩa cơm sườn kho tiêu, trong lúc đợi thức ăn thì nói chuyện câu được câu chăng: “Em mới chỉ gọi đồ ăn mang về của cửa tiệm này, đây là lần đầu tiên đến ăn tại quán.”
Khâu Y Dã chỉ muốn nhíu mày, bây giờ đã là hơn chín giờ gần mười giờ rồi, chỉ sợ Cừu Y Khâu vẫn chưa ăn tối. Khâu Y Dã cố gắng hết sức cân nhắc câu từ, cuối cùng hỏi: “Khâu Khâu, sao em lại muốn chuyển ngành thế?”
Ông chú bưng đĩa cơm đến, còn rất quan tâm lấy cho bọn họ hai cái bát. Cừu Y Khâu đơm cho Khâu Y Dã một bát nhỏ, vừa đơm vừa nói: “Ngành này kiếm tiền quá chậm.”
Nghe thấy vậy Khâu Y Dã thực sự cau mày, đây không giống những lời mà Cừu Y Khâu có thể nói ra. Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh nói: “Khâu Khâu, nếu như em gặp phải chuyện gì đó mà không đủ tiền tiêu thì cứ việc nói với anh, nhà chúng ta không thiếu tiền. Vì lợi ích trước mắt mà chuyển ngành thì không đáng, sau này em sẽ hối hận đấy. Em rất có thiên phú về mảng máy tính, lãng phí thì thật đáng tiếc.”
Cừu Y Khâu không lên tiếng, im lặng nhấm nháp hai miếng sườn, sau đó ăn hơn phân nửa bát cơm, làm như đã xây dựng tốt tâm lý, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Khâu Y Dã rồi nói: “Anh, thiên phú của em là do bố, chị và anh nuôi dưỡng ra, vậy còn anh thì sao? Anh dựa vào cái gì để thể hiện tài hoa? Anh đã làm gì để có được vai diễn?”
Khâu Y Dã bị hỏi mà sửng sốt: “Anh sao? Đương nhiên là nghiêm túc làm việc rồi.”
Cừu Y Khâu nắm chặt đôi đũa: “Nghiêm túc làm việc? Anh, có phải là anh nghiêm túc quá rồi không?”
Khâu Y Dã nhận ra điều gì đó không ổn: “Khâu Khâu, em muốn nói cái gì?”
Cừu Y Khâu cắn môi, dường như lời tiếp theo thực sự khó có thể mở miệng: “Anh, anh đã làm gì để có được vai diễn bây giờ? Anh… rốt cuộc anh có quan hệ gì với Hạ tiên sinh thế?”
Khâu Y Dã cảm thấy trái tim mình trùng xuống, cậu không hy vọng Cừu Y Khâu biết được chuyện đó theo cách này.
Cừu Y Khâu nhìn thấy biểu cảm của Khâu Y Dã lúc này liền cho rằng đó là sự thật. Cậu nhóc lộ vẻ thương tiếc: “Anh, em biết là kiếm tài nguyên trong giới giải trí không dễ dàng gì, anh bị vùi lấp nhiều năm như vậy nên không cam tâm, nhưng anh chờ thêm chút nữa, em có thể kiếm tiền. Tiền tiêu vặt anh cho em, em đều tích cóp cả, là một khoản không nhỏ, trong vòng mấy năm nữa nhất định có thể giúp anh.”
Nếu như đây không phải là nơi công cộng, Khâu Y Dã chắc chắn sẽ ôm cậu vào lòng, nhưng bây giờ trong quán đang có một ông chú ngồi nghịch điện thoại nên cậu chỉ có thể nắm lấy tay Cừu Y Khâu: “Khâu Khâu, em có ngốc không hả? Trong lòng em, anh trai là người như vậy sao? Không phải như những gì em nghĩ đâu. Em đã nghe được những gì rồi?”
Cừu Y Khâu rơm rớm nước mắt, trông có vẻ rất đáng thương: “Người trong đoàn phim của anh, bọn họ nói sau lưng rằng anh được Hạ tiên sinh bao dưỡng nên mới có thể đóng vai nam chính. Vốn dĩ em hoàn toàn không tin, nhưng em nhìn thấy rồi, Hạ tiên sinh chặn anh trong góc, còn, còn… anh ta còn ức hiếp anh!” Cừu Y Khâu nói, nước mắt thực sự chảy xuống, rơi vào bát cơm trước mặt, “Anh, anh đừng lừa em.”
Khâu Y Dã thấy bó tay toàn tập, thầm nghĩ cái quỷ gì mà góc chết thị giác, cậu không thèm quan tâm ông chú kia, vòng qua chiếc bàn rồi ôm Cừu Y Khâu vào lòng, lau nước mắt cho cậu nhóc: “Khâu Khâu, em phải nghe anh giải thích chuyện này. Đấy không phải là ức hiếp, em nghĩ mà xem, anh trai em có chỗ nào giống như có thể để người khác ức hiếp không hả?” Cậu nhắm mắt: “Bọn anh đang yêu nhau.”
Trên lông mi của Cừu Y Khâu vẫn còn đọng nước mắt, cậu nhóc trợn to hai mắt: “Yêu nhau?”
Khâu Y Dã nhìn Cừu Y Khâu một cách nghiêm túc: “Đúng vậy, yêu nhau. Hạ Khôn là bạn trai của anh.”
So với việc anh trai bị bao dưỡng thì việc anh trai có bạn trai rõ ràng là dễ chấp nhận hơn. Cừu Y Khâu thấy rằng mình đã gây ra sự việc ồn ào như vậy chỉ vì một hiểu lầm, cảm thấy vô cùng mất mặt, sau này không cách nào gặp anh Tử Vinh và Trịnh Cẩm Hân nữa.
Sau khi dỗ Cừu Y Khâu xong, Khâu Y Dã thanh toán tiền rồi vác cặp sách của Cừu Y Khâu bước ra ngoài. Cậu thấy vẻ mặt hóng hớt của ông chú, bệnh nghề nghiệp phát tác, gãi đầu, tỏ vẻ bất lực thầm thì: “Em trai bị bạn gái đá, haiz…”
Lòng hóng hớt của ông chú được thỏa mãn, rất thấu hiểu mà nói: “Học sinh cấp hai bây giờ, ai cũng có thể đóng phim thần tượng. Em cậu đẹp trai như thế, chắc sẽ có không ít con gái thích đâu, bảo cậu nhóc đừng buồn nữa.” Nói xong còn lấy ra một cốc trà sữa dưới tủ quầy đưa cho Khâu Y Dã, nói rằng uống chút gì đó ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.
Khâu Y Dã không từ chối nổi, cảm kích nhận lấy, thầm nghĩ ông chú này vậy mà lại có tâm hồn thiếu nữ thích xem phim thần tượng.
Khâu Y Dã muốn dẫn Cừu Y Khâu đến một khách sạn tốt hơn một chút trong nội thành để tắm rửa rồi đánh một giấc ngon lành, nhưng Cừu Y Khâu lại không chịu. Hai ngày nay cậu nhóc chỉ nghĩ tới mỗi chuyện đổi chuyên ngành, ngày kia có các môn thi cuối kỳ mà đã ôn tập gì đâu.
Khâu Y Dã xoa đầu Cừu Y Khâu: “Vậy thì không được thức quá khuya, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng.” Cừu Y Khâu khoác cặp sách, đặt cốc trà sữa vào giỏ xe: “Đừng tưởng rằng em không nghe thấy, anh nói em bị bạn gái đá.”
Khâu Y Dã cười: “Vậy thì em phải có bạn gái trước đã, cố lên!”
Cừu Y Khâu khịt mũi, quay người rồi đạp xe vào khuôn viên trường tối tăm.
Khâu Y Dã gọi xe về chung cư Hi Giang. Lúc tắm rửa, cậu cảm thấy hình như nghe được động tĩnh gì đó, cậu tắt vòi hoa sen, xung quanh im lặng. Cậu lại bật vòi hoa sen, thầm nghĩ có lẽ là ảo giác.
Sau khi cậu sấy khô tóc thì đi vào phòng bếp muốn uống chút nước. Bước qua nửa bức tường trang trí thì thấy trên bàn có một vòng nến nhỏ đang cháy. Khóe miệng Khâu Y Dã bất giác nhếch lên, trong lòng còn vui sướng hơn gấp mấy lần biểu cảm ở trên mặt, trái tim đập thình thịch.
Đi lên trước mới phát hiện vòng tròn nến kia xếp thành hình trái tim, ở giữa đặt một hộp kẹo dẻo con gấu. Lúc này Khâu Y Dã thực sự bật cười: Không lâu trước đấy còn cảm thấy ông chủ quán ăn có tâm hồn thiếu nữ thích xem phim thần tượng, hiện tại tâm hồn thiếu nữ này nên tấn phong cho sếp Hạ mới gọi là danh xứng với thực.
Cậu ngồi xuống, mở hộp kẹo vuông vắn trong suốt ra, lấy một viên kẹo dẻo con gấu rồi cho vào miệng. Không biết có phải do tâm trạng quá tốt hay không mà cậu cảm thấy trước giờ chưa từng được ăn kẹo dẻo gấu nào có vị ngon như vậy.
Không ngoài dự liệu, cậu bị ôm lấy từ đằng sau, bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp: “Anh quay về vội quá, những thứ khác quên đem theo rồi.”
Khâu Y Dã quay đầu lại, cẩn thận nhìn Hạ Khôn một lúc, sau đó hôn lên môi hắn. Vị ngọt đặc biệt lan tỏa giữa môi lưỡi hai người, Khâu Y Dã có chút mê say, choàng cánh tay qua cổ Hạ Khôn.
Hai người nằm trên giường lười nhúc nhích, Hạ Khôn sợ Khâu Y Dã cảm lạnh nên mặc kệ trên chăn dính thứ gì đó, nhấc lên rồi đắp cho cậu. Khâu Y Dã trở mình đến cạnh hắn rồi cũng ôm hắn nhét vào chăn.
“Thế là bây giờ em trai em cũng biết rồi, rất tốt.”
Khâu Y Dã cười: “Giọng điệu có cần phải việc công xử theo phép công như vậy không hả Hạ tổng, làm tốt còn có thưởng sao?”
Hạ Khôn xoa mông cậu dưới tấm chăn: “Sao, chê phần thưởng không đủ hả?”
Khâu Y Dã chộp lấy hai viên tinh hoàn phía dưới của hắn: “Hửm? Lẽ nào phần thưởng còn chưa phát hết?”
“Em đừng đùa với lửa, sáng sớm mai không muốn kịp chuyến bay nữa hả?” Hạ Khôn cắn tai cậu.
Khâu Y Dã trốn về phía sau: “Được rồi được rồi… Khâu Khâu nói rằng nó nghe thấy có nhân viên biên soạn cho hai ta một kịch bản,《Tổng Tài Bá Đạo Giới Giải Trí Yêu Tôi》.”
Vẻ mặt của Hạ Khôn trở nên nghiêm túc hơn: “Anh sơ xuất quá, không ngờ rằng đám người này lại rảnh như vậy.” Hắn nhíu mày: “Đoàn phim này quá lớn nên khó kiểm soát, sau này anh không đến thăm ban nữa, tránh việc không khống chế nổi ánh mắt cứ muốn nhìn em. Anh đặt một bộ trang phục mới, em trở về mặc cho mỗi mình anh xem thôi.”
Khâu Y Dã nói rằng khẩu vị của hắn thật phức tạp, hai người lại cười đùa một lúc, Hạ Khôn ôm lấy cậu: “Bọn họ nói thế, em cũng đừng để trong lòng. Em là do chính Tra Mạn chọn, không can hệ gì với anh.”
“Em biết rồi, đừng lo, bây giờ em không hề quan tâm những điều này. Nhưng vẫn là có can hệ với anh đấy. Anh là người mai mối cho em và Khoáng.” Khâu Y Dã hôn lên trán hắn: “Công không thể thiếu.”
Từ trước tới nay Hạ Khôn là người nói được làm được, đến tận năm mới cũng không đi thăm ban đoàn phim nữa.
Vào đầu năm mới, Cừu Đức Triệu gọi điện tới nói rằng năm nay ăn Tết ở chỗ Cừu Y Vân, Khâu Y Dã không biết Cừu Y Vân đã đề cập đến chuyện của cô và Bình Yến Thu với bố hay chưa, chỉ đành nói vâng, chúc bố ở Ý có một kỳ nghỉ vui vẻ, cậu sẽ chăm sóc cho Khâu Khâu.
Vào ngày tháng âm lịch, Cao Mẫn Chi gọi điện tới mời cậu và Cừu Y Khâu đến nhà ăn Tết, nói rằng đã bàn bạc với Cừu Đức Triệu rồi. Sau khi Khâu Y Dã cúp điện thoại thì nhớ lại Cừu Y Vân từng nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu là nan đề muôn thuở, nhưng cậu thật may mắn. Cậu nghĩ, từ sau khi gặp được Hạ Khôn, cậu là người may mắn độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Nhưng lúc đó cậu đã quên mất, không ai có thể may mắn cả đời, phúc họa từ trước tới nay luôn đi kèm nhau.