Bác sĩ trị liệu cảm thấy mấy ngày nay áp lực mỗi ngày đều vô cùng lớn. Bà có rất nhiều cuộc hẹn trước, thế mà lại bị bác sĩ Ninh nhét thêm một người vào tay, tuy thù lao tương đối khả quan, nhưng thật sự không dễ dàng chút nào. Trước khi đến bị điều tra hết một lượt từ trình độ, kinh nghiệm đến gia cảnh thì không nói, tình trạng bệnh nhân lại còn vô cùng phức tạp.
Cơ và xương của bệnh nhân người Trung Quốc này của bà đang phục hồi sau chấn thương, không chịu được vận động quá mạnh, nhưng cảm giác đau của bệnh nhân có vấn đề, nếu không phải do các dây thần kinh ở chân phải vẫn chưa phục hồi và hoàn toàn không khống chế được thì cậu có thể đi lại như bình thường, điều này tạo thành gánh nặng rất lớn cho chỗ bị thương, có thể dẫn tới xương chưa phát triển hoàn toàn thì đã bị biến dạng. Bà không thể đánh giá tiến triển của quá trình phục hồi chức năng thông qua cơn đau và sự khó chịu, cũng không thể bảo cậu liên tục chụp X quang và CT vì liều bức xạ quá lớn. Cho nên không thể không dựa theo tốc độ phục hồi của hầu hết mọi người mà thỉnh thoảng bảo cậu dừng lại, ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Tuy áp lực lớn, nhưng bà vẫn rất vui, bệnh nhân người Trung Quốc của bà vừa ngoan ngoãn vừa đẹp trai, chỉ cần nhìn thấy cậu cười thì dường như mọi khó khăn đều không còn khó khăn nữa.
Khâu Y Dã ngồi trên xe lăn, trò chuyện với bác sĩ trị liệu. Khẩu ngữ tiếng Anh của cậu tiến bộ rõ rệt, điều này khiến cậu luôn muốn nói chuyện với dì bác sĩ trị liệu này.
Bác sĩ trị liệu khen ngợi bạn trai của Khâu Y Dã rất tri kỷ, mỗi lần làm phục hồi chức năng thì luôn ở bên cạnh cậu. Khâu Y Dã lại nghĩ, không, không phải mỗi lần làm phục hồi chức năng đều luôn ở bên mà là lúc nào nơi nào cũng đều ở bên.
Cậu xảy ra chuyện đã triệt để lưu lại cho Hạ Khôn ám ảnh nặng nề, hắn bắt buộc bất cứ lúc nào cũng phải nhìn thấy cậu. Hạ Khôn sẽ không quấy rầy cậu, nhưng cậu nhất định phải ở trong tầm mắt hắn. Lúc cậu đi vệ sinh thì không thể đóng cửa, bằng không Hạ Khôn sẽ trở nên bồn chồn một cách bệnh hoạn khi đứng đợi ở bên ngoài, hắn nhất định phải theo vào mới được.
Có một hôm buổi tối cậu tỉnh dậy đi uống nước thì thấy ngoài hiên có một chậu hoa huệ đang nở hoa nên buộc chặt áo choàng tắm rồi đi ra ngoài xem. Hạ Khôn bừng tỉnh thì phát hiện cậu không nằm bên cạnh, hắn giống như phát điên, chưa mặc đồ đã đi tìm cậu khắp nơi, khiến quản gia, chuyên gia dinh dưỡng và người làm vườn sống ở tòa nhà bên cạnh đều giật mình. Khâu Y Dã vội vàng điều khiển xe lăn quay trở về, nhưng Hạ Khôn lại làm như không nhìn thấy cậu mà lục tung tìm khắp mọi nơi, trong phòng giống như có cơn lốc quét qua. Khâu Y Dã gọi hắn nhưng Hạ Khôn không đáp, hắn túm tóc mình rồi nức nở gọi tên cậu. Khâu Y Dã không còn cách nào khác, nhờ quản gia và người làm vườn giữ chặt Hạ Khôn rồi cho hắn uống thuốc, sau nửa đêm Hạ Khôn mới dần dần bình tĩnh lại, nhìn Khâu Y Dã rồi lặp lại câu “Đừng rời xa anh”. Khâu Y Dã lau giọt lệ ở khóe mắt hắn, ôm chặt hắn run rẩy nói: “Em sẽ không rời xa anh, không thể rời xa anh, cũng không biết kiếp này làm thế nào để rời xa anh.”
Điều khiến Khâu Y Dã lo lắng là cân nặng của Hạ Khôn. Hắn đã gầy hơn trước khoảng mười lăm cân, khuôn mặt cương nghị đoan chính ban đầu trở nên góc cạnh hốc hác, cơ bắp trên người hoàn toàn biến mất. Cho dù đã giảm lượng thuốc, có chuyên gia dinh dưỡng thường trú tại trang trại rượu, nhưng vẫn không có nhiều cải thiện.
Triệu Tư Vi nhíu mày sau khi nghe cậu miêu tả tình trạng: “Hạ Khôn bình thường che giấu rất tốt, tình trạng của cậu ấy nghiêm trọng hơn nhiều so với vẻ ngoài.”
Bà ôm gối, đăm chiêu nhìn sợi chỉ trên mép gối do dự hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có biết nhân lúc cậu ngủ say thì cậu ấy xem lại những đoạn video cậu bị tra tấn như tự hại mình không? Cậu ấy ước mình có thể cảm nhận được những đau đớn ấy.” Triệu Tư Vi thở dài: “Đây là một kiểu tự trừng phạt tâm lý. Hai ngày trước thôi miên cho cậu ấy thì tôi phát hiện ra, sự can thiệp mù quáng có thể phản tác dụng, tôi đang cố gắng tìm cách xử lý.”
Khâu Y Dã vẫn luôn tỏ ra thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được trước mặt bác sĩ tâm lý, cậu dựa vào sofa lấy tay che ngực chờ cảm giác khó chịu này qua đi. Điều khiến cậu đau đớn không phải là vết thương trên cơ thể mà là điều này đã ảnh hưởng đến Hạ Khôn. Cậu bị thương ở da thịt thì còn chữa được, nhưng Hạ khôn lại bị thương ở trong tim, ở nơi không ai hết lần này đến lần khác tự mình khoét đến máu chảy đầm đìa.
“Tôi có thể làm gì?”
Triệu Tư Vi nói với Khâu Y Dã rằng sự bầu bạn trong khoảng thời gian này là vô cùng quan trọng, cần phải chuyển hướng sự chú ý của Hạ Khôn, không thể khiến hắn tự áp đặt gánh nặng tâm lý cho mình, giúp hắn tạo dựng lại lòng tin, chờ đoạn ký ức này mờ nhạt đi. “Với lại, tuyệt đối không được để cậu ấy xem những đoạn video kia nữa.”
Khâu Y Dã suy nghĩ một lúc, sau đó hơi nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Khôn đang làm việc trên máy tính ở đằng xa, hỏi: “Có phải thuốc mà Hạ Khôn uống có tác dụng phụ là ức chế ham muốn tình dục đúng không?”
Triệu Tư Vi nhìn cậu: “Cũng có tác dụng phụ, nhưng nó không phải là nguyên nhân chính khiến các cậu không có sinh hoạt tình dục.”
Mặt Khâu Y Dã hơi nóng lên, cậu thì thào với giọng điệu tức giận để che giấu sự xấu hổ của mình: “Sao chuyện gì cô cũng biết vậy?!”
Triệu Tư Vi nhún vai: “Vừa rồi chính cậu nói với tôi còn gì.”
Khâu Y Dã chửi thầm, phụ nữ chơi trò tâm lý thật sự rất đáng sợ.
Triệu Tư Vi giải thích cho cậu một cách chuyên nghiệp: “Đương nhiên, trạng thái tâm lý của Hạ Khôn cũng đã dự đoán tình hình hiện tại: Cậu ấy từ chối làm tình vì chướng ngại tâm lý. Thứ nhất, cậu ấy nhìn thấy những vết sẹo trên người cậu thì sẽ nghĩ ngay đến những vết sẹo đó lưu lại đều là do cậu ấy, trong đầu cậu ấy tràn ngập hình ảnh cậu bị đè xuống đất tra tấn, không chỉ tự trách mà còn hận bản thân. Thứ hai, cậu ấy tự biết bệnh tình của mình hiện tại đang không ổn định, miễn cưỡng dựa vào thuốc để giữ mình bình thường, một khi làm tình với cậu thì rất có thể không tự khống chế được bản thân mà khiến cậu bị thương.”
Khâu Y Dã nhìn mu bàn tay của mình, vẻ mặt ngưng trệ.
“Cậu không cần phải tự mình hoài nghi, vết sẹo trên tay cậu rất ngắn, hơn nữa ngày càng nhạt dần đi rồi, hình như cậu không phải là người dễ để lại sẹo nhỉ? Đấy là vấn đề của riêng Hạ Khôn.”
Khâu Y Dã thở dài: “Bên trong bắp chân bị cố định, dùng dao nên vết sẹo trên chân phải là rõ nhất. Tôi vẫn luôn dùng thuốc bôi mờ sẹo nhưng hiệu quả quá chậm, hơn nữa còn bị lõm một chút, sợ là…” Khâu Y Dã nói đến đây thì vẻ mặt sáng lên: “Tôi có thể làm phẫu thuật cắt bỏ sẹo!”
Triệu Tư Vi đứng dậy xoa đầu cậu, cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc đến: Chỉ cần có Khâu Y Dã ở bên cạnh thì cho dù Hạ Khôn không thể chữa khỏi bệnh hoàn toàn thì vẫn sẽ luôn có một cuộc sống tốt. Ban đầu bà không tán đồng tình yêu của Hạ Khôn vì Khâu Y Dã đã khiến tâm trạng của Hạ Khôn thăng trầm quá dữ dội. Nhưng ai có thể buông bỏ một người như vậy cơ chứ?
Hạ Khôn ngồi xổm bên cửa sổ, lật tìm bình gốm ở kệ cuối cùng của chiếc giá. Khâu Y Dã lái xe lăn điện đến với một bát mâm xôi: “Kathy đang làm món bánh phô mai mâm xôi siro phong, em đã trộm ăn mấy quả, chín rồi nên rất ngọt, anh thử đi!”
Hạ Khôn đứng dậy, vặn hai quả bỏ vào miệng, mắt vẫn nhìn bình gốm, lơ đãng gật đầu, nói rằng rất ngọt.
“Đang tìm USB của anh à? Em tiêu hủy nó rồi.”
Hạ Khôn quay đầu lại, vẻ mặt lúc đầu là tức giận, nhưng khoảnh khắc ánh mắt chạm vào Khâu Y Dã thì lập tức trở nên cứng ngắc và bất lực.
Mâm xôi chín đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ chảy nước, màu tím đen dính vào đầu ngón tay hắn, được Khâu Y Dã nhẹ nhàng cầm lên cho vào miệng liếm sạch: “Con gái sẽ xóa hết tất cả những bức ảnh xấu xí của mình trong điện thoại của bạn trai, em cũng không cho phép anh nhớ đến dáng vẻ xấu xí của em.”
Hạ Khôn nhìn cậu một hồi, ngay lúc Khâu Y Dã bắt đầu hối hận có nên từ từ từng bước một hay không thì Hạ Khôn quỳ trên thảm, sau đó gối đầu lên đầu gối của Khâu Y Dã như một chú cún bự.
Khâu Y Dã vuốt ve mái tóc dày rậm thô cứng sau gáy Hạ Khôn, cảm thấy nắng chiều đầu hè chói chang khiến người ta cảm thấy cay mũi.
“Thắp nến mới à?” Hạ Khôn vừa lau tóc vừa hỏi.
Trước đó Hạ Khôn đã bế Khâu Y Dã ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm bọc cậu kín mít rồi mới quay lại tắm rửa. Lúc này hắn bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Khâu Y Dã nhàn nhã khoác áo choàng tắm, đang cất bật lửa vào ngăn kéo.
“Ừm, nhanh như vậy đã ngửi thấy rồi sao?”
Hạ Khôn bước tới, chỉnh áo choàng tắm cho cậu chỉnh tề rồi hôn lên khóe miệng cậu: “Không phải, anh thấy màu cốc đổi rồi.”
Khâu Y Dã cười, duỗi tay ôm cổ Hạ Khôn. Hạ Khôn bế cậu lên theo kiểu bế công chúa, đi qua hơn nửa căn phòng rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, sau đó đi vòng qua phía bên kia để bật đèn ngủ.
Buổi tối, Hạ Khôn thường đọc sách vài phút rồi mới ngủ, còn Khâu Y Dã sẽ chơi hai ván game trên điện thoại trong khoảng thời gian này. Nhưng hôm nay lại không giống mọi hôm, những dòng chữ trên trang giấy xẹt qua, chưa kịp lưu lại dấu vết trong đầu thì đã bay mất. Hương thơm thoang thoảng lượn lờ trên chóp mũi, mùi hương này rất giống với sữa tắm mà Khâu Y Dã đã dùng nhưng lưu luyến và đậm đà hơn, rất chi là mê hoặc lòng người.
Lúc hắn giúp Khâu Y Dã tắm rửa thì đũng quần đã phồng lên thành một túp lều, khi chỉ còn lại mình trong phòng tắm thì nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy rồi nhanh chóng giải quyết, thế nhưng lúc này lại cương thêm lần nữa. Thật ra Khâu Y Dã phục hồi rất tốt, đã không còn cần hắn giúp tắm rửa, đứng tắm mười mấy phút cũng không thành vấn đề. Thế nhưng mỗi ngày hắn đều theo vào phòng tắm, bế cậu vào bồn tắm, giúp cậu gội đầu tắm rửa. Khâu Y Dã chưa từng từ chối, cũng không che giấu tình yêu của mình đối với sự đụng chạm của hắn, rất phóng khoáng mà cứng trước mặt hắn. Đôi khi hắn sẽ ôm cậu vào lòng, giúp cậu tuốt, thậm chí có vài lần còn giúp cậu khẩu giao, nhưng nhiều hơn nữa thì hắn không thể làm. Hắn luôn hôn Khâu Y Dã, tránh sự vuốt ve của cậu, nói với cậu rằng “Đợi em hồi phục tốt hơn đã”. Đó là một loại tra tấn tàn khốc, nhưng hắn cảm thấy hắn xứng đáng bị tra tấn.
Lúc này trong lòng hắn như nhốt hơn mười mấy con ve sầu, ồn ào đến mức suy nghĩ không rõ, vô thức quay đầu nhìn Khâu Y Dã ở đầu giường bên kia. Một ánh nhìn này đúng là đòi mạng.
Áo choàng tắm của Khâu Y Dã nửa hở, xương quai xanh, đường cong cơ ngực và cơ bụng tinh tế, cùng với một phần đôi chân dài lộ ra bên ngoài, vạt áo choàng tắm vừa khéo che khuất hạ thể, thắt lưng buộc lỏng lẻo, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ cảnh xuân phơi phới. Tay Khâu Y Dã đang để ở dưới vạt áo, động tác không nhanh không chậm. Cậu nhắm mắt, biểu cảm trên mặt hiện ra chút thống khổ — sự thống khổ sung sướng. Như là cảm nhận được Hạ Khôn đang nhìn mình, cậu mở mắt ra nhìn sang.
Làm sao để miêu tả được ánh mắt của Khâu Y Dã nhỉ, không trong veo, cũng không vẩn đục, giống như có một làn sương mù đang trôi nổi. Đó không phải là trêu ghẹo, mà là sự dịu dàng vô tận từ từ bao trùm, khiến Hạ Khôn gần như quên thở.
Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Khâu Y Dã rút tay phải dưới vạt áo ra, đầu ngón tay ánh nước dưới đèn, nhưng cậu lại chê chưa đủ ướt nên ngậm vào trong miệng mút rồi mở đôi môi hồng nhuận óng ánh, vươn đầu lưỡi liếm láp ngón trỏ và ngón giữa cho đến khi nước chảy đầm đìa thì mới vói tay vào trong vạt áo. Lúc này ngón tay không dừng lại ở chỗ vừa nãy nữa mà tiếp tục hướng ra phía sau.
Hạ Khôn không nhìn được cụ thể chỗ đó đang diễn ra việc gì nhưng chỉ tưởng tượng thôi lại càng trí mạng. Trong quá trình này, Khâu Y Dã vẫn luôn im lặng nhìn hắn. Đôi mắt kia dịu dàng quyến luyến như một tấm vải mỏng trôi trên dòng suối nước nóng bốc hơi li ti, mang theo chút gợi tình, trêu cho ngọn lửa trong lồng ngực hắn càng thêm bùng cháy, càng phun càng cao. Ngay khi hắn nhận thấy điều gì đó không ổn thì đôi mắt Khâu Y Dã mờ sương, cậu hơi nhíu mày, đôi môi bật thốt ra tiếng “ưm” gần như không thể nghe thấy.
Ngọn lửa cuối cùng cũng thiêu rụi lý trí, Hạ Khôn vứt cuốn sách đi rồi đến bên cạnh Khâu Y Dã, dường như có chút run rẩy mà cởi thắt lưng của cậu rồi kéo vạt áo ra. Hắn ngây ngốc nhìn vài giây, cúi người xuống, rút tay Khâu Y Dã ra rồi thay bằng môi lưỡi của mình.
Cơ bụng của Khâu Y Dã đang co giật, không thể chịu đựng thêm nữa: “Hạ Khôn, Hạ Khôn, aaa… anh vào đi…”
Điều này lại khiến Hạ Khôn chần chừ rồi dừng động tác. Khâu Y Dã sờ tay hắn, cùng hắn mười ngón đan nhau rồi kéo hắn đến trước mặt, nhìn vào mắt hắn và trao cho hắn một nụ hôn quấn quýt si mê, “Tin em.” Khâu Y Dã nói bên tai hắn: “Giống như em tin anh vậy.”
Em là mùa xuân hoang dã của anh.
Hạ Khôn thức giấc trong tiếng chim hót, mở mắt ra là ánh nắng chói chang, hóa ra đêm qua quên kéo rèm. Hắn quay đầu, Khâu Y Dã đang ngủ ngon lành ở bên cạnh. Một lọn tóc trên trán cậu vểnh lên, nửa mặt vùi vào chăn bông mềm mại, bị ép đến có chút biến dạng, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say có chút tinh ranh. Hạ Khôn ngắm một lúc, nhìn chằm chằm không chớp mắt mãi đến khi Khâu Y Dã tỉnh giấc, lúc này hắn mới nhẹ nhàng dịch người qua ôm lấy cậu rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Hắn chưa bao giờ có một linh cảm mạnh mẽ như lúc này, mạnh mẽ gần như muốn đâm xuyên lồng ngực: Mọi thứ, tất cả mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
Rốt cuộc thì Khâu Y Dã không thể quay nốt bốn cảnh cuối của《Khoáng Tinh》, nghĩ rằng sẽ để lại tiếc nuối, nhưng Hạ Khôn đã lặng lẽ thuê một ê-kíp hiệu ứng đặc biệt hàng đầu, máy tính chụp ảnh khuôn mặt đã hỗ trợ diễn viên đóng thế hoàn thành bốn cảnh cuối cùng, tuy phần diễn của cậu trong bốn cảnh này không nhiều nhưng muốn làm cho giống thật thì thật sự không phải là một công trình nhỏ. Tra Mạn là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nhà đầu tư sẵn sàng chi như vậy thì đương nhiên ông là rất vui, lùi một bước mà nói thì chỉ cần làm hai cảnh là được, hai cảnh còn lại sẽ không được biên tập cho vào thành phẩm phim cuối cùng.
Phiên bản đầu tiên của trailer sử dụng góc nhìn của Viện sĩ Phùng Lương, nhưng ba góc quay gây sốt nhất đều là của Khoáng, khuôn mặt cực kỳ thanh tú của Khoáng, thân hình cân đối, chế phục theo phong cách cấm dục, hợp với vẻ hồn nhiên trong sáng ban đầu, sự phân vân suy đoán ở khúc giữa và sự lạnh lùng ở đoạn sau khiến người ta xem xong còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã vô thức bấm xem hết lần này đến lần khác.
Bộ phim《Quả Mọng》được quay trước khi Khâu Y Dã xảy ra chuyện, từ cốt truyện đến hiện thực đều tràn ngập bầu không khí bi thương, đây là bộ phim văn học chỉ nhằm mục đích tranh giải, hơn nữa từ lúc phát sóng đến lúc nhận giải thì hai diễn viên chính đều vắng bóng, dù vậy độ nổi tiếng mà tác phẩm này để lại đã mạnh mẽ kiếm lời được cả tiền bạc lẫn nước mắt của công chúng. Đương nhiên, đây đều là chuyện của sau này.
Khâu Y Dã nói với Thư Dư trong cuộc gọi Facetime rằng cậu muốn nghỉ ngơi hai đến ba năm.
Thư Dư đã biết tình hình đại khái từ chỗ Mã Chí Hâm từ trước. Lúc đầu Mã Chí Hâm nói rằng Khâu Y Dã có thể sẽ rời khỏi ngành này, cô như mất đứa con mà buồn mấy ngày, lúc này nghe thấy cậu hoàn toàn không có ý định rời ngành thì vui mừng đến nỗi có chút nghẹn ngào.
Công ty giải trí Minh Sơn tuyên bố với bên ngoài rằng Khâu Y Dã gặp tai nạn xe nghiêm trọng, ngày trở lại vẫn chưa xác định. Fan của Khâu Y Dã nhất thời không thể chấp nhận được, các cô gái thậm chí còn ngồi lặng lẽ trước cổng công ty Minh Sơn suốt hai ngày. Thư Dư đã đích thân đến an ủi, thậm chí còn khóc cùng bọn họ một trận, không phải là diễn mà thực sự thương tâm.
Khâu Y Dã dỗ người chuyên nghiệp đến mức có thể mở một lớp phụ đạo, dịu dàng mỉm cười: “Em là diễn viên đấy, không đóng phim thì còn có thể làm gì? Chị cứ yên tâm. Em đang hồi phục rồi, vốn dĩ sang năm là ổn, nhưng…” Cậu quay đầu nhìn Hạ Khôn đang họp qua video phía bên kia giàn nho, chớp mắt nhìn Thư Dư nói nhỏ: “Em đang chuẩn bị hưởng tuần trăng mật thật dài dài dài dài.”
Bên này cậu vừa cúp máy, bên kia Hạ Khôn cũng kết thúc cuộc họp, hai người nhìn nhau mỉm cười, đứng dậy bước về phía đối phương.
Lúc đứng trước mặt nhau, bọn họ nắm tay như một thói quen đã bao năm qua, men theo giàn nho cùng bước vào không gian xanh um tươi tốt ngọt ngào và dài lâu.
– Kết Thúc –