Ôn Hiểu Bình cất từng thứ mà Tưởng Thanh Duy mang về: “Đứa trẻ Vạn Kính Tiên kia không giống lúc còn nhỏ. Mẹ nhớ là các con lúc đó luôn chơi với nhau, như hình với bóng vậy. Nếu không phải là hôm nay gặp được nó thì mẹ gần như quên mất bây giờ các con học cùng trường. Sao bình thường không thấy con nhắc đến nó thế?”
Tưởng Thanh Duy cúi đầu gạt cơm: “Cậu ấy ở lớp chuyên, lớp học không cùng tầng với con, khó gặp nhau lắm.”
“Không phải lớp quốc tế à? Mẹ cứ tưởng nhà họ Vạn muốn cho nó xuất ngoại cơ.”
Đũa trong tay Tưởng Thanh Duy dừng lại: “Con không biết. Học kỳ này cậu ấy mới đổi lớp.”
Ôn Hiểu Bình nhìn thiếu niên đang cắm đầu ăn cơm, trong lòng lại càng buồn rầu. Vạn Kính Tiên vẫn là dáng vẻ lúc nhỏ, còn Thanh Duy của bà lại thực sự đã thay da đổi cốt, gồng mình gánh vác cái nhà này, không hề vui vẻ một chút nào mà đáng lẽ ở tuổi này cậu nên có, bà quả thực đã liên lụy cậu quá nhiều.
“Tiểu Duy, tình bạn thời thơ ấu là đáng quý nhất, không giống như người lớn luôn vì lợi ích mà xích mích toan tính. A Tiên từ nhỏ đã là một đứa trẻ tốt, bây giờ cũng không quên quan tâm giúp đỡ con, con cũng không cần phải nghĩ nhiều, điều quan trọng khi làm bạn là thật lòng đối đãi.”
Tưởng Thanh Duy đột nhiên hiểu ra vì sao Vạn Kính Tiên gặp mẹ cậu lại mất khí thế muốn rời đi: Bà bị số phận vùi vào vũng lầy mà vẫn còn có thể giữ được tâm hồn đẹp như ngọc, ai lại nỡ lòng nào làm tổn thương bà?
Cậu sờ tay Ôn Hiểu Bình: “Mẹ, con biết rồi.”
Tiệm bida vàng thau lẫn lộn, may mà tính chất công việc đơn giản hơn nhiều so với KTV bên cạnh club, chỉ cần ngồi trước máy tính, mở bàn, thu tiền, lấy rượu, lấy nước, lấy đồ ăn vặt mà thôi. Trở ngại lớn nhất đối với công việc của Tưởng Thanh Duy chính là ngoại hình quá mức nổi bật của cậu, thường có những kẻ uống say trêu ghẹo cậu có phải là thiếu gia (trai bao) của club bên cạnh hay không.
Tưởng Thanh Duy cảm thấy rất phiền, nhưng cậu dựa vào tiền lương này để chi trả tiền chạy thận hàng tuần của Ôn Hiểu Bình, nên chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, trong lòng thầm đáp lại một câu “Mày mới là thiếu gia ấy, cả bàn mày đều là thiếu gia”.
Lúc Tưởng Thanh Duy chưa đến mười ba tuổi thì đã bắt đầu làm công bất hợp pháp ở khắp nơi, cậu lớn lên trong môi trường đơn giản, tuổi lại còn nhỏ, chỉ biết tìm những công việc như giao hàng, rửa bát, bán những món đồ lặt vặt, chưa từng nghĩ đến chốn nhục dục. Hiện tại cậu đã vào đời được bốn năm, những gì không nên biết và những gì nên biết thì gần như đã biết hết cả rồi. Lúc vô cùng mệt mỏi cậu cũng từng nghĩ, có phải bán rẻ thân thể sẽ dễ dàng hơn không, cậu có thể hoàn thành việc học, Ôn Hiểu Bình cũng có cơ hội ghép thận.
Cậu như đang nhìn vào vực sâu, mỗi lần bừng tỉnh đều toát mồ hôi lạnh – vực sâu cũng đang lặng lẽ nhìn cậu. Nếu là cậu của trước đây, có lẽ sẽ chọn một con đường tốt hơn. Nhưng thật không khéo làm sao, cậu gặp lại Vạn Kính Tiên.
Cứ tưởng chỉ là một người bạn thuở nhỏ quan tâm chăm sóc cậu, cho đến hai tháng trước, Vạn Kính Tiên nhân lúc say rượu đã trói cậu lên giường. Đó là một Vạn Kính Tiên mà cậu chưa từng quen biết: Thô bạo, mạnh mẽ, dã man, thậm chí là khát máu. Đáng lẽ cậu nên hận hắn, mắng hắn biến thái, đánh hắn thật mạnh, nhưng cậu lại vô thức muốn trốn tránh.
Cậu biết mình đối với Vạn Kính Tiên không còn là bạn bè bình thường nữa, Vạn Kính Tiên có dục niệm với cậu, mà cậu không dám nghĩ nhiều về những gì đằng sau dục niệm này, cũng không dám nghĩ sâu Vạn Kính Tiên có ý gì với cậu. Ít nhất là trước đêm đó, mỗi lần Vạn Kính Tiên tìm cậu, cậu cảm thấy dường như có thể tiếp tục kiên trì thêm một đoạn đường nữa. Điều giúp cậu chống đỡ không phải là dũng cảm, mà là nỗi sợ: Sợ hoàn toàn mất đi tư cách được Vạn Kính Tiên ghi nhớ.
Chỉ bị người khác dùng lời trêu ghẹo vài câu cũng không sao cả, điều khiến Tưởng Thanh Duy bất an là có một gã lông mày sâu róm ngày nào cũng đến, nhất định đòi bàn bida gần với quầy lễ tân nhất, chơi bida cũng không nghiêm túc, sau khi gọi rượu gọi nước xong thì cứ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt như mang theo dịch nhầy, khiến cậu cảm thấy cả người khó chịu.
Trong tay bà chủ Nam Tỷ có rất nhiềm tiệm nên không mấy khi lui tới tiệm bida, nhưng tối nay đến để kiểm kê tiền, vừa nhìn liền nhận ra gã lông mày sâu róm là trợ thủ của lão đại nhà họ Lý. Nếu đặt chuyện này lên người khác thì Nam Tỷ chắc chắn sẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng người này là Tưởng Thanh Duy thì lại khác.
Nếu như hỏi người bản địa, thợ của cửa hàng quần áo nào có tay nghề tốt nhất thì % mọi người đều sẽ nhắc đến Ôn thị có tuổi đời trăm năm. Sườn xám của mẹ Nam Tỷ đều được chính tay ông Ôn làm, từ nhỏ cô đã quen con gái độc nhất của ông Ôn là Ôn Hiểu Bình. Bây giờ ông Ôn đã qua đời, Ôn Hiểu Bình vừa mất chồng lại bệnh nặng, tình nghĩa khách hàng bao năm vẫn còn đó, Nam Tỷ ít nhiều gì cũng muốn giúp đỡ một chút, huống hồ Tưởng Thanh Duy thực sự khiến người ta yêu thích.
Nam Tỷ đã cân nhắc kỹ lưỡng khi sắp xếp công việc cho Tưởng Thanh Duy, tiệm bida này gần nhà bọn họ nhất, công việc tương đối nhẹ nhàng, chỉ là hay gặp phải loại chuyện như hiện tại.
Nam Tỷ suy nghĩ một lúc rồi nói với Tưởng Thanh Duy: “Chị vừa mở một tiệm net mới trên đường Lâm Hà Bắc. Cậu đến đó làm quản lý được không? Cũng giống bây giờ thôi, mỗi tối từ thứ hai đến thứ sáu, còn thứ bảy và chủ nhật thì làm thêm nửa ngày nữa.”
Tưởng Thanh Duy có hơi do dự. Làm quản lý ở tiệm net quả thực rất tốt, nhóm khách đến tiệm net đối với cậu mà nói thì an toàn hơn. Nhưng chiếc máy tính duy nhất mà cậu từng chạm vào sau khi học xong tiểu học chính là chiếc máy ở quầy thu ngân của tiệm bida, sợ rằng chưa thể lập tức tiếp nhận công việc ngay được.
Đã tiếp xúc hơn nửa năm, Nam Tỷ biết cậu là một đứa trẻ cực kỳ chu toàn, nói: “Đừng lo, sẽ có người dạy cậu. Cậu thông minh như vậy, mấy ngày thôi là quen tay ngay ấy mà.”
Tiệm net của Nam Tỷ là tiệm net phân khúc trung đến cao cấp, môi trường khá tốt. Quả nhiên Tưởng Thanh Duy làm quen rất nhanh, hơn nữa còn tình cờ phát hiện bản thân dường như có chút thiên phú trong mảng chơi game, nhưng tâm tư của cậu lại không đặt vào đó. Trên mạng có rất nhiều đề thi cấp ba, cậu mà rảnh rỗi thì sẽ tìm rồi làm, thỉnh thoảng lại học từ mới, điều này khiến cậu trông khác biệt trong tiệm net.
Đến khi cuộc sống hàng ngày của cậu ổn định lại thì cậu mới nhận ra mình đã không gặp Vạn Kính Tiên mấy ngày rồi. Thực ra nên là như vậy, lớp học của bọn họ không cùng một tầng, chương trình học cũng khác nhau, tiết thể dục cũng không trùng nhau, cậu không có lý do gì để thấy hắn mới đúng. Thế nhưng cậu lại không thể tránh được ba chữ ‘Vạn Kính Tiên’ này, trong các câu chuyện phiếm đều có bóng dáng của hắn: Tin tức hắn và Hà Bạch Lộc sẽ hợp tấu trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lan truyền như lửa cháy rừng, không biết bao nhiêu cô gái khi nhắc đến chuyện này thì trên mặt nở nụ cười còn trong lòng lại chua xót.
Lúc Tào Oánh Oánh đến tìm Tưởng Thanh Duy để lấy đồ thì giống như một chú chim báo hỷ, miêu tả ra khung cảnh đẹp đẽ của một cặp xứng đôi vừa lứa: “Bố của Hà Bạch Lộc và Vạn Kính Tiên đều là đại diện cựu học sinh, ngồi kế bên ghế khách mời. Bạch Lộc nói rằng người lớn đều khuyên Vạn Kính Tiên chuyển sang lớp quốc tế, tương lai bọn họ có thể cùng nhau xuất ngoại.”
Tưởng Thanh Duy yên lặng nghe, cuối cùng cụp mắt rồi nói một câu: “Đúng là nên ở cùng nhau nhiều hơn.”
—
“Thanh Duy, dẫn anh đến phòng bao .”
Tưởng Thanh Duy thu nhỏ trang từ mới trên máy tính, lúc ngẩng đầu lên thì lập tức cảm thấy không ổn, gã lông mày sâu róm đang bỡn cợt nhìn cậu.
Dù sao thì tiệm net cũng là địa bàn của Nam Tỷ, Tưởng Thanh Duy hy vọng người này kiêng dè một chút. Là họa thì khó tránh, trước tiên cứ quan sát lông mày sâu róm thế nào đã rồi tính sau.
Cậu đứng dậy với khuôn mặt bình tĩnh: “Mời tiên sinh đi theo tôi.”
Đèn điện trong tiệm net mờ tối, nhưng chỗ cầu thang lại sáng sủa hơn. Ánh sáng này giúp Tưởng Thanh Duy có thêm sức lực, mặc kệ lông mày sâu róm và ba gã đàn ông đi theo phía sau.
Ở giữa phòng có tám chỗ ngồi, trên một mặt của bức tường treo một màn hình lớn, hai bức tường bên cạnh là hai hàng ghế sofa, cùng với một quầy bar nhỏ và một phòng vệ sinh. Đây là loại phòng được chuẩn bị cho các đội cỡ vừa và nhỏ, đối với bốn người mà nói thì rõ ràng phòng này quá rộng rãi. Tưởng Thanh Duy bật máy tính và giới thiệu cấu hình cho bọn họ, kết thúc bằng một câu theo trình tự: “Có bất cứ yêu cầu gì thì có thể gọi số này tìm quầy lễ tân.”
Gã đàn ông lông mày sâu róm ngồi xuống sofa, chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe bất ngờ, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không thoải mái: “Nếu như bây giờ có yêu cầu thì sao?”
Trong lòng Tưởng Thanh Duy thầm kêu không ổn, nhưng trong phòng này có CCTV, cậu cá là lá gan của lông mày sâu róm không lớn đến mức không thèm kiêng dè gì, nghiêm mặt nói: “Cho hỏi ngài cần gì?”
Lông mày sâu róm xua tay, ba gã đàn ông kia bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Gã cười nhẹ, chỉ vào chiếc sofa bên cạnh: “Ngồi đi, đừng căng thẳng, chỉ là muốn bàn chuyện làm ăn với cậu mà thôi.”
Vạn Kính Tiên không ngủ được, ngay khi nhắm mắt lại thì nụ cười trên mặt Ôn Hiểu Bình lúc nhận ra hắn sẽ hiện lên trong tâm trí, sự vui vẻ và tinh khiết trong đôi mắt bà khiến hắn bất an. Lẽ nào bà thật sự không nghi ngờ tí gì việc chuyển công tác của Tưởng Đình Hạo có liên quan đến Vạn Vĩnh Tường năm đó hay sao?
Đó là chuyện của đêm giao thừa năm ngoái. Chú ba của Vạn Kính Tiên uống quá chén, nói với Vạn Vĩnh Tường: “Nếu sớm biết Tưởng Đình hạo bị ung thư não thì chúng ta đã không phải tốn nhiều công sức và tiền bạc để loại bỏ hắn khỏi vị trí đó, dù sao thì hắn cũng không sống được lâu nữa.”
Vạn Vĩnh Tường đáp: “Đúng là không ngờ thật. Cho dù hắn có thể nhân lúc khối u lành tính mà cắt bỏ thì sau này cũng chỉ có thể đổi sang một công việc khác thôi.”
Vạn Kính Tiên đứng sau cánh cửa như rơi vào động băng, Tưởng Đình Hạo bị ung thư não? Chú ấy còn sống không? Vậy Tưởng Thanh Duy thì sao?!
Tưởng Đình Hạo là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng, sau khi ông bà nội của Tưởng Thanh Duy qua đời, trong gia đình họ Tưởng ở thành phố này chỉ còn lại Tưởng Đình Hạo và Tưởng Thanh Duy. Hoàn cảnh nhà họ Ôn cũng tương tự, nhân khẩu cũng thưa thớt. Vạn Kính Tiên phải mất một thời gian mới tra được Tưởng Đình Hạo đã qua đời vào hai năm trước.
Trước khi Tưởng Đình Hạo bị điều về phía Tây thì thỉnh thoảng thấy chóng mặt và buồn nôn, sau khi bị buộc phải chuyển công tác thì bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, nhưng bị bệnh viện địa phương chẩn đoán sai hơn nửa năm, sau khi khối u trở thành ác tính mới chuyển đến thành phố tuyến một để làm phẫu thuật ung thư não, sau đó chỉ kiên trì được mười tháng bằng hóa trị và xạ trị, lần thứ hai lên bàn mổ thì không qua khỏi.
Tin tức đến đây thì đứt đoạn, ít nhất không có ai nhìn thấy hai mẹ con Ôn Hiểu Bình và Tưởng Thanh Duy ở thành phố đó. Vạn Kính Tiên không chết tâm mà nhờ người tìm kiếm ở thành phố nơi Tưởng Đình Hạo chuyển công tác, sau đó biết được Tưởng Thanh Duy đã đi học trở lại, nhưng sau khi lấy bằng tốt nghiệp cấp hai trước thời hạn thì không còn tiếp tục đến trường nữa.
Mỗi ngày không có được tin tức của Tưởng Thanh Duy, Vạn Kính Tiên đều hối hận. Trong những năm tháng từ cấp một lên cấp hai, người nhà quản hắn rất chặt, hắn ngày càng ít liên lạc với Tưởng Thanh Duy, thậm chí hắn còn không nhớ cuộc gọi cuối cùng với Tưởng Thanh Duy là khi nào.
Không liên lạc cũng là một loại thói quen, nhiệm vụ học tập của hắn không nặng đến mức khiến hắn không có thời gian rảnh, nhưng hắn chỉ cất Tưởng Thanh Duy vào lòng, nhớ đi nhớ lại những hồi ức, không ngừng tưởng tượng, nhớ đến lúc nghi ngờ bản thân không bình thường, cũng chưa từng thử gọi vào số điện thoại cố định của nhà họ Tưởng. Còn bây giờ, số điện thoại mà hắn thuộc làu kia đã không còn tác dụng gì nữa.
Sau này thậm chí hắn không dám nhớ đến Tưởng Thanh Duy, vì điều đó khiến trái tim hắn đau nhói cả ngày dài. Hắn cũng không dám nghĩ liệu có phải mình sớm đã tiêu hao hết duyên phận với Tưởng Thanh Duy rồi hay không, thực ra quỹ tích số phận của bọn họ sớm đã chênh vênh xa vời.
Vạn Kính Tiên không thể mô tả được tâm trạng của mình khi nhìn thấy trong quán cơm ngoài cổng trường cấp ba, Tưởng Thanh Duy đang đi đến bàn bên cạnh thu dọn bát đũa.
Thiếu niên mặc chiếc áo phông và quần bò giặt đến nỗi bạc thếch, đi đôi giày vải đã bung keo ở viền mép, động tác nhanh nhẹn và luôn nở nụ cười nhẹ trên môi. Mấy nữ sinh của bàn đó đỏ mặt gọi cậu lại hỏi chuyện, cậu dừng lại rồi kiên nhẫn trả lời.
Ngoại trừ đôi mắt hạnh được thừa hưởng từ Ôn Hiểu Bình ra thì Tưởng Thanh Duy chẳng thay đổi gì cả. Vạn Kính Tiên dường như không nỡ lòng đặt cậu thiếu niên gầy gò ốm yếu trước mặt cùng một chỗ với Tưởng Thanh Duy trong ký ức.
Sau này hắn mới dần tra ra, ung thư não là một trong những căn bệnh tốn kém nhất, tình trạng của Tưởng Đình Hạo lại đặc biệt nguy cấp, chi phí cơ bản hàng ngày lên đến tiền vạn. Lúc đó Ôn Hiểu Bình nóng lòng muốn cứu chồng nên đã bán nhà bán tiệm, đem gần hết tiền tiết kiệm đập vào tiền chữa bệnh. Cái chết của Tưởng Đình Hạo khiến bà gần như suy sụp, ngoài bệnh hen suyễn trở nên trầm trọng hơn thì bà còn trì hoãn điều trị viêm thận để chăm sóc chồng nên đã chuyển sang giai đoạn suy thận. Thân thể của Ôn Hiểu Bình không cách nào chống đỡ được việc may quần áo nữa, chỉ có thể làm một số việc nhẹ như thay khóa kéo, cắt gấu quần, sửa kích cỡ. Thu nhập này thậm chí còn khó có thể duy trì cơm ăn áo mặc cho hai mẹ con họ, cũng hoàn toàn không thể chi trả tiền chạy thận và tiền thuốc ba lần mỗi tuần của Ôn Hiểu Bình.
Vạn Kính Tiên thử suy đoán cuộc sống của Tưởng Thanh Duy trong hai năm qua, một đứa trẻ mười ba tuổi làm thế nào để chịu đựng được cảnh bố mất mẹ bệnh nặng, cắn răng bỏ cặp sách xuống để bước vào xã hội kiếm tiền, để rồi hai năm sau mới có thể mỉm cười nói “Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi”.
Vạn Kính Tiên không khỏi nghĩ, nếu như năm đó Tưởng Đình Hạo không bị Vạn Vĩnh Tường tính kế hãm hại bắt ép chuyển công tác, thì có phải bệnh tình của ông sẽ không nghiêm trọng, cũng sẽ không bị chuẩn đoán sai, khối u cũng sẽ không chuyển sang ác tính, phẫu thuật cũng sẽ thành công hay không; Ôn Hiểu Bình ở quê nhà có người thân bạn bè giúp đỡ, có phải sẽ có sức lực quan tâm đến thân thể mình, sẽ không bị suy thận hay không; Tưởng Thanh Duy có phải sẽ sống tốt hơn một chút hay không, cũng không phải chịu nhiều khổ như vậy nữa.
Vạn Vĩnh Tường không ra tay giết người, nhưng nhà họ Tưởng lại vì ông mà vạn kiếp bất phục.
“Người anh em, hôm nay cậu hơi sai sai nhá.” Lý Dịch Trách cầm gamepad (bộ điều khiển trò chơi), đá chân vào ghế của Vạn Kính Tiên: “Khó khăn lắm mới trốn học đến tìm cậu chơi, cậu nhìn cái mặt mình xem, còn dài hơn cả mặt lừa nữa.”
Vạn Kính Tiên liếc hắn: “Tôi bị cậu hành mà còn phải cười hùa theo chắc?”
Lý Dịch Trác nhún vai, thầm nghĩ tâm trạng của Vạn Kính Tiên hôm nay thực sự không tốt. Tâm trạng kém thì không nên ở nhà: “Nghe Đậu Soái nói chị họ cậu ta mở một tiệm net mới trên đường Lâm Hà Bắc, bố trí không tồi, hẹn bọn Đại Mã cùng qua đó xem nhé?”
Chiếc xe do Vạn Kính Tiên điều khiển lao ra khỏi đường đua và đâm vào hàng rào.
Hắn biết hiện tại Tưởng Thanh Duy đang làm thêm ở tiệm net kia, mấy ngày nay hắn đếm không rõ biết bao nhiêu lần muốn đi xem, thậm chí đến tận cửa rồi nhưng lại khống chế kích động muốn đi vào.
Hắn nhắm mắt, bỏ gamepad xuống: “Đi.”
Vạn Kính Tiên và Lý Dịch Trác còn thiếu mấy tháng nữa mới tròn mười tám tuổi, nhưng đã có Đậu Soái nên chuyện này không thành vấn đề. Lễ tân muốn sắp xếp phòng bao cho bọn họ nhưng lại bị Vạn Kính Tiên từ chối, nói ở ngoài sảnh lớn là được.
Vốn dĩ Lý Dịch Trác còn cảm thấy kỳ lạ, Vạn Kính Tiên không phải là người thích náo nhiệt, sao lại không lấy phòng bao cơ chứ. Hơn một giờ sau cậu ta mới bừng tỉnh ngộ, Vạn Kính Tiên đâu phải đến tiệm net để chơi game, rõ ràng là đến để ngắm người.
“Này, cứ nghẹo cổ mãi thế, còn chưa xoắn vào nhau à? Được rồi, em trai quản lý cũng khá là đẹp trai.”
Vạn Kính Tiên ấn cái đầu thò ra của Lý Dịch Trác trở về, vừa quay đầu lại thì không thấy Tưởng Thanh Duy đâu nữa. Hắn nhìn quanh rồi thấy Tưởng Thanh Duy đang dẫn bốn người đàn ông đi lên lầu.