Ôn Tố từng cảm thấy bản thân mình là người đã hãm sâu trong bùn lầy không thể thấy được ánh sáng. Rất nhiều đêm, những cơn ác mộng như sợi dây leo quấn chặt lấy cô. Cô cho rằng mình không cần được cứu rỗi, dù cho mãi mãi ở dưới vực sâu cũng được, sống trong bóng tối suốt cũng không sao. Nhưng bây giờ…
Khi nhìn thấy cơ thể kia che chắn trước mặt mình, Ôn Tố nghĩ, vậy là đủ để chữa khỏi cho người sống trong màn đêm không thấy ánh sáng như cô rồi. Cô như thực vật sắp khô héo vào đêm xuân, đột nhiên lại có một cơn mưa xuân hạ xuống, làm cánh đồng hoang vu vốn không có sức sống hồi phục lại sau một đêm, sinh trưởng tốt như cỏ dại.
Ôn Tố thấy cảnh xuân tươi đẹp. Từng thấy một lần rồi nên cô mới biết nó đẹp đẽ đến nhường nào. Sau khi được sống trong những ngày tháng tươi đẹp đó, cô không muốn quay lại nơi tối tăm kia nữa.
Khương Lâm Quyện đứng trước micro, dáng người to lớn cùng khí chất hơn người của cậu làm người không biết nhìn vào còn tưởng cậu đang đứng phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận giải. Rõ ràng không phải là chuyện tốt gì nhưng cậu nói từng câu từng chữ rõ ràng, không kiêu ngạo không sợ hãi làm các thầy cô ngồi ghế trên, các bạn học sinh ngồi phía dưới đều sửng sốt. Đến tận khi ban giám hiệu nhà trường không nhìn nổi nữa.
“Em đang làm gì thế? Trường là chỗ để các em phá à?”
Buổi tập trung vốn bình thường đã bị phá hỏng bét. Không ai ngờ trong một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, bọn họ có thể nhìn thấy vị luôn đứng đắn, lạnh lùng, trong lòng chỉ có học trong truyền thuyết – Khương Lâm Quyện – vì một bạn nữ mà có thể làm chuyện phản nghịch đến vậy.
Chờ khi mọi người về lớp học, Ôn Tố và Khương Lâm Quyện vẫn bị phạt đứng dưới cột cờ. Ôn Tố cũng rơi vào trạng thái kinh ngạc như những người khác. Sao cô có thể nghĩ được có một ngày mình và học sinh xuất sắc cùng đứng chỗ này với nhau được?
Giọng Ôn Tố nhẹ nhàng, “Sao thế? Cậu cũng muốn trải nghiệm cảm giác làm học sinh hư à?”
Khương Lâm Quyện mím môi, “Ừ, cảm giác cũng không quá tệ.”
Làn gió hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua thổi tung mái tóc Khương Lâm Quyện, lộ ra cái trán trơn bóng của cậu.
Ôn Tố nhìn cậu, ánh mắt hơi ngẩn ra. Đột nhiên cô đứng sát cậu hơn một chút. Ngón tay cô động động, cẩn thận đụng vào lòng bàn tay cậu.
Chỗ tiếp xúc với nhau như bị bỏng, dường như có một dòng điện truyền từ dưới đó lên trên. Ngón tay Khương Lâm Quyện giật giật, cậu không dám nghiêng đầu nhìn mắt Ôn Tố. Yết hầu cậu lên xuống, ngón tay được Ôn Tố móc vào.
Ôn Tố cầm cũng chẳng cầm hẳn hoi. Vừa giữ chặt cô lại buông ra. Không biết là cố ý trêu Khương Lâm Quyện hay do cô thấy ngượng. Cô vừa định buông tay ra thì đột nhiên bàn tay to của Khương Lâm Quyện nắm chặt lấy tay cô.
Trái tim Ôn Tố run lên. Cả tay cô được nắm gọn trong lòng bàn tay cậu, gần như chẳng rút ra được.
Một làn gió lại thổi qua. Ôn Tố có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, ngày càng đập nhanh hơn.
…
Chỉ trong thời gian ngắn, câu chuyện của Ôn Tố và Khương Lâm Quyện đã truyền khắp trường. Không ngờ người nào đó trước kia nổi tiếng “không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách học thành tài” bị Ôn Tố tán đổ, thậm chí còn bị cô dạy hư. Tiết mục đóa hoa thanh cao vì học sinh hư mà sa đọa làm rất nhiều học sinh tò mò thích tám chuyện quan tâm.
Vì thế quan hệ giữa hai người được lưu truyền ra đủ thể loại, thậm chí còn biến thành câu chuyện thanh xuân vườn trường đau đớn. Không chỉ vậy, hai người còn có nhóm fan CP của mình. Phải biết rằng một người lạnh lùng như Khương Lâm Quyện, một khi động lòng là động thật. Cậu bảo vệ một bạn nữ như vậy, không phải yêu thì còn là gì nữa?
Bọn họ làm sao biết được ở góc không người, Khương Lâm Quyện đã bị phê bình một trận.
Từ trước đến nay Khương Nham chưa từng nghĩ rằng những lời phê bình ông dành cho những học sinh giỏi vì yêu đương mà “học cái xấu” ông sẽ dùng trên người con mình. Lần trước lúc phát hiện Ôn Tố và Khương Lâm Quyện ở rừng cây nhỏ, ông vốn đã mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Lúc ấy ông còn nghĩ rằng bình thường để ý tới hai người nhiều hơn một chút, không cho hai người có cơ hội được ở một chỗ với nhau thì sẽ không có ảnh hưởng gì. Ai ngờ lần này Khương Lâm Quyện càng quá đáng hơn.
Khương Nham không thể quên được ánh mắt các đồng nghiệp nhìn ông khi Khương Lâm Quyện đứng ra bảo vệ Ôn Tố. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đứa con ông từng kiêu ngạo lại biến thành như này. Sự chênh lệch này làm người ta khó thể tin được.
Ông cau mày, “Có phải con cảm thấy mình rất đàn ông, biết đứng ra bảo vệ người mình thích không?”
Tuy rằng Khương Lâm Quyện bị phê bình nhưng sống lưng cậu vẫn thẳng tắp, “Không ạ.”
Cậu đứng ra bảo vệ cô không phải vì muốn thể hiện mình đàn ông. Có lẽ trưởng thành rồi nên trong mắt ba cậu, những hành động đó vô cùng vô nghĩa và vớ vẩn. Nhưng Khương Lâm Quyện nghĩ, dù cho sau này cậu có trưởng thành, cậu cũng sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay.
“Con có biết làm vậy sẽ có thể bị phạt không?” Khương Nham bất lực, không biết làm như nào cho phải, “Lần trước ba đã bảo rồi, tuổi này của con chưa biết cái gì là thích, con phải nghĩ cho tương lai của mình. Sao con không nghe vào tai vậy?”
Người lớn luôn căn cứ vào kinh nghiệm sống của bản thân mà đưa ra những lời khuyên, nhưng trong số đó cũng có cả những quyết định sai. Người đi đúng đường thì cuộc sống ắt thuận lợi, người đi sai đường là chuyện bình thường. Huống chi, Khương Lâm Quyện cảm thấy không phải mình không biết thích là gì.
Khương Nham cảm thấy Khương Lâm Quyện chẳng hiểu cái gì, nhưng chẳng lẽ ông lại không luôn quá tự cho mình là đúng?
Khương Lâm Quyện rũ mắt, nhưng từ thái độ lạnh nhạt của cậu, rõ ràng là cậu không đồng ý với ý kiến của ba mình, chỉ là cậu ngại quan hệ ba con giữa hai người nên mới không phản bác.
Cửa được gõ nhẹ. Kiều Phức bưng hoa quả vào, làm dịu bầu không khí, “Hai ba con có mệt không? Ăn chút xoài đi.”
Khương Nham cạn lời nhìn bà. Mệt gì mà mệt? Nói chuyện thôi cũng mệt hả? Rõ ràng bà đang thương cho con mình đang bị mắng nên mới mượn danh nghĩa mang hoa quả vào để cắt ngang lời ông dạy dỗ Khương Lâm Quyện.
Khương Nham há miệng định nói gì, Kiều Phức đã nói trước, “A Quyện, con đi phơi quần áo mới giặt xong giúp mẹ đi.”
Khương Lâm Quyện từ từ nâng mắt lên. Cậu hiểu ý của mẹ mình, nhưng vẫn nhìn mặt Khương Nham theo bản năng. Vài giây sau cậu mới nhẹ giọng đồng ý, “Được.”
Cửa được đóng lại nhẹ nhàng. Khương Nham nhìn qua Kiều Phức. Với tính của Kiều Phức, bình thường chắc chắn bà sẽ phản bác câu gì. Nhưng lần trước bà vừa mới nói Khương Lâm Quyện biết chừng mực, chưa gì đã bị vả mặt nên vào lúc này bà cũng không tiện nói giúp con mình cái gì.
Bà chỉ giành trước lời Khương Nham, “Anh ăn chút hoa quả nguôi giận.”
Khương Nham muốn nói gì đó nhưng thôi, ông nhận lấy đĩa xoài của bà.
…
Giang Nam mưa nhiều. Mưa liền mấy ngày, không khí vô cùng ẩm ướt. Ôn Tố đi vào trong lớp ngồi xuống. Có người nhắc cô hôm nay đến lượt cô lau bảng. Ôn Tố vừa định đứng lên thì trên bục giảng đã có thêm một người rồi.
Tay chân Khương Lâm Quyện dài, cậu nghiêm túc lau sạch bảng.
Vốn dĩ cả lớp không ồn ào lắm, nhưng sau chuyện hôm thứ hai, ở dưới lớp lập tức có người vỗ bàn. Người nọ bắt chước người kia, cả lớp hưng phấn hẳn lên.
“Lớp trưởng, cậu đang lau bảng giúp ai vậy?” Trần Diệp biết rồi còn hỏi.
Trần Dĩ Tĩnh cũng mở miệng hùa theo, “Cậu thì biết cái gì? Lớp trưởng đang lao động vì đam mê chứ không phải lau giúp Ôn Tố đâu nha!”
“……” Đây là lần đầu tiên Ôn Tố được trêu, cô cảm thấy hơi ngượng một chút. Ôn Tố duỗi tay túm túm ống tay áo Trần Dĩ Tĩnh.
Bầu không khí trong lớp càng ồn ào hơn.
Cô giáo dạy hóa vừa vào lớp đã thấy cảm xúc của các bạn đang rất tốt. Cô cười tủm tỉm, nói, “Các em vui thế? Thế cô thưởng cho các em một bài kiểm tra nhé!”
Cả lớp: “……”
Cảm xúc hưng phấn như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào. Từng tờ đề được truyền từ trên xuống, Ôn Tố nhận lấy đề của mình, đang lúc cô đưa đề cho người đằng sau thì trùng hợp đụng phải ánh mắt Khương Lâm Quyện.
Hai người vô tình đụng phải ánh mắt nhau, một người kiên định, một người hơi hoảng hốt và muốn trốn tránh. Ôn Tố không hiểu sao mình hoảng hốt. Cô ổn định lại cảm xúc của mình. Lúc cô ấy bút từ trong hộp bút ra, không hiểu sao trước mắt cô như hiện lên gương mặt của Khương Lâm Quyện vậy, cô cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Mấy câu ở mặt đầu đề hóa cũng còn được coi là đơn giản, chỉ có mặt sau là có độ khó khá cao. Ôn Tố cắn đầu bút, sau đó ngồi làm một cách nghiêm túc. Đến câu cuối cùng, sau khi sử dụng đủ các loại phương trình hóa học, Ôn Tố lấy giấy nháp ra nháp một chút rồi viết đáp án vào trong đề thi.
Trước khi tiết hóa thứ hai bắt đầu, cô giáo công bố đáp án, “Câu cuối cùng của đề có độ khó khá cao. Không biết lớp mình có ai được điểm tối đa không nhỉ?”
Không thể nghi ngờ rằng chắc chắn Khương Lâm Quyện sẽ được điểm tuyệt đối. Trong quá khứ, dù đề có khó như nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có mình cậu làm đúng hết. Nhưng lần này lại có thêm một người. Đó chính là Ôn Tố.
Khương Lâm Quyện từng giảng kiểu đề này cho Ôn Tố rồi, tuy rằng không giống nhau như đúc nhưng ý tưởng giải đề giống nhau. Một khi tuân theo ý tưởng giải đề quen thuộc, mở được cánh cửa tri thức thì vấn đề không còn khó khăn như trước nữa.
Trần Dĩ Tĩnh mượn bài thi của Ôn Tố. Không ngờ Ôn Tố cũng làm đúng câu cuối, cô nàng lập tức cầm cánh tay Ôn Tố giơ lên.
Lúc này, không chỉ có học sinh dưới lớp ồn ào mà ánh mắt của cô giáo cũng hơi mờ ám. Nhìn qua cô giáo dạy hóa là một cô gái rất ngầu, cô cũng không cổ hủ, các tiết dạy của cô vẫn luôn rất nhẹ nhàng và thú vị. Cô nói sâu xa, “Hai em ăn ý nhỉ?”
Mọi người cùng nở nụ cười.
Sau khi tan học, Ôn Tố viết cái gì đó. Khương Lâm Quyện đi tới lấy vở của bạn ngồi sau Ôn Tố. Ánh mắt Ôn Tố nhìn thoáng qua góc áo màu trắng của Khương Lâm Quyện. Cô duỗi tay túm chặt, “Cậu nói đi, có phải tớ hủy hoại thanh danh của cậu rồi không?”
Giọng điệu cô mang chút sự trêu đùa, nhưng Khương Lâm Quyện rũ mắt, nói nghiêm túc, “Vì thế cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Góc áo bắt đầu nóng lên, Ôn Tố nhanh chóng buông ra. Cô thấy khóe môi Khương Lâm Quyện cong lên độ cong không quá rõ ràng, song nó lại vô cùng ngọt ngào.
Một ngày học tập nữa lại trôi qua, mưa cũng ngừng rơi.
Khương Lâm Quyện đến hiệu sách mua sách, ánh mắt cậu nhìn thoáng qua một cuốn tiểu thuyết mà hai hôm trước Ôn Tố cứ nhắc mãi. Cậu duỗi tay lấy nó xuống. Bên cạnh có giọng nói hài hước truyền đến, “Quyện thần cũng xem loại tiểu thuyết này à?”
Khương Lâm Quyện cũng quen người đó, đó là người giống như Lục Căng Sinh, từ trước đến nay vẫn luôn coi cậu là địch thủ của mình, nhưng quan hệ bên ngoài của hai người cũng được tính là tốt. Bây giờ hai người không học cùng một lớp nên cũng ít tiếp xúc với nhau hơn.
Thẩm Thanh dựa người về một bên, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò, “Cậu với bạn tên Ôn Tố kia yêu nhau thật hả?”
Khương Lâm Quyện không thừa nhận cũng không phủ định. Cậu rũ mắt mở một quyển bài tập toán ra.
Thẩm Thanh cười nhẹ, “Cũng không biết bạn kia có ma lực gì mà có thể khiến học sinh xuất sắc như cậu làm chuyện này… Đúng là, cũng muốn làm quen thật đấy!”
Khương Lâm Quyện cảm nhận được đối phương không có ý tốt. Tay cậu hơi dừng lại.
Tính tình Thẩm Thanh vẫn luôn xấu như vậy. Chỉ cần là đồ của Khương Lâm Quyện, cậu ta đều muốn cướp. Cậu ta muốn thu hút sự chú ý của Khương Lâm Quyện, hoặc để Khương Lâm Quyện mất khống chế, nhưng lần nào Khương Lâm Quyện cũng làm ra dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng hứng thú với chuyện gì.
Thậm chí Thẩm Thanh muốn gì Khương Lâm Quyện còn tiện tay cho, cứ như đi bố thí vậy.
Nhưng lần này mọi chuyện không giống vậy.
Thẩm Thanh nâng tay lên cầm cùng quyển sách với Khương Lâm Quyện. Cậu ta không buông tha, “Nếu không phải bạn gái thì có tiện cho tôi phương thức liên lạc được không?”
Cậu ta chẳng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Không phải không còn quyển sách này ở trên kệ, nhưng Khương Lâm Quyện không buông tay ra. Cậu hành động một cách khác thường, đoạt sách trong tay đối phương về, giọng lạnh lùng, “Không tiện.”
Cậu đang trả lời câu mà Thẩm Thanh vừa nói.