Khương Lâm Quyện bị một cuộc điện thoại gọi đi. Lúc sắp đi, anh gọi xe đưa Ôn Tố về. Ôn Tố thấy anh giận thật nhưng anh cũng chẳng thật sự làm gì cô. Nhưng Ôn Tố thà xem anh nổi cáu lên còn hơn phải nhìn ánh mắt đau lòng của anh.
Cô hơi do dự. Lúc về, cô gọi điện thoại cho Kỷ Phán Phán nhưng cô chưa kể chuyện của mình với Khương Lâm Quyện ra. Người ở đầu kia điện thoại nói chuyện trên trời dưới biển, sau khi phát hiện Ôn Tố mất tập trung, cô nàng hỏi, “Tố Tố, cậu sao thế? Có phải tâm trạng cậu không tốt không?”
“Tớ…”
Ôn Tố thấy như có cái gì đó chặn ở ngực mình, đến thở cô cũng thấy khó.
“Không phải vì Khương Lâm Quyện đó chứ?”
“Sao cậu biết?” Ôn Tố buột miệng, nói xong cô mới nhận ra mình lỡ lời.
“Vì nhiều năm rồi tớ chưa thấy dáng vẻ này của cậu. Cái gì cậu cũng nói với tớ, gặp vấn đề khó thì cậu cũng sẽ tự giải quyết, chỉ riêng Khương Lâm Quyện là đề mà cậu có muốn giải cũng chẳng giải được.” Nói xong, Kỷ Phán Phán vẫn thấy khó hiểu, “Hai cậu có mối thù không đội trời chung gì à? Tớ chẳng hiểu, sao cứ phải vậy cơ chứ?”
“Không phải cãi nhau.” Ôn Tố nhỏ giọng, “Nếu là cãi nhau thì đơn giản rồi.”
Cuối cùng Ôn Tố vẫn không nhịn được mà kể chuyện năm đó cho Kỷ Phán Phán nghe. Sau khi nghe xong, người kia không biết nên nói gì, “Có phải đầu lão Khương có vấn đề không?”
Cô nàng nói nhiều đến mức chẳng muốn nói gì nữa.
“Thầy ấy chỉ là một người ba bình thường mong con mình có một tương lai tốt hơn nữa mà thôi.” Ôn Tố túm lấy gối ôm vào lòng, “Hơn nữa tớ cũng không muốn Khương Lâm Quyện phải hy sinh hay từ bỏ cái gì vì tớ. Nếu cậu ấy dùng tương lai của mình để đổi lấy tớ, giao dịch đó thật sự bình đẳng với cậu ấy sao?”
Kỷ Phán Phán bị Ôn Tố hỏi mà không biết trả lời như nào. Nếu cô nàng vẫn là thiếu nữ mười mấy tuổi thích đọc tiểu thuyết, nếu cô nàng còn chưa tiến vào xã hội tàn khốc này, có lẽ cô nàng cũng sẽ cảm thấy tình yêu là thứ quan trọng nhất, vì tình yêu mà bỏ đi ước mơ của mình là chuyện nhỏ chẳng to tát gì. Nhưng nhiều năm vậy rồi, tất cả mọi người đều trưởng thành, hiểu ra trước tương lai và sự nghiệp thì tình yêu chẳng có sức nặng chút nào.
Tương lai là mãi mãi nhưng tình yêu lại tồn tại sự nguy hiểm trong đó.
Như Ôn Tố nói, chẳng ai có thể dám chắc rằng tình cảm đó sẽ mãi bền lâu. Nếu một ngày nào đó hai người cãi nhau hoặc chia tay, không ai có thể chắc chắn rằng mình sẽ không hối hận.
Trên phương diện tình cảm, không ai được hy sinh quá nhiều. Nếu không khi cán cân thăng bằng nghiêng về một bên thì chẳng ai có thể nhận được những thứ mà đối phương đã phải đánh đổi vì mình.
Kỷ Phán Phán im lặng vài giây, “Nhưng bây giờ các cậu cũng đã quay về quỹ đạo cuộc sống của chính mình rồi, làm gì phải lo lắng nữa? Rõ ràng Khương Lâm Quyện còn thích cậu, cậu chỉ cần tiến hai bước, đi về phía cậu ấy là hai người đã bên nhau rồi còn gì? Ôn Tố à, đúng là cậu nhát gan hơn trước nhiều.”
Ôn Tố của trước kia chẳng sợ gì hết.
Đột nhiên Ôn Tố hiểu ra, “Đúng nhỉ?”
Trước tình cảm, Ôn Tố ngày trước chẳng sợ trời chẳng sợ đất cũng trở thành người nhát gan.
Cô nghĩ rằng mình phóng khoáng, lúc trước bảo Khương Lâm Quyện rằng cô trêu đùa tình cảm của anh còn rất sảng khoái nhưng hóa ra trước mặt Khương Lâm Quyện cô vẫn không dũng cảm được. Cô sợ sau khi giải thích Khương Lâm Quyện sẽ cảm thấy nỗi băn khoăn của cô chỉ là tự làm bản thân cảm động, cô cũng sợ anh tức giận…
Tất cả những thứ liên quan đến Khương Lâm Quyện đều làm cô mất đi năng lực suy nghĩ.
Kỷ Phán Phán không nhịn nổi nữa, “Tớ biết cậu vẫn còn thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích cậu. Giữa hai cậu không còn chướng ngại vật gì nữa. Nếu cậu nói vậy, tớ có thể gọi điện cho Khương Lâm Quyện giải thích giúp cậu.”
“Kỷ Phán Phán!”
“Gọi gì người đẹp này?” Trước khi ngắt điện thoại, Kỷ Phán Phán dọa Ôn Tố, “Nếu cậu không muốn hối hận thì đi tìm Khương Lâm Quyện đi.”
Điện thoại bị ngắt. Ôn Tố không nhịn được lướt vòng bạn bè của Khương Lâm Quyện. Cô do dự nghĩ xem nên lấy cớ liên hệ với đối phương như nào.
Bên kia, Khương Lâm Quyện vừa mở xong cuộc họp, Giản Hân đưa một túi đồ cho anh.
Khương Lâm Quyện cầm thuốc dạ dày trong tay, cau mày hỏi, “Gì đây?”
“Ồ, em lừa chị dâu bảo anh bị đau dạ dày, chị ấy mua thuốc cho anh đấy!”
Góc nào đó ở tim Khương Lâm Quyện mềm hẳn đi. Anh cười khẩy một cái, đột nhiên anh thấy như mình hoàn toàn bị Ôn Tố nắm trong tay. Trước đó là vậy, hiện tại cũng thế. Nếu không thì cơn giận buổi sáng của anh do cô gây ra đã được xoa dịu bởi mấy hộp thuốc này.
“Tôi biết rồi.”
Không lấy được tin tức hữu dụng từ trên mặt ông chủ, Giản Hân đuổi theo, “Anh với chị dâu quay lại với nhau chưa? Đêm qua hai người có gì đó không?”
Kẹp tài liệu đập vào trán Giản Hân. Khương Lâm Quyện không cho cô nàng tới gần, “Làm việc đi, tôi thuê số tiền lớn mời mấy cô cậu đến đây không phải để đi hóng chuyện của cấp trên đâu.”
Công ty vừa hoàn thành một dự án quan trọng nên Khương Lâm Quyện cũng khá thoải mái.
Sau khi tan làm, anh nhận được điện thoại của Kiều Phức, “Alo mẹ à?”
“A Quyện, mẹ với ba con cãi nhau một trận.”
Nhưng cụ thể cãi gì thì Kiều Phức không nói. Bình thường bà sẽ không gọi cho Khương Lâm Quyện vì sợ ảnh hưởng tới công việc của anh. Lần này cãi nhau bà gọi điện thoại cho anh, chắc chắn không phải vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Quả nhiên, không lâu sau Kiều Phức bảo bà muốn tới chỗ Khương Lâm Quyện ở vài ngày.
Khương Lâm Quyện hiểu ý mẹ mình, “Vâng, thế để con cho người đi đón mẹ.”
Chỗ ở tại Ninh Xuyên của Khương Lâm Quyện rất lớn. Ngoài phòng ngủ chính ra còn có mấy phòng cho khách. Kiều Phức đến ở không có vấn đề gì.
Sau khi tới chỗ Khương Lâm Quyện ở, Kiều Phức sống rất thoải mái. Dù cho Khương Nham gọi điện cho bà như nào bà cũng không để ý tới. Chỉ có điều không hoàn hảo duy nhất là Khương Lâm Quyện quá bận, gần như bà chẳng thấy bóng anh. Mãi mới Khương Lâm Quyện mới rảnh một ngày, Kiều Phức định làm cơm mời cả Ôn Tố tới nhưng lúc gọi điện cho Ôn Tố thì cô lại bảo cô rất bận, không có thời gian đi.
Ôn Tố bận thật. Sau khi cô bảo bà để dịp khác thì cô cũng bận đi làm việc của mình.
Không tới hai hôm sau, Khương Nham tới chỗ Khương Lâm Quyện. Hai người Khương Nham và Kiều Phức lại cãi một trận to trong phòng. Lúc Khương Lâm Quyện về hai người còn bận cãi nhau. Anh cởi áo khoác ra, mặc áo lông cao cổ ngồi trên ghế sô pha. Anh mở máy tính lên gõ gì đó, coi tiếng cãi nhau của hai người họ là tạp âm.
Khương Lâm Quyện sống hướng nội, anh mong bọn họ có thể giải quyết được vấn đề thông qua việc cãi nhau, thể hiện cảm xúc của mình. Anh cũng không biết nên ngăn lại như nào.
Hai người trong phòng vẫn tiếp tục cãi. Có lẽ bệnh cũ của mọi người là sẽ lôi chuyện cũ ra lúc cãi nhau. Kiều Phức nói vài câu rồi nhắc đến chuyện trước kia. Bà trách Khương Nham quá độc đoán, cái gì cũng muốn quản.
“Anh xem anh quản con thành như nào rồi? Lúc còn nhỏ thằng bé rất hoạt bát, bây giờ ngày càng ít nói.”
“Thằng bé ít nói cũng là vấn đề của anh? Lúc nào em cũng chiều thằng bé thì đương nhiên anh phải nghiêm túc với thằng bé chứ? Thằng bé có tài năng như vậy, chẳng lẽ em bắt anh phải giương mắt nhìn tài năng của nó bị mai một?”
“Chẳng lẽ tự thằng bé không biết đúng sai?” Có mấy lời Kiều Phức đã nhịn trong lòng từ lâu, “Anh có biết mình có tính xấu gì không? Anh muốn khống chế quá nhiều thứ, anh cứ coi như người ta không có suy nghĩ của riêng họ, anh cứ bắt họ phải làm theo ý anh!”
“Chẳng qua anh chỉ dẫn đường mọi người làm điều đúng đắn để tránh cho họ hối hận. Nếu không phải lúc đó anh bảo Ôn Tố đừng cản trở tương lai của Khương Lâm Quyện thì con em đã yêu đương mù quáng rồi ở lại Ninh Xuyên rồi đấy!”
…
Đầu ngón tay đặt trên bàn phím của Khương Lâm Quyện vốn thờ ơ dừng lại. Tai anh kêu ầm ầm, cuối cùng anh không nghe được chữ nào nữa.
Sau khi hai vợ chồng cãi nhau xong mới phát hiện con mình đã về nhà từ lâu. Kiều Phức nhận ra Khương Lâm Quyện nghe thấy tất cả, bà liếc mắt nhìn anh một cái rồi cảm thấy hoảng sợ.
Khương Lâm Quyện ngồi dựa trên ghế sô pha, khóe mắt anh đỏ bừng lên cứ như sắp chảy máu ra luôn vậy.
Trên mặt anh là cảm xúc hai vợ chồng Kiều Phức chưa từng thấy bao giờ. Nhìn kỹ có thể thấy được sự đau đớn cùng nỗi uất hận trong đó. Khương Lâm Quyện lấy một điếu thuốc ra, đốt lên. Đó chính là điếu thuốc trong hộp thuốc của Khương Nham.
Khương Lâm Quyện không hút thuốc, anh cũng không biết hút thuốc nhưng anh vẫn giơ tay lên hút một cái. Tiếp đó anh ho mạnh vài tiếng, cứ như muốn ho cả trái tim mình ra vậy.
Khoảnh khắc ấy, Kiều Phức cảm giác như con mình già đi vài tuổi.
Bà sợ run lên, “A Quyện, con đừng làm mẹ sợ.”
Khương Lâm Quyện giương mắt nhìn Khương Nham. Ánh mắt hai người lạnh lùng chạm nhau cứ như đang đấu với nhau vậy. Anh hé môi, “Ba có biết lúc ấy bà nội cậu ấy còn đang bệnh không?”
Khương Nham quay mặt đi, “Ba chỉ nhắc nhở nó.”
“Là con muốn ở lại, sao ba không đi “nhắc nhở” con mà lại đi “nhắc nhở” cậu ấy?” Gân xanh hiện ra trên trán Khương Lâm Quyện, cứ như anh đang cố gắng nhịn điều gì đó. Nếu không phải lý trí trong cơ thể mạnh mẽ kìm anh lại, anh cũng không biết mình sẽ làm gì nữa.
Khương Nham không còn gì để nói. Ông chỉ có thể hỏi, “A Quyện, bây giờ con vì một người ngoài cãi nhau với ba sao?”
Khương Lâm Quyện nhìn thật kỹ người có cùng dòng máu với mình. Khóe môi anh cong lên nụ cười khẩy. Từ nhỏ đến lớn anh luôn làm theo ý ông, luôn cố gắng trở nên xuất sắc đúng theo yêu cầu của ông. Vẫn còn chưa đủ sao?
“Dừng ở đây đi.” Nói rồi, đầu đỏ của điếu thuốc bị ấn ở trong gạt tàn.
Khương Nham không hiểu câu cuối cùng. Nhưng ông vẫn cảm giác được cuối cùng ông cũng không quản được Khương Lâm Quyện nữa. Sau khi lớn lên, trẻ con giống như con diều rời tay, không thể trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Ông tự nhận mình không làm sai nhưng không hề biết rằng có rất nhiều đêm Khương Lâm Quyện không thở nổi, lưng anh như cõng thêm một ngọn núi vậy. Chỉ có đúng một lần anh tự sắp xếp tương lai của mình theo ý nghĩ của bản thân thì Khương Nham cũng can thiệp vào nốt. Khương Lâm Quyện cũng không muốn xuất sắc, anh cũng muốn đắm mình xuống làm một người thoải mái vô lo vô nghĩ không sợ gì hết.
Màn đấu võ mồm bị bỏ lại phía sau. Sau khi Khương Lâm Quyện rời đi, ngồi lên xe anh mới không biết mình phải đi đâu để tìm Ôn Tố. Anh nhớ lại từng chữ cô nói trước đó. Nếu trước đó anh không phải chịu áp lực buộc phải ra nước ngoài, có phải quan hệ giữa hai người sẽ khác đi không?
Điện thoại vang lên. Khương Lâm Quyện hơi chậm chạp, vài giây sau anh mới nhận điện.
Cổ họng anh như bị kẹt cái gì đó, anh không nói được nửa chữ nào. Anh đang chờ đối phương mở miệng. Lúc nhận điện thoại anh không nhìn tên. Vì thế khi giọng đối phương vang lên anh hơi hoảng hốt một chút.
“Khương Lâm Quyện.”
Trùng hợp Ôn Tố có ngày nghỉ, cô muốn hẹn Khương Lâm Quyện ra ngoài. Không nghe thấy đầu kia đáp lời, suýt nữa cô nghĩ rằng mình đã gọi nhầm người. Cô bỏ điện thoại xuống kiểm tra lại rồi chắc chắn mình đang gọi cho Khương Lâm Quyện.
Cô im lặng vài giây, “Cậu có rảnh không? Chỗ này mới mở một nhà hàng, người ta bảo đi hai người được giảm giá. Cậu có muốn đi cùng tớ không?”
Ôn Tố biết lý do của mình có rất nhiều chỗ hổng. Sau khi nói xong, cô im lặng một lát chờ Khương Lâm Quyện đáp lời. Có lẽ đối phương sẽ nói một câu móc mỉa cô rồi cúp điện.
Giọng Khương Lâm Quyện khàn khàn, “Ôn Tố.”
“……”
“Cậu đang tán tôi sao?”
Cô nghe ra ý trong lời Khương Lâm Quyện chưa nói. Chắc anh định nói: Có phải cậu định như trước, chủ động tán tôi, làm tôi động lòng sau đó lại vô tình đá tôi đi không? Ôn Tố đoán Khương Lâm Quyện định nói đểu mình nhưng cô vẫn thừa nhận, “Đúng, thế cậu có cho không?”
Đầu kia không nói lời nào cứ như đã ngắt điện thoại.
Lúc Ôn Tố định mở miệng, cô nghe được âm thanh rất nhỏ, cứ như nhận thua…
“Cho.”