Ôn Tố nghĩ, may thật.
Những điều tiếc nuối nhất của thời niên thiếu đều được lấp đầy. Quanh đi quẩn lại thì họ vẫn về bên nhau. Chuyện thời thanh xuân đã sớm kết thúc ở năm 18 tuổi ấy, nhưng chương truyện thuộc về bọn họ vẫn còn rất nhiều điều đang được viết lên.
Sau khi khỏi bệnh, Thời Tây Sầm xuất viện. Kỷ Phán Phán lại bảo Ôn Tố rằng cô định ở lại Ninh Xuyên. Ôn Tố không tin Kỷ Phán Phán ở lại không phải vì Thời Tây Sầm.
“Tớ bảo mà, sao tự dưng đang yên đang lành lại về đây, ra là vì người yêu cũ.” Ôn Tố quay mặt đi, trong giọng cô ẩn chứa sự hài hước.
“Gì mà người yêu cũ? Tớ về đây để có thể gặp cậu nhiều hơn, không được à?”
Thật ra chuyện Kỷ Phán Phán quyết định về đây là chuyện từ trước, đây cũng không phải quyết định xúc động của cô nàng. Kỷ Phán Phán đã vật lộn ở Bắc Thành nhiều năm, cô nàng cũng chán bầu không khí buồn tẻ và u ám ở nơi đó rồi. Nói thế nào thì trong lòng cô nàng vẫn luôn nhớ nhung mùa xuân đầy mùi hoa hòe ở Hòe Thành. Có lẽ do là nơi mình lớn lên, rời xa lâu nên muốn trở lại.
Ôn Tố ôm cô nàng, “Thế là tớ phải cảm động à? Chị đẹp Kỷ đây vì tớ mà từ bỏ sự nghiệp, hay là giờ tớ về nhà lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với cậu luôn nhé?”
“Đừng!” Kỷ Phán Phán đẩy Ôn Tố ra, “Tớ sợ mai Khương Lâm Quyện cầm dao chém tớ!”
Một thời gian sau, Kỷ Phán Phán tìm được chỗ ở. Ôn Tố vốn giúp cô nàng chuyển nhà, còn chưa ra cửa thì Thời Tây Sầm đã tới cửa rồi. Ôn Tố như nhận ra gì đó, “Hai cậu… Quay lại rồi à?”
Kỷ Phán Phán hừ một tiếng, “Ai thèm quay lại chứ? Sức lao động miễn phí không lấy thì phí!”
Ôn Tố nhìn hai người đều đang ôm tâm sự kia, lập tức hiểu ra mọi chuyện, “Rồi rồi tớ hiểu rồi. Có sức lao động miễn phí thì tớ không đi nữa!”
Cô không làm bóng đèn nữa đâu!
Trời tháng 10 dần trở lạnh. Qua một trận mưa to, gần như sự nóng bức thuộc về mùa hạ biến mất hết. Vốn dĩ Ôn Tố định đi du lịch cùng Khương Lâm Quyện, không ngờ đến lúc ấy Khương Lâm Quyện lại phải đi công tác. Cô hơi buồn bực, “Hiếm lắm em mới có kỳ nghỉ phép dài ngày.”
Hơn nữa trước khi nghỉ Ôn Tố còn làm thêm liên tục vài đêm, giờ cô còn chưa lấy lại được sức đâu!
“Anh xin lỗi.” Nhìn cô gái đang thất vọng, Khương Lâm Quyện cũng hơi áy náy.
Ôn Tố như nghĩ đến gì đó, mắt cô sáng rực, “Hay là em đi công tác cùng anh nhé?”
Khương Lâm Quyện nâng mắt lên, anh cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe thấy đề nghị này của cô.
Ôn Tố thẳng lưng, “Em đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho anh. Lúc anh đi làm em nhất định sẽ ngồi ngoan trong khách sạn.”
Nhìn qua Khương Lâm Quyện vẫn còn băn khoăn điều gì đó, dường như sự tồn tại của Ôn Tố giống như một quả bom hẹn giờ với anh. Hai mắt Ôn Tố sáng quắc nhìn anh, “Anh không tin em ư?”
Chẳng lẽ trong mắt anh cô là một người đi đâu cũng gây chuyện?
Ôn Tố hơi giận, nghĩ thầm, cô phải loại bỏ thành kiến của anh với mình mới được. Chỉ là cô còn chưa kịp giải thích, Khương Lâm Quyện rũ mắt nhìn cô, thuận tay chỉnh tóc cho cô, “Không phải anh không tin em, mà anh không tin anh.”
“Hả?”
Khương Lâm Quyện mím môi, anh hơi bất đắc dĩ, “Em ở đấy thì anh rất khó tập trung làm việc được.”
“Nhưng em sẽ không làm phiền anh…”
Khương Lâm Quyện ngắt lời cô, “Em ở đâu thì anh cũng sẽ nghĩ tới em.”
Ôn Tố nghe xong thì ngẩn người, cô ngước mắt lên nhìn Khương Lâm Quyện thì đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh. Cô cảm nhận được tình yêu kìm nén trong đó. Hóa ra người làm gì cũng nghiêm túc như Khương Lâm Quyện cũng sẽ bị phân tâm vì một người.
Vừa rồi cô còn hơi giận, nhưng sự khó chịu trong lòng biến mất như bọt biển. Giọng cô nhỏ hơn một chút, “Thế thì sức tự chủ của anh cũng yếu quá rồi đó!”
Thế mà Khương Lâm Quyện lại không phủ nhận.
“Nếu cấp ba chúng ta đã yêu nhau rồi thì chẳng phải anh mất vị trí thủ khoa rồi sao?” Ôn Tố cười đùa, “Phải nói là lão Khương cấm mấy đôi yêu sớm cũng có lý do cả.”
Ôn Tố thấy hơi thất vọng nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong, Khương Lâm Quyện đưa cô đến dưới nhà. Trước khi đi, anh nói, “Sáng mai anh qua đón em.”
“Hả?” Ôn Tố hơi bất ngờ, “Không phải anh bảo em sẽ ảnh hưởng tới anh ư?”
“Có ảnh hưởng, nhưng làm xong việc cũng không khó đến vậy.” Nói thế nào anh cũng không thể để tâm trạng bạn gái mình không tốt được, Khương Lâm Quyện dặn cô, “Em mang thêm hai cái áo khoác không lạnh đấy!”
Sau khi đi lên, Ôn Tố lập tức dọn đồ. Hai người còn đang gọi điện thoại cho nhau. Chuẩn bị xong, Ôn Tố sợ mình quên gì đó, “Có cần mang thêm gì nữa không anh nhỉ?”
“Thiếu cũng không sao, đến đó mua sau cũng được.”
Hôm sau, hai người tới Nam Thành. Trợ lý đã đặt sẵn phòng từ trước, vì đi đường mệt mỏi nên việc đầu tiên Ôn Tố làm chính là ngả mình trên giường lớn. Còn Khương Lâm Quyện thì mở va li ra bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh không chỉ xếp đồ cho mình mà còn xếp luôn cho cả Ôn Tố nữa.
Rõ ràng bên ngoài anh như người trên cao không thể với tới được, thế mà những việc nhỏ nhặt này anh đều chuẩn bị chu đáo cho cô.
“Em đói không?”
Ôn Tố gật đầu rồi nhận lấy điện thoại của Khương Lâm Quyện gọi hai phần cơm.
Cô gái dựa vào trong lòng Khương Lâm Quyện, người mềm như không xương. Cằm anh đặt lên trán cô, dáng vẻ anh vẫn bình thản như cũ nhưng thật ra anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ôn Tố mở game ra bảo Khương Lâm Quyện chơi cùng mình. Từ hồi học cấp ba cô đã thích game này rồi, lúc ấy Khương Lâm Quyện không hứng thú với trò này lắm. Nhưng vì Ôn Tố mà anh đã từng nghiên cứu cẩn thận về nó. Thậm chí khoảng thời gian sau đó, khi Ôn Tố không ở cùng anh, anh cũng mở game ra để nhớ cô.
Lúc ấy ở quán net cô cố ý đặt tay lên mu bàn tay anh để dạy anh chơi game. Nhìn qua lá gan cô rất lớn nhưng đến khi động thật thì cô lại lúng túng.
Nhiều năm vậy rồi, nhìn qua trong thành phố chẳng còn mấy quán net nữa. Các quán net đều thăng cấp thành quán cà phê có Internet, hoàn cảnh không tệ như trước, vừa vào mà người đã đầy mùi thuốc lá rồi. Nhưng đôi khi người ta vẫn thấy thiếu cái gì đó.
Ôn Tố chơi với anh một lát, không hề biết rằng anh đang mất tập trung, “Bao năm rồi mà kỹ thuật của anh chẳng tiến bộ chút nào cả.”
Khương Lâm Quyện dựa sát cô hơn một chút, giọng anh lạnh nhạt, “Em dạy anh đi.”
Thời gian trôi rất nhanh. Chờ lúc đi tắm, Ôn Tố mới nhận ra hình như tối cô và Khương Lâm Quyện ngủ chung một cái giường. Cô không nghĩ Khương Lâm Quyện sẽ làm gì cô, nhưng mà cô vẫn hơi căng thẳng. Tuy vậy, cô lại không biết rằng trước đó Khương Lâm Quyện đã lo mình không nhịn nổi, nếu không anh đã không băn khoăn khi quyết định cho Ôn Tố đi cùng.
Trong mắt Ôn Tố, anh là người chính trực và ngay thẳng, thật ra anh cũng không phải người mà khi cô gái mình thích ngồi trong lòng mà lòng không loạn. Một người đàn ông trưởng thành không thể không có dụ.c vọng, huống chi là với người mà anh ngày đêm thương nhớ?
Với anh mà nói, Ôn Tố là mê dược, là chất gây nghiện. Thậm chí cô chẳng cần làm gì đã có thể chọc cả người anh nóng bừng lên rồi. Cô không biết trong lòng người mà cô tin tưởng kia cũng nghĩ tới việc làm chuyện gì đó khó miêu tả với cô. Ở đêm không người, anh đã từng không nhịn nổi mà gọi tên cô.
Có lẽ sớm hơn chút, ở tuổi dậy thì ngây thơ, dù cho anh không thích xem mấy phim gì đó như các bạn nam cùng tuổi nhưng cũng sẽ vì cô cố ý tới gần, vì những lời trêu chọc của cô mà có phản ứng.
Nếu bảo anh là biển rộng bao la không bao giờ di chuyển thì Ôn Tố chính là thủy triều do mặt trăng hấp dẫn tạo thành.
Cô mang theo cơ thể đầy hơi nước ra ngoài, trên người mặc một cái áo ngủ màu trắng. Khương Lâm Quyện đi tới một cách vô cùng tự nhiên, nhìn qua như anh muốn làm gì đó với cô vậy. Người bạo gan như Ôn Tố cũng phải cảm thấy căng thẳng, cô lùi về sau một bước, kết quả Khương Lâm Quyện lại cầm máy sấy tóc, “Em qua đây anh sấy tóc giúp em.”
Giọng anh nhẹ nhàng không có chút cảm giác ra lệnh nào.
Khương Lâm Quyện chỉnh gió máy sấy vừa phải, cách đầu Ôn Tố một khoảng nhất định, anh nhẹ nhàng di chuyển máy sấy. Ôn Tố nghe thấy tiếng gió vù vù vang lên, đỉnh đầu bị độ ấm vừa phải bao lấy, vô cùng thoải mái. Tay của Khương Lâm Quyện chạm vào da đầu cô, vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng.
Hơi nước ẩm ướt từ từ biến mất, máy sấy được đặt về chỗ cũ. Ôn Tố xoay người ôm anh, “Anh trai à, không có anh thì em phải sống sao?”
Ngọt ngào một lát rồi Khương Lâm Quyện đi tăm sruwar. Lúc anh lau tóc, ra ngoài thì thấy người trong chăn co thành một cục nho nhỏ. Vốn tưởng rằng cô ngủ rồi, không ngờ vừa ngồi xuống giường thì Ôn Tố tỉnh, cô duỗi tay đặt lên eo Khương Lâm Quyện, “Ngủ cùng nhau hả anh?”
“……” Sao nghe nó cứ đen tối thế nào ý nhỉ?
Khương Lâm Quyện hơi bất đắc dĩ, “Em không mệt à?”
Đèn nhà được tắt, chỉ còn ánh đèn mờ mờ ở đầu giường. Rõ ràng nhiệt độ điều hòa đã được chỉnh tới nhiệt độ thích hợp nhưng Khương Lâm Quyện lại thấy hơi nóng, anh không sao ngủ được. Anh quay lưng về phía Ôn Tố, tạo khoảng cách với cô, sợ ở gần cô quá sẽ xảy ra chuyện.
Cố tình lúc này Ôn Tố lại tới trêu chọc anh, Ôn Tố hỏi, “Anh quay người lại đi, em không thấy mặt anh.”
“Em ngủ còn muốn xem mặt à?”
Ngoài miệng nói vậy nhưng Khương Lâm Quyện vẫn quay người lại. Hai người đối diện nhau, rất giống ngày trước cùng nằm trên bàn đối diện nhau. Chẳng qua lúc đó hai người còn ngây thơ, bây giờ…
Ôn Tố lại đặt câu hỏi mới, “Sao anh không ôm em?”
Khương Lâm Quyện cứng đờ người, duỗi tay ôm cô vào trong lòng. Anh nghĩ như vậy là Ôn Tố sẽ ngoan ngoãn đi ngủ rồi, ai ngờ cô chỉ nhắm mắt được vài phút rồi lại mở ra. Cô ngẩng cổ hôn lên khóe môi anh.
Hơi thở của người đàn ông thay đổi, giọng anh mang theo sự kìm nén, “Em còn muốn ngủ không?”
“Không phải khi không buồn ngủ thì cần vỗ về nhau sao?”
Khương Lâm Quyện trợn mắt nhìn cô, anh thầm nghĩ chờ cô vỗ về xong rồi thì sẽ buồn ngủ. Ôn Tố nhắm mắt lại, quả nhiên một lát sau cô lại mở mắt ra. Chỉ là lần này cô bị Khương Lâm Quyện bắt dính, không làm được trò gì hết.
Đồ lừa đảo, thế mà trước đó còn hứa sẽ ngoan.
Ôn Tố cười với anh một chút, cô vừa định giải thích gì đó thì chân đã bị giữ chặt, cả người không động đậy được. Cô có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Khương Lâm Quyện, thậm chí còn cảm nhận được nơi nào đó đang xúc động, anh thể hiện một cách vô cùng thẳng thắn, chẳng che giấu chút nào.
“Em còn không ngủ nữa thì đêm nay đừng ngủ!”
Ôn Tố còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô bạo gan nói, “Không ngủ thì không ngủ!”
Khương Lâm Quyện rũ mắt, anh nhìn Ôn Tố một cái thật sâu. Đang lúc Ôn Tố cho rằng anh sẽ nhịn tiếp thì cằm của cô bị bàn tay đeo nhẫn bạc của anh nắm chặt, cô bị ép ngẩng cổ hôn môi cùng anh. Anh lấy tình yêu và nước bọt qua khoang miệng Ôn Tố, đầu lưỡi tiến vào miệng cô.
Ôn Tố muốn thở, cô đẩy anh ra rồi thở hổn hển. Người đàn ông dứt khoát xốc chăn ngồi dậy, anh túm lấy mắt cá chân cô đặt lên eo mình, lực anh dùng rất lớn dọa Ôn Tố giật bắn mình. Anh cúi người, răng nanh cắn vào mạch máu yếu ớt của cô, giọng anh khàn một cách kỳ lạ, “Là em tự chuốc lấy!”