Mùa Xuân Ở Nam Thành

chương 167: hiện đại vườn trường văn [3]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

◎ Lục Tiểu Ung bị vô tình khách sáo ◎

Lấy được "tiền tip" từ bảo bối nhà mình Lục Ung hài lòng dừng xe ở cổng trường, thậm chí ngay cả khóa cũng không thèm, dù sao một con lừa sắt tàn tạ cũng sẽ không có ai trộm... Cầm đi bán phế liệu người ta còn chê chiếm chỗ...

Hắn nhanh chóng đi thẳng tới lớp, nhưng mới đi được nửa đường đã có người cản đường y, Lục Ung trợn mắt đôi mắt cá chết mặt vô cảm nhìn cô gái mặc đồ thể thao trước mặt: "Cậu có việc à? Lớp phó học tập."

Vân Tuyết nhìn biểu cảm của Lục Ung gân xanh trên trán nhảy bựt bựt: "Lục đại thiếu, style của cậu thật sự khiến người ta..."

"Nếu cậu không có việc gì, vậy tôi đi trước. Tôi có chuyện." Lục Ung lười nói chuyện với đại tiểu thư thích nhất là xen vào việc của người khác này. Y cảm thấy Vân Tuyết tuyệt đối là thể biến dị trong đông đảo nữ chính, nữ chính truyện vườn trường người ta đều là cô gái thanh cao kiêu ngạo bề ngoài nhu nhược, nội tâm mạnh mẽ, xem thường người có tiền.

Kết quả nữ chính của tiểu thế giới này chính là một kẻ không bình thường, cô chính là một thằng đàn ông khoác cái vỏ phụ nữ, y chưa từng thấy, thân là đại tiểu thư của tập đoàn tài chính, mà mỗi ngày đều suy nghĩ phải làm sao để chạy tới sàn đấu quyền anh ngầm để đánh quyền anh.

Đôi khi Lục Ung rất muốn hỏi hỏi cô, cậu hổ báo như vậy, sao không lên trời luôn đi?

Cho nên, đừng nhìn cái tên Vân Tuyết này nghe vào văn văn nhã nhã, trên thực tế cô chính là một nữ bá vương có thể lấy một địch mười.

Cùng với, nhà họ Lục và nhà họ Vân là thế giao. Trong nguyên tác rất nhiều tình tiết đều không trực tiếp thể hiện. Ví như, Lục Ung là thiếu gia của tập đoàn tài chính nhà họ Lục, tin tức này đến giữa truyện mới công bố. Nhưng trong thực tế, từ đầu truyện, Lục Ung cũng đã quay lại nhà họ Lục rồi.

Trong nguyên tác, Lục Ung và Vân Tuyết kết hợp, có thể nói là hai tập đoàn tài chính lớn cường cường liên thủ.

"Tôi có việc, việc của tôi lớn." Vân Tuyết vội vàng ngăn lại Lục Ung: "Là vậy, mẹ ruột của tôi chuẩn bị cho tôi một bộ lễ phục, là lọại lộ vai lộ lưng á, cậu cũng biết dáng người của tôi, nhất là cánh tay... Loại lễ phục sát khí này thật sự không thích hợp với tôi. Cho nên, tôi muốn cậu giúp tôi..."

"Không thể nào." Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Ung cự tuyệt Vân Tuyết, có thể nói miễn là những lời nhờ vả của Vân Tuyết, y đều chưa từng đồng ý.

Y giỏi nắm bắt thời gian hơn bảo bối nhiều, cũng rất giỏi tách thần thức của mình đưa vào thân thể ở thế giới này. Có thể nói, lúc nguyên chủ Lục Ung bảy tuổi rơi xuống sông y đã nhập vào người rồi.

Còn như chuyện sáng hôm nay bám lên ngọc bích, hoàn toàn là y khống chế.

"..." Vân Tuyết thầm chửi tục. Cô hít sâu một hơi trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, để biểu cảm trên mặt mình không quá hung dữ: "Tôi chỉ nói, cậu cho tôi mượn tiểu ca ca A Tinh làm bạn trai của tôi."

"Ha ha." Lục Ung cười ha ha với Vân Tuyết: "Tự đi tìm hắn."

Vân Tuyết nhìn Lục Ung xoay người đi mất, trong lòng yên lặng nhổ nước bọt, thuận tiện than phiền chẳng có tình yêu thanh mai trúc mã đâu. Nhưng, vừa nghĩ tới mình lại có thể làm tình nhân giả với tiểu ca ca đẹp trai, còn hay xấu hổ nọ, nghĩ thôi đã thấy vui quá trời.

A hu hu, lỡ như, lỡ như tới đó tiểu ca ca lại uống chút rượu, rồi say rượu làm bậy thì sao...

Đến lúc đó cô nhất định sẽ phụ trách đói với tiểu ca ca.

Cho nên nói, Lục Ung thật không bình thường, sau khi đến thế giới này, lại cho Vân Tuyết tìm một couple.

Đúng là vui tai vui mắt.

Lục Ung thoát khỏi Vân Tuyết thì đi tới vườn cây phía sau sân trường, y cũng không phải là mù quáng tìm người, mà là trực tiếp vận dụng thần thức "thấy" bảo bối nhà mình nằm trên ghế đá trong vườn cây nghịch điện thoại.

Cơ hội trời ban như vậy, nếu là người nào đó trong đầu toàn là phế liệu mà chịu bỏ qua, vậy mới gọi là trúng tà đó?

Mặc dù, y có chút không hiểu, một trường học, tại sao lại trồng một khu vườn có tính che phủ cao như vậy trong sân trường nhà mình vậy? Chẳng lẽ vì đáp ứng yêu cầu trộm yêu sớm của đông đảo học sinh? Đúng là không khoa học.

Thiệu Khiêm thấy thời khóa biểu trong balo của nguyên chủ, đối với việc sắp tiết thể dục vào giữa trưa khiến Thiệu Khiêm có chút không thể hiểu được, thời gian đẹp như vậy, làm sao lại đi sắp tiết thể dục chứ?

Mà Thiệu Tiểu Khiêm vừa không hiểu, thuận tiện cúp cua...

Thiệu Tiểu Khiêm nằm trên ghế đá nghịch điện thoại, kia hai chân tréo nguẩy tự tại hết sức.

Đầu tiên là Lục Ung thấy bảo bối nhà mình nằm trên ghế đá, hai chân tréo nguẩy, ánh mắt y không tự chủ nhìn sang nơi nào đó, sau đó nuốt nước miếng một cái đến gần ghế đá, ngồi xuống bên chân Thiệu Khiêm, tay phải rất tự nhiên đặt lên chân người ta: "Lý Nhiên."

Khi y đặt tay lên chân mình Thiệu Khiêm mình mới nhận ra, chân theo phản xạ đá văng người ngồi trên ghế đá.

"Bảo bối là anh." Lục Ung gào lên một tiếng, chỉ là Thiệu Khiêm đã đạp chân rồi, không chút lưu tình đạp người xuống đất.

Lục Ung ủy khuất từ dưới đất bò dậy, sờ xương hông bị đạp đau: "Bảo bối, em đạp đau anh."

Thiệu Tiểu Khiêm nghe tiếng đầu tiên thân thể cứng đờ, bây giờ nghe Lục Ung nói chuyện, vội vàng liền đứng lên nhào lên người y: "Anh, anh nhớ ra rồi? Anh nhớ em là ai?"

"Em là bảo bối của anh." Lục Ung rất không biết xấu hổ ôm người ta, tay phải từ từ đi xuống đặt lên mông Thiệu Khiêm: "Em là vợ đã kết hôn với anh, đã lên giường với anh. Hợp pháp."

Nghe y nó vậy gân xanh trên trán Thiệu Khiêm nhảy tưng tưng, hắn hất cái tay không biết xấu hổ của người kia ra, đã kết hôn, đã lên giường.

Sao anh không nói bây giờ dứt khoát lại lăn một vòng cho rồi?

Lục Ung đúng là có ý định này, chỉ là y cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng, nếu nói ra thật, không chừng bảo bối nhà y sẽ mần thịt y luôn. Hơn nữa, y cũng chỉ suy nghĩ thế thoi, dù sao bây giờ dựa theo tuổi tác, bọn họ còn chưa có trưởng thành đâu.

"Cút." Trái tim vẫn lơ lửng bất định của Thiệu Khiêm lúc này cũng rơi xuống đất rồi. Thật tốt, lần này người yêu trực tiếp tìm được hắn, mà vẫn còn ký ức, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Chẳng qua, trong lòng Thiệu Khiêm lại có chút lo lắng mơ hồ l, hắn vẫn cảm thấy hệ thống đã khôi phục, hoặc nên nói là hệ thống đã mạnh hơn trước kia. Nếu như hôm nay hệ thống muốn đối phó hắn, hắn thật sự không phản kháng được.

Mà tiểu thế giới này người yêu nhà mình lại còn mang ký ức thế giới trước, điều này càng làm cho Thiệu Khiêm lo lắng hơn.

Thiệu Khiêm đang bất an.

Ngay khi cảm xúc Thiệu Khiêm bất ổn Lục Ung đã nhận ra, y tất nhiên có thể đoán được rốt cuộc bảo bối đang lo lắng cái gì. Nhưng, bây giờ y không biết nên giải thích với bảo bối chuyện này như thế nào, y rất sợ mình nói sai, đẩy bảo bối nhà mình ra xa hơn.

Lỡ như đến lúc đó bảo bối muốn rời xa mình...

Lục Ung nghĩ đến khả năng này, trong lòng không tự chủ âm trầm xuống, y thật sự không cách nào tưởng tượng nếu bảo bối rời xa mình, y sẽ làm ra chuyện gì.

"Sao vậy anh? Không vui?" Lục Ung hiểu Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm đương nhiên cũng hiểu Lục Ung. Đối với việc người yêu mình không tự chủ siết chặt cánh tay, cùng với gió bão che giấu trong mắt cũng khiến hắn rất là lo âu. Chẳng lẽ hệ thống đã làm gì người yêu mình?

Làm thần khí ngọc bích trong túi Thiệu Khiêm khóc tức tửi, mặc dù nó là pháp bảo, nhưng cũng hấp thu máu đầu tim của hai vị chủ nhân, mặc dù không thể hoàn toàn đoán trúng suy nghĩ của hai vị chủ nhân, nhưng đại khái thì vẫn có thể đoán được.

Vì vậy, bị tiểu chủ nhân hoài nghi, còn bị nội tâm u ám của chủ nhân dọa sợ ngọc bích thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng. Nó thật lo lắng sẽ có một ngày mình bị hai vị chủ nhân phá hủy.

"Cục cưng, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau." Lục Ung ôm chặt Thiệu Khiêm buồn bực nói. Đồng thời cũng châm chọc mình từ tận đáy lòng, cũng chỉ có khi đối mặt với bảo bối nhà mình, y mới có thể lo được lo mất như vậy.

"Đương nhiên rồi. Chỉ cần anh vẫn ở trong những thế giới này, em mãi luôn bầu bạn cạnh anh." Trên mặt Thiệu Khiêm mang vẻ tươi cười, hắn hôn một cái lên mặt Lục Ung: "Ai cũng không thể chia cách chúng ta."

Lời nói của Thiệu Khiêm trực tiếp đánh thức Lục Ung, y lập tức hiểu rốt cuộc mình đã chui vào ngõ cụt nào rồi, từ đầu vì sao mình phải sáng tạo nhiều thế giới như vậy? Một là muốn cho bảo bối nhà mình nơi vui chơi đa dạng, còn lại không phải là muốn có thể nuôi nhốt bảo bối dễ dàng hơn sao?

Toàn bộ biển sao đều là của y, cho dù bảo bối chạy thì có thể chạy đến đâu? Bây giờ y đã khôi phục trí nhớ, bảo bối đến đâu căn bản không gạt được y, sau khi thẳng thắn lỡ như bảo bối nổi nóng không chịu tha thứ cho y, y vẫn không thể quấn riết không buông sao?

Cái gọi là liệt nam sợ trai mặt dày, cái họ có là thời gian dây dưa. Cho nên, ban đầu rốt cuộc vì sao y lại đi vào ngõ cụt thế?

Thiệu Khiêm còn không biết mình vốn chỉ an ủi người nào đó một câu, trực tiếp thức tỉnh người ta rồi.

Điều này trực tiếp dẫn tới, sau này hắn giận chạy sang các tiểu thế giới khác, vừa đi không bao lâu, người yêu đã đuổi tới với các loại quấn riết không biết xấu hổ, đến cuối cùng lửa giận có lớn đi nữa cũng bị dập tắt.

"Bảo bối nói đúng." Lục Ung cười hê hê: "Bảo bối ơi, em xem khi nào tụi mình gặp cha mẹ anh được? Nếu không bây giờ đi về hen? Đúng lúc ăn cơm trưa luôn."

"..." Thiệu Khiêm vừa định gật đầu đồng ý, sau đó lập tức kịp phản ứng, theo nguyên tác, nam chính không phải tới giữa truyện mới nhận tổ quy tông sao? Sao mà nghe hàm ý của người yêu như là đã về ở chung rồi?

"Dựa theo cốt truyện, đáng lẽ anh không biết cha mẹ mình là ai mới đúng?" Thiệu Khiêm cau mày: "Đã bảo là tiểu tử nghèo ăn không đủ no rồi cơ mà?"

"Có đôi lúc, cốt truyện gì đó hoàn toàn không nhờ vả được." Lục Ung mặt đầy thâm trầm: "Ví như, anh chỉ ở dưới quê với ông nội, năm ngoái anh mới về ở với cha mẹ."

"Ồ, anh cũng nghe rõ quá nhỉ." Thiệu Khiêm nhướng mày, không nghĩ tới không nghĩ tới nha, y lại còn biết cốt truyện? Vốn chỉ là lỡ lời, không ngờ lòi ra vài thứ.

Lục Ung nghe vậy nghẹn họng, sau đó ánh mắt rời rạc ha ha cười khan: "Ủa, ha ha, cái đó, chúng ta về nhà ăn cơm trước."

"Ha ha, em chờ anh giải thích cho em nghe." Thiệu Khiêm cười ha ha khiến Lục Ung run cả người. Bụng dạ bảo bối nhà y hình như đen rồi, cái liếc kia thật sự là... khiến người ta nhịn không nổi!

Nhưng, không nhịn được thì trách được ai? Còn chưa trưởng thành đâu, cũng chỉ có thể ôm ôm hôn hôn thôi, những chuyện khác không có làm được.

Mặc dù hai người này đều là dạng người tự do phóng khoáng làm bậy, nhưng Thiệu Khiêm vẫn không muốn trở về vào lúc này, hắn lại trực tiếp kéo Lục Ung trở về lớp.

Bây giờ những người khác đều đi học thể dục rồi, nguyên một lớp cũng chỉ có hai người họ, Lục Ung nhìn chỗ ngồi của mình, lại nhìn chỗ ngồi của bảo bối, trực tiếp cầm sách ngồi bên cạnh Thiệu Khiêm.

Ban đầu Lý Nhiên trong lớp chính là một tiểu bá vương, không có ai ngồi cùng bàn, cho nên thế là hời cho Lục Ung rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio