Mùa Xuân Ở Nam Thành

chương 189: chương kết thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

◎ Nguyên nhân cùng với hậu quả ◎

"Được, nói." Sau khi bị đá văng ra Lăng Mặc cũng không sáp lại nữa, mà là bày mặt nghiêm túc ngồi xuống tại chỗ, đôi mắt không thèm chớp nhìn Thiệu Khiêm: "Nên nói từ đâu đây?"

"Giấu giếm quá nhiều, không biết nên nói từ đâu?" Thiệu Khiêm nhìn Lăng Mặc cười nhạt: "Không bằng, chúng ta cứ bắt đầu từ cái gọi là, em và anh cùng ra đời?"

Lăng Mặc nghe tới đây biểu cảm trên mặt bỗng cứng đờ, lúc ấy sao y không quản được cái miệng của mình, mà nói mấy câu đó vậy?

Lỡ như y nói rồi, Khiêm Khiêm tức giận hơn thì sao?

"Làm sao? Không biết nên nói thế nào?" Thiệu Khiêm nhìn Lăng Mặc không ngừng cười.

Lăng Mặc nhìn Thiệu Khiêm đảo mắt một vòng, cũng nghĩ ra nên nói như thế nào rồi, chẳng qua là, y vừa há miệng, đã nghe Thiệu Khiêm nói: "Nhất, định, phải, nghĩ, cho, kỹ, rồi, nói."

Từng chữ một, uy hiếp trong giọng điệu không cần nói cũng biết.

Lúc này, Lăng Mặc cũng nghiêm túc lại, chút mưu mô nhỏ trong đầu lập tức chạy mất: "Ban đầu vùng căn nguyên hỗn độn này ra đời hai thể sinh mạng, chính là anh và em."

Nói tới đây, Lăng Mặc thận trọng quan sát sắc mặt Thiệu Khiêm, xác nhận mặt mũi hắn vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sắc mặt Thiệu Khiêm nói tiếp: "Ờ thì... Khi đó thể sinh mạng của anh cường đại hơn, em thì nhỏ xíu, cái kiểu như sắp biến mất đến nơi ấy. Cộng thêm khi đó lực tự kiềm chế của anh không được bao nhiêu, sơ ý một chút... đã hấp thu vùng căn nguyên hỗn độn này..."

Lần này Thiệu Khiêm có phản ứng, nhưng cũng chỉ nhìn Lăng Mặc một cái, tỏ ý y tiếp tục nói.

"Bởi vì anh đã hấp thu căn nguyên hỗn độn rồi, lực sinh mệnh của em vốn đã yêu nay còn yếu hơn, thậm chí sau một khoảng thời gian, có dấu hiệu tan biến. Khi đó anh cảm thấy, thể sinh mạng của em hơi lóe sáng yếu nhỏ đến đáng thương, đều là một trong hai sinh mạng cảu căn nguyên hỗn độn, thật là yếu ớt khiến cho người... khụ khụ, đau lòng." Lăng Mặc ho khan hai tiếng, cuối cùng không dám nói ra chân tướng. Thời gian y mới ra đời ấy, ngày nào cũng nhìn chằm chằm Khiêm Khiêm ngẩn người, nhìn thể sinh mạng của hắn càng ngày càng yếu ớt, trong lòng khó hiểu cảm thấy có chút ghét bỏ, thậm chí nhiều lần sinh ra xung động muốn đánh tan toàn bộ thể sinh mạng.

"Đau lòng?" Thiệu Khiêm cầm bình hoa trên bàn ném qua: "Cái tên ban đầu ngay cả tình cảm cũng thiếu sót như anh, mà có cảm xúc đau lòng?"

Không có thật. Y chỉ sẽ cảm thấy thể sinh mạng này cực kỳ đáng ghét, ra đời cùng với y, làm sao lại có thể... yếu như vậy?

"Anh sai rồi." Nhận sai không có áp lực chút nào.

Lăng Mặc đặt bình hoa bị ném lên người mình sang một bên, nói tiếp: "Ban đầu vùng căn nguyên hỗn độn có màu xám đen, một mình anh ngồi bên cạnh em, chung quanh chỉ có màu sắc của em là bất đồng, tản ra ánh sáng yếu ớt, trông rất nhỏ yếu, nhưng lại rất đặc biệt, anh ngồi bên cạnh em rất lâu, lâu đến mức ánh sáng thể sinh mạng của em sắp hoàn toàn biến mất, mới giật mình nếu như anh không làm gì, em sẽ vĩnh viễn trở về căn nguyên hỗn độn, vĩnh viễn biến mất trong vùng hỗn độn này. Cũng chính vào lúc này, trong lòng anh khó hiểu có chút đau nhói, thời điểm đó anh cũng không biết loại đau nhói này là ý gì, chẳng qua chỉ tuân theo suy nghĩ trong lòng không muốn để em biến mất, dùng lực hỗn độn bao bọc em lại."

Nói tới đây, giọng nói của Lăng Mặc càng đưa đám hơn: "Nhưng, dường như em quá mức yếu ớt, căn bản không có thể chịu đựng được sức mạnh của căn nguyên hỗn độn, thể sinh mạng vốn đã yếu ớt càng có dấu hiệu hỏng mất, lúc ấy anh có chút luống cuống, trong hoảng loạn vận dụng lực sinh mạng của mình, chính là lực linh hồn bây giờ."

Thiệu Khiêm nghe được Lăng Mặc nói y vận dụng lực sinh mạng của mình, biểu cảm trên mặt lập tức khó coi: "Vậy lực linh hồn hiện tại em hấp thu..."

"Lực linh hồn hôm nay em hấp thu, là căn nguyên hỗn độn trước kia anh nạp vào cơ thể, sau đó sẽ đồng hóa căn nguyên hỗn độn thành lực linh hồn, như vậy thể sinh mạng của em có thể hấp thu hoàn toàn." Lăng Mặc rất đắc ý vì mình đã nghĩ ra biện pháp này: "Năm đó anh không phát hiện biện pháp này, bằng không làm sao có thể bị một oán ma nhỏ xíu đắc ý lâu như vậy?"

"Anh yêu, đừng có ngừng nói tiếp đi." Mặc dù trên mặt Thiệu Khiêm treo nụ cười dịu dàng, nhưng thực tế trong lòng đã muốn trói Lăng Mặc lại hành hung.

Ban đầu cái hắn hấp thu là lực sinh mạng của Lăng Mặc, nếu như gã này dưới tình huống lực sinh mạng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại đi tạo ra vùng biển sao này...

Hay đó, quả nhiên những món nợ này không có dễ tính hết như vậy.

"Khi đó anh phát hiện lực sinh mạng của anh có tác dụng với em, bèn bỏ sinh mạng của em vào đầu mình, nơi đó lực sinh mạng thịnh vượng nhất, em cũng có thể trưởng thành nhanh hơn." Lăng Mặc rất là vui mừng năm đó mình cơ trí, cũng chính vì hành động này của mình, mới có thời cơ về sau Khiêm Khiêm hóa hình.

"Thể sinh mạng của em ở trong đầu anh lớn lên rất nhanh, nhưng vẫn không thể hấp thu căn nguyên hỗn độn, anh không biết nguyên nhân gì, cũng không dám để căn nguyên hỗn độn tiếp xúc tới thể sinh mạng của em, rất sợ căn nguyên hỗn độn cuồng bạo lần nữa tổn thương em." Bởi vì nhét Khiêm Khiêm vào đầu, cho nên vùng căn nguyên hỗn độn này không hề có ánh sáng, làm y cảm thấy rất là không thú vị, cũng tiến vào ngủ say, để ý thức hoàn toàn đắm chìm trong đầu, làm bạn với thể sinh mạng đang từ từ sáng ngời.

"Lúc thể sinh mạng của em hấp thu lực sinh mạng lực của anh, anh vẫn ngủ say bên cạnh em, cho đến khi cảm giác được đường như em sắp hóa hình, mới giật mình tỉnh lại." Lăng Mặc nói tới đây có chút rối rắm, một hồi lâu sau mới có chút ngượng ngùng nói: "Em có thể là bởi vì không có thiên phú cho lắm, cho nên lúc mới hóa hình vẫn là một em bé trần tr.uồng, chỉ biết khóc lớn."

Hỗn độn biết khi đó y sững sờ thế nào, lúc y hóa hình thì trực tiếp biến thành hình người, tướng mạo vóc dáng đều là hoàn mỹ nhất. Y cho rằng lúc Khiêm Khiêm hóa hình, nhất định sẽ giống y, là hình thể đẹp nhất trong hỗn độn, kết quả...

Sự thật đã cho y đòn cảnh tỉnh, Khiêm Khiêm biến thành một em bé...

Thiệu Khiêm nghe Lăng Mặc hình dung, gân xanh trên trán không tự chủ được nhảy hai cái: "Anh không cần đặc biệt nhắc nhở em bé trần tr.uồng. Nói trọng điểm."

"Ồ." Lăng Mặc mặt đầy ủy khuất, y nói đúng sự thật mà, khi đó Khiêm Khiêm xinh lắm, cả người cũng hồng hào, đôi mắt cũng đen láy linh lợi, thân thể mềm mại ôm rất thư thái.

Nhưng, bây giờ vẫn làm theo y Khiêm Khiêm thì hơn, bằng không y thật sự cảm thấy Khiêm Khiêm sẽ không nhịn được chém y.

"Bởi vì em biến thành em bé, vẫn còn đang khóc, anh không biết làm gì, bèn lén lút chạy đến tiểu thế giới khác xem em bé thì nuôi làm sao." Nghĩ đến cuộc sống bị các chủ hỗn độn khác đuổi giết, đúng là không thể đắng lòng hơn nữa. Đám thần hẹp hòi kia, một chút cũng không biết yêu mến thần mới sinh, vừa phát hiện ra y đã đuổi y chạy, có mấy kẻ quá đáng hơn, còn mưu toan cắn nuốt y...

Sau đó, khi y lớn mạnh hơn, thì chạy đi cắn nuốt mấy chủ hỗn độn đã đuổi giết y, bằng không căn nguyên hỗn độn của y làm sao có thể lớn như vậy?

"Tiểu thế giới khác?" Thiệu Khiêm bắt trọng điểm: "Ý anh là, còn căn nguyên hỗn độn khác nữa?"

"Tất nhiên rồi. Căn nguyên hỗn độn đến tột cùng sinh ra như thế nào không có ai biết, nhưng chỉ cần xuất hiện căn nguyên hỗn độn, đi đôi với căn nguyên thì còn ra đời một thể sinh mạng, thể sinh mạng này chính là chủ hỗn độn." Lăng Mặc cảm thấy mình may mắn hơn mấy chủ hỗn độn chủ kia, khi bọn họ ra đời chỉ có một mình, mà từ khi y ra đời đến bây giờ đều có Khiêm Khiêm làm bạn.

"Thật là... kỳ diệu." Hôm nay Thiệu Khiêm mới biết, thế giới này thật sự rất lớn, nói không chừng hắn cùng Lăng Mặc cũng chỉ là một phần nhỏ của thế giới này mà thôi.

"Đúng." Ánh mắt Lăng Mặc nhìn về phía Thiệu Khiêm rất dịu dàng, yêu thích trong mắt giống như sắp bao bọc Thiệu Khiêm hoàn toàn: "Anh rất vui mừng, vùng căn nguyên hỗn độn này sinh ra anh và em."

"Đừng tưởng rằng nói ngọt là có thể cho qua. Tiếp tục nói." Thiệu Khiêm ho khan một tiếng, thật ra thì, hắn cũng rất vui mừng khi Lăng Mặc ban đầu không có bỏ mặc hắn.

"Anh đến tiểu thế giới khác thấy chỗ nào người ta cũng cho em bé bú sữa bột, ở trong phòng. Cho nên, sau khi anh trở về biển sao thì tạo ra căn nhà này, còn như sữa bột... EM lại không phải em bé loài người chân chính, những thứ như sữa bột em cũng không thể bú, anh bèn hóa lỏng lực sinh mạng đút cho em, sự thật chứng minh anh lựa chọn đúng, em lớn lên rất nhanh, tựa hồ trong nháy mắt cũng đã cao đến bắp đùi anh." Trong ngữ điệu của Lăng Mặc mang một cảm giác tự hào, y đã nuôi Khiêm Khiêm nhà mình rất tốt, nói ra cũng khiến người cảm thấy tự hào.

"Chờ một chút, em nhớ, lúc nhỏ mỗi ngày anh đều xụ mặt nghiêm túc mà." Theo lý thuyết, với bộ dáng tính cách kia của Lăng Mặc trên căn bản đều như đã thiết lập sẵn, vậy biến hóa của y trước sau có phải quá lớn không?

"Khi đó anh ở tiểu thế giới thấy người lớn ai cũng nghiêm túc, hơn nữa bọn họ còn nói gì mà, cha khó thì con..." Lăng Mặc lập tức biết mình nói sai, ho khan một tiếng ngậm miệng, nhìn Thiệu Khiêm nở nụ cười lấy lòng. (hóa ra là dưỡng thành =))))))))))

Thiệu Khiêm hít sâu nhiều lần, mới khắc chế xung động không đánh gã này một trận tơi bời.

"Nói tiếp." Câu này, tương đối cắn răng nghiến lợi.

"Sau... sau đó em đều nhớ rồi..." Lăng Mặc cúi đầu, mắt thỉnh thoảng nhìn Thiệu Khiêm, khi thấy hắn nhìn mình mỉm cười, trên mặt lập tức hiện nụ cười rực rỡ.

"Là bởi vì lực sinh mạng của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lại lật đật bắt đầu sáng tạo tiểu thế giới?" Thiệu Khiêm thật sự muốn hành hung y một trận, cho dù y là chủ hỗn độn của vùng căn nguyên hỗn độn này, cũng không thể cho rằng mình là vạn năng chứ?

"Anh sai rồi." Ba chữ này Lăng Mặc càng nói càng trôi chảy: "Khi đó em hỏi anh tại sao nơi này chỉ có hai người chúng ta, anh không dám mang ngươi đến tiểu thế giới của các chủ hỗn độn khác, sợ đám mãng phu kia làm em bị thương, bèn bắt đầu tự sáng tạo tiểu thế giới."

Bởi vì ban đầu lúc y thấy Khiêm Khiêm lóe lên điểm sáng nhỏ, cho nên, mỗi một tiểu thế giới đều được sáng tạo phỏng theo hình dáng ban đầu của Khiêm Khiêm, đến lúc đó vùng biển sao được điểm sáng lấp đầy, nhất định sẽ không còn màu xám đen nữa, định rất đẹp, Khiêm Khiêm nhất định sẽ thích.

Thiệu Khiêm không nghĩ tới, sở dĩ y sáng tạo biển sao dưới tình huống chưa khôi phục, hoàn toàn là vì mình. Y đã không còn nhớ mình đã nói cái gì, nhưng những hành động này của Lăng Mặc lại khiến hắn có chút đau lòng.

"Sau đó thế giới anh sáng tạo càng ngày càng nhiều, mỗi một tiểu thế giới cũng sẽ không ra đời cùng thể sinh mạng, có thể sinh mạng, tất nhiên làm sinh ra thất tình lục dục, khi đó thể sinh mạng của anh đã có chút yếu ớt, vì có thể bên cạnh em lâu thật lâu, mới đem một khối tinh thạch biến thành ngọc bích lúc ban đầu, tồn trữ trong ngọc bích một ít lực linh hồn của mình, lại khắc bên trên rất nhiều hoa văn, cũng chính là trận pháp mà tiểu thế giới tu chân đó nói, để miếng ngọc bích kia có thể chuyển đổi căn nguyên hỗn độn thành lực linh hồn, giúp em hấp thu." Lăng Mặc nói tới đây, trong giọng điệu có một chút mất mát.

"Anh sợ em cô đơn trong lúc anh ngủ say, bèn phong ấn ký ức của em, để em cho rằng mình chẳng qua chỉ là một con người bình thường, là người bị hệ thống chọn trúng. Ban đầu anh đưa ra mệnh lệnh là, để ngươi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ở mỗi một thế giới, trải qua thất tình lục dục. Cũng hy vọng trải qua ren luyện, hồn thể của em có thể đủ tự do tiếp nhận căn nguyên hỗn độn..."

Nói tới đây, Lăng Mặc ngừng lại, trong ngữ điệu tràn đầy tự trách: "Nhưng mà, anh lại bỏ quên ngọc bích sẽ có khả năng bị xâm nhiễm. Oán ma kia tuy được ngưng tụ từ mỗi một tiểu thế giới, thực chất cũng được coi là ra đời ở căn nguyên hỗn độn, ban đầu gã không đủ mạnh, chẳng qua chỉ trộm chút ít lực linh hồn, sau đó khi phát hiện anh sẽ không tỉnh lại, mới bắt đầu xâm chiếm trận pháp trong ngọc bích hệ thống."

Mấu chốt còn bị nó thành công, đây cũng là lý do tại sao Thiệu Khiêm sẽ trải qua những chuyện về sau.

"Khi đó, hệ thống muốn chiếm đoạt em, tại sao anh lại tỉnh lại?" Giọng nói của Thiệu Khiêm rất nhẹ, cho tới hôm nay hắn cũng không thể hoàn toàn quên được cảnh hệ thống ban đầu chiếm đoạt, sự tuyệt vọng sâu tận xương tủy, muốn quên cũng không dễ.

"Anh với em có kết nối trực tiếp nhất. Trong lúc ngủ mê cảm thấy uy hiếp, cưỡng ép tỉnh lại thì thấy cảnh em sắp tự bạo." Nói tới Thiệu Khiêm tự bạo, Lăng Mặc cũng nghĩ thôi đã thấy sợ. Nếu như lúc ấy y chậm một chút nữa, Khiêm Khiêm dù không bị oán ma chiếm đoạt, cũng sẽ vì tự bạo mà biến mất.

"Cho nên, anh vì ngăn cản em tự bạo, mà bị trọng thương?" Thiệu Khiêm thở dài hỏi.

"Anh vừa tỉnh lại thì thấy em muốn tự bạo, trong lúc vội vàng chẳng qua chỉ đánh oán ma trọng thương." Đối với oán ma này, Lăng Mặc thật sự có loại hận ý muốn lôi gã ra bằm thây vạn đoạn hận ý, đều do đồ chơi này, khiến Khiêm Khiêm của y bị khổ nhiều như vậy. Nhưng, nói cho cùng vẫn là y suy nghĩ không thấu đáo, là y không thể bảo vệ tốt Khiêm Khiêm.

"Sau đó, anh bao phủ căn nguyên hỗn độn lên người em, nhưng vì anh vừa tỉnh lại, lực sinh mạng vẫn chưa tới thời kỳ cường thịnh, không có biện pháp hoàn toàn hóa giải năng lượng bạo ngược do tự bạo sinh ra, dưới tình huống hết sức cố gắng giảm bớt tổn thương cho em, anh chỉ có thể nhét những năng lượng kia vào cơ thể mình." Vừa tỉnh lại đã dùng thân thể mình chịu đựng năng lượng bạo ngược, thân mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại lần nữa bị đánh, lần này tiêu hao lực sinh mạng còn lợi hại hơn.

Mặc dù Thiệu Khiêm chỉ có thể hấp thu lực linh hồn, nhưng hắn dù sao cũng là cùng ra đời với Lăng Mặc, nói một cách ngang hàng thì tồn tại của hắn với Lăng Mặc là bình đẳng, cho dù lực linh hồn và căn nguyên hỗn độn có chênh lệch trên bản chất, nhưng cũng có thể làm Lăng Mặc còn chưa khôi phục bị thương nặng.

"Anh..." Thiệu Khiêm nghe Lăng Mặc nói đã nhét năng lượng bạo ngược vào cơ thể mình, lập tức cầm một cái bình hoa khác trên bàn muốn ném ra ngoài. Chẳng qua là, cầm bình hoa trong tay, lại không có thể ném ra ngoài, thật lâu mới hắng giọng để bình hoa lên bàn.

"Anh sai..." Lăng Mặc vừa định nói xin lỗi, đã bị ôm lấy. Y không khỏi sửng sốt, sau đó chôn đầu trong ngực Thiệu Khiêm, rầu rĩ nói: "Thật may, em không sao."

Thật may anh chạy tới kịp thời, thật may em không bị thương nặng hơn, thật may... người bị thương là anh.

Vì em, dù là biến mất anh cũng không tiếc!

"Đồ ngốc." Thiệu Khiêm ôm người vào lòng, tay dùng sức xoa đầu Lăng Mặc, chỉ cảm thấy ánh mắt có chút ướt át. Hôm nay ký ức của hắn đã khôi phục toàn bộ, những ký ức ngày xưa cũng sớm đã nhớ lại, tất nhiên cũng biết Lăng Mặc làm bao nhiêu chuyện, cũng là vì biết, mới có thể làm người đau lòng, mới cảm thấy y ngốc.

"Vì em, mọi thứ đều đáng giá. Em là tất cả của anh." Khóe môi Lăng Mặc cong lên nở một nụ cười thỏa mãn. Nên nói như thế nào đây, quá trình có chút thống khổ, nhưng kết quả cũng viên mãn. Đại khái, chính là cái này nhỉ?

Thiệu Khiêm thở dài, cơn giận cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất. Một người như vậy, từ khi ra đời đến bây giờ đều xoay quanh mình, sao có thể nhẫn tâm oán, y trách y?

Nhưng...

Mặc dù chuyện gã này làm cũng là vì tốt cho hắn, nhưng hắn lại không thích thái độ có khó khăn gì y cũng tự xử lý, mình chỉ cần an tâm sống là được.

"Nguyên, anh có nghĩ tới hay không, nếu như anh biến mất, mà sau khi em khôi phục trí nhớ, em nên làm cái gì đây?" Thiệu Khiêm ôm Lăng Mặc hỏi nhỏ.

Lăng Mặc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thiệu Khiêm, há miệng mấy lần cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

"Em sẽ cùng em biến mất. Anh đã nói, chúng ta có kết nối trực tiếp nhất, anh cho rằng thích của anh là hy sinh, là cho em cuộc sống bình yên nhất. Nhưng, không có anh, cuộc sống này có lợi ích gì? Nếu anh biến mất, em sẽ phong lại ký ức được khôi phục, sẽ phá hủy hết mọi thứ, sẽ phá hủy chính bản thân em." Anh sợ mất em, sao em lại không sợ?

"Khiêm Khiêm..." Lăng Mặc trầm mặc xuống, ban đầu y chỉ nghĩ làm sao để Khiêm Khiêm có cuộc sống tốt hơn, làm sao bảo vệ Khiêm Khiêm tốt hơn, muốn xây một tháp ngà hoàn toàn thuộc về hắn, để hắn ở trên đỉnh tháp không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Nhưng, y lại có suy nghĩ để Khiêm Khiêm hiểu thất tình lục dục, hiểu như thế nào để yêu một người...

Bản thân hành động của y đã tràn đầy mâu thuẫn, cho rằng đây chính là phương thức tốt nhất dành cho Khiêm Khiêm...

Nghĩ lại, hắn mới là đồ khốn nạn không để ý nguyện vọng của Khiêm Khiêm, đặt hết những gì mình cho là tốt lên người Khiêm Khiêm

"Anh xin lỗi em nhiều." Trong mắt Lăng Mặc tràn đầy đau đớn: "Anh chỉ lo đặt cái mình cho là an toàn lên người em, trước giờ chưa từng hỏi ý em, anh..."

"Anh biết là tốt." Thiệu Khiêm mặt tươi cười vỗ đầu Lăng Mặc: "Nếu, anh nhận thức được sai lầm của mình, mà em cũng vì sự ích kỷ đến áy náy chỉ biết hưởng thụ thành quả lao động của anh. Cho nên, em quyết định sẽ ở riêng với một thời gian, trong vòng trăm năm đừng xuất hiện trước mặt em."

Dứt lời, Thiệu Khiêm đã biến mất khỏi ngực Lăng Mặc. Hôm nay hắn cũng là một nửa chủ nhân của căn nguyên hỗn độn, muốn rời khỏi đây, căn bản không cần chạm những tiểu thế giới kia nữa.

Lăng Mặc giữ tư thế ôm Thiệu Khiêm, đơ cả mặt chớp mắt mấy cái, một hồi lâu sau mới phản ứng được, Khiêm Khiêm chạy rồi...

Hơn nữa, nói ở riêng trăm năm...

Nếu hiểu lầm đã cởi bỏ, hai người cũng trải hết lòng, bây giờ chẳng lẽ không phải ôm nhau âu yếm? Ở riêng là con khỉ gì?

Nhưng, bây giờ rốt cuộc y có nên đuổi theo không? Đuổi theo lỡ như Khiêm Khiêm giận thì làm sao? Nếu là không đuổi theo... Trăm năm lâu lắm, y thật sự không muốn chờ.

Lăng Mặc ở nhà này nghĩ tới nghĩ lui mấy tiếng, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp vẹn toàn, sau đó đuổi theo Thiệu Khiêm đến tiểu thế giới.

Hiểu lầm đã cởi bỏ, Thiệu Khiêm cũng không giận gì Lăng Mặc, nhưng lại cảm thấy hành động trốn tránh của gã này khi giam cầm trí nhớ của mình lúc ở những tiểu thế giới đó làm hắn có chút khó chịu.

Đừng tưởng rằng hắn không biết, sau mấy thế giới rõ ràng đã có thể tự chủ hành động, nhưng thủy chung vẫn phong ấn ký ức của mình đuổi theo hắn đến tiểu thế giới, để hắn ở những thế giới ấy luôn lo lắng đề phòng, rất sợ lại là quỷ kế của "hệ thống".

Nếu đã làm hắn lo lắng đề phòng lâu như vậy, vậy anh cũng ở nhà rối rắm mấy ngày đi.

Nằm trên ghế tắm nắng, Thiệu Khiêm mặt nhàn nhã phát ra một tiếng thở dài, thời tiết đẹp quá.

Nhưng mà, hắn vừa cảm khái thời tiết xong, trên người có cái khăn đắp lên, ngay sau đó mắt bị bàn tay che đi: "Em yêu, sao em có thể chỉ mặc quần short đi ra ngoài vậy?"

Trời mới biết y vừa tới thế giới này đã thấy bảo bối nhà mình trần nửa người nằm trên ghế tắm nắng thì con ngươi đều phải đỏ, mấy tầm mắt những người đó trên bãi biển còn như có như không nhìn lên người bảo bối. Thật là không thể đắng lòng hơn.

"Không phải đã nói trong vòng trăm năm không được xuất hiện trước mặt em?" Thiệu Khiêm cũng biết gã này không thể nào nghe lời.

"Anh không xuất hiện trước mặt em." Lăng Mặc nói chuyện hết sức có lý: "Chỉ cần ở sau lưng em là được."

"..." Cưỡng từ đoạt lý hay quá đây...

"Nguyên, anh qua bên kia cho em." Thiệu Khiêm tức giận hất móng vuốt Lăng Mặc ra.

"Bảo bối, gọi anh Lăng Mặc." Lăng Mặc mặt dày trườn mặt lại gần Thiệu Khiêm, đứng bên cạnh hắn không ngừng cười: "Chỉ là Lăng Mặc của em."

Thiệu Khiêm quay đầu nhìn Lăng Mặc cười ngây ngô, ánh mắt rất là nhu hòa, trên mặt cũng nở nụ cười rực rỡ.

Sau đó, khi Lăng Mặc nhìn thẳng vào hắn, dùng sức đẩy đầu y một cái, khiến y ngã nhào một cái, lúc ngẩng đầu, trên gương mặt đó còn dính cát.

"Phụt, ha ha ha ha." Thiệu Khiêm nhìn gương mặt ngu ngốc dính đầy cát, không nhịn được bật cười: "Đúng là, đồ ngốc."

"Đó cũng là đồ ngốc của em." Lăng Mặc ngồi xuống tại chỗ, nhìn mặt mày rực rỡ của Thiệu Khiêm mặt đầy cưng chiều.

Thiệu Khiêm liếc y một cái, ném khăn tắm trên người lên ghế tắm nắng, rồi tự xoay người đưa lưng ra, hô với Lăng Mặc bên kia: "Ngớ ra làm gì? Còn không qua đây cho thoa kem chống nắng cho em?"

"Hả, tới liền." Lăng Mặc hí hửng bò dậy, cầm lên kem chống nắng còn chưa bóc seal bên cạnh thoa cho Thiệu Khiêm.

Những người để ý Thiệu Khiêm từ trước thấy cảnh này đều thất vọng quay đầu, bởi mới nói người đẹp trai rõ ràng chỉ có một mình, chuẩn bị hai cái ghế tắm nắng làm gì, hóa ra là có bạn trai rồi.

Thế giới này thật là, trai đẹp không phải đã có chủ thì đều chơi gay rồi, muốn tìm một anh chàng chất lượng khó quá đi.

"Khiêm Khiêm, sau này đi đến đâu chúng ta cũng đi cùng nhau có được hay không?" Lăng Mặc nhẹ giọng nói.

Thiệu Khiêm nằm trên ghế tắm nắng không trả lời, ngay khi Lăng Mặc cho rằng hắn đã ngủ, thì nghe được hắn nhẹ giọng nói: "Dĩ nhiên, anh ngu như vậy, sao em yên tâm để anh một mình được."

Anh ngu như vậy, vì em mà không để ý tất cả, sao em nỡ lòng nào để anh cô đơn một mình? Cho dù sau này em phải chết, nhất định sẽ đưa anh theo cùng.

Chúng ta chết cũng không chia cách...

Toàn văn hoàn

Lời tác giả:

Chúng ta chết cũng không chia cách...

Bộ truyện cuối cùng vẫn kết thúc rồi, hơn một năm qua, cuối cùng vẫn phải có một kết thúc. Lúc gõ ba chữ "Toàn văn hoàn", cảm xúc rất là phức tạp, không nói nên lời, có chút xót xa, lại có hơi ngọt ngào.

Mặc dù, tui một cẩu độc thân, lúc viết dòng "Chúng ta chết cũng không chia cách", cảm thấy lòng hơi chua xót, thậm chí có hơi muốn khóc.

+

Với lại, dù gì cũng không nỡ, rốt cuộc cũng cần một hồi kết. Nhưng, hồi kết của truyện, cũng không có nghĩa là hồi kết chân chính đúng không nào, nói không chừng lại là khởi đầu của một người khác?

Ha ha ha, cảm thấy viết truyện nhiều quá trở nên huyền huyễn rồi.

Editor lười trúa xin đôi lời cuối truyện: Tình cờ gặp được trúa lười nên để một bộ truyện kéo dài như vậy thật tội lỗi quớ đi >< cám ơn các bạn vẫn ở đây cùng toi nhé iu các bạn 😍

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio