Mùa Xuân Và Ánh Trăng

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Aissss

_____________

Lúc ra khỏi cửa, Lâm Ỷ và Chu Việt gặp dì hàng xóm đi mua đồ ăn, dì ấy đã kéo họ lại nói chuyện một lúc lâu.

“Hai đứa là chị em nhà họ Lâm đúng không, ôi chao, dạo này hiếm khi gặp được hai đứa.”

Lâm Ỷ không phủ nhận cách gọi chị em này: “Lúc trước bọn cháu thường đi học về muộn, bây giờ nghỉ hè rồi ạ.”

“Chị gái lớn vậy rồi à, dì nhớ trước kia con rất ngoan, chuyển đến đây từ bé, giờ trông xinh đẹp quá.” Dì hàng xóm khoa tay múa chân chống nạnh.

Lâm Ỷ ngượng ngùng cười.

“Cả hai đều học cấp hả? Em trai cũng khôi ngô lắm, bây giờ cao hơn cả chị gái rồi, chắc được nhiều bạn nữ ở trường theo đuổi lắm nhỉ?”

Chu Việt: “Cháu sắp lên , không một ai theo đuổi.”

Lâm Ỷ liếc mắt nhìn sang, bạn nhỏ đúng là không trung thực.

Dì hàng xóm thoải mái cười to: “Trông thế này mà không có ai theo đuổi á, đừng lừa dì, vẻ ngoài của cháu vượt xa bọn dì hồi trước, không ai có cửa so với cháu đâu.”

Lâm Ỷ oán thầm, bây giờ cũng làm gì có ai có cửa so với cậu ấy.

Chu Việt có vẻ nhìn thấu cô đang nghĩ gì, nhíu mày nhìn cô.

“Chị gái phải quan tâm em, sắp lên lớp rồi, đừng để em yêu sớm kẻo ảnh hưởng đến việc học, ba mẹ hai đứa cũng rất vất vả.”

Lâm Ỷ xấu hổ gật đầu, lòng thầm mong mau đến cửa khu.

Ba người đi mãi cũng đến cửa, dì hàng xóm rẽ phải, Lâm Ỷ thở phào nhẹ nhõm.

“Dì này có tài ăn nói thật đấy.” Vừa nói xong một đề tài, lập tức tìm được đề tài tiếp theo làm Lâm Ỷ muốn theo cũng không kịp. Cô bày tỏ: “Nói mười bảy câu thì đúng mười bảy câu nói về cậu, tôi thấy có vẻ dì vừa ý cậu làm con rể thì phải.”

Chu Việt không muốn để ý cô dù chỉ một chút.

Đến tiệm cắt tóc, Lâm Ỷ chọn thầy Tony, còn Chu Việt thì chọn bừa một người.

Lâm Ỷ trợn mắt há mồm đến gần: “Chu Việt, cậu….” Cô không kiềm chế được chạm vào đỉnh đầu của cậu, vừa chạm vào tóc, cậu đã cau mày né tránh.

Lâm Ỷ ngượng ngùng rút tay lại.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng vẫn tò mò hỏi: “Cậu nghĩ gì mà, mà lại cạo đầu đinh.”

Cũng đẹp trai phết….

Phần tóc bị Lâm Ỷ chạm vào hơi ngứa, Chu Việt đưa tay lên gãi: “Vừa tiện vừa mát.”

Chu Việt không chỉ đẹp trai mà dáng người cũng ổn, cắt đầu đinh giúp gương mặt cậu trở nên cool ngầu, sáng sủa hơn.

Trên đường đi về, thỉnh thoảng Lâm Ỷ lại liếc mắt nhìn cậu, thậm chí cô có cảm giác nam nữ già trẻ trên đường đều nhìn trộm cậu.

Chu Việt ngượng ngùng vào cửa hàng mua một chiếc mũ lưỡi trai đội lên.

“Đừng nhìn nữa.”

Lâm Ỷ nhìn từ dưới lên trên, cảm thấy Chu Việt đội mũ càng ngầu hơn.

Lâm Ỷ: “Tôi có linh cảm sau khi khai giảng hậu cung của cậu sẽ tăng lên gấp bội.”

Trước kia, trong mười người thì có hai người thầm thương trộm nhớ Chu Việt, từ nay trở đi chắc chắn phải tăng gấp đôi!

Không! Gấp ba!

Không! Tăng gấp bốn lần!!

Chu Việt duỗi tay kéo Lâm Ỷ ôm sát vào người: “Đừng nhìn.”

Lâm Ỷ dùng sức đẩy cậu: “Đừng dán vào người tôi, nóng chết đi được.”

Hai người xô đẩy nhau như hai con rối hơi trên quảng trường bị gió thổi qua, ngây thơ tựa học sinh tiểu học.

Đôi thiếu niên thiếu nữ một cao một thấp nhìn lên bầu trời trong xanh, cả hai tràn ngập hơi thở thanh xuân, không biết mối quan hệ giữa họ là gì, có thể là người thân, có thể là người yêu, nhưng dù thế nào thì tuổi trẻ cũng rất đẹp.

Linh cảm của Lâm Ỷ đã trở thành sự thật, chỉ một tuần sau khi khai giảng, trên diễn đàn trường toàn là ảnh của Chu Việt. Sau khai giảng một tháng, nhà vệ sinh ở tầng của lớp A bẩn hơn hẳn, ngay cả nhà vệ sinh của tòa nhà cũng không thoát khỏi số phận. Sau khai giảng hai tháng, thềm cửa ra vào lớp sắp bị đạp mòn.

Ngày nào dì lao công cũng bức xúc, chốc chốc lại đứng trng nhà vệ sinh phàn nàn: “Học sinh lớp nào đi vệ sinh xong mà không xả nước thế này? Tại sao nhà vệ sinh tầng này luôn bẩn như vậy?”

Mấy học sinh trường khác nghe được tin, nhìn thấy ảnh, cũng chạy từ xa tới trường họ để ngắm Chu Việt, làm thế bảo sao không bẩn!

Đổng Hạo Thâm: “Ngày mai mình đi cắt tóc, đi cùng không?”

Chu Việt: “Không đi.”

Tóc Chu Việt đã mọc trở lại, thời tiết đang chuyển lạnh, cậu không định cắt nữa.”

Đổng Hạo Thâm đau khổ sờ đầu: “Không đi cũng được… Đầu đinh chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm trai đẹp. Đầu của cậu có lực sát thương quá mạnh.”

Chu Việt cũng thấy lực sát thương hơi mạnh, trong diễn đàn trường thậm chí còn có người lập fanpage cho cậu. Lúc mới nghe đồn, cậu cảm thấy hành động này cực kì vớ vẩn.

Có điều dàn hậu cung không có cùng suy nghĩ với cậu, gần quan được ban lộc, bạn học cùng trường luôn tìm cơ hội tiếp cận cậu, ngoài ra còn tỏ vẻ hâm mộ mấy bạn nữ cùng lớp Chu Việt.

Trong học kỳ này, càng ngày càng có nhiều bạn đến nhờ Chu Việt giảng bài, giáo viên chủ nhiệm tuy vui vẻ nhưng vẫn góp ý để mọi người đến hỏi mình, bớt quấy rầy Chu Việt học bài.

“Thầy rất vui vì các em đam mê học tập, nhưng các bạn khác cũng rất xuất sắc, các em không thể nhờ Chu Việt mãi, phải để em ấy có thời gian nghỉ ngơi đúng không?” Giáo viên chủ nhiệm lớp A cố gắng khuyên nhủ, đột nhiên đổi đề tài, “Còn nữa, năm nay lên lớp rồi, các em còn một hoạt động biểu diễn văn nghệ chào mừng năm mới. Thầy muốn nhận được danh sách trước ngày Quốc Khánh, các em nên suy nghĩ cẩn thận ngay từ bây giờ, đừng để sau này tốt nghiệp lại nuối tiếc.”

Biết đây là hoạt động cuối cùng của quãng thời gian cấp ba, các học sinh của lớp A đều ủ rũ kêu gào.

Bên kia Lâm Ỷ cũng rất nhọc lòng vì lớp vừa nhắc đến tiết mục biểu diễn văn nghệ.

Tuy rằng trong lớp Lâm Ỷ là một học sinh ít nói, nhưng tính tình lại thoải mái, tốt bụng, vậy nên các bạn trong lớp đều vô cùng quý mến. Trong lần biểu diễn văn nghệ trước đó, mặc dù cô đàn sai vài nốt, song vẫn xuất sắc giành được giải nhất, thu hút được một lượng fan nhỏ.

Lần này, các bạn lại ồn ào muốn cô mang vinh quang về cho lớp A thêm một lần nữa.

Lâm Ỷ tỏ ra khó xử, đầu nhớ lại cảm giác đàn sai trước mặt nhiều khán giả.

Cô vốn không phải học sinh nghệ thuật chân chính, chơi piano chỉ là một sở thích nhỏ. Theo như cô tự đánh giá, cô thật sự không đủ khả năng biểu diễn trước mặt học sinh toàn trường. Huống chi chương trình học của lớp rất nặng, thời gian luyện đàn cũng ít đi.

Nếu muốn tham gia buổi diễn này, ngày nào cô cũng phải bỏ ra một tiếng để tập đàn. Nhưng dưới ánh mắt chờ mong và sự tin tưởng của các bạn, cô không thể nói lời từ chối.

“Dạ, vậy để em thử.”

Lúc ăn cơm tối, mẹ Lâm nhìn ra Lâm Ỷ rầu rĩ, không vui.

“Sao vậy? Ở trường xảy ra chuyện gì à? Không làm được bài?”

Lâm Ỷ bới cơm, đáp: “Không phải.”

“Vậy sao mặt con lại nhăn như đít khỉ, thả lỏng ra, kẻo vẫn còn trẻ mà đã có nếp nhăn.” Mẹ Lâm ghét bỏ nói, “Sắp tới Quốc Khánh rồi, hai đứa có muốn đi đâu chơi không? Mẹ không phải đi công tác.”

Lâm Ỷ nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng: “Mẹ, Quốc Khánh bọn con chỉ được nghỉ ba ngày thôi.”

Mẹ Lâm lập tức cười tà ác: “Ôi chao, suýt nữa quên mất hai đứa không được nghỉ bảy ngày, vậy mẹ tự đi du lịch một mình, hơ hơ hơ ….”

Chu Việt yên lặng ăn cơm, không phát biểu ý kiến.

Lâm Ỷ bi phẫn kêu: “Mẹ quá đáng!!!”

Buổi tối, lúc làm bài tập, Chu Việt đột nhiên nhéo cằm cô nhìn chăm chú.

Lâm Ỷ gỡ tay cậu xuống: “Làm gì vậy?”

Chu Việt sờ lông mày cô: “Hình như có vài nếp nhăn.”

Lâm Ỷ dồn sức thả lỏng lông mày, chạy vào phòng vệ sinh soi gương, sau đó thở phào nhẹ nhõm quay về.

Chu Việt: “Chuyện biểu diễn văn nghệ mừng Tết?”

Lâm Ỷ nhìn cậu bằng sự khó hiểu: “Sao cậu biết?”

Chu Việt không nói cho Lâm Ỷ biết trong lớp A có một bạn nam là fan của cô. Năm đó, Lâm Ỷ mặc váy dài, đứng trên sân khấu đàn một bản nhạc đầy sức sống làm cho cậu bạn kia mê muội không thôi.

Hôm nay, vừa nghe thấy chuyện biểu diễn văn nghệ, cậu bạn đó đã nói muốn nhìn thấy Lâm Ỷ chơi piano, ầm ĩ đến mức Chu Việt không thể tập trung giải đề.

Lâm Ỷ ném bút, giơ tay lên nhìn: “Hazz, lớp tôi muốn tôi biểu diễn, nhưng đây là buổi văn nghệ mừng xuân, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều có mặt, quá khinh khủng, tôi sợ mình đánh sai.”

Cô nhất định phải tập luyện chăm chỉ, tuyệt đối không được phạm sai lầm như lần trước.

Chu Việt kéo tay cô đặt trước mắt, sờ từng ngón một, nhẹ nhàng vuốt qua móng tay.

Lâm Ỷ rụt tay lại: “Lại phải cắt móng tay, hic, móng tay của tôi không đẹp tí nào.”

Để chơi đàn, cô thường xuyên phải cắt móng tay. Cô nhìn móng tay Chu Việt đặt trên bàn, vừa trắng vừa mảnh khảnh.

“Thật ra tay cậu cũng rất thích hợp chơi piano, ngón tay dài dễ đánh quãng tám.” Lâm Ỷ đưa tay mình qua so sánh.

Lòng bàn tay Chu Việt đặt ngửa, bàn tay thả lỏng, ngón tay cong nhẹ, còn tay Lâm Ỷ đặt nhẹ phía trên, trông cực kì xinh xắn.

Ngón tay Chu Việt đột nhiên di chuyển, giây phút đó, Lâm Ỷ có ảo giác một giây sau, hai bàn tay sẽ đan chặt vào nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio