Lan mặt tức giận nhìn hai người đối diện , còn hai người kia mặt nhìn đần đần khiến nó ôm bụng cười trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nó đâu có nghĩ rằng câu nói đùa lúc nãy đã làm cho mọi người tin nó là thật. " Nhỏ này bị điên hay sao mà bồ có người khác mà vui giữ vậy" - Suy nghĩ của những người bạn nó đấy ạ . Nhận được cái nhìn tóe lửa của cậu em trai thì nó mới lấy lại giọng và nhẹ nhàng vỗ vai " bị cáo " nói :
- Thì ra..... haha... là... mày ... đi chơi với gái bỏ tao ha ? Giỏi đấy không thèm báo cho chị đây một câu. .
- Hả ??? Bà lại theo xu hướng yêu phi công trẻ à ?- Xù há hốc mồm.
- Không phải. Bà giải thích mau coi. Cười nữa thì đừng trách tôi. - Gia Bảo liếc xéo nó làm nó hết cười nổi.
- Hiểu nhầm thôi . hehe . Đây là thằng nhãi em tôi mà - Nó chỉ tay vào " bị cáo " .
- Hả????????????- Long, Lan, Xù . Khang, Khánh Anh và cô bé kia đồng thanh.
- Bà nói ai là thằng nhãi.? - Gia Bảo " tặng" nó ánh mắt nảy lửa.
- Ơ thì.......- Nó gãi đầu chưa nói hết đã bị Long chặn họng.
- Ô.... Lan Phương . - Long thốt lên khi nhìn rõ mặt bé đứng cạnh Bảo..
- Mọi người quen bé này à?- Đến lượt nó mắt chữ O mồm chữ A .
- Em là em gái chị Lan và là bạn cùng lớp với Gia Bảo ạ. Còn chị là chị gái của cậu ấy ạ? - Lan Phương lẽ phép nói.
- Ồ. Lần đầu tiên chị thấy thằng nhãi này chịu đi chơi cùng...........................- nó chưa nói hết câu đã bị Bảo bịt mồm .
- Bà không nói tôi có bảo bà câm đâu - Gia Bảo nói nhỏ vào tai nó đủ chị em biết.
Giờ mọi ánh mắt dồn về hai chị em nhà nó, nhất là Gia Bảo. Hành động của cậu đáng cho mọi người suy nghĩ. Lan Phương hơi tò mò về người con trai cô mới quen này , cậu ấy có gì rất khác với những đứa con trai khác cô từng gặp. Còn Lan giờ mới thấy có lỗi khi đã mắng oan em gái , cứ tưởng nó là người thứ cướp đi hạnh phúc của con bạn thân nên đã hơi lớn tiếng với nó nơi đông người mà lại còn ngay trước mặt bạn nó nữa chứ. Khổ thân con bé thế mà cũng không kêu ca một lới .
- Thôi đi hồ Tây đi. Vừa đi vừa nói chuyện. Ok - Khang lên tiếng để đánh tan bầu không khí u ám bao trùm rạp.
giờ.
Tám con người nhanh chóng hòa mình vào không gian tấp nập cùng với những bác công nhân đi làm về sau một ngày đầy mệt mỏi . Một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay mái tóc của tất cả nhưng cô gái, nụ cười thoáng hiện trên môi họ.( Truyện chỉ được đăng tại santruyen.com và wattpad.com còn các trang khác sai xót tác giả không chịu trách nhiệm ). Nhường như bao muộn phiền đều theo làn gió bay đi.
Cất xe xong họ cùng nhau ngồi xuống ghế đá cạnh bờ hồ để hóng gió và ngắm trăng. Suốt từ nãy đến giờ Long với Xù cứ cãi nhau chí chóe như ó với mèo làm bọn nó cười lăn lóc lại được thêm Bảo Khang cứ đổ dầu vào lửa cho họ có cớ cãi nhau thêm làm ai nấy bụng đều đau như muốn nổ tung vì cười. Khánh Anh là khó cười nhất cũng phải bó tay với đôi này. ( Kiểu này người ta nói là " Hai gái chung nhau một trồng đấy ạ ". hehe ) .
- Ông nói ai chân như chân voi- Xù lườm Long.
- Tôi nói bà đâu mà tức giận thế . Có tật giật mình . - Long cười đắc chí.
-Ông ..... ông...... tôi giết ông- Xù tức giận xắn tay áo lên chuẩn bị cho Long một trận.
- Thôi..., tôi lỡ dại . Tha cho tôi nốt lần này . NA NA NA NA - Long dùng ánh mắt baby nhìn Xù . Xù thương đang định tha thì Khang lên tiếng:
- Bà không xử hắn lần sau hắn được nước lấn tới đây . - Nói rồi Khang nháy mặt làm Xù đơ người lát mới trở lại trạng thái bình thường.
- Ông ác vừa thôi Khang. Tôi là bạn ông hay mụ đó - Long không biết vô tình hay cố tình vừa nói vừa chỉ tay về phía Xù làm nhỏ tức đến đỏ mặt khi nghe được Long nói mình " Mụ " . Từ đó như sét đáng ngang tai lần này Xù quyết không nể nang gì hết cho Long một trận nhớ đời vậy là "trò chơi Mèo đuổi chuột " lại bắt đầu.