Lần đầu tiên chúng tôi quyết định hẹn hò là ngày sau khi tỏ tình. Thật tình nhớ lại chuyện này khiến tôi rất rất rất xấu hổ. Chuyện là như thế này, nếu như bình thường miệng tôi có lanh lẹ đến đâu thì giờ đi chơi với người mình thích chỉ có thể á khẩu không dám nói câu gì. Tính anh thì lạnh lùng muốn chết, nghĩ sao có thể là người bắt chuyện với tôi cơ chứ nên tôi buộc phải bắt chuyện với anh. Và câu chuyện diễn ra trong tiếng đồng hồ của bọn tôi là: Làm thế nào để tôi có thể gọi người đó là... anh
- Gọi đi nghe thử nào
-.. Không gọi được
- Thử lại đi
-...Không được không được, làm không được.
Anh bật cười:
- Chậc lúc mới quen anh em còn tỉnh đến độ gọi chị em như thể quen nhau lâu rồi. Sao giờ không gọi được hả?
- Lúc đó là lúc đó bây giờ là bây giờ, anh còn dám nói nữa em trở mặt đó.
- Đấy gọi được rồi kìa
- @@
Đến giờ nhớ lại chuyện đó tôi vẫn tìm anh ăn vạ:
- Tại sao lúc đó anh có thể tỉnh như vậy??? Gọi em như kiểu đã quen từ lâu ấy.
- Tại em là đồ ngốc chớ sao, thích em lâu rồi cứ tưởng em bị người ta bắt mất ai dè lại là miệng dâng mỡ mèo.
Tôi choáng váng:
- Cái gì? anh thích em lâu rồi á? Thế mà sao không ai biết vậy?
- Tất nhiên rồi, muốn bắt mèo con về nhà ăn sạch thì phải lập mưu bày kế chứ không chạy mất anh cưới ai?
Tôi trốn vào lòng anh đánh một cái:
- Đồ đáng ghét ~~~~~~~
Tôi cá là anh đang cười khoái trá trong lòng ấy, đồ bánh mè đen.