“Nhìn cháu rất giống ông ngoại cháu.” Đó là câu nói đầu tiên sau khi Hàn Vĩ Thiều nhìn thấy Mục Cửu Ca.
“Ông là?” Mục Cửu Ca cảm thấy người đàn ông có chút quen quen, nhưng nhất thời nghĩ không ra ông ta là ai.
“Tôi họ Hàn, Hàn Vĩ Thiều. Gia Duệ và Điềm Phương là cháu trai và cháu gái của tôi.” Hàn Vĩ Thiều nhìn sang Hoa Vô Ý phía sau Cửu Ca.
Hoa Vô Ý thấy đối phương đã cao tuổi bèn gật đầu chào hỏi
Ánh mắt của Hàn Vĩ Thiều lướt qua người anh, không thèm đáp lễ, có vẻ coi thường, không vui.
Vẻ mặt của Hoa Vô Ý bình thản, căn bản là anh chẳng thèm quan tâm đối phương nhìn anh thế nào.
Nụ cười trên mặt Cửu Ca lập tức tắt ngúm, cô cảnh giác hỏi: “Không biết ông tới đây có chuyện gì? Tôi nghĩ ông không dại dột đến mức bắt cóc mẹ tôi lại lần nữa chứ?”
Hàn Vĩ Thiều chỉ chỉ vào sô pha đối diện, không hề giận dữ: “Ngồi xuống rồi nói chuyện. Tôi nghĩ cháu đã hiểu lầm nhiều về gia đình chúng tôi rồi.”
“Không cần đâu, tôi còn muốn gặp mẹ tôi, ông có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi không có thời gian.” Mặc dù đối phương là người cao tuổi nhưng Cửu Ca thật sự rất khó để duy trì sự lễ phép với một người từng nằm trong những người chủ mưu bắt cóc mẹ mình, đặc biệt khi cách nói chuyện của đối phương cứ như lên mặt dạy đời cô vậy.
Hàn Vĩ Thiều cũng không kiên trì nữa: “Như vậy tôi nói ngắn gọn thôi. Những lời cháu nói trên TV đã làm bà ngoại cháu bị tổn thương nặng nề, năm đó bà cháu và tôi vốn là một đôi, thậm chí đã chuẩn bị chuyện cưới xin, nhưng nhà ông ngoại cháu lại ỷ vào gia sản hùng hậu hơn mà bắt A Hạnh phải gả cho ông ngoại cháu để xung hỉ. A Hạnh không muốn, nhưng không lay chuyển được ý của cha mẹ, cuối cùng bà ấy cũng chỉ có thể câm nín gả cho ông ngoại cháu. Đáng tiếc sức khỏe của ông ngoại cháu không được tốt, A Hạnh vừa cưới về chưa được một năm thì ông ấy chết, khi đó A Hạnh mới mười chín tuổi. Một người con gái mười chín tuổi thôi thì làm sao ở đó đến già được, vì vậy bà ấy định tái hôn và dẫn theo đứa bé mới sinh đi theo, cháu có thể tưởng tượng lúc đó bà ấy cũng không sung sướng gì. Khi ấy A Hạnh đã muốn mang mẹ cháu cùng đi, nhưng chúng tôi phải đi thuyền trong một thời gian dài, mà mẹ cháu còn quá nhỏ để có thể chịu được sự di chuyển, nên mới đành phải để mẹ cháu ở lại.”
“Xin hỏi ông kể những chuyện này là có ý gì?” Cửu Ca cười lạnh: “Năm đó Lý Hạnh có thể chịu không ít cực khổ, nhưng không có nghĩa là bà ta và gia đình ông có thể vô sỉ cướp đoạt kỹ nghệ thêu gia truyền của chồng trước chứ? Hơn nữa còn cướp đoạt từ tay con gái ruột, cũng không ngại bắt cóc con gái ruột, để cho cháu trai cháu gái đe dọa, ngược đãi chính con gái ruột đang bị bệnh nặng của mình, sau khi lấy được kỹ nghệ rồi thì hắt trả một thau nước bẩn vào cháu ngoại của mình. Tôi thật muốn hỏi bà ta, liệu bà ta có còn lương tâm không? Hay là việc này căn bản là do chính ông làm chủ?”
“Tôi không phủ nhận rằng có một số việc A Hạnh làm có chút cực đoan, nhưng đó cũng bởi vì bà ấy hận. Tình cảm của bà ấy đối với mẹ cháu rất mâu thuẫn, vô tình vẻ ngoài của cháu lại rất giống ông ngoại cháu, nhìn thấy cháu, bà ấy lại nhớ đến khoảng thời gian lúc trước mình bị ép buộc gả cho ông ngoại cháu và những sự chịu đựng kéo dài.”
“Một khi đã như vậy, bà ta cứ hận tôi là được rồi, cần gì phải cướp đoạt kỹ nghệ thêu gia truyền của nhà họ Tô chứ?.” Cửu Ca ngắt lời của Hàn Vĩ Thiều và hỏi bằng giọng châm biếm, cô muốn nói cho đối phương biết đừng có mà kiếm cớ bao biện cho hành vi vô sỉ của mình. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Ngón tay Hàn Vĩ Thiều gõ gõ vào cạnh bên của sofa, ông tha nhìn Cửu Ca, thở dài: “Định không nói ra, nhưng mà không ngờ cháu hiểu lầm sâu như vậy. Hôm nay tôi tới tìm cháu chính là muốn nói rõ ràng mọi chuyện. Cháu luôn cho rằng chúng tôi muốn cướp đoạt kỹ nghệ gia truyền của nhà họ Tô, nhưng cháu lại không hề biết là chúng tôi cũng có tư cách để kế thừa nghề thêu nhà họ Tô.”
“Thật sao?” Cửu Ca hoàn toàn không tin lời của đối phương.
Hàn Vĩ Thiều gật đầu: “Thật ra tôi họ Tô, ông ngoại cháu và tôi là anh em họ, cha tôi và cụ của cháu anh em, sau đó tách ra, mỗi người sống một nơi. Lúc ấy sức khỏe của ông ngoại cháu rất kém, dựa theo quy củ nhà họ Tô, gia đình phải tìm một người có họ hàng thân thích nhất để tiếp tục kế thừa kỹ nghệ truyền thống của dòng họ, người đó chính là tôi, nhưng là cụ ông và cụ bà của cháu quá cố chấp, thích làm theo ý mình, kết quả cuối cùng chẳng những ông ngoại cháu mất sớm mà còn hại A Hạnh và mẹ cháu. Nếu cháu không tin, tôi có thể kiểm tra AND cho cháu xem.”
“Cho nên ông nghĩ rằng mình có đủ tư cách à?”
“Năm đó ta sửa lại họ Hàn chẳng qua là để lánh nạn, nếu cần thiết, tôi có thể sửa lại họ trước đây.” Hàn Vĩ Thiều nhìn Cửu Ca, nói tiếp: “Cháu nhắc tới kỹ nghệ thêu gia truyền của nhà họ Tô trên TV, nhưng cháu mang họ Mục, lại là con gái, nếu cháu gả cho người họ Tô thì không nói làm gì, nhưng giờ cháu lại gả cho một người ngoại quốc. Dựa vào mấy điểm này thì người nhà họ Tô tuyệt đối sẽ không tha cho cháu, bọn họ nhất định bắt cháu phải có một đứa con nuôi để kế thừa kỹ nghệ gia truyền của dòng họ.”
Cửu Ca cười mỉa, khoanh tay hỏi: “Nói đi, ông muốn tôi nhận con của ai trong gia đình ông để làm con nuôi?”
Hàn Vĩ Thiều vờ như không nhìn ra sự mỉa mai trên mặt của Cửu Ca, ung dung nói: “Nhận con nuôi cũng không thể giải quyết hết vấn đề, để tránh sau này người nhà họ Tô tìm cháu gây chuyện, phương pháp đơn giản nhất chính là tôi sẽ để Gia Duệ và Điềm Phương sửa lại thành họ Tô, và cháu sẽ kết hôn với Gia Duệ.”
Ánh mắt của Hoa Vô Ý phát ra tia lạnh. Hàn Vĩ Thiều nói những lời này trước mặt anh không chỉ coi thường anh mà ông ta căn bản không xem anh ra gì.
Cửu Ca còn chưa nói thì Hàn Vĩ thiều bỗng hỏi tiếp: “Tôi nghe Gia Duệ nói cháu không thể sinh con?”
Cửu Ca nhẫn nhịn không phát hỏa, cô muốn xem xem rốt cuộc ông ta có ý gì.
Hàn Vĩ Thiều tìm được đáp án từ sắc mặt của Cửu Ca, ông ta tự gật đầu rồi nói tiếp: “Vậy thì tốt rồi, các cháu có huyết thống quá gần, tương lai có con cũng khó khỏe mạnh. Sau khi cháu và Gia duệ kết hôn, tôi sẽ không để cháu phải chịu thiệt, nếu cháu đồng ý để Gia Duệ có một đứa con kế thừa kỹ nghệ nhà họ Tô thì quá tốt, còn nếu cháu không đồng ý cũng không sao cả, các cháu có thể nhận con của Điềm Phương làm con nuôi, như vậy đứa trẻ đó vừa có huyết mạch của nhà họ Tô, vừa sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng các cháu.”
Cửu Ca quả thực không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với người đứng đầu sản nghiệp của nhà họ Hàn này.
Không hổ là thương nhân một tay gây dựng một gia nghiệp lớn nhỉ?
Loại người mặt dày này, loại người chỉ vì ích lợi bản thân mà bỏ qua tất cả nguyên tắc này, trách không được năm đó vì muốn lánh nạn mà phải sửa cả họ, có thể để người mình yêu cưới anh họ, người ta có con rồi vẫn đón nhận như thường, chẳng lẽ mọi việc người này làm luôn nghĩ phải làm sao để tối đa hóa lợi ích ư?
“Ông năm đó đồng ý cưới Lý Hạnh, có phải ông cho rằng bà ta đã học được kỹ nghệ thêu gia truyền của nhà họ Tô, đúng không?” Cửu Ca châm chọc hỏi.
Đại khái đã bị Lý hỏi câu hỏi này khá nhiều lần, Hàn Vĩ Thiều nghe xong cũng không bất ngờ, ông ta bình thản trả lời: “Tôi và bà ngoại cháu là thanh mai trúc mã, cho dù bà ấy ra sao, tôi đều sẵn sàng cưới bà ấy.”
Cửu Ca lười trò chuyện với ông ta, cô cố ý giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Hàn tiên sinh, tôi không thấy hứng thú với lời đề nghị của ông một chút nào cả, tôi còn có việc, tạm biệt.”
“Khoan đã!” Hàn Vĩ Thiều gọi lại, vội nói: “Hai người không muốn nghe điều kiện của tôi sao?”
“Hoàn toàn không muốn.”
“Hai người không sợ tôi gây phiền phức cho hai người à?”
Cửu Ca dừng bước, quay đầu.
Gia nghiệp nhà họ Hàn lớn như vậy, nếu họ một mực muốn gây phiền phức thì đối với cô và người thân, lẫn bạn bè của cô mà nói thì đó thực sự là một mối đe dọa lớn.
Hàn Vĩ Thiều biết Cửu Ca sẽ phản ứng như vậy, cho nên trước lúc Cửu Ca mở miệng, ông đã nói ra hết điều kiện.
“Nếu cháu chịu tái hôn với Gia Duệ, tôi có thể đưa mẹ cháu ra nước ngoài để mẹ cháu được điều trị một cách tốt nhất, ông bà nội cháu, tôi có thể tặng một biệt thự dưới chân Chung Sơn cho họ, còn cháu, tôi có thể chuyển cho cháu % cổ phần của tập đoàn công ty Hàn gia, nếu cháu đồng ý để Gia Duệ có con riêng cũng như đồng ý truyền kỹ nghệ nhà họ Tô cho đứa bé ấy thì ngoài những thứ trên tôi sẽ đưa cho cháu thêm % cổ phần, nếu như chỉ nhận con của Điềm Phương là con nuôi, thì cổ phần đó giảm còn %, nói cách khác, cháu có thể có tối đa % cổ phần của công ty, so với Điềm Phương có % thì cháu có thể được gấp ba số ấy.”
Hàn Vĩ Thiều nhìn về phía Hoa Vô Ý, lấy giọng điệu ban ơn nói: “Cậu và Cửu Ca tuy rằng đã kết hôn, nhưng tôi biết hai người không có tình cảm với nhau, miễn cưỡng sống với nhau cũng chẳng vui vẻ gì. Nếu cậu đồng ý ly hôn với Cửu Ca, tôi có thể tặng cậu vạn phí li hôn, nếu cậu đồng ý ly hôn ngay trong tháng này thì tôi sẽ tăng thêm vạn. Còn nếu qua tháng này, thì cứ muộn một tuần tôi sẽ giảm đi vạn.”
Hoa Vô Ý bất ngờ bật cười, chân thành nói: “Cám ơn, chúng tôi sẽ xem xét.”
Cửu Ca giật mình, quay đầu nhìn anh.
Hàn Vĩ Thiều mỉm cười đáp lại.
Hoa Vô Ý kéo Cửu Ca, gật đầu với Hàn Vĩ Thiều, sau đó ra khỏi phòng khách.
Hàn Vĩ Thiều tưởng hai người họ muốn thương lượng bí mật nên không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng hai người rời đi.
Chờ Hoa Vô Ý và Cửu Ca đi ra khỏi phòng khách, Hàn Gia Duệ mới đi ra.
Hàn Gia Duệ hỏi ông nội mình: “Ông nội, ông nghĩ Mục Cửu Ca có đồng ý lời đề nghị của ông không?”
“Cửu Ca là cô gái thông minh, mà người thông minh thì sẽ biết cái nào có lợi, cái nào có hại. Cháu cũng nói cô ta phải kết hôn là bởi vì điều kiện xuất sư của nhà họ Tô còn gì, một khi đã như vậy, cô ta chắc chắn cũng chẳng có tình cảm gì với người chồng này. % cổ phần công ty Hàn gia, chỉ cần cô ta không phải con ngốc thì cô ta nhất định sẽ không từ chối. Huống hồ nếu cô ta không đồng ý, thì vẫn còn chồng cô ta cơ mà? Đúng rồi, thông tin về chồng cô ta, các cháu đã tìm đủ chưa?”
“Thời gian không nhiều nên cháu chỉ tìm được một ít.” Hàn Gia Duệ kể lại đại khái công việc của Hoa Vô Ý.
Hàn Vĩ Thiều vừa nghe Hoa Vô Ý chỉ là một kỹ thuật viên của công ty nhỏ thì lập tức nghĩ rằng ông đã nắm chắc phần thắng trong tay. Một người vợ không thể sinh con và vạn tiền mặt, kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào.
Hàn Vĩ Thiều vỗ vỗ mu bàn tay của cháu trai, an ủi: “Cháu yên tâm, ông nội biết cưới Mục Cửu Ca là có chút thiệt thòi cho cháu, có điều đây chỉ là tạm thời thôi, chờ khi nào cô ta được gả vào nhà ta… thì ông sẽ không để cho cháu phải thiệt thòi nữa đâu.”
Hàn Gia Duệ cười khổ: “Ông nội, không phải cháu không muốn cưới Mục Cửu Ca, chỉ là cháu vẫn không hiểu, lấy quyền thế và địa vị của nhà chúng ta thì còn cần kỹ nghệ thêu của nhà họ Tô để làm gì? Hơn nữa ông còn sẵn sàng bỏ % cổ phần tập đoàn để đổi nó chứ?”
Động tác vỗ mu bàn tay cháu trai của Hàn Vĩ thiều dừng lại, một lúc sau mới nói: “Cháu không hiểu, nếu không lớn lên ở nhà họ Tô thì cháu sẽ không bao giờ biết chính xác họ lưu truyền gì đâu.”
“Ông nội?”
Hàn Vĩ Thiều giải thích: “Các cháu dùng vạn để đổi vài kỹ thuật thêu, ban đầu ông cũng cho rằng Mục Cửu Ca chỉ học được nhiêu đó, nhưng … Khi ông nhìn thấy khả năng của Mục Cửu Ca trên TV thì ông có thể khẳng định rằng cô ta thực sự đã học được kỹ nghệ thêu gia truyền của nhà họ Tô! Hai cụ già cố chấp đó nhất định đã phải suy nghĩ rất nhiều mới truyền lại toàn bộ cho Tô Ngải, Tô Ngải lại truyền cho Mục Cửu Ca. Thảo nào Cửu Ca lại dứt khoát dạy vài kỹ thuật nhỏ cho các cháu, cũng đúng thôi, so với kỹ nghệ lưu truyền của nhà họ Tô thì một vài kỹ thuật nho nhỏ đó thì tính là cái gì?”
“Ông nội, kỹ nghệ lưu truyền của nhà họ Tô rốt cuộc là gì?” Hàn Gia Duệ cực kỳ tò mò.
Hàn Vĩ Thiều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt phức tạp: “Đó là một bí mật, một bí mật vô cùng lớn. Mà bí mật này chỉ có người thừa kế chân chính mới có thể biết được.”
“Ông nội, ông biết bí mật này không?”
Hàn Vĩ Thiều cay đắng lắc đầu: “Tại sao nhà họ Tô có tay nghề thêu siêu đẳng như vậy nhưng lại không hề nổi tiếng? Lại còn có nhiều quy định thừa kế kỳ quái như vậy? Đó là để bảo vệ và che giấu bí mật đó. Ông chỉ biết bí mật này là nguyên nhân khiến cho nhà họ Tô sụp đổ. Có một người nhà họ Tô sau khi say rượu đã kể chuyện này cho một người khác, người đó vì muốn có được bí mật này mà không tiếc tiền của nhiều lần uy hiếp nhà họ Tô. Tuy nhiên hai cụ cố chấp đó sẵn sàng nhìn dòng họ Tô sụp đổ chứ nhất định không chịu nói ra bí mật đó, haiz!”