Cả gia đình nhà họ Hàn loạn lên, cả tập đoàn Hàn Thị cũng loạn như con cào cào. Mấy nhân viên cục Thuế vừa đi khỏi chưa lâu lại quay trở lại, lần này còn có cả công an đi cùng.
Bên phía công an do nhận được những bằng chứng xác thực trước khi những tin tức trên mạng được công bố ra bên ngoài nên đã tiến hành tập kích bất ngờ, tóm được người phụ trách bộ phận vận chuyển hàng hóa đường biển, đồng thời còn yêu cầu những người phụ trách khác trong tập đoàn Hàn Thị cũng tạm thời không được phép rời khỏi thành phố để tiện phối hợp với công tác điều tra.
Bên Cục thuế bấy giờ mới bắt đầu nghiêm túc đối chiếu từng phần tài liệu tài vụ trong năm năm trở lại đây của tất cả những công ty con thuộc tập đoàn Hàn thị, chẳng cần phải nói, phần công việc này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, mà trước khi người ở bên Cục thuế đi khỏi, các nhân viên của cả tập đoàn đều hiện rõ vẻ mặt bất an.
Trong khi đó, vì những động thái rõ nét của Cục thuế và công an đã khiến giá cổ phiếu mới vừa mới ổn định của tập đoàn Hàn thị lại bắt đầu tụt dốc không phanh.
Rồi nghe nói con trai của ông Hàn Vĩ Thiệu là Hàn Gia Diệu cũng bắt đầu bị cấp trên để mắt, vợ của ông ta là Vạn Như cũng đã đưa ra mệnh lệnh thép bắt tất cả thành viên trong gia đình trong thời gian này nhất định phải cố gắng thu liễm lại, đồng thời cũng bắt đầu nhờ vả mối quan hệ bên nhà ngoại để điều tra xem rốt cục ai là người đứng sau tất cả những chuyện này.
“Điềm Phương, tối thứ bảy tuần sau con có bận gì không?” Vạn Như đi vào phòng con gái hỏi.
“Thứ bảy tuần sau ạ? Con hẹn với Tạ Ung rồi.” Hàn Điềm Phương đang tẩy trang, quay đầu lại trả lời.
“Hả? Con với cậu ấm nhà họ Tạ qua lại có ổn không? Cậu ta đã cầu hôn con chưa?” Vừa nghe con gái nhắc đến cậu con trai nhà họ Tạ, Vạn Như liền có hứng thú.
“Mẹ này, làm gì mà nhanh thế, bọn con mới quen nhau chưa lâu.” Hàn Điềm Phương hơi xấu hổ, nhõng nhẽo với mẹ.
“Thời gian cũng đâu có ngắn, cũng được gần một năm rồi còn gì, hiện tại nói đến hôn sự là vừa đẹp.”
“Nhưng mà anh ấy chưa cầu hôn con, con biết làm thế nào chứ? Chả lẽ con lại đi hỏi anh ấy có đồng ý lấy con làm vợ không à? Thế thì mặt mũi để đâu cho lại! Hơn nữa nhà mình bây giờ cứ gặp bao nhiêu chuyện xấu đến liên tiếp thế này, khiến con chả dám ngẩng mặt trước anh ấy nữa.”
Trong lòng Hàn Điềm Phương cũng có chút tức giận, Tạ Ung tốt thì tốt đấy, bất kể là về gia thế hay về điều kiện đều không chê vào đâu được, nhưng vì là con độc, từ bé tới lớn rất được nuông chiều, tuy không đến nỗi bị chiều hư, nhưng thói kiêu ngạo không thể che giấu được, kể cả trước mặt bạn gái cũng còn lâu mới chịu làm mấy hành động lấy lòng; ngược lại, thân là bạn gái cô đây lại còn phải nhìn sắc mặt anh ta để nói chuyện, việc này đối với người từ bé tới lớn cũng được chiều chuộng như cô mà nói, ít nhiều cũng tổn thương tới lòng tự trọng.
“Con ấy, giữa hai đứa với nhau thì nói gì đến mặt với chả mũi, bình thường con tiếp xúc với cậu ta, không phải vẫn hay đi đọ thân phận với nhau đấy chứ? Nếu đúng như thế thì con hồ đồ quá!” Vạn Như dí ngón tay vào trán con gái,nhìn con gái bằng vẻ mặt đúng là kiểu trẻ con khó bảo.
“Nhà họ Tạ là dòng họ như thế nào? Tạ Ung là người như thế nào? Nhà chúng ta tuy rằng không tệ, nhưng so với nhà họ vẫn không cùng đẳng cấp được, giờ nhà ta bị như thế này, con càng phải bám chặt lấy cậu ta.
Con cũng đừng thấy tủi thân làm gì, chờ đến khi con gả vào nhà họ Tạ rồi, trở thành người nhà họ Tạ rồi thì thân thế con cũng lập tức thay đổi, bất kể sau này Tạ Ung có bao nhiêu tình nhân, chỉ cần con giữ được thân phận là con dâu hợp pháp của nhà họ Tạ, thì sẽ chẳng có ai dám khinh thường con cả. Hơn thế nữa, theo mẹ thấy, Tạ Ung cũng không phải là kẻ lăng nhăng, nếu mà con có thể tóm được cậu ta, thì đừng nói nửa đời sau con không cần phải lo nghĩ, mà đến cả ông nội con cũng phải nể mặt con vài phần.”
Hàn Điềm Phương làm sao mà không muốn gả vào nhà họ Tạ chứ, thế nhưng giữa cô ta với Tạ Ung lúc nào cũng thấy thiếu một chút lửa, thậm chí đã có lúc cô ta tỏ ý muốn ở lại qua đêm, nhưng anh ta cứ tỏ vẻ không hiểu.
Nhìn con gái xấu hổ, Vạn Như lắc đầu: “Con ấy, vẫn còn non lắm. Đàn ông chả phải là loại động vật phức tạp gì đâu, đúng thế, con cứ xem bọn họ như động vật ấy, động vật phải như thế nào thì mới thân thiện với con người? Chả phải chỉ có mấy việc thôi à, cho ăn này, yêu thương nó này, chơi đùa cùng nó này, đối xử dịu dàng với nó này. Con với cậu Tạ Ung đó cũng qua lại với nhau gần cả năm nay rồi, chả lẽ không nhìn ra được sở thích của cậu ta hay sao?
Cứ cho là con không nhìn ra thì đàn ông ai mà chả thích phụ nữ ý nhị, dịu dàng chứ? Con rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi học làm một số loại bánh tặng cho cậu ta, hay thỉnh thoảng ở trước mặt cậu ta làm cơm, giặt quần áo, rồi ngồi thêu thùa một tí, kể cả là con không biết làm, chả lẽ đến giả vờ cũng không biết sao?”
“Mẹ, những thứ mẹ nói con đều biết. Được rồi, mẹ hỏi con thứ bảy tuần sau có rảnh không chẳng phải có việc gì sao?” Hàn Điềm Phương cắt ngang lời mẹ, cô ta đã nghe quá nhiều mấy lời cũ rích này rồi.
Lúc này Vạn Như mới nhớ ra mục đích mình đến tìm con gái, bèn nói: “Tối thứ bảy tuần sau, nhà họ Tào mở cuộc đấu giá từ thiện, họ gửi thiếp mời cho ông nội con, sức khỏe ông nội con không tốt nên không đi được, bố mẹ thì không tiện lộ diện, nghĩ đi nghĩ lại, bà nội với hai anh em con đi là tốt nhất, nhưng nếu như con đưa được cả Tạ Ung đến thì càng tốt nữa.”
“Nhà họ Tào ạ? Nhà họ Tào từng sáng chế ra nguồn năng lượng mới á? Chính là nhà họ Tào-một trong những dòng họ giàu nhất nước, còn có bối cảnh trong quân đội đấy á?.” Mặt Hàn Điềm Phương lập tức sáng long lanh, cô ta đã nghe qua không ít chuyện của nhà họ Tào này, nhưng chưa từng được tiếp xúc với người nào trong gia đình đó cả, nhà cô ta tuy là cũng không phải dạng vừa, nhưng so với nhà họ Tào thì còn kém xa.
Vạn Như gật đầu cười: “Nhà người ta có bối cảnh trong quân đội không thì mẹ không biết, mẹ chỉ biết chỗ dựa của nhà họ cực kỳ vững chắc, chắc là có người nằm trong đội ngũ cứu nước ngày xưa, không có thì làm sao mà một gia tộc tư nhân có thể phát triển ngành năng lượng mới ở nước mình to đến như thế, lại còn vươn ra các nước khác trên thế giới nữa. Nghe nói người thừa kế của nhà họ Tào năm nay mới tuổi, vẫn chưa kết hôn, nha đầu con nếu không giữ được Tạ Ung, mà có thể quen được với vị đó của nhà họ Tào thì cực kỳ tốt. Bất luận Tạ Ung hay vị đó của Tào gia, chỉ cần con nắm giữ được một người thôi thì khó khăn của nhà ta sẽ không còn là vấn đề nữa, con hiểu không?”
Hàn Điềm Phương rốt cuộc cũng hiểu được mục đích mẹ cô ta đến tìm mình, nhưng cô ta chẳng thấy tủi thân chút nào, mà trái lại, cô ta còn cảm thấy đây là một cơ hội ngàn năm có một.
Cứ nghĩ đến những ấm ức mấy ngày hôm nay cứ phải trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, lại nghĩ đến sự khiêu chiến diễu võ dương oai của Mục Cửu Ca trên truyền hình, nghĩ đến việc ông nội cô ta phải dẹp bỏ tự tôn để đi tìm Mục Cửu Ca thương lượng, cô ta liền cảm thấy một sự tức giận vô hình cứ thiêu đốt trong lòng.
Một con ả từ trước tới nay cô ta vẫn luôn coi thường, tự nhiên lại có thể trèo lên đầu cô ta ngồi?
Ông nội cô ta lại còn hồ đồ đến mức để cho anh cô ta lấy con ả đó về làm vợ sao? Lại còn là cái giầy rách đã qua một đời chồng nữa chứ?
Cô ta có thể hiểu được suy nghĩ của ông nội, nhưng không có nghĩa là đồng ý với cách làm của ông.
Di sản thừa kế của dòng họ Tô rốt cuộc có cái gì mà quan trọng đến thế chứ?
Ngay từ đầu cô ta đã không đồng ý với cách làm ‘ từ từ tiếp cận, từ từ nói chuyện’ của ông bà nội rồi, nếu là cô ta, đầu tiên cứ bắt người lại đã, giam tháng năm, sử dụng thêm chút thủ đoạn, xem cô ta có nói hay không nói?
Nếu làm thế thì đã không có chuyện con ả đó chạy đến đài truyền hình công khai tuyên chiến với cô một cách nhục nhã như vậy rồi.
Song, cứ cho tài nghệ của con đàn bà đó có giỏi hơn cô ta thì làm được gì chứ?
Ả ta không có gia thế chống lưng, không có nguồn tiền hùng hậu bợ đỡ, chỉ chút tài nghệ đó thì đến chết cũng chỉ là một nghệ nhân thêu mà thôi!
Cô ả có thể so với cô không, một người những có gia cảnh tốt, lại còn có thể quen biết với nhiều người ở tầng lớp thượng lưu không nào?
Cô ả có thể so với cô, thường xuyên ra vào những danh môn thế gia, có thể kén chồng gia thế như cô không?
Mục Cửu Ca, mày ngoài tài thêu thùa ra, mày lấy gì để so sánh với tao chứ?
Mày xem đi, lấy chồng, chồng mày cũng chỉ là một anh nhân viên kỹ sư trong một công ty nho nhỏ, nếu mày mà không tái giá với anh tao, vĩnh viên mày cũng không thế đổi đời được, không, cứ cho là mày có gả cho anh tao, tao cũng có cách để làm cho mày đau khổ cả đời!
“Mẹ, buổi lễ đấu giá từ thiện tối thứ bảy tuần sau con nhất định sẽ tham gia, Tạ Ung mà không chịu đi cùng con, con cũng sẽ đi với bà nội và anh.” Đúng vậy, hiện tại Hàn gia mới là quan trọng nhất, chỉ cần xử lý xong mấy việc Hàn Gia đang gặp phải, đợi cô rảnh tay rồi đi chỉnh đốn lại con ả kia cũng không muộn! Hứ!
“Con ngoan lắm!” Vạn Như vui vẻ yên tâm vỗ vỗ vào tay con gái. So với đứa con trai thì bà ta với bà nội càng xem trọng đứa con gái Điềm Phương này hơn, Gia Duệ thằng bé đó vẫn thiếu chút quyết đoán và tàn nhẫn.
Vào cái lúc mà nhà họ Hàn đang gà bay chó sủa, loạn hết cả lên để nỗ lực tìm kiếm giải pháp xử lý vấn đề, thì Cửu Ca và mười hai thí sinh ưu tú khác vẫn đang chuẩn bị những tác phẩm dự thi cho cuộc thi cấp tỉnh.
Vì cô ở ngoại trú, ngoài việc mỗi ngày phải đúng giờ đến địa điểm quay phim, sáng tác tác phẩm ra, thì cô rất ít khi phải tiếp xúc với những thí sinh khác, cũng chẳng gặp phải mấy chuyện phiền phức thường phát sinh, mà cứ cho là gặp phải chuyện không hay thì đã có Trịnh Dã người có sở trường ngoại giao sẽ giúp cô ra mặt giải quyết ổn thỏa.
Cửu Ca từng cảm ơn Trịnh Dã không ít lần, cô cũng mời anh ta ăn cơm mấy bữa, bởi vì nhờ có Trịnh Dã mà cô mới có thể toàn tâm toàn ý đầu tư toàn bộ thời gian vào tác phẩm của mình.
Sau khi biết được đề thi của cuộc thi cấp tỉnh, Cửu Ca không còn thả lỏng như lúc thi cấp thành phố được nữa.
Vì đề thi lần này, cô cứ có cảm giác cách ra đề tương đối gian xảo, nội dung đề thi là dựa vào bức mẫu để thêu mặt A bằng phương pháp thêu hai mặt, còn mặt B có thể tùy ý phát huy sự sáng tạo của thí sinh.
Thêu hai mặt thì đơn giản, nhưng cái đề thi này lại chẳng đơn giản tẹo nào, bởi vì những bức tranh để thêu được hai mặt không nhiều, thêu đi thêu lại cũng chỉ có từng ấy bức, mà mặt A đã quy định phải thêu chuẩn như thế rồi, mặt B lại không thể sử dụng cách thêu đối xứng truyền thống, mà muốn trong thời gian một tháng ngắn ngủi nghiên cứu ra cách thêu đối xứng mới, đây không chỉ muốn thử thách tay nghề của thí sinh, mà còn thử thách cả óc sáng tạo của thí sinh nữa.
Nói đơn giản, mặt A dùng phương pháp thêu hai mặt theo bức tranh mẫu là mấy chú mèo đen trắng rất đáng yêu, mà mọi người đều biết rằng mặt B có thể thêu thành mấy chú gấu trúc.Nhưng nếu bạn cứ áp dụng cách thêu truyền thống này, cứ cho là thêu tỉ mỉ chi tiết đến thế nào đi nữa, thì điểm số chắc chắn cũng không cao.
Cho nên để vượt qua những thí sinh khác, bạn bắt buộc phải nghĩ xem có thể thêu được bức tranh mới nào khác, tuy nhiên thời gian một tháng thật sự không nhiều, chỉ tính riêng việc thêu thử đã tiêu tốn rất nhiều công sức và thời gian của thí sinh rồi.
Bất kể thế nào, đề thi đã ra, các thí sinh chỉ còn cách bế quan suy nghĩ và làm bài.
Vì mục tiêu đảm bảo tính hồi hộp và tính bảo mật, tất cả các thí sinh đều được phân vào từng gian phòng riêng biệt như các cuộc thi thời cổ đại để tiến hành thực hiện đề thi.
Mỗi tối, sau khi các thí sinh rời đi, mỗi gian phòng để tác phẩm dự thi của thí sinh sẽ được khóa lại, mà trong mỗi gian phòng đều có lắp đặt thiết bị tia hồng ngoại báo động, ngoài thí sinh có mật mã mở cửa ra, thì ngay cả đạo diễn nếu không có sự cho phép thì cũng không thể bước vào.
Cửu Ca ngày nào cũng được Trịnh Dã đưa đi đón về, chớp mắt một cái đã qua hai tuần.
“Ngày mai em không cần phải đi đến trường quay đâu, đi Bắc Kinh với anh một chuyến.” Hoa Vô Ý mới đi làm về, vừa vào bếp đã nói.
Cửu Ca đang xắt cà tím quay đầu lại, tiện tay nhét một miếng cà vào miệng, nhồm nhoàm nói không rõ: “Có việc gì hả anh?”
Trong thời gian diễn ra cuộc thi, hai ngày cuối tuần thí sinh có thể nghỉ ngơi, đương nhiên nếu bạn không muốn nghỉ, người ta cũng không bắt buộc bạn phải nghỉ, chỉ là cho đến bây giờ, vẫn chưa có thí sinh nào nghỉ cuối tuần.
“Có một người bạn của mở một cuộc đấu giá, gọi điện rủ anh, vốn anh cũng không muốn đi, nhưng anh ta nghe bọn Hòa Thượng nói anh đã kết hôn nên cứ bắt anh phải dẫn em đi, không đi không được.” Hoa Vô Ý đi đến cạnh Cửu Ca, há miệng.
Cửu Ca vui vẻ nhét một miếng cà vào miệng anh: “Người bạn đó của anh có dễ tiếp xúc không?”
Hoa Vô Ý nuốt xong miếng cà tím rồi đáp: “Nếu em cảm thấy anh ta khó gần thì sau này bọn mình không tiếp xúc với anh ta nữa.”
“Haha! Sao lại như thế được, cẩn thận không người ta lại nói anh trọng sắc khinh bạn đấy.”
“Không đâu, anh ta chỉ có nước hối hận vì đã tiếp đãi em không tốt thôi.”
Cửu Ca cảm thấy mấy lời ngọt ngào này nghe thuận tai chết đi được, lại thưởng cho Hoa Vô Ý thêm một miếng cà tím nữa.
Ban đầu cô định từ chối, những nghĩ đi nghĩ lại, Cửu Ca cảm thấy nếu mà từ chối không đi, e là sẽ làm cho bạn bè của Hoa Vô Ý có ấn tượng không tốt, thế nên đành đồng ý: “Được rồi, em còn chưa đi Bắc Kinh bao giờ, tiện thể đi chơi một chuyến. Nhưng mà em chỉ được nghỉ hai ngày, có sợ gấp quá không?”
“Mình sẽ đi máy bay.” Hoa Vô Ý đeo cái tạp dề mà Yêu Yêu ném đến, đáp.