Sau khi Tào Phi rời đi, Cửu Ca muốn nói với Hoa Vô Ý gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, đột nhiên cô lại cảm thấy thật phiền não. “Em để ý những lời Tào Phi nói à?” Hoa Vô Ý nắm chặt một tay của cô.
Cửu Ca rút tay ra, buộc lại túm tóc đuôi gà, dồn sức lại để hỏi: “Anh có nhiều tiền lắm hả?”
Người đàn ông trả lời thành thật: “Còn phải xem là so sánh với ai.”
“Lúc trước anh nói với em Tào Phi là con buôn chính hiệu phải không? Con buôn gì mà xây được cả một trang viên rộng lớn như thế này, lại còn tổ chức bán đấu giá ngay tại đây, thế thì buôn cái gì? Thuốc phiện hả?”
Hoa Vô Ý nghiêm túc nói: “Anh không giao thiệp với những người có liên quan đến trồng trọt, buôn bán hoặc phân phối mấy thứ độc hại, kể cả buôn bán người cũng vậy.”
“Có nguyên tắc là tốt.” Cửu Ca dừng lại một chút: “Nếu anh muốn bọn mình ký mấy thứ giấy tờ như hiệp ước về tài sản thì cứ nói với em, lúc nào cũng được.”
Hoa Vô Ý nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, rồi nói: “Được.”
Cửu Ca thở nhẹ nhõm một hơi, thực ra cũng không thể nói là nhẹ nhõm được, chỉ là lúc trước Hoa Vô Ý đã làm cô rung động, nhưng cô không muốn trong cuộc hôn nhân này, mình phải trở thành kẻ yếu thế mà thôi.
Nếu tài sản hai vợ chồng tương đồng nhau, cô còn có thể nói rằng mình cùng với chồng chung tay xây dựng gia đình, hai người cùng nhau kiếm tiền mua nhà nuôi dưỡng con cái rồi tiết kiệm tiền dưỡng lão gì đó, nhưng nếu khoảng cách giữa hai người là quá xa, cô không mong bên còn lại sẽ phải một mình gánh chịu gánh nặng, cũng không mong bản thân lợi dụng vào thế mạnh này của anh.
Hoa Vô Ý có tình cảm tốt với Cửu Ca, nhưng cũng chưa đến mức phải nói rõ về tài sản cá nhân hay mọi thứ khác với cô, cũng giống như Cửu Ca cũng chưa thể kể rõ với anh về di sản thừa kế nhà họ Tô vậy. Không đến mức giấu diếm, chỉ là vẫn chưa đến lúc mà thôi.
Song anh nghĩ, đây chỉ là chuyện sớm muộn, trong quá trình bọn họ cùng nhau tìm hiểu đối phương rồi biến thành vợ chồng, rồi sau đó thật sự trở thành người thân, tự nhiên cũng sẽ dần dần trao tình cảm cho nhau thật sự, đến lúc đó tất cả những điều thầm kín giữa hai người sẽ không còn là bí mật nữa.
“Chúng ta thế này có được tính là đang trong quá trình khai quật không?” Trong mắt Hoa Vô Ý ánh lên ý cười.
Cửu Ca bật cười khì khì, liếc xéo anh: “Xem ra bọn mình giấu nhau không ít bí mật nhỉ.”
“Nếu em chịu để anh thực sự khai quật em,” Người đàn ông này còn nhấn mạnh vào chữ khai quật. “Anh sẽ…”
“Bịch!” Cửu Ca kịp thời phản ứng lại, ném cái gối trên sô pha về phía anh: “Nói nghiêm túc!”
Hoa Vô Ý gãi gãi trán, đột nhiên bổ nhào vào Mục Cửu Ca.
“Ấy! Đáng lẽ tôi phải thay quần áo chậm thêm tí nữa mới phải.” Tào Phi đứng ở trước cửa nói.
Cửu Ca đẩy người đàn ông đang làm loạn ra, mặt đỏ bừng đứng dậy, chính đốn lại quần áo đầu tóc, sau đó nhìn về phía Tào Phi khen ngợi: “Bộ quần áo này của anh rất đẹp, rất hợp với dáng người của anh.”
“Em quá khen.” Khuôn mặt Tào Phi nở đầy nụ cười tinh quái, còn cố ý giơ một cánh tay gồng cơ bắp lên: “Không kém Tiểu Hoa nhà em là mấy nhỉ?”
“Anh ấy trắng hơn anh một tí.” Cửu Ca buột miệng nói.
Tào Phi cười ồ lên.
Người đàn ông nào đó đang lồm cồm ngồi dậy bỗng nghĩ, lần nghỉ phép tới đây sẽ đi biển, không tắm nắng cho da thành màu đồng nhất quyết sẽ không về.
Cửu Ca mặt mũi đỏ lựng, câu nói đó rõ ràng chưa được thông qua đại não đã bật ra rồi. Hoa Vô Ý từ đằng sau tiến lên, ôm eo cô, đi sau Tào Phi tiến vào phòng hội trường.
Cửu Ca vẫn chưa quen lắm với hành động thân mật kiểu này, hơi né tránh, sau thấy Hoa Vô Ý dùng lực mạnh hơn mới không tránh nữa.
Đại đa số khách mời hôm nay đều đến buổi đấu giá từ rất sớm, nhiều người còn đến trước cả tiếng đồng hồ.
Song những khách mời đến sớm không cần phải lo lắng, gia chủ đã dùng nửa hội trường để bố trí bàn tiệc buffet cùng với ghế sô pha để mọi người nghỉ ngơi, uống rượu; còn chuẩn bị rất nhiều phòng để nghỉ ngơi, trang điểm, trên sân khấu còn có biểu diễn ca nhạc.
Mà khá nhiều khách mời tới đây không phải vì mục đích đến đấu giá, cho nên trước khi buổi đấu giá bắt đầu, đa phần mọi người đều ở khu vực buffet túm năm tụm bẩy nói chuyện, tán dóc với nhau.
Tào Phi đưa Hoa Vô Ý và Mục Cửu Ca xuống lối cầu thang khác trước đó, Tào Phi giải thích: “Cầu thang này không mở cho khách, nó thông trực tiếp đến hội trường của buổi đấu giá.”
Cửu Ca tò mò hỏi: “Đây là nhà của anh sao? Em thấy rộng như khách sạn ấy.”
Tào Phi phì cười: “Thì là khách sạn mà, nhà anh là trang viên, tòa bên này dùng để đón khách, tối đến có thể ở lại. Tầng tầng đều là hội trường, bình thường có thể tổ chức party, đấu giá, hay những buổi lễ giám định và thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật; tầng là nhà hàng. Vườn hoa và vườn trúc ngoài kia thỉnh thoảng còn tổ chức hôn lễ ngoài trời. Lên trên núi còn có vài căn nhà gỗ với mấy căn biệt thự độc lập, nếu em có hứng thú, có thể đến ở trong căn nhà gỗ trên đỉnh núi một thời gian, chỗ đó là chỗ anh với đám bạn hay sử dụng, bình thường không mở cho khách đến thuê.”
“Thảo nào.” Cửu Ca ngước mắt nhìn Hoa Vô Ý: “Bọn mình tối nay ở đây à?” Họ không đặt phòng khách sạn, trước đó Hoa Vô Ý cũng không bảo bác lái taxi đợi họ, rõ ràng là đã định ở đây từ trước.
Hoa Vô Ý gật đầu, hỏi Tào Phi: “Căn nhà trên đỉnh núi tối nay có trống không?”
“Cậu đến đây, lại còn mang theo cả bà xã, không trống sao được.”
“Cảm ơn.” Hoa Vô Ý cảm tạ không mấy thành ý.
Tào Phi phì cười đánh cái “bốp” vào người Hoa Vô Ý, “Đợi lát nữa tôi cho người mang hành lý của hai người lên căn nhà gỗ trên đỉnh núi.”
“Làm phiền Tào tiên sinh rồi.” Cửu Ca cảm ơn.
Tào Phi lắc đầu: “Anh Tào hoặc gọi là Tào Phi, đừng có gọi anh là tiên sinh gì đó, nghe xa lạ quá.”
Cửu Ca biết đây là Tào Phi đang muốn biểu hiện sự gần gũi, cũng không từ chối, sảng khoái gọi một tiếng “Anh Tào”
Tào Phi vỗ nhẹ vào vai cô. Tuy rằng việc anh ta thân thiện với Cửu Ca phần nhiều là do nể mặt Hoa Vô Ý, song cũng là do tính cách của Cửu Ca rất hợp với khẩu vị của anh ta.
Cô gái này lúc trước bị anh ta xem nhẹ nhưng lại không nổi giận trở mặt, lại càng không ám chỉ với Hoa Vô Ý để oán trách gì cả, hơn nữa cô còn thẳng thắn nói rằng những hành vi của anh ta như thế khiến cô cảm thấy không thoải mái. Sau đó việc anh ta lấy rượu tự phạt, thực chất đến chín phần là làm cho Hoa Vô Ý xem, nhưng không ngờ Cửu Ca lại có thể như một người đàn ông chân chính uống với anh ta ly.
Anh ta uống rượu rất tốt, việc này ai cũng biết, song điều đó không có nghĩa là anh ta thích những người phụ nữ hay uống rượu.
Chính vì anh ta uống rượu tốt, cho nên có thể nhìn ngay ra được, Cửu Ca biết uống nhưng lại không thích uống, anh ta cảm thấy người con gái này đang muốn thông qua việc uống rượu để chứng tỏ bản thân, và còn thể hiện cả sự yếu đuối.
Cô thị uy với anh ta là để nói rằng Tôi chẳng sợ anh, nếu anh mà giở trò, tôi cũng sẵn sàng liều một phen cá chết lưới rách.
Cô biểu hiện sự yếu đuối là vì cô không muốn Hoa Vô Ý sẽ bị khó xử giữa cô với anh ta, thế nên mới nhân cơ hội này tạo một bậc thang cho hai bên cùng bước xuống.
Một người biết suy nghĩ cho chồng mình, biết quan tâm đến mỗi quan hệ giữa chồng và bạn của chồng như thế, là một người đàn ông, anh còn có ý kiến gì nữa?
Hơn nữa, những hành động của Cửu Ca trên truyền hình tối hôm đó khiến cho mọi người vừa kinh ngạc, vừa thấy thú vị lạ kỳ, cái khí chất con nhà danh gia vọng tộc toát ra khiến ngay cả anh ta cũng bị hấp dẫn, lúc đó anh ta chỉ xem nửa đoạn cuối, không nghe giới thiệu lúc đầu về Cửu Ca, nên lúc nãy khi biết Cửu Ca làm nghề lái xe buýt mới ngạc nhiên đến vậy.
Những người trong hội trường lúc này đa phần đã nghe qua đại danh của Tào Phi, hoặc trước kia không biết thì giờ cũng biết rồi, song những người thực sự biết mặt Tào Phi lại không nhiều.
Phong Ức nằm trong số những người “không nhiều” đó, gia đình họ hàng của anh ta có làm ăn qua lại với Tào Phi, anh ta có đi cùng họ tới một số bữa tiệc, nhờ thế mà quen với Tào Phi.
Lần này anh được mời tới đây, là có liên quan tới một vật được đấu giá.
Cánh cửa lớn ở gần sân khấu bất ngờ được mở ra từ bên trong, Tào Phi cùng với một đôi nam nữ sánh bước ra ngoài.
Ánh mắt Phong Ức ngơ ngác mất một lúc, rồi lập tức lại thấy buồn cười, không khỏi lắc đầu.
Anh chàng Tào Phi này đúng là một chủ nhân càn quấy. Trong bữa tiệc trang trọng như thế, anh ta lại có thể mặc một cái quần dzằn dzi, mặc một cái áo ba lỗ, trên cổ còn đeo một sợi dây bằng vàng, cứ thế mà bước ra ngoài.
Tuy kết hợp với mái tóc ngắn và thân hình cơ bắp nở rộ của anh ta mà nói thì cách ăn mặc này quả thật rất cute, rất nam tính, có điều mặc trong buổi tiệc này thì nhìn kiểu gì cũng có tí khoa trương kiêu ngạo.
Song đây là Tào Phi, cho dù anh ta có khoa trương, thì khách mời cũng chỉ có thể tán dương anh ta rất có phong cách mà thôi.
Đôi nam nữ đi cạnh anh ta, Phong Ức không hề xa lạ, vừa nãy mới gặp ở cửa, khi nhìn thấy hai người họ được dẫn lên tầng hai là anh ta biết ngay hai người này có thân phận đặc biệt, có thể được Tào Phi đích thân cùng dẫn ra, chứng không chỉ có thân phận cao mà nó còn hiển hiện mỗi quan hệ giữa họ không hề tầm thường, nực cười là vừa nãy anh ta còn muốn thể hiện lòng tốt, muốn che chở cho họ nữa chứ.
“Tào Phi đến rồi!”
Một cô bé nhỏ giọng lên tiếng báo cho bạn bè biết.
Cùng lúc đó, Hàn Điềm Phương đang trừng mắt căm hận nhìn một người.
Tạ Ung!
Lúc trước cô ta đã cố ý gọi điện cho anh ta, nói với anh ta rằng nhà mình nhận được thiệp mời của Tào Gia, hỏi anh ta có đi cùng không, lúc đó anh ta chỉ nói không cần rồi cúp máy.
Bây giờ nghĩ lại, đến nhà cô ta còn nhận được thiệp mời, huống hồ là gia đình nhà anh ta. Trước đó cô ta tưởng lần này Tào Gia chỉ mời giới thương nhân, mà quên mất Tạ Ung vẫn chưa làm chính trị, hiện tại vẫn đang hợp tác với bạn bè, mở chung một công ty làm về lương thực, dầu khí;
Cho nên lúc nhìn thấy Tạ Ung và một vài người trẻ tuổi cùng tiến vào, Hàn Điềm Phương thực sự tức giận đến mức muốn nhảy bổ ra cho anh ta một cái tát.
Người này rõ ràng cũng nhận được thiệp mời, thế mà lại không nói cho cô ta biết? Hại cô ta phải đặc biệt gọi điện cho anh ta nữa chứ!
Cô ta rất muốn xông tới hỏi Tạ Ung, rốt cuộc anh ta có ý gì, có phải vì thấy gia đình cô đang gặp rắc rối nên muốn đá cô ta đi không?
Thế nhưng cô ta nhịn.
Cô ta không phải là ếch ngồi đáy giếng, cô ta là thục nữ khuê các được tiếp nhận một nền giáo dục cao cấp, cô ta tuyệt đối sẽ không làm ra những hành vi mất mặt ở những nơi như thế này được.
Tạ Ung chướng mắt cô ta, vậy cô ta cũng sẽ không cố treo cổ mình lên cái cây này nữa.
Bà Lý Hạnh và Hàn Gia Duệ cũng nhìn thấy Tạ Ung, lập tức bà hỏi Hàn Điềm Phương đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không đi cùng với Tạ Ung.
Hàn Điềm Phương không muốn mất mặt nên nũng nịu nói rằng cô ta thà đi cùng bà nội còn hơn, khiến bà Lý Hạnh vui đến mức hết lời khen ngợi cô cháu ngoan ngoãn.
Song lúc mà bà ta nghĩ Tạ Ung sẽ chủ động tới chào hỏi, thì anh ta lại coi như không nhìn thấy ba người, việc này làm cho khuôn mặt bà Lý Hạnh đang nở nụ cười tươi rói để cho mọi người thấy bà ta có một anh cháu rể tốt thế nào đột nhiên sầm mặt xuống.
Hàn Gia Duệ định chủ động qua chào hỏi trước, nhưng bị Hàn Điềm Phương giữ lại.
Hàn Gia Duệ nhăn mày, đỡ bà Lý Hạnh ngồi xuống sô pha, rồi kéo Hàn Điềm Phương sang một bên nói chuyện.
Bà Lý Hạnh nhìn hai đứa cháu, khẽ thở dài một tiếng, rồi lại ghi hận trong lòng, không biết rốt cuộc ai là người ngấm ngầm đối phó với gia đình bà? Kiểu gì cũng phải ép bọn chúng chết không có chỗ chôn mới được!
“Cô với Tạ Ung không phải lại cãi nhau đấy chứ?” Hàn Gia Duệ cố gắng nghĩ theo phương diện tốt.
Hàn Điềm Phương liếc anh trai: “Bọn anh đều là đàn ông với nhau, anh không hiểu anh ấy đang nghĩ gì sao?”
Hàn Gia Duệ trầm mặc, vài ngày nay tập đoàn Hàn Thị liên tiếp gặp một chuỗi đả kích khiến cho hắn ta trở nên chán nản, nếu không phải nghĩ rằng đêm nay có thể quen được vài người có ích thì hắn ta cũng không muốn đến, hiện giờ hắn ta rất sợ có người sẽ đến hỏi hắn những việc về tập đoàn, hoặc sẽ trực tiếp cười nhạo hắn.
Sau một lúc, Hàn Gia Duệ mới nói: “Tạ Ung cũng chẳng là cái thá gì, ở đây nhiều anh tài tuấn kiệt như vậy, anh trông có không ít người muốn làm quen với cô, cô cứ tùy ý chọn một người, cũng chẳng kém cạnh Tạ Ung là bao.”
“Anh ta chẳng là cái thá gì nhưng bố anh ta lại là quan lớn vùng biên giới, anh ta còn có ông bác họ vẫn đang đương nhiệm trong quân đội, hơn nữa, ông nội đã về hưu của anh ta vẫn còn sống đấy!” Hàn Điềm Phương nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì gia đình anh ta có nền tảng quá tốt thì với tính cách của cô mà nói làm gì có chuyện mình cứ phải nhiệt tình đi nịnh nọt cái vẻ mặt lạnh lùng của anh ta cơ chứ.
“Điều kiện của Tào Phi không hề kém anh ta, nghe nói anh ta vẫn chưa kết hôn, cũng không có tình nhân cố định, anh nghĩ cô hoàn toàn có thể thử xem sao, anh ta còn hơn cô hẳn một giáp.”
Hàn Điềm Phương hiểu rõ ý của Hàn Gia Duệ, quả thực, đàn ông ai mà chẳng thích những cô gái trẻ trung hơn mình?
“Nhà mình có chắc em cố gắng thôi không được, anh cũng phải mở to mắt ra mà xem có bà chị nào lớn tuổi con nhà đại gia hoặc con nhà quan chức chưa chồng thì cũng phải nịnh nọt một tí đi, chưa biết chừng người ta chỉ cần duỗi tay ra thôi thì vấn đề của nhà mình đã được giải quyết xong đấy.” Hàn Điềm Phương cuối cùng vẫn không nhịn được mà đá xoáy anh mình một câu.
“Đủ rồi đấy!” Sắc mặt Hàn Gia Duệ cực kỳ khó coi, hắn ta cũng biết gần đây biểu hiện của mình ở công ty không xuất sắc, không phát huy được hết năng lực bản thân trong việc cứu gỡ tình thế rối rắm hiện tại như trong tưởng tượng, ngược lại, bởi vị nhanh ẩu đoảng nên làm hỏng vài việc, khiến cho ông nội càng thêm thất vọng.
“Cô không chủ động ra tìm Tạ Ung thật à?” Hàn Gia Duệ hít sâu một hơi, hỏi lại.
“Nếu Mục Cửu Ca chủ động quay lại tìm anh, anh thấy thế nào?” Hàn Điềm Phương cười lạnh.
Hàn Gia Duệ nói không ra lời, tật xấu thâm căn cố đế của đàn ông đó là một khi đã đóng cánh cửa ấy rồi thì sẽ không bao giờ quan tâm nó nữa.
“Em sẽ làm cho Tạ Ung phải hối hận, sẽ làm cho anh ta phải chủ động quay lại tìm em!” Hàm Điềm Phương trừng đôi mắt đầy hận thù nhìn vào Tạ Ung vẫn đang nói chuyện rôm rả với đám bạn bên cạnh, sau đó quay mặt hướng lên sân khấu, ưỡn thẳng ngực, trên mặt còn mang một nụ cười đầy ngọt ngào.
Nhưng chưa đầy một giây sau, nụ cười của cô ta liền méo mó!
Một tay Tào Phi nhẹ nhàng khoác lên vai Cửu Ca, một tay hướng về phía trước, thái độ rất thân thiện dẫn hai người đến hàng ghế thứ nhất, vị trí ghế ngồi ngay gần lối đi.
Cửu Ca nhìn cách sắp xếp chỗ ngồi, tất cả các chỗ ngồi đều có nệm lưng vô cùng chắc chắn, thoải mái, khoảng cách giữa hai ghế cũng tương đối rộng rãi, có thể để vừa hành lý. Đối diện với bục sân khấu, hàng ghế được xếp thành ba lô: trái – giữa – phải, số lượng ghế không hề ít, đếm qua loa cũng có ít nhất ghế.
“Chắc hai người vẫn chưa ăn tối đúng không, đợi buổi đấu giá kết thúc thì cùng ăn cơm nhé, tiện thể giới thiệu với hai người một vài người bạn.”
“Vô Ý có quen bọn họ không?”
“ Không. Mấy người đó quen Hòa Thượng, nhưng không quen với Vô Ý. Mấy anh chàng đó từ lâu đã rất muốn làm quen với Vô Ý, lần này nghe cậu ta về nước, tên nào cũng nháo nhào đòi gặp cậu ta.”
Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý một cái, Hoa Vô Ý dùng ánh mắt nói cho cô biết, anh chẳng có hứng thú.
Cửu Ca trong lòng hiểu rõ, nhẹ giữ tay Tào Phi lại, nhỏ giọng nói: “Anh Tào, tí nữa có thể chỉ ăn cơm mà không gặp mấy người kia được không? Tối nay em hơi mệt.”
Tào Phi cười cười nhìn Hoa Vô Ý: “Được, không thành vấn đề, sau này còn có nhiều cơ hội mà. Hai người ngồi xuống trước đi, tôi không phải là người dẫn chương trình, nhưng vẫn phải lên đó nói vài câu.”
Cửu Ca vội vàng nói: “Vậy anh đi đi.”
Hoa Vô Ý di chuyển ghế ngồi một chút, cạnh sát Cửu Ca, sau đó mới cùng Cửu Ca ngồi xuống.
“Nếu không phải trường hợp bắt buộc, bọn mình không cần phải ngồi ở vị trí chính giữa.” Hoa Vô Ý đột nhiên nói.
“Ủa, tại sao vậy?”
“Ngồi giữa không tiện đi lại, còn vị trí ngồi sát lối đi, đi vào đi ra sẽ không ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa vị trí này gần cầu thang nhất, nếu phát sinh vấn đề, chúng ta có thể rời đi đầu tiên.”
“Thì ra là như vậy.”
Hoa Vô Ý lại nói cho Cửu Ca nghe trong trường hợp nào thì ngồi ở vị trí nào sẽ an toàn nhất, gặp những tình huống nguy hiểm thì phải dùng kỹ xảo nào để đối phó.
Cửu Ca nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại hỏi một hai câu.
“Á? Tại sao Mục Cửu Ca lại được xếp ngồi hàng ghế đầu tiên? Người đàn ông đó có phải là Tào Phi không? Cô ta làm sao quen được với Tào Phi?” Hàn Gia Duệ rõ ràng không dám tin vào mắt mình.
Hàn Điềm Phương lại càng muốn biết hơn.
“Tinh tinh!” Ban nhạc lui xống, người dẫn chương trình dùng cái búa trên bục đấu giá gõ hai tiếng, nhắc nhở mọi người thời gian đã đến, xin mời mọi người về vị trí ngồi của mình.
Hàn Điềm Phương chỉ còn cách cùng với Hàn Gia Duệ mỗi người một bên đỡ bà Lý Hạnh về chỗ ngồi.
Lại không ngờ cô gái vừa mới nhận ra Tào Phi lúc nãy lại đi cùng đường với họ, vừa đi vừa nói Tào Phi đẹp trai thế nào, sành điệu thế nào, nam tính thế nào; sau đó còn dùng ngữ điệu vô cùng hâm mộ nói nhỏ: “Không biết hai người đó là ai nhỉ? Được ngồi ở hàng ghế đầu tiên luôn.”
Bạn bè của cô gái đó không hiểu biết lắm, bèn hỏi lại: “Hàng đầu tiên thì sao? Chúng ta ngồi ở hàng thứ cũng rất tốt mà.”
“Cậu không biết chứ… đây không phải là lần đầu tiên Tào Phi tổ chức đấu giá, vị trí ở hàng đầu tiên mà gia đình họ tổ chức bao giờ cũng giữ lại để dành cho người thân và bạn bè, bạn bè chân chính ấy. Cho nên ai cũng ngầm hiểu hàng ghế đầu tiên chính là Hàng ghế người thân.”
Hàn Gia Duệ và Hàn Điềm Phương nghe đến đây, bất chợt quay đầu nhìn nhau, cả hai đều thấy sắc mặt của đối phương rõ là khó coi.
Mục Cửu Ca thực sự có thể quen biết với chủ nhân của Tào Gia ư!
Bà Lý Hạnh cũng nghe thấy hai cô gái phía trước nói chuyện, so với hai anh em nhà họ Hàn mới hơn hai mươi tuổi, bà ta suy nghĩ càng nhiều hơn, càng phức tạp hơn rất nhiều.