Đoạn phim về Cửu Ca vừa kết thúc thì cô cũng nhận được thông báo đi xuống hậu trường của chương trình.
Hậu trường được bố trí ngay bên trong khu vực thi, những thí sinh đã hoàn thành phần thi của mình trước đó cũng tập trung tại đây.
Bởi vì không cần lên sân khấu, các thí sinh tụ tập tốp năm tốp ba cùng nhau trò chuyện, nhưng dù ai đang nói tới chuyện gì, tất cả mọi người vẫn không quên nhìn lên màn hình lớn.
Thấy Cửu Ca xuất hiện, Bàn Tứ Muội liền vẫy tay gọi cô.
“Nhà sản xuất Uông kia xấu tính quá, để thu hút sự chú ý của mọi người mà chấm điểm lung tung cho người ta, sao lại có người như thế chứ, ánh mắt của ông ấy cũng không giống như người khác!” Bàn Tứ Muội nhỏ giọng mắng.
Tịch Hòa nhìn xung quanh, sau đó mới hạ giọng nhắc nhở: “Cô ngốc này, cô nghĩ giám khảo có thể tùy tiện làm xằng làm bậy được chắc?”
Bàn Tứ Muội và Cửu Ca đều nhìn về phía anh ta.
Tịch Hòa sờ sờ mũi: “Bất cứ chương trình hay cuộc thi nào cũng đều có chuyện mờ ám và đen tối trong đó cả, chỉ cần đa số có công bằng, thì dù có xảy ra một chút bất thường khán giả cũng không để ý. Tôi và cô đều may mắn nằm nằm ở trong phạm vi tương đối công bằng, nhưng còn Cửu Ca…”
Bàn Tứ Muội trợn tròn mắt: “Cửu Ca làm sao? Họ dám dìm Cửu Ca chắc? Chúng ta đi tìm bọn họ đi! Sao có thể làm xằng bậy như vậy được!”
“Muội Tử!” Cả hai người cùng nhau giữ chặt lấy tay cô bé.
Cửu Ca dở khóc dở cười, nói: “Em bình tĩnh chút đi? Chị là đương sự còn chưa nổi điên, em kích động cái gì chứ?”
“Cửu Ca, chị không nghe thấy anh Tịch nói gì à?” Bàn Tứ Muội sốt ruột: “Tác phẩm thêu của chị rõ ràng còn đẹp hơn mọi người, vì sao nhà sản xuất Uông kia lại cho chị điểm thấp thế? Anh Tịch cũng nói trong đó có âm mưu…”
“Suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh.” Cửu Ca trấn an Bàn Tứ Muội.
Tịch Hòa cũng phì cười: “Cô gặp nhiều chuyện không hay nên giờ thành quen rồi hả?”
Cửu Ca bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Hoa nhà tôi nói, bây giờ số tiền cược tôi bị loại khỏi top ba vòng cuối đã đạt tới con số khó tưởng rồi, ngoài việc làm sao để tránh nguy hiểm đến tính mạng ra, thì những chuyện khác tôi không để ý mấy.”
“Tiểu Hoa?”
“Ông xã nhà tôi.”
Bàn Tứ Muội vẫn không hiểu gì: “Cửu Ca, mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Tịch Hòa kiên nhẫn giải thích: “Cửu Ca nói, giờ có rất nhiều người hi vọng cô ấy thua, bởi vì cô ấy thua thì sẽ có rất nhiều người phát tài.”
“Hả? Vì sao không cá cho Cửu Ca thắng?” Cô gái nhỏ ngờ nghệch thuần khiết này hoàn toàn không biết đến hai từ đánh bạc.
Tịch Hòa rất muốn đưa tay xoa đầu cô ấy, nhưng nhìn một đống trang sức bằng bạc trên đỉnh đầu cô thì đành từ bỏ: “Bởi vì tiền thắng cược thấp, cược một trăm đồng mà được có một trăm linh một đồng, ai mà muốn cược nữa chứ? Nhưng nếu cược Cửu Ca thua, cược một trăm đồng mà thắng đến chín trăm đồng, nếu cược một vạn tệ thì thu về chín vạn, cược mười vạn, trăm vạn thậm chí là ngàn vạn thì thu về bao nhiêu?”
“Nhưng mà khả năng Cửu Ca thắng là rất lớn, vì sao mọi người còn cố ý muốn cược cô ấy thua…”
‘Vì đây chính là sự kích thích, là vui thú của việc đánh bạc, bởi vì mọi người đều muốn đánh cược vào chuyện khó có thể xảy ra, cho nên mới có người vì nó mà cố gắng.”
Cửu Ca cảm thấy Tịch Hòa vô cùng thần bí, thoạt nhìn người này có vẻ nhút nhát nhưng thực ra suy nghĩ của anh ta lại hết sức tỉnh táo. Có lẽ ánh mắt của cô quá lộ liễu, cho nên Tịch Hòa đành bất lực nhìn sang: “Hoa phu nhân, đừng có nhìn tôi như vậy, cô là người đã lập gia đình, tôi không muốn ông xã của cô hiểu lầm chúng ta có gì đó với nhau đâu.”
“Anh biết Hoa Nhi nhà tôi?”
“Không biết.”
“Vậy anh…?”
“Tào Phi là đại ca của em trai tôi, mà tôi và Tào Phi cũng từng hợp tác với nhau.”
Cửu Ca kinh ngạc: “Anh và Tào Phi từng hợp tác với nhau?”
“Khảo cổ. Vô tình nhóm Tào Phi phát hiện ra một ngôi mộ lớn, trong quá trình nghiên cứu xảy ra một số chuyện, cho nên em trai tôi đã gọi tôi đi cùng, rồi thường xuyên qua lại nên cũng có quen biết với mấy người đó.”
Giọng điệu của Tịch Hòa khiến cho Cửu Ca cảm thấy anh ta không muốn quen biết nhóm người Tào Phi kia chút nào.
Khi ba người đang nói chuyện hăng say, thì người cuối cùng đã bước lên sân khấu, là Hàn Điềm Phương.
Cửu Ca không biết có bàn tay nào đó động vào kết quả hay không, hay là do vận may của Hàn Điềm Phương quá tốt, tóm lại, bức tranh thêu lung linh của Hàn Điềm Phương không được xếp thứ nhất, cô ta cũng không phải người cao điểm nhất trong vòng thi lần này, nhưng hai người đều thuận lợi lọt vào danh sách mười hai thí sinh đi tiếp.
Khi công bố thành tích cuối cùng, mười hai thí sinh lần lượt theo thứ tự đọc tên đi lên sân khấu, Tịch Hòa là thí sinh nam duy nhất, đứng ở vị trí đầu tiên, Bàn Tứ Muội đứng bên cạnh cô, Hàn Điềm Phương được xếp ở vị trí thứ ba.
Cửu Ca nhìn vẻ mặt của Hàn Điềm Phương, nhưng cô không đoán được trong lòng cô ta đang suy tính điều gì, khi được gọi tên, cô ta vẫn luôn tươi cười, còn nhiệt tình đến mức chạy đến ôm Bàn Tứ Muội, bắt tay với Tịch Hòa nữa.
Vị trí thứ tư, thứ năm là Kim Tẩu và Cửu Ca, Cố Anh Hào xếp vị trí thứ sáu.
Cửu Ca khá hài lòng với thành tích này, thế nhưng.. chỉ sợ sẽ có người muốn dùng nó để công kích cô.
Hai phút sau, giống như những gì Cửu Ca suy đoán, khi được MC hỏi cảm tưởng của mình, Hàn Điềm Phương tươi cười nói: “Có người tự xưng là người kế thừa kỹ nghệ ngàn năm của Tô gia, còn cố gắng phủ nhận hậu nhân chân chính của Tô gia là tôi đây, thậm chí còn ngông cuồng khiêu chiến với tôi, kết quả thì sao đây?”
Dường như tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Mục Cửu Ca, mấy ai không biết đến ân oán giữa Mục Cửu Ca và Hàn Điềm Phương chứ? Hai người này đã náo loạn từ cuộc thi ở cấp thành phố cho đến tận bây giờ.
Thái Bình Lang giật giật khóe miệng, hơi cảnh cáo nhìn sang Hàn Điềm Phương.
Nhưng cô ta lại không thèm để ý, đối với cô ta, có thể đả kích được Mục Cửu Ca mới là chuyện quan trọng nhất, một người dẫn chương trình nho nhỏ thì tính là gì? Cô ta cũng đâu chọn theo con đường giải trí này. Hơn nữa, nếu như lần này Hàn gia có thể khôi phục lại ánh hào quang, đừng nói là một người MC nho nhỏ, đến cả đài truyền hình cũng không dám tỏ vẻ với cô ta đâu.
Thái Bình Lang hết cách, đành bỏ qua Kim Tẩu, rồi đi đến bên cạnh Mục Cửu Ca: “Tôi nghĩ cô nhất định có lời muốn nói.”
Cửu Ca cười cười: “Nếu là truyền nhân chân chính của Tô gia, thì không thể không nhận ra tính toán của tôi, mà nếu đã nhìn ra được thì nhất định sẽ không dám dùng thái độ đó mà cười nhạo tôi.”
“A!” Thái Bình Lang bật cười: “Cô tự tin thế sao?”
“Đúng thế.”
Các giám khảo càng thêm hứng thú với chuyện này, thầy Hoàng cướp lời, trực tiếp hỏi: “Mục Cửu Ca, theo ý cô thì tác phẩm thêu của cô vẫn còn cất giấu huyền cơ?”
Máy quay tập trung hết lên người Cửu Ca, Cửu Ca đã quen cảm giác camera chĩa vào người, cô rất tự nhiên cười nói: “Còn hai vòng thi nữa, đến lúc đấy mọi người sẽ biết.”
“Ai da!” Các giám khảo bắt đầu xôn xao: “Tò mò quá đi à!”
Thái Bình Lang thấy không khí thay đổi thì lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Tác phẩm thêu của thí sinh Mục Cửu Ca còn ẩn chứa huyền cơ gì? Kỹ nghệ gia truyền của Tô gia có thể mang đến cho chúng ta những bất ngờ nào nữa? Điều đó sẽ được công bố ở những vòng thi tiếp theo, nếu mọi người có phán đoán gì về tác phẩm của thí sinh Mục Cửu Ca, hãy bình luận trên trang web của chương trình, nếu có người đoán trúng….”
Chương trình lại tiếp tục, mười hai thí sinh với thành tích ngang nhau nên phải chờ số phiếu bầu bình chọn của khán giả.
Sau những lời nói của Mục Cửu Ca, vẻ mặt tươi cười của Hàn Điềm Phương cũng không thể duy trì được nữa, nhưng tốt xấu gì cô ta vẫn cố giữ chút phong độ.
Xuống sân khấu, Hàn Điểm Phương ngẩng đầu đi sát bên cạnh Cửu Ca, thua người không thua trận, cô ta tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt ả họ Mục, trừ khi điều đó còn có ích đối với cô ta.
Bàn Tứ Muội đi tới bên cạnh Cửu Ca, nhỏ giọng hỏi: “Cô gái Hàn gia này cố ý nhằm vào chị hả?”
Cửu Ca bất đắc dĩ nhìn cô ấy, cô em à, bây giờ em mới nhìn ra sao?
Tịch Hòa cũng thoát khỏi nhóm người đang chúc mừng, anh đứng bên cạnh Cửu Ca, thấp giọng nói: “Sợ nhất là chó cùng rứt giậu, cô phải cẩn thận.”
Trong lòng Cửu Ca hiểu rõ, hiện tại áp lực của Hàn Gia rất lớn, vị Tôn thiếu kia lại đánh cược vạn tệ vào Hàn Điềm Phương, nếu Hàn Điềm Phương thắng, Tôn Thiếu sẽ vui vẻ, Hàn Gia cũng có thể nhờ cậy vào con thuyền Tôn thiếu này để tiến xa ngàn dặm, nhưng nếu Hàn Điềm Phương thua….
Lúc này đây, Hàn Điềm Phương đang gánh trên lưng cuộc chiến này, cô ta có thể làm ra chuyện nào, trong lòng Cửu Ca thật sự không đoán được.
Sau vòng thi này, tổ tiết mục muốn tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng, nhưng ba mươi thí sinh tham gia giờ còn không đến một nửa. Có những người cảm thấy thành tích của mình không được tốt, không muốn tham gia, cũng có người quá mệt mỏi nên xin từ chối.
Bàn Tứ Muội rất muốn tham gia bữa tiệc này, cho nên Cửu Ca đang về được nửa đường lại bị cô ấy kéo đi.
“Mục Cửu Ca, có người đến tìm cô, giờ đang ở phòng tầng hai chờ cô, cô nhớ qua.”
Không đợi Cửu Ca hỏi người đó là ai, nhân viên kia đã vội rời đi mất.
Cửu Ca tò mò, ai lại đột nhiên đến đây tìm mình nhỉ?
Nếu là Hoa Vô Ý thì cô sẽ được thông báo là có người nhà đến tìm rồi, hơn nữa nếu Hoa Vô Ý muốn vào thật thì cũng chẳng cần phải thông báo.
Đầu Cửu Ca rớt đầy hắc tuyến, cố gắng không nghĩ đến cái tên trạch nam kỹ thuật nhà mình nữa, tiếp tục liệt kê danh sách những người có khả năng đến tìm cô.
Bàn Tứ Muội thấy cô có việc thì đẩy đẩy: “Chị mau đi đến phòng khách đi, em tìm anh Tịch đi dự tiệc cũng được.”
Tâm tình của cô em này đều đặt hết lên bữa tiệc à? Cửu Ca vờ như không biết tâm tình đó, cố ý trêu chọc: “Có phải ngay từ đầu em đã muốn đi cùng Tịch Hòa rồi không? Thành thật khai báo, em để ý cái người giảo hoạt kia rồi hả?”
“Anh Tịch không phải là người giảo hoạt đâu, em rất thích anh ấy, nhưng anh ấy lại chê em còn nhỏ.” Bàn Tứ Muội bĩu môi.
Cửu Ca kinh ngạc, hóa ra cô bé này đã thổ lộ với người ta rồi đấy?
“Đàn ông đều thích phụ nữ trẻ tuổi, em cố gắng lên.”
“Cố gắng thế nào? Em không nghĩ đến việc gạo nấu thành cơm, em thấy có giấy kết hôn trước thì tốt hơn.” Bàn Tứ Muội thật thà đáp lại.
“Cô bé ngoan!” Cửu Ca hết sức tán thành, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Tịch Hòa rồi gọi điện.
Một lúc sau đối phương nhận máy, Cửu Ca lên tiếng: “Tôi có việc nên không đi tiệc tối nay được, anh mau sang đưa vợ con nhà anh đi ăn cơm đi, nếu không bị người ta lừa bán mất cũng đừng trách tôi.”
Mặc kệ Tịch Hòa có ý gì đi chăng nữa, đợi đến khi đối phương vội vàng tới đây, Cửu Ca lập tức bàn giao Bàn Tứ Muội cho anh ta, rồi mới đi về phía phòng khách.
“Là anh?!” Cửu Ca đẩy cửa phòng khách ra, ngạc nhiên nhìn người đang ngồi trên sô pha.
Đối phương cũng đứng lên, mỉm cười nói: “Không chào đón anh à? Em họ.”
“Anh muốn tôi hoan nghênh anh thế nào? Mang băng rôn khẩu hiệu ra rồi hô lớn nhiệt liệt chào mừng sao?” Cửu Ca không đóng cửa, cứ thế đứng trước cửa nói: “Còn nữa, đừng tùy tiện nhận họ nhận hàng như vậy, tôi không nhớ trong số họ hàng thân thích nhà mình có một người như anh.”
“Không vào đây ngồi xuống sao?” Phong Ức phong độ đưa tay ra.
“Không cần. Anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu không có việc thì tôi còn muốn đi tham gia bữa tiệc chúc mừng.”
Phong Ức làm như không nhìn thấy ý từ chối của Cửu Ca, anh ta đi đến bên cạnh cô, nói: “Nếu em không muốn ngồi thì chúng ta đi dạo một lúc. Đúng rồi, quên không nói với em, đêm nay nhìn em rất hấp dẫn đấy.”
“…Cảm ơn.” Cửu Ca ngẫm nghĩ, đi cùng Phong Ức ra ngoài còn hơn là cô nam quả nữ trong phòng, bên ngoài vườn hoa đèn điện sáng trưng chắc chắn sẽ an toàn hơn.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết người này muốn nói gì với mình.