Chạy xong mười km ngoại trừ Đỗ Nghiên Thanh thì tất cả các học viên khác đều trở về ngủ tiếp, Phương Mặc Dương nhìn cô ấy bó ba lô. Mưa vẫn đang rơi, quần áo của cô ấy đã ước đẫm, gió mùa đông thổi qua làm người lạnh run run, ngón tay cũng trở nên cứng ngắc như một khúc gỗ. Mười km đối với đại đa số học viên mà nói đã là vượt quá giới hạn, ngay cả sức lực bó ba lô Đỗ Nghiên Thanh cũng không còn. Chăn đã hoàn toàn bị ngấm nước mưa, nặng chết đi được, Đỗ Nghiên Thanh thở gấp dữ dội, cô ấy quỳ trên mặt đất bó ba lô hết lần này đến lần khác.
Phương Mặc Dương đứng bên cạnh cô ấy giám sát, lúc bó đến lần thứ năm, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa hất tay cô ấy ra. “Em đang bó bánh bột mì à? Tôi đã từng huấn luyện nhiều học viên như vậy nhưng chưa thấy ai có sức lực kém như em! Bước sang một bên, nhìn xem.”
Động tác cực nhanh, anh ta làm mẫu một lần cho Đỗ Nghiên Thanh xem, sau đó lại mở ra để cô ấy tiếp tục bó. Chỉ là Đỗ Nghiên Thanh rất không hăng hái, bó được một nửa đã bị Phương Mặc Dương thô lỗ gỡ ra. “Đỗ Nghiên Thanh! Yêu cầu em có thái độ nghiêm túc một chút! Không nên làm liên lụy đến mọi người! Sao? Người khác đều làm được chỉ có em là làm không được à?”
Phương Mặc Dương chuyên tâm giáo huấn người nào đó, anh ta không hề chú ý đến sắc mặt Đỗ Nghiên Thanh đang dần dần xám xịt như trời đầy mây, chờ đến khi anh ta mắng xong mới phát hiện cô gái bình thường hay lắm lời nhất đang cúi đầu quỳ gối tại chỗ. “Em đang lề mề gì đó? Có phải đang chuẩn bị sức lực để luyện tập thẳng đến hừng đông luôn không? Tôi thì không sao cả, nhưng khóa huấn luyện ngày mai em tuyệt đối không được vắng mặt.”
“Phương Mặc Dương!” Bỗng nhiên Đỗ Nghiên Thanh ngẩng đầu lên, gọi thẳng tên anh ta, cô ấy hùng hổ đẩy anh ta đang chắn ngang qua một bên.
Phương Mặc Dương chớp mắt, “Em gọi tôi là gì?”
“Tôi gọi anh là biến thái! Không có nhân tính! Ngược đãi điên cuồng! Tôi chịu đựng anh đủ rồi!” Đỗ Nghiên Thanh không quan tâm thét to, đứng lên chiếc chăn dậm chân bình bịch. “Tôi mặc kệ! Anh nhìn tôi không vừa mắt tôi nhìn anh cũng đâu có vừa mắt đâu! Tôi muốn về nhà!”
Đỗ Nghiên Thanh thét xong thì xoay người bước đi, Phương Mặc Dương giật mình. “Đỗ Nghiên Thanh! Đứng ----- Yên!”
Mệnh lệnh bất chợt của Phương Mặc Dương khiến Đỗ Nghiên Thanh dừng bước chân theo bản năng, cô ấy đứng nghiêm, ngay sau đó đã bị một sức lực kéo về. “Đỗ Nghiên Thanh, em lặp lại những lời nói vừa nói xem!”
“Không phải là anh đang trừng phạt tôi sao? Tôi thôi học! Thôi học!”
Tiếng sấm ầm ầm dường như đang lấn át cả thanh âm của cô ấy, nhưng Phương Mặc Dương vẫn nghe được. Mặt anh ta đen lại, môi hơi nhếch lên. “Nếu em thật sự muốn thôi học, tôi không ngăn cản em, dù sao không bao lâu nữa em cũng bị tôi đảo thải!”
Đỗ Nghiên Thanh trừng mắt với anh ta, không nghĩ đến việc anh ta lấy lui để tiến. “Anh… Anh…”
Cô ấy “Anh” rất lâu mà vẫn không nói tiếp vế sau được, Phương Mặc Dương nhíu mày, “Tôi làm sao? Tôi biến thái? Không có nhân tính? Ngược đãi điên cuồng?”
“Anh…” Đỗ Nghiên Thanh thở hổn hển kịch liệt, bỗng nhiên cô ấy im lặng, ầm một cái khóc rống lên. “Tôi vừa chạy xong mười km! Tôi mệt sắp chết, tôi lạnh muốn chết, tôi buồn ngủ chết được! Đội trưởng, tôi muốn đi ngủ! Hu hu…”
Phương Mặc Dương há hốc mồm, cô ấy lại níu chặt vạt áo anh ta, quang minh chính đại nhào vào lòng anh ta… làm nũng?
“Thả ra! Chú ý hình ảnh một chút, còn ra thể thống gì nữa.” Phương Mặc Dương đẩy cô ấy ra, Đỗ Nghiên Thanh lại giống như thuốc dán bắt đầu dính chặt vào anh ta.
Anh ta lại kéo cô ấy ra lần nữa, “Đỗ Nghiên Thanh, tôi là đội trưởng của em.”
“Tôi, lạnh!” Đỗ Nghiên Thanh tức giận nhìn anh ta, bổ nhào qua lần thứ ba.
Phương Mặc Dương nhíu nhíu mày, đôi con ngươi tối đen nhìn xung quanh, sau đó lại trở lại bình tĩnh, do dự, giơ tay lên muốn ôm lấy thân thể đang run run của cô ấy, nhưng lúc cuối khi sắp chạm đến lại buông tay xuống.
“…”
“…”
Thấy anh ta không đẩy mình ra nữa, Đỗ Nghiên Thanh lén lút nhếch môi lên, “Có thể không phạt Lôi Vận Trình không?”
“Không thương lượng.”
“Cậu ấy là chị em tốt với tôi, sao anh lại không có tình người như vậy?” Đỗ Nghiên Thanh bất mãn, đấm anh ta một cái.
“Đừng nói điều kiện với tôi, ngẫm lại thân phận của em là gì đi?”
Đỗ Nghiên Thanh đương nhiên biết, cô ấy căn bản không hề ôm hy vọng Phương Mặc Dương có thể nương tay giúp cô ấy một lần. “Vậy cũng không thể chỉ xử phạt một mình cậu ấy, thật ra chúng tôi đều -----”
Phương Mặc Dương kịp thời chặn lời cô lại, “Tôi chưa nghe được gì cả.”
Đỗ Nghiên Thanh ngẩn người, hoảng hốt nhận ra mình vừa nói gì, cô ấy gật gật đầu.
Lôi Vận Trình một mình chạy xong mười km, lúc về đến ký túc xá thì cả người cô đều cảm thấy trống rỗng, môi cô lạnh đến mức xanh mét. Đỗ Nghiên Thanh đã chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch cho cô, ôm chăn bước đến ngủ cùng với cô.
“Chăn chúng ta không phải là ướt hết rồi sao? Chăn này ở đâu ra?” Lôi Vận Trình ôm bình nước nóng phát run. Đỗ Nghiên Thanh cười xảo quyệt, bàn tay bé nhỏ áp sát tai cô. “Đội trưởng.”
Lôi Vận Trình gật đầu, cô cuộn người như một bào thai nằm yên không nói chuyện. Đỗ Nghiên Thanh muốn an ủi cô, lại không biết nói từ chỗ nào, “Ngủ trước đi, trời sắp sáng rồi.”
Cả đêm Lôi Vận Trình không hề ngủ, ngày hôm sau hai mắt cô thâm quầng. Ở bên ngoài trời vẫn mưa to chưa dứt, thời tiết rét lạnh âm u khiến người khác vô cùng buồn bực. Không chợp mắt giống như cô còn có Hướng Bắc Ninh và Lệ Vũ.
Giờ học môn Toán thường xuyên làm một vài bài kiểm tra trắc nghiệm, lúc phát bài kiểm tra xuống, Lệ Vũ vẫn chưa làm bài ngay lập tức, cậu ta ngắm nghía chiếc bút máy rồi chống cằm nhìn Lôi Vận Trình đang vùi đầu cắm cúi làm bài ở phía trước. Giáo viên gọi tên Lệ Vũ nhắc nhở thời gian với cậu ta, lúc đó Lệ Vũ mới viết.
Chuông tan học vang lên, lớp trưởng giúp giáo viên thu bài kiểm tra, lúc thu đến chỗ Lôi Vận Trình, Hướng Bắc Ninh nhỏ giọng nói với cô. “Tan học cậu khoan hẵng đi.”
Cả nhóm bạn học cùng nhau đi ăn cơm, trong phòng học chỉ còn có bốn người bao gồm cả Đỗ Nghiên Thanh. Lệ Vũ bị Đỗ Nghiên Thanh trách mắng, cậu ta không phản bác mà chỉ cau mày nhìn Lôi Vận Trình. Hướng Bắc Ninh kéo Lôi Vận Trình đến cuối lớp hỏi tình huống tối hôm qua, nhưng cô không nói gì cả, ung dung như thiên hạ không xảy ra chuyện gì.
“Anh ta không bảo cậu khai ra tên tất cả mọi người à?” Lệ Vũ bỗng nhiên mở miệng, “Ngày mai tớ sẽ đi tìm đội trưởng nói rõ mọi chuyện.”
“Tôi khuyên cậu đừng đi.” Đỗ Nghiên Thanh liếc cậu ta, “Cậu nói chưa dứt lời, vấn đề xử phạt của Lôi Vận Trình càng không có đường quay về, hơn nữa tất cả mọi người đều không trốn thoát được.”
Hướng Bắc Ninh trầm ngâm, thể hiện đồng ý.
Ngoài dự đoán của mọi người, Phương Mặc Dương không hề đề cập vấn đề này trước mặt mọi người nữa, chỉ là lại tăng mạnh cường độ huấn luyện. Nhưng trong lòng ai cũng càng trở nên bất ổn và nặng nề hơn, cái cảm giác đó giống như tội phạm bị bịt mắt tử hình, biết có một họng súng đang nhắm ngay bản thân, biết sẽ chết nhưng lại không biết chết khi nào, sự tra tấn tâm lý vượt qua cả tra tấn thân thể.
Dường như ngày nào Lôi Vận Trình cũng bị Phương Mặc Dương giữ lại một mình, bọn họ nói gì, không ai biết. Hướng Bắc Ninh và Lệ Vũ đều đã từng hỏi cô, cô chỉ cười nhạt, nói không có gì cả.
Làm sao không có việc gì cho được?
Bọn Hướng Bắc Ninh không chỉ một lần thấy Phương Mặc Dương ra mệnh lệnh xúc tiến gánh nặng huấn luyện chạy vượt cho Lôi Vận Trình, nói bằng cách khác, đó chính là xử phạt về mặt thể xác.
Những đợt khẩn cấp vào nửa đêm càng lúc càng nhiều, khiến trong lòng mọi người đều hoảng sợ, có người không dám ngủ, không biết lúc nào lại nghe thấy được âm thanh tập hợp khẩn cấp. Nếu ngày nào có khả năng tập hợp khẩn cấp, Phương Mặc Dương sẽ nói cho một mình Lôi Vận Trình biết, hơn nữa là không cho cô nói cho người khác biết, nhưng… chỉ là “khả năng” sẽ có. Lôi Vận Trình thường cố nhịn cơn buồn ngủ vảnh tai chờ âm báo, kết quả lúc nghe được âm thanh thì lại là sáng sớm lúc rời khỏi giường.
Cũng có đêm có thể thức đến ba bốn lần, mỗi một lần Phương Mặc Dương đều tìm được một vài nơi khiến anh ta không vừa lòng trên người Lôi Vận Trình, mức độ hà khắc khiến người khác tức sôi cả máu, sau đó vì thế mà khiến toàn đội phải chạy năm km, cô thì mười km. Lúc trở về ký túc xá vẫn chưa kịp nhắm mắt đã nghe thấy âm báo rời khỏi giường, không cho lấy bất kì lý do gì vắng mặt vào buổi tập hợp ngày hôm sau.
Khóa huấn luyện thể năng phi hành chuyên nghiệp đã bắt đầu, thang đu, vòng lăn, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn cho trương trình học. Vốn dĩ tiêu chuẩn là một phút trên hai mươi lần quay vòng lăn() sẽ được vượt qua kiểm tra, người khác thì có thể hai mươi vòng, nhưng cô thì không được. Gần đây, mỗi ngày cô đều phải bỏ ra nhiều hơn người khác là chạy mười km, vòng lăn bốn mươi vòng, tổng cộng tiến hành tám mươi lần đánh đu thang(). Xong xuôi còn phải học thuộc lòng [Điều lệnh nội vụ], cũng không phải là học thuộc lòng suông thôi, mà là anh ta sẽ kiểm tra lấy điểm: Ví dụ như mục I trong điều thứ và toàn nội dung của mục IV…
() Quay vòng lăn
() Đánh đu thang:
Bữa cơm chiều cô không dám ăn nhiều, cô sợ leo thang đu sẽ nôn ra. Buổi tối trở về Đỗ Nghiên Thanh để cháo lại cho cô, một muỗng cô cũng không chạm vào. Nằm ở trên giường cô không thể nhắm mắt lại, cứ hễ nhắm mắt là liền cảm thấy trời đất đều không ngừng quay tròn, quay tròn… Sau đó là nôn mửa, như muốn nôn ra cả dạ dày, cuối cùng nôn ra cả mật.
Đỗ Nghiên Thanh vì chuyện này mà đi tìm Phương Mặc Dương, anh ta chỉ nghe một hai câu thì quát đuổi cô ấy về. Hướng Bắc Ninh và Lệ Vũ cũng đi tìm, kết quả còn thảm hại hơn, ngay cả cơ hội nói chuyện Phương Mặc Dương cũng không cho, trực tiếp ra lệnh hít đất một trăm cái, một trăm cái gập người, một trăm cái kéo xà.
Thật ra tất cả những thứ này bản thân cô có thể không thừa nhận, chỉ cần cô nói ra đêm đó còn có học viên nào uống rượu, cô có thể không bị khai trừ, cùng lắm là xử phạt mức cảnh cáo, bất kể là nhập vào hồ sơ. Đây chính là điều kiện mà Phương Mặc Dương đã ra cho cô, cô ở lại, thì có người sẽ bị khai trừ quân tịch, còn nếu cô rời đi, thì người khác được ở lại.
Phương Mặc Dương không yêu cầu cô ra quyết định ngay lập tức, nhưng mỗi ngày anh ta đều không ngừng ép cô. Ngay cả chính Chỉ đạo viên cũng nói anh ta đã ra tay hơi quá mức, dù sao Lôi Vận Trình cũng là một học viên nữ, nhưng không ai có thể xin Phương Mặc Dương bỏ qua được.
“Học viên nữ? Tôi chỉ phân biệt học viên giỏi kém, không phân biệt nam nữ.”
Cho dù cô ngụy trang che giấu tốt đến đâu, dẫu cô có thể kiên trì, Phương Mặc Dương cũng biết cô sẽ nhanh chóng sụp đổ, cho dù là thân thể hay là tinh thần đi chăng nữa, chỉ nhìn vào ánh mắt là có thể nhận ra.
Trước khi sát hạnh thể năng, Phương Mặc Dương nói một vài lời với các học viên: “Tôi đã muốn nói những lời này từ rất lâu, việc các em có thể kiên trì được ba tháng không nói lên được gì cả, nhưng tôi sẽ nói chúc mừng các em, chúc mừng các em đã tiến vào giai đoạn có sự đào thải càng nghiêm khắc hơn! Nhiệm vụ của tôi không phải là huấn luyện các em đủ tư cách làm phi công, mà là huấn luyện và tìm đủ mọi cách để loại những cậu ấm, những tiểu thư ra khỏi học viện hàng không! Mà nhiệm vụ của các em chính là sử dụng mọi biện pháp để được ở lại nơi này! Các em muốn làm phi công, chỉ có ở nơi này, mới có thể cho các em ----- Cơ hội!”
Hai chữ cuối cùng trong lời nói khiến tất cả im lặng, Lôi Vận Trình biết lời nói này là nói cho cô nghe. Phương Mặc Dương nói rất đúng, cô phải nghĩ ra mọi cách để trở thành phi công, không phải chỉ vì ai đó, mà còn là vì bản thân cô. Bị anh ta dồn ép càng chặt, cô càng kinh ngạc khi phát hiện điểm mấy chốt của bản thân là chống đỡ và có sức lực tiềm tàng. Anh ta càng đả kích cô, cô càng không để cho bản thân ngã xuống.
Cuộc sát hạch thể năng trôi qua, không hề bất ngờ là có bốn người bị đào thải, trong đó cũng không có Lôi Vận Trình. Lúc đọc thành tích, Phương Mặc Dương âm thầm giương môi cười khẽ, cô vẫn đứng trên vài cái tên như trước. Trong tình trạng mỗi ngày ngủ không đủ giấc, tiêu hao thể năng lớn như thế chẳng những không làm thành tích cô tụt dốc mà ngược lại còn muốn tăng lên.
Nhưng mà, ở mỗi người đều có giới hạn, cô còn có thể nhẫn nại được bao lâu?
Lúc các học viên bị đào thải mang theo hành lý rời khỏi trường học thì tất cả mọi người đều đang ở khu tập luyện thang đu trên sân thể dục, Lôi Vận Trình đứng từ xa nhìn qua, đôi môi nhỏ nhắn của cô mím chặt, lúc thu hồi tầm mắt thì đúng lúc chạm phải Phương Mặc Dương. Ánh mắt của Phương Mặc Dương vẫn ẩn chứa vẻ xem thường và khiêu khích, dường như anh ta luôn luôn chờ cô đến đầu hàng.
Giáo viên ấn đồng hồ, hai người một tổ đánh đu thang. Khi đến phiên Lôi Vận Trình cô không nghe được tiếng gọi tên mình, dường như suy nghĩ đang trôi dạt đến vũ trụ nào đó. Hướng Bắc Ninh đề cao giọng nói nhắc lại một lần nữa, Lôi Vận Trình mới như người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Giáo viên giảng sơ qua động tác trọng yếu. Mỗi ngày Phương Mặc Dương đều “tăng ca thêm giờ” huấn luyện cô, lẽ ra đúng lí là không nên xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mà chuyện ngoài ý muốn cứ xảy ra bất cứ lúc nào như vậy.
Trước khi đánh đu thang, Hướng Bắc Ninh đã cố ý nhắc nhở cô phải tập trung chú ý, mà Lôi Vận Trình đánh đu chưa đến mười vòng thì bỗng nhiên rơi xuống từ trên cao, đầu cô suýt chút nữa đã va đập vào nền đất. Hướng Bắc Ninh ở phía dưới nhìn chằm chằm vào tình cảnh của cô, nhưng cậu ấy lại không kịp bắt cô lại, cậu ấy chỉ có thể dùng chân chống đỡ một phần. May mắn là nhờ có phần chống đỡ đó, nếu không chuyện gì sẽ xảy ra, không ai dám nghĩ đến.
Giáo viên tức giận trách mắng cô một trận, đưa đến phòng y tế. Đỗ Nghiên Thanh bị dọa không ít, suýt chút nữa đã bật khóc, bị Phương Mặc Dương trừng mắt nên cô ấy đành nuốt nước mắt về.
Lúc Lôi Vận Trình ngủ mơ mơ màng màng thì cô mơ hồ thấy được thân ảnh của một người đàn ông bên cạnh giường mình, người đó khom người dịch góc chăn cho cô, bàn tay xoa trán cô. Lôi Vận Trình không nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đó, chỉ có thể nghe thấy người đó cười khẽ, nhưng thanh âm đó lại chợt xa chợt gần.
“Có phải sợ lắm không?”
Một câu nói bình thường nhưng trong tích tắc lại khiến nước mắt của Lôi Vận Trình trào ra, cô nắm lấy tay người đó không buông, khóc đến mức như không thể khống chế được. “Phong Ấn… Phong Ấn…”
Hướng Bắc Ninh cau mày thật chặt, ngón tay lau nước mắt đang chảy ra của cô, vỗ nhẹ tay cô an ủi.
“Đau… Đau quá…” Lôi Vận Trình nói mê, làm thế nào nước mắt cô vẫn không ngừng lại được. Sau lưng cô cũng bị bầm một vùng, ngoại trừ trầy da cũng may là không để lại hậu quả gì đáng kể, sự may mắn của cô khiến bác sĩ cũng cảm thấy thần kỳ.
Hướng Bắc Ninh xốc chăn lên xem xét vết thương của cô, khi thấy không xuất hiện vấn đề gì mới cậu ấy yên tâm. Những lời cậu ấy an ủi không biết cô nghe được bao nhiêu, trong miệng cô không ngừng lặp lại cái tên của một người, cái tên của một người đàn ông. Tay của Hướng Bắc Ninh vẫn còn bị cô nắm lấy, phảng phất như đang nắm lấy chiếc phao cứu đắm của cô.
Hướng Bắc Ninh bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi khom người xuống, dùng động tác cực nhẹ hôn vào trán cô, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại sẽ không đau nữa, ngoan, Trình Trình…”
Tay đặt trên khóa cửa của Lệ Vũ rút lại, cậu ta rón ra rón rén lui ra ngoài, tìm một nơi không có người lấy thuốc lá Trung Hoa ra hút một hơi. Hút hết một điếu, chuẩn bị trở về, lúc xoay người lại thì phát hiện Phương Mặc Dương đang đứng ở phía sau cậu ta không biết đã bao lâu rồi.
Mũi chân Phương Mặc Dương cọ cọ lên mẩu thuốc lá trên nền đất, cười: “Trung Hoa à, còn nhỏ tuổi mà đẳng cấp không thấp nha.”
Trong lòng Lệ Vũ nặng trĩu…
Lúc Phong Ấn nghe từ chính miệng Phương Mặc Dương nói Lôi Vận Trình ngã từ trên thang đu xuống thì cả người anh bật dậy từ trên giường, dọa Bùi Dịch nhảy dựng lên. “Cậu là xác chết vùng dậy à?”
Phong Ấn nhắm mắt lại, trước mắt anh tất cả đều hiện lên cảnh tượng mơ hồ thịt máu đáng sợ, anh nắm chặt điện thoại hỏi Phương Mặc Dương: “… Cô ấy… hiện nay sao rồi?”
Phương Mặc Dương bán một chút thông tin, “Không thể tham gia huấn luyện, lên lớp cũng vắng mặt, cậu nói đi?”
Phong Ấn xoa ót của mình, anh không thể phân định đâu thật đâu giả trong lời nói của anh ta. “Có người chăm sóc không?”
“Đã chuyển đến bệnh viện quân khu, có chuyên gia trông nom.” Phương Mặc Dương thấy anh không nói chuyện thì cười nhạt. “Không phải cậu muốn tôi đi chăm sóc cô ấy đó chứ? Tôi là đội trưởng cô bé của cậu chứ không phải là bảo mẫu.”
Bùi Dịch dốc sức tranh giành nhà vệ sinh xong xuôi, trở về thì thấy Phong Ấn đang đứng trước cửa sổ, tay khoanh trước ngực, sắc mặt u ám. “Xảy ra chuyện gì thế?”
Phong Ấn trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười. “Lúc trước anh và chị dâu quen biết nhau thế nào?”
“Là bạn học, từ trung học đã không xa nhau.” Nói đến vị hôn thê, Bùi Dịch đương nhiên là đắc ý.
“Sao bây giờ mới chuẩn bị kết hôn?”
Bùi Dịch nhúng vai, vẻ mặt mang theo sự đau khổ. “Không gạt cậu, anh đã từng nghĩ đến việc chia tay, làm phi công là giấc mộng từ nhỏ của anh, nhưng cô ấy lại rất nhát gan, cho đến bây giờ cũng không dám hỏi đến những chuyện phi hành của anh.”
Phong Ấn gật đầu, Bùi Dịch cũng không nói thêm gì nữa, có vài chuyện không cần nói quá nhiều.
“Nhưng mà tìm hiểu nhau nhiều năm như thế, anh và cô ấy cũng không chia tay, sống hay chết cũng chỉ có cô ấy.” Bùi Dịch nở nụ cười thoải mái, vỗ vỗ vai anh.
…
Ai cũng không nghĩ đến giấc ngủ này của Lôi Vận Trình trải qua không hề bình lặng, cô liên tục phát sốt, hốt hoảng, lờ mờ, lúc mở mắt, ánh mắt như không có tiêu cự, miệng cô không ngừng nói mê. Có khi nghe hiểu, có khi người khác hoàn toàn không hiểu cô đang nói thầm điều gì.
Cô nằm mơ, trong giấc mơ trời đất quay cuồng, tất cả cảnh vật xung quanh đều chuyển động. Cô không đứng vững, muốn túm lấy thứ gì đó, vươn tay ra thì thấy hai tay trống trơn. Phong Ấn đứng cách cô không xa đang lạnh lùng nhìn cô, không giúp cô, anh lạnh lùng làm trái tim người khác lạnh cóng. Khắp người cô đang mang toàn là trang bị, chiếc ba lô nặng trịch khiến cô đứng không vững, hai chân giống như đang bị buộc vào tảng đá. Thân ảnh của anh càng lúc càng trở nên mơ hồ, cô bất lực, trơ mắt nhìn anh biến mất trước mặt mình.
Trong bóng đêm, cô nghe có người gọi tên mình, gọi hết lần đến đến lần khác.
Cô cố gắng lắng nghe xem là giọng nói của ai, không biết vì sao giọng nói kia lại khiến cô đau lòng sắp chết. Mỗi một tiếng gọi cô, đau tựa như con dao nhỏ lóc lấy một miếng thịt trên người.
Rất đau, đau đến mức cô muốn moi tim ra vứt bỏ…
Bỗng nhiên Lôi Vận Trình mở to mắt, cô hé môi thở gấp dồn dập. Cả người đầy mồ hôi, hốc mắt cô bị sương mù bao phủ. Một người đàn ông vén phần tóc ẩm ướt trên trán cô, nâng cằm cô lên.
“Vừa rồi là mơ thôi, anh ở đây, Trình Trình, nhìn rõ xem, là anh đây.”
Lôi Vận Trình dùng tất cả sức lực mới có thể chuyển ánh mắt tập trung lên người trước mặt này. Cô thấy anh mặc một bộ quân trang màu xanh lam, cổ áo mở rộng, trên chiếc cằm cương nghị râu đã mọc lởm chởm, vòng xoáy cuồn cuộn màu đen trong ánh mắt khiến người khác hoảng sợ.
Ngón tay Phong Ấn vuốt ve làn da cô, một lúc lâu sau anh mới cất giọng nói khàn khàn: “Trình Trình, thấy rõ không? Anh là ai?”
Đôi môi tái nhợt của Lôi Vận Trình hơi giương lên, cô vẫn còn đang kinh ngạc theo dõi vẻ mặt anh, nước mắt lặng lẽ tuông trào. “Anh không phải là…”
“Gì?” Phong Ấn không hiểu lời cô.
Bàn tay vươn ra của Lôi Vận Trình dừng lại ở giữa không trung, vô lực buông xuống bên giường, lẩm bẩm: “Sao tôi vẫn còn nằm mơ nữa…”
Trong yết hầu của Phong Ấn xông lên một cảm giác căng ra đau đớn, không hiểu sao trái tim lại nặng trịch tới vậy, nắm lấy tay cô chạm vào mặt mình.
“Anh cam đoan, lúc này là thật.”