Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

chương 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đầu tháng tư, Minh Vũ nhận được thông báo đậu từ trường cũ của ông ngoại cậu ấy, sau đó trở về Thượng Hải. Khâu Hàng vẫn ở lại Bắc Kinh.

Cái tên này đã nửa năm không có phim quay.

Giữa lúc các bạn học nô nức ra trường, đầu quân vào các công ty, lấy vai diễn, thì Khâu công tử lại một lần nữa lâm vào cảnh treo niêu.

Lần này không phải do ba thứ lời đồn nhảm nhí "phim chuyên nằm kho", mà là hồi kết sau khi công khai chuyện tình cảm khiến vô vàn fan hâm mộ đi từ thất vọng đến suy sụp. Hai cha con họ Nhạc đều là dân đạo diễn, công ty của họ nổi trội ở mảng đầu tư điện ảnh, đáng ra người nhà thì chả sợ gì thiếu phim quay, thế nhưng lại đụng phải Khâu Hàng cái số nó cứ ngoắt ngoéo lạ kì: giờ cứ nhắc cậu ấy là các bên góp vốn né xa, không thì mặt mày cũng xanh lét.

Nhiều bộ của Nhạc Sơn Doanh đưa lên, chỉ cần kịch bản có để tên Khâu Hàng thì sẽ nghe các bên ấy rền rĩ: "Người hâm mộ của cậu ta giờ quay lại hắc kinh thế nào cô đâu phải không biết? Bà cô ơi quay được một bộ phim bao nhiêu là công sức, mình bớt lo được chút nào hay chút ấy được không?"

Có lần tôi trò chuyện với một phóng viên rất có tiếng trong mảng giải trí, bên kia nói: "Tình hình như vậy cũng khá là dễ hiểu thôi, diễn viên nói thẳng ra cũng là một ngành dịch vụ, cung cấp tài nghệ của bản thân. Nhưng cái gọi là "tài nghệ" thì cũng không hoàn toàn chỉ là khả năng diễn hay là ca hát, dù đương nhiên có một phần trong đó, một phần nữa sẽ là hình tượng của họ ở trước công chúng, hình tượng có này thoả mãn được tâm lý hoá thân của công chúng hay không? Thế nên làm nhân vật của công chúng thì cần nhận rõ được trách nhiệm đó, có diễn xuất là một chuyện, người trẻ có khả năng diễn xuất nhiều như thế, tại sao ban đầu đều muốn chọn cậu ấy? Còn chẳng phải vì cùng có diễn xuất như nhau, thì người ta sẽ muốn chọn người có giá hơn, nổi hơn, đẹp trai hơn. Nổi hơn đẹp trai hơn đương nhiên sẽ được chú ý hơn, nhưng dù fan hâm mộ có trăm ngàn lý do khác nhau để hâm mộ, nhưng đa phần quy về điểm chung đều là thoả mãn mơ mộng. Thần tượng yêu đương hay kết hôn là đã cắt hẳn cái nguồn mơ mộng này, nếu thần tượng không thể "cung cấp dịch vụ" đó nữa, người hâm mộ có thoát fan cũng là chuyện bình thường. Cũng sẽ có fan không cho qua được, khăng khăng là thần tượng đã xé đi thoả thuận giữa hai bên, trở thành "hắc", thần tượng cũng chẳng thể kêu ca. Mình cứ vui lên, hai bên đều nhìn câu chuyện thoải mái chút thì lại chẳng có gì, tuy là đa số mọi người đều làm không được."

Khâu Hàng tự nhỏ đến lớn là người nhìn mọi chuyện với thái độ thoải mái.

Dù số người hâm mộ không thể làm thế đông tới không đếm hết, lớp trước kéo lớp sau, xé tan nát, thì cái tên này vẫn bình lặng quay hết những bộ đã ký hợp đồng, xin lỗi các bên hợp tác là đã gây phiền hà cho họ, sau đó lại xem các kịch bản ưa thích rồi đi casting vai.

Thế mà, hai năm sau khi công khai, do vẫn không thể hạ mình chọn bừa những phim thiếu chất lượng, đến cả cơ hội được mời đi casting của Khâu Hàng cũng càng lúc càng ít.

Vai chính khó tìm, Khâu Hàng sẵn sàng nhận vai phụ, nhưng Nhạc Hoan Doanh không cho phép: "Danh tiếng là cái để cậu sống trong nghề, cậu tự đánh mất nó, về sau không cách gì tìm lại được, cậu còn trẻ, thể nào cũng có ngày bật lên lại, giờ nếu tự hạ giá bản thân thì sẽ chết dí luôn ở tuyến hai, cho nên thà thiếu chứ không được nhận bừa."

Khâu Hàng cũng nghe lời.

Chuyện khiến Nhạc Hoan Doanh thấy ruột nóng như lửa đốt hơn là, các hợp đồng quảng cáo ký cùng Khâu Hàng đều dần hết hạn, mà hầu như là hết luôn không ký tiếp. Nghệ sĩ vốn sống nhờ vào tiền quảng cáo đại diện, chứ thù lao của phim nghệ thuật thì chỉ mang tính tượng trưng.

Thế nhưng tạm thời cũng đành bó tay chả có cách nào.

Có một lần Nhạc Hoan Doanh nửa đùa nửa thật bảo Khâu Hàng: "Còn không bằng đừng đẹp trai thế, diễn xuất của cậu dư đủ ăn chén cơm nghệ thuật, thế mà giờ lại bị khuôn mặt hại."

Khâu Hàng cười vô tư: "Em không đẹp trai thì đạo diễn Nhạc làm sao lại chọn trúng em giữa bao nhiêu người."

"Cậu cũng khá thấu tỏ đấy." Nhạc Hoan Doanh nhướng mày, "Nhưng cậu có biết nếu thấu tỏ được hơn nữa thì hồi đầu nên làm thế nào không?"

Mặc kệ chuyện Khâu Hàng muốn lờ đi không nghe, Nhạc Hoan Doanh nói gằn từng chữ đáp án: "Sẽ không công khai yêu đương hiểu chưa?" Khâu Hàng ngửa tay: "Thế thì em chả có cửa mà yêu đương."

"Yêu đương quan trọng lắm hay sao?"

"Yêu đương không quan trọng, yêu ai mới quan trọng. Qua cái Right Time này thì em phải độc thân cả đời mất." Cậu ấy sớm đã quyết tâm đời này chỉ yêu một người duy nhất.

Nhạc Hoan Doanh đành kéo cờ trắng.

Thế là, các bạn học bận bịu đường các bạn, Khâu công tử thì rảnh rang quay lại trường. Cậu ấy lên nghe lại tất cả các tiết học trước đây quay phim phải vắng mặt, sau đó học thêm kha khá môn như kỹ thuật quay phim và thiết kế ánh sáng sân khấu, ngoài giờ còn tham dự lớp kiếm thuật và muay Thái, còn đổ rất nhiều công sức tham dự vở kịch tốt nghiệp của khối.

Minh Vũ cũng bù đầu vì bài vở tốt nghiệp. Hai người ở hai nơi suốt bốn năm, nhưng trong nửa năm cuối này mới thực sự thấm thía được cái gọi là "yêu xa". Mãi đến tháng sáu, Minh Vũ lấy được bằng, dọn hẳn đến Bắc Kinh.

Hai người thu xếp căn hộ mới xong, hôm tân gia, tôi mua tặng chiếc máy hút bụi mà Phương Minh Vũ nhắm nhe đã lâu. Thấy cậu ấy cười tít mắt mới dám thì thào bảo cậu ấy: "Tớ nghe ngóng hộ cậu rồi, bộ "Nhân gian hoan hỉ" nam chính đã chọn là Vu Đa, nhắm chừng nay mai là ký."

Minh Vũ thất vọng: "Nhạc Hoan Doanh chắc đã biết từ sớm nhưng lại không bảo với anh ấy, chắc sợ anh ấy xuống tinh thần. Anh ấy thích nguyên tác lắm, để tham gia casting còn đi học cả điêu khắc gỗ..."

Khâu Hàng đang đứng trong bếp phụ Quách Tĩnh một tay, vẫn nói cười như thường.

Tôi lại tuồn tin cho Minh Vũ: "Đám phóng viên văn nghệ giải trí bọn tớ tuần trước có được Nhạc Hoan Doanh mời đi ăn, bảo là muốn làm một phỏng vấn đặc biệt cho Khâu Hàng. Cậu ấy vẫn là nhân vật có ảnh hưởng tới công chúng, gần đây tham gia các hoạt động công ích, chung là muốn viết theo hướng diễn viên có thực lực."

"Nhưng phóng viên bên cậu bảo có làm cũng vậy, trước đây cậu ấy được hâm mộ bao nhiêu thì giờ bị ghét bỏ bấy nhiêu, không chia tay thì làm gì cũng như không." Minh Vũ thế mà còn biết rõ hơn tôi nhiều.

"Có chuyện này nữa á?" Tôi bất ngờ, xem ra Tăng Nguyên biết bọn tôi là bạn học nên ngại không nói quá nhiều.

"Nhạc Hoan Doanh nói chuyện với trợ lí của anh ấy bị tớ tình cờ nghe được, nhưng có khi là cố ý muốn tớ nghe ấy." Minh Vũ quấy cà phê trong ly cối.

"Nói thật thì tớ cũng từng suy nghĩ hay là chia tay sẽ tốt hơn. Có thể anh ấy cũng chẳng để bụng cái mác đại minh tinh, nhưng anh ấy thật sự đam mê điện ảnh."

"Cậu!" Đừng nha nhất định không được.

"Nhưng mà tớ nghĩ ấy, so với điện ảnh thì anh ấy vẫn yêu tớ hơn. Chưa chừng vì nghiệp diễn mà phải chia tay tớ anh ấy còn đau lòng hơn nhiều, thế nên thôi cứ sống qua ngày đi."

Tôi bật cười ngặt nghẽo.

Trước đây tôi chưa từng nghĩ Phương Minh Vũ sẽ nói một câu như thế.

Trong tình cảm, nhất là lúc còn thích Trang Viễn, Minh Vũ vẫn luôn cẩn thận từng tí, thiếu cảm giác an toàn, do dự không dám tiến tới, không biết tranh thủ cơ hội, thậm chí còn tránh né, đẩy cho người khác. Thế nhưng ở trước Khâu Hàng, Phương Minh Vũ tự do tự tại, vui vẻ thoải mái, đúng là bà chúa Phương thật sự.

Thế nhưng, sự tự tại này rốt cuộc là vì yêu hay vì không yêu, tôi vẫn lơ ngơ không rõ, nhìn không thấu, có lúc lại không dám nhìn thấu. Ít ra Minh Vũ rất để tâm đến Khâu Hàng, thế cũng được rồi.

"Đúng rồi, tớ còn một món quà tặng hai người." Tôi lục tìm ba lô của mình, "Tặng tớ là được, của anh ấy đều là của tớ." Minh Vũ cười tủm tỉm.

Tôi cười rộ lên, lấy từ balô ra một quyển sổ đóng bìa da: "Cậu chia cậu ấy xem là được." "Là gì thế?"

"Hồi hôm đám cưới Quan Siêu, tớ về nhà tìm được quyển nhật ký hồi cấp , lật ra xem thấy rất chi là hay ho nhé, đầy cái tớ ghi là chuyện của hai cậu. Thời đó đúng là mỗi ngày tớ đều bị chuyện tình ngốc xít bàn trên bàn dưới của hai cậu hành cho, thấp tha thấp thỏm. Giờ đọc lại thấy siêu tức cười, tớ mới đem photo lại, đem những đoạn có liên quan đến các cậu dán vào đây, có cả ảnh mà bọn mình chụp chung nữa."

Minh Vũ có vẻ hơi ngỡ ngàng, cầm lấy lật ra xem, mắt dần đỏ lên, nhưng lại không kềm được bật cười.

"Ngày //, Khâu Hàng giấu mất cục gôm của Minh Vũ, vốn định ghẹo để cậu ấy vui, kết quả Minh Vũ quáng quàng định sửa bài, giận tới bật khóc, mình đưa gôm cho cậu ấy cậu ấy cũng không nín, Khâu Hàng đưa trả cục gôm thì bị cậu ấy ném qua cửa sổ. Bà chúa Phương càng ngày càng ghê gớm, mình đau tim ghê."

"Ngày //, thi học kì cuối cùng cũng xong, hôm đi học trở lại Khâu Hàng mua cho Minh Vũ cả một hộp gôm để trên bàn cậu ấy, trẻ con ghê cơ, Minh Vũ cuối cùng cũng hết giận, cậu ấy phát cho mỗi người một cục, rất thơm, bôi cũng sạch nữa."

Phương Minh Vũ cười ầm lên: "Hahahahahaha thế mà tớ không biết là cậu còn chê tớ trẻ con cơ chứ." "Hai người các cậu yêu nhau kiểu siêu trẻ con còn gì."

Bọn tôi đang nói thì chuông cửa vang lên, tôi tưởng là Niệm Từ tăng ca cuối tuần giờ mới tới, bình bình bình chạy ra mở cửa, không ngờ người tới lại là Nhạc Hoan Doanh, nhân vật chúng tôi buôn nãy giờ.

Chị ấy thấy tôi bèn hỏi một câu: "Họp mặt nhau à?"

"Đúng rồi."

Bà hoàng Nhạc sút đôi giày cao gót, kiêu kì đi quanh nhà một vòng giống như đương ở giữa đám rước hẳn hoi, nhả lời châu ngọc: "Trông cũng ấm cúng đấy." Phương Minh Vũ trợn muốn trắng cả mắt.

Khâu Hàng từ phòng bếp đi ra, cười hì hì hỏi: "Sao chị tới thế?"

Nhạc Hoan Doanh ngồi xuống cạnh bàn nước, "Bộ "Nhân gian hoan hỉ" hợp đồng bị giãn rồi, nam chính vẫn còn có thể thử. Vu Đa gần đây có lẽ cũng đang có bạn gái, sẽ bị truyền thông bóc sớm thôi, như vậy ganh đua giữa em và cậu ta sẽ thành xêm xêm."

"... Thì ra ganh đua nhau ở chỗ đó à?" Khâu Hàng lẩm bẩm một câu.

"Cậu nói gì thế?"

"Không có, em nói vậy chị xem em nên nỗ lực làm sao?"

"Cậu có nỗ lực cũng thế. Trước nhất phải cố gắng lấy lại độ hiện diện cho cậu. Ngày mai chị có hẹn phỏng vấn, chính là bên tạp chí của Hoàng Doanh Tử, hôm nay chúng ta coi qua đề cương trước..."

Khâu Hàng ái ngại: "Trễ chút không được ạ?"

"Chiều chị còn lễ công chiếu phim phải tham gia, không có thời gian." "Vậy, mình vào phòng sách?"

Nhạc Hoan Doanh không đáp, ánh mắt dừng trên quyển sổ tay đang để mở trên bàn nước. Minh Vũ muốn lấy lại nhưng đã muộn.

"Đây là cái gì?" Bà hoàng Nhạc ngước nhìn tôi, "Hoàng Doanh Tử viết à?"

Tôi: "Đúng..."

Bà hoàng Nhạc rút tay về, tự ý cầm lên đọc mấy câu.

Mặt Phương Minh Vũ tái mét, đương sắp bùng nổ, may là Nhạc Hoan Doanh kịp thời đóng sổ lại, đứng dậy, "Hoàng Doanh Tử, em cũng sang phòng sách luôn, chị sẽ bảo Tăng Nguyên cho em đảm nhiệm lần phỏng vấn này."

"A?"

Chung quanh mọi người đều đần mặt ra nhìn chị ấy.

"Phòng sách ở đâu? Còn thần người ra làm gì đi mau?" Bà hoàng Nhạc vừa đi vừa dặn, "Bên cạnh có phóng viên là người quen đỡ việc thật đấy. Nhanh, bắt tay vào việc, chiều chị còn bận."

======

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio