"Tôi không còn là Khâu "quốc tế" nữa rồi!"
Tháng , giữa con phố chen chúc người ở Rio De Janeiro, ngôi sao "đã từng" tầm cỡ quốc tế, nghệ sĩ nhân dân cầm đủ các giải thưởng phim ảnh trong ngoài nước là Khâu Hàng đứng giữa một đám đông fan hâm mộ Arghentina, bật ra câu oán than não nề.
"Vừa nãy hai người bọn anh đi mua nước uống, đụng phải mấy người Tây tới xem giải, họ vừa thấy bọn anh bèn bảo muốn xin chữ kí, anh đã tủ sẵn mấy câu từ chối, xin lỗi, tôi không mang viết, cám ơn các bạn đã yêu thích phim của tôi. Kết quả người người ta là hỏi Tưởng Dực! Có bạn còn đeo theo bên người goods của Lôi Chấn Tử, nè nhỏ, cậu đến là để xem World Cup đấy nhé! Cậu còn quá đáng hơn cả đội Đức cho nước chủ nhà ăn quả : nữa biết không hả! Cậu có hỏi chính phủ Brazil cho phép chưa đấy? Cậu làm ơn tôn trọng môn thể thao thế giới này tí được không! Cậu bay từ tuốt trời Tây sang tới Nam Mỹ để xin chữ kí của một tên người Châu Á à? Các cậu vì một bộ phim điện ảnh mì ăn liền mặc kệ tinh thần thể thao thế đấy à?"
"Liên quan gì đến tinh thần thể thao ở đây?"
"Thì tại tôi là người đàn ông biết vẽ nhất thế giới." Tưởng Dực nhún vai, lặp lại title hồi đầu được Hoàng Doanh Tử gắn cho lúc viết bài lăng xê tuyên truyền "Lôi Chấn Tử". Tuy là bài lăng xê nọ làm Tưởng Dực mắc ói suốt ba ngày ba đêm, nhưng mà qua một năm hơn cái người này đã chuyển qua thái độ cùi không sợ lở, lâu lâu lại lôi cái title này ra tự hắc một phen, còn khá là nhiệt tình (?).
"Tại nhóm đấy toàn là con nít cấp hai." Khâu Hàng bổ sung.
Tưởng Dực cười phớt lờ: "Tôi được lòng lứa các bạn trẻ mà."
Hai ông tướng đấu võ mồm từ Bắc Kinh sang tận Nam Mỹ. Phương Minh Vũ kì thị-ing: "Tưởng không dắt con theo thì yên tĩnh được tí, kết quả là hai bọn hắn còn trái tính hơn cả con nít."
Hoàng Doanh Tử ngồi rep weixin muốn hết cả thanh xuân, gõ không kịp phải nhắn tin nhắn thoại mắng đàn em phóng viên: "Không phải chị đã nói là bài phỏng vấn Phó Lâm phải gọt giữa lại à? Hôm phỏng vấn lần ba rõ ràng ông ấy không tập trung, mà em cho nhiều cảnh nền thế là gì? Phút thứ bảy cắt hết đi cũng được, tiết tấu bị loãng mất rồi!"
Nền tảng truyền thông tổng hợp bên Triệu Khách vừa mở trừ phần trang tin còn tích hợp thêm cả chương trình ghi hình, ông ấy kiếm được vài nhà tài trợ hào phóng, sẵn sàng vung tiền ra làm loạt series phỏng vấn văn hoá có chiều sâu, lúc mới đăng lên còn bị trào phúng là "Ra vẻ hoài cổ", thế nhưng hai ba tập đăng lên đều hot ở cái tầm mấy năm may ra mới có một, bà con quan tâm thảo luận rần rần khắp trong nhà ngoài ngõ, không đâu là không nghe, tiền đầu tư cùng tài trợ rót thêm vào cũng lên tới con số khó thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ban đầu cũng chẳng ai nghĩ sẽ ăn đậm thế, đoàn đội trở tay không kịp, nhân sự thiếu hụt trầm trọng, mỗi một tập đưa lên đều là đắp chỗ này vá chỗ kia tới tận phút chót. Hoàng Doanh Tử ôm theo núi việc từ Bắc Kinh bay tới Rio De Janeiro, xem tình hình chưa chừng còn phải vác vào tận khán đài chung kết.
Khâu Hàng ngả người vào chiếc ghế ngoài trời của quán cafe, "Cậu ấy bận tối cả mắt thế này mà vẫn cất công đi xem chung kết, tình yêu to bự luôn ấy chứ."
"Hồi Đức thua trận, cô ấy khóc một trận dữ dội, cãi nhau giận nhau với tôi cũng chưa thấy khóc ghê thế bao giờ." Tưởng Dực nhắc tới chuyện này lại hơi chua chua, "Hôm nay đi xem trực tiếp lỡ mà không thắng, tôi thấy có khi đến xông vào liều mạng với khán giả Arghentina người ta mất."
Hoàng Doanh Tử đặt đánh rầm điện thoại lên mặt bàn: "Đức thắng chắc!"
"A ha?"
"Tối nay Đức thắng chắc!" "Được được! Đức thắng chắc."
=======