“Em sợ tôi ư?”
“Bởi vì tôi là con trai của sao?”
Tiêu Ngôn cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người mình ra rồi ném nó xuống dưới đất.
“Trả lại em, Trì Kiều, tôi không cần em bố thí.”
Lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Ngôn là lúc tôi đang trên đường đến trường nhập học.
Trong một con ngõ vắng người cách trường không xa.
Lúc đi ngang qua, nghe thấy có tiếng cãi nhau tôi đã dừng chân lại.
Bốn năm nam sinh mặc đồng phục đè một nam sinh khác xuống dưới đất.
Bọn họ bắt đầu anh, có người dùng chân đá anh, có người ném cơm xuống dưới đất lấy chân day nát sau đó tàn nhẫn nhét chúng vào trong miệng anh.
() Takikomi gohan: món cơm chiên Nhật Bản.
Những lời mắng nhiếc tục tĩu được bọn họ thốt ra, nghe xong tôi nhíu mày lại.
Đang lúc tôi định báo cảnh sát thì không biết ai đã nói.
“Đáng đời bà già nhà mày sớm.”
Dường như câu nói này đã chạm vào vảy ngược của anh.
Đột nhiên anh lăn mấy vòng trên mặt đất thoát khỏi khống chế của mấy người kia.
Sau đó anh nhanh chóng đứng dậy, tung nắm về phía một người đang đứng trong đó, trong chớp mắt mũi của đối phương bắn ra tung tóe.
Nhưng anh vẫn không dừng tay lại, tiếp đó túm tóc người đó lại rồi ấn mạnh đầu của anh ta xuống cái chum nuôi cá để ngay bên cạnh.
Anh cứ thô bạo nhấc lên rồi ấn xuống hết lần này tới lần khác như thế…
Mấy người còn lại đứng đực người ra đó nhìn, bọn họ đưa mắt nhìn nhau cũng không biết làm sao.
Mãi một lúc sau anh mới buông tay ra, đạp người kia xuống dưới đất.
Sau đó nói.
“Tao có thể nhịn để mặc chúng mày sỉ nhục, bắt nạt nhưng tao không cho phép chúng mày hỗn với mẹ tao.”
“Nếu như còn để tao nghe thấy chúng mày nói nửa lời liên quan đến mẹ tao nữa, lần tới sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu.”
Nói xong anh bước lên phía trước vỗ vào mặt từng người một.
Đám người này đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo hống hách như ban nãy nữa, trên gương mặt họ ngoài bất ngờ ra thì chỉ còn sót lại sự sợ hãi.
Dường như trước lúc này bọn họ đều cho rằng kẻ bị mình bắt nạt chỉ là một con cừu ngoan ngoãn, thích làm gì cũng được.
Nhưng lại không ngờ anh lại là một con sói hoang.
Sau cùng, bọn họ bỏ chạy tán loạn dưới cái nhìn đầy hung ác của anh.
Trong con ngõ tĩnh lặng kẻ dũng mãnh cô độc giành được thắng lợi ôm lấy bụng, cơ thể nghiêng ngả tựa vào tường.
Anh lau đi vết dính trên khóe miệng rồi ngẩng đầu lên nhìn trời cao.
Cái nắng mùa hè chói chang, gay gắt.
Chàng thiếu niên được đắm mình dưới ánh nắng vàng rực rỡ, anh giơ tay về phía mặt trời.
Tựa như vạn vật trong thế gian đều khao khát sinh trưởng, tràn đầy sức mạnh vậy.
Trong nháy mắt khiến người ta nhìn đến ngây người.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía tôi, sau đó anh xoay người rồi biến mất trong tầm mắt.
Tôi đã nghĩ đây chỉ là cảnh tượng “ngoài ý muốn” trên đường đến trường.
Nhưng không ngờ rất nhanh sau đó chúng tôi lại gặp lại nhau.
Lúc làm thủ tục trong văn phòng trường tôi lại gặp anh.
Anh bị thầy giáo vụ gọi tới văn phòng rồi bị thầy mắng té tát ngay trước mặt mọi người.
Nội dung của cuộc nói chuyện không nằm ngoài việc anh nhau, nhưng rõ ràng kẻ ra tay trước không phải là anh.
Anh cũng không giải thích mà chỉ im lặng đứng ở đó nghe.
Anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chủ nhiệm lớp khẽ nói với tôi tên của chàng trai đó là Tiêu Ngôn.
Giống như tôi, là học sinh học lại.
Hơn nữa anh còn là bạn cùng bàn của tôi.
Nói tới đây chủ nhiệm lại thở dài thườn thượt.
Chủ nhiệm “có lòng” nhắc nhở tôi sau này đừng nên qua lại với những học sinh như thế.
Nhưng chủ nhiệm lại không nói lý do, mà chỉ nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Người giống như tôi chăm chỉ học hành thì vẫn có thể thi lên đại học được.
Dù cho thế nào cũng không thể bị ảnh hưởng bởi những thứ tiêu cực được.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã nghe được chuyện của Tiêu Ngôn qua lời kể của bạn bè.
Nhân lúc Tiêu Ngôn không có ở đây bọn họ nói với tôi.
Tiêu Ngôn khác với chúng tôi, bảo tôi nhất định không được để ý đến anh bởi vì bố anh là .
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ biết đào hang.
Con trai của một kẻ sao có thể tốt đẹp được chứ.
Tôi nghe xong mà sững người rất lâu.
Có gì khác nhau đâu?
Bởi vì anh là con trai của kẻ ư?
Hừ.
Tôi còn là em gái của kẻ người đây.
Rất ít khi Tiêu Ngôn đến trường học, dường như giáo viên đều đã quá quen với chuyện này thế nên họ cũng chưa từng hỏi đến tung tích của anh.
Ngày đó gặp anh trong văn phòng, sau đó anh như biến mất khỏi thế gian vậy.
Lần gặp lại Tiêu Ngôn đã là hơn một tháng sau.
Lúc đi vào lớp, tôi bất ngờ phát hiện ra anh đang ngồi ở chỗ của mình.
Bạn bè trong lớp nhìn thấy anh như nhìn thấy ôn vậy, tránh còn không kịp.
Tiết học buổi sáng, ngoài việc đổi tay ngủ tiếp ra, anh cũng không ngẩng đầu lên.
Cho đến giờ ăn trưa anh mới đứng dậy đi đến căng tin.
Bởi vì không thích đám đông nên tôi đã trốn vào trong góc.
Từ khi bạn bè phát hiện ra tôi không thích nói chuyện, “cơn sốt” học sinh chuyển trường qua đi, cảm giác mới mẻ cũng dần biến mất.
Bọn họ gán cho tôi cái mác xã hội nhưng tôi cũng không quan tâm.
Những lời xì xào bàn tán từ xung quanh văng vẳng bên tai tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Tiêu Ngôn đang bưng khay thức ăn, anh đi đến đâu ánh mắt của những người xung quanh đi theo đến đó.
Trong ánh mắt đó, có xem thường, cũng có cả miệt thị.
Tôi rất quen với ánh mắt ấy.
Không ai bằng lòng ngồi chung bàn với anh.
Dù cho anh định ngồi vào chỗ nào thì cũng sẽ có người lập tức nhào tới chiếm mất.
Hình như anh không quan tâm lắm đến “mũi nhọn” mọi người dành cho mình.
Cuối cùng anh nhìn vào chỗ trống đối diện tôi.
Tôi nhìn dáng người cao dong dỏng đang bước tới của anh, bạn học ngồi ở gần đó giơ tay ra hiệu cho tôi bảo tôi qua đó.
Tôi nhìn xung quanh phát hiện ra trong những ánh mắt ấy không chỉ có học sinh mà còn có cả giáo viên nữa.
Ngay cả chủ nhiệm cũng nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt tha thiết, ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi.
Nhưng tôi đã chọn cách làm lơ nó đi.
(Bản dịch thuộc về Cố Bắc Như Sơ, nếu bạn đọc được bản dịch này ở bất cứ đâu không phải blog thì đều là ăn cắp:))))
Trường học đúng là một nơi rất kỳ lạ, không phải sao?
Rõ ràng đây là một vùng đất thiêng liêng giáo dục con người.
Vừa giáo dục chúng tôi phải học tập các vĩ nhân trên trang sách, phải ôm trí lớn.
Lại vừa giống như những người khác nhìn người ta bằng đôi mắt thành kiến.
Coi những người khác đám đông thành một loại người, rồi đối xử với họ bằng một cách khác.
Từ sau ngày hôm đó tôi phớt lờ ám hiệu của mọi người, lựa chọn ăn cơm cùng bàn với Tiêu Ngôn.bg-ssp-{height:px}
Ánh mắt bạn bè, giáo viên nhìn tôi đều có chút thay đổi.
Cũng may thành tích của tôi cũng được coi là ổn, giáo viên vẫn bằng lòng quan tâm đến tôi.
Hôm đó sau tiết tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm đã giữ tôi lại nói chuyện.
Đợi đến khi tôi bước chân ra khỏi cổng trường thì cũng đã mười giờ rồi.
Nhớ tới đồ dùng hàng ngày còn thiếu ở trong nhà, thế là tôi đi vào cửa hàng tiện lợi.
Đến khi thanh toán, nhìn thấy nhân viên trực ban, tôi vô thức đọc tên anh.
“Tiêu Ngôn?”
Đối phương nghe thấy thì nhìn tôi chăm chú.
“Là cậu à.”
Anh vẫn mặt không cảm xúc tính tiền tiếp.
Tôi hơi bất ngờ: “Cậu không hay tới trường, sao lại nhớ được tôi.”
“Nhớ chứ, bởi vì cậu chính là người duy nhất trong trường bằng lòng ăn cùng bàn với tôi.”
Hóa ra là vì lý do này, tôi nghĩ.
Với anh mà nói, đúng là một ký ức đáng nhớ.
“Này bạn, lần sau cậu đừng làm như thế nữa, không có lợi cho cậu đâu.”
Anh nói.
Nhưng tôi không tiếp lời.
Tiêu Ngôn nói thẳng: “Cậu tới trường cũng được hơn một tháng rồi, chắc là cậu đã biết chuyện của tôi rồi nhỉ.”
Tôi im lặng, sao có thể không biết được chứ.
Chuyện này giống như đề tài tám chuyện sau giờ học, được mọi người bàn tán sôi nổi nói mãi cũng không chán.
Tiêu Ngôn thấy thế thì không nói gì nữa.
Nhưng cứ hễ nghĩ tới ánh mắt khi mọi người nhìn anh, ánh mắt quen thuộc đến thế tôi lại bất giác nói.
“Thật ra chúng ta giống nhau.”
“Giống nhau gì cơ.”
Tiêu Ngôn nhìn tôi bằng ánh mắt không hiểu.
Tôi lắc đầu, im lặng.
Trả tiền xong, tôi xoay người rời đi.
Ra đến cửa quán, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, rồi tự mình lẩm bẩm.
“Chúng ta đều giống nhau, đều sống trong thế giới đầy rẫy nước bọt của kẻ khác.”
Kể từ ngày hôm đó sau tiết tự học buổi tối tôi thường xuyên đi ngang qua cửa hàng tiện lợi đó rồi nghiêng đầu nhìn thử.
Tiêu Ngôn luôn trong trạng thái nghiêm túc làm việc.
Cho đến khi đột nhiên tôi không thấy bóng dáng anh trong cửa hàng tiện lợi suốt nhiều ngày.
Tôi mới bóng gió hỏi thử nhân viên mới tới thì biết được.
Sau khi ông chủ biết chuyện Tiêu Ngôn có một người bố là thì đã sa thải anh.
Trong lòng mang đầy tâm sự, tôi rời khỏi cửa hàng tiện lợi rồi nghĩ thầm.
Có phải trong mắt của người khác, người nhà của kẻ hít thở thôi cũng là sai sao.
Định sẵn chúng tôi sẽ không tài nào có được đãi ngộ bình đẳng.
Tôi đi đến bờ sông hóng gió rồi đi dọc theo con đường ven sông tiến về phía trước.
Gió buổi tối thổi tới từng cơn, trong cái khô nóng còn mang theo cả mùi hương thoải mái của mùa hè nữa.
Tôi bị thu hút bởi một bóng người.
Người đó ngồi trên thảm cỏ bên bờ dốc, anh nhanh chóng ăn hết chiếc bánh mỳ trong tay, ngay cả một chai nước suối cũng không có.
Có thể là do ăn quá nhanh nên bị nghẹn, anh vỗ mạnh lên ngực mình.
Một lúc lâu sau mới bình ổn lại được.
Tôi nhận ra, đó là Tiêu Ngôn.
Bởi vì dáng vẻ giơ tay chạm vào những tia nắng của chàng thiếu niên khiến người ta không tài nào quên được.
Không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi tới đó, ngồi cách anh một đoạn.
Anh bất ngờ nhìn tôi sau đó chau mày.
“Con người cậu kỳ lạ thật đấy, người ta tránh tôi còn không kịp, cậu thì ngược lại luôn muốn tới gần.”
Tôi nghe ra sự chán ghét trong câu nói ấy, tôi nở một nụ cười khổ đáp lại anh.
“Tôi cảm thấy cậu rất giỏi, có thể âm thầm chịu đựng, còn không muốn so đo tính toán nữa.”
Rõ ràng anh được người khác nhưng lại chọn cách chịu đựng không trả.
Nếu như không phải người khác sỉ nhục mẹ anh thì anh đã định cứ chịu đựng như thế rồi.
Rõ ràng cảm nhận được sự chỉ trích từ bốn phía nhưng vẫn làm như không thấy.
Anh thản nhiên ngồi trong căng tin bình tĩnh ăn hết phần cơm của mình.
Nhất định anh rất rộng lượng, suy nghĩ cũng rất trưởng thành.
Nhưng đáng tiếc người khác lại không nhìn thấy.
Tiêu Ngôn cười khẩy, sau đó anh đứng dậy.
“Cậu đang cười nhạo tôi đấy à? Cậu rảnh rỗi thật đấy.”
Tiêu Ngôn xoay người định đi, tôi nhìn mặt sông lấp lánh rồi đột nhiên lên tiếng.
“Tôi không cười nhạo cậu, tôi thật sự cảm thấy cậu rất giỏi.”
“Không giống như tôi, bị người ta chỉ trỏ mắng chửi là em gái của kẻ người, tôi cũng chi biết ngậm ngùi, khó chịu.”
Nghe thấy thế Tiêu Ngôn dừng bước.
Anh ngạc nhiên ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
Tôi mỉm cười với anh, nụ cười mang theo sự chua xót.
Tôi và Tiêu Ngôn ngồi nói chuyện với nhau bên bờ sông một lúc.
Có lẽ là vì đồng bệnh tương liên, lúc trò chuyện anh không có thái độ thù như trước nữa.
Tôi nói cho anh biết tôi chuyển trường là vì muốn trốn tránh những lời nhiếc mắng kia.
Tới một thành phố mới không ai biết tôi là ai.
Không ai biết đến quá khứ của tôi.
Còn Tiêu Ngôn chỉ nói hai câu đơn giản về chuyện của bố anh.
Tội chính là tội khiến người ta khinh thường nhất.
Anh nói.
Là con trai của kẻ , có lẽ cả đời này anh sẽ không có được một cuộc sống tốt.
Thế nên anh muốn cố gắng kiếm tiền học lên đại học, rời khỏi chốn này.
Lúc Tiêu Ngôn nói câu này giọng điệu của anh rất bình tĩnh, dường như đó là quyết định rất lâu trước đó vậy.
Tôi từng nghe bạn học nhắc đến thành tích của anh, rất đỉnh.
Trước khi chuyện của bố anh xảy ra, trường học coi anh như một nhân tài để bồi dưỡng.
Thế nhưng sau chuyện đó, ánh mắt người ta nhìn anh cũng thay đổi.
Còn Tiêu Ngôn, anh thường xuyên bỏ học, lâu dần nhà trường cũng từ bỏ.
Tôi thở dài, quả nhiên thế giới của học sinh giỏi thật khác biệt.
Chúng tôi không thể không nghĩ đến việc làm sao để có được thành tích tốt để lên đại học, có tiền học hay không là chuyện phiền não của sau này.
Còn học sinh giỏi, anh lại muốn đi làm kiếm tiền đóng học phí.
Thảo nào tôi thấy anh suốt ngày vùi mình làm việc ở cửa hàng tiện lợi, cũng không đi học.
“Tiêu Ngôn.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn mặt trăng vừa to vừa tròn đêm nay rồi cất tiếng nói:
“Cậu nhất định phải kiếm đủ tiền lên đại học sau đó rời khỏi nơi này.”
Rời khỏi ngục tù giam cầm anh, bay đến phương trời rộng lớn kia.
“Cậu cũng thế, cậu cũng phải thi lên đại học, như thế cậu mới có được một tương lai tốt đẹp hơn.”
Chúng tôi nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.