Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Miễn vẫn không dám nói với Sầm Khuyết mình đã dùng cách này để giải quyết vấn đề phòng, cũng không dám nói với anh chuyện bốn người mà chỉ có hai căn phòng.

“Tôi không kén chọn.”

Một ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Diệp Miễn gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất:

Sầm Khuyết muốn nhường bọn họ, kết quả Diệp Miễn ngồi cạnh đã kéo anh đi.

Cho tới khi tới phòng khách Diệp Miễn mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất – hắn và Sầm Khuyết phải ở chung một phòng.

“Hai phòng ấy kiểu gì? Có ảnh không?”

Sầm Khuyết cau mày, nhỏ giọng nói:

Phó Duy Nhất đang nằm trong lòng Đào Cẩn ăn táo, nghe thấy hắn hỏi vậy thì bật cười.

Quản lý dẫn bọn họ qua đó, đến trước phòng còn nói:

– Để anh cầm hộ em.

– Uầy, cá hồi ở đây có vẻ khá ổn đấy! – Phó Duy Nhất nhìn trúng cá hồi, chẳng kiêng nể gì lấy một đĩa trước.

“Ông cười cái gì?” Diệp Miễn cau mày, “Tôi không đùa với ông đâu, tôi phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Tất nhiên Diệp Miễn hiểu ý của anh ta, nhưng đối mặt với Sầm Khuyết, hắn vẫn luôn cẩn thận theo thói quen, nâng niu anh như một món đồ thủy tinh, sợ nó bị vỡ.

“Ai đùa với ông?” Phó Duy Nhất nói, “Tôi cũng không biết phòng thế nào, đàn anh phải nợ ân tình của người ta mới đặt được đấy, phòng ra sao thì ở tạm vậy, ông đừng có kén chọn.”

Sầm Khuyết lắc đầu, vươn tay xoa xoa mũi.

Diệp Miễn không còn lạ lẫm gì với việc ra ngoài chơi với bạn bè vào kỳ nghỉ. Lúc trước đi cùng bạn, sau này đi cùng đồng nghiệp, ít nhiều cũng từng được trải nghiệm.

“Tôi không kén chọn.”

Diệp Miễn đói rồi, vừa đi vừa xoa bụng, liếc ánh mắt ghét bỏ về phía Phó Duy Nhất đang kéo Sầm Khuyết đi lải nhải cái gì đó.

Phó Duy Nhất hiểu, nhưng anh ta giả vờ như không biết gì hết.

Diệp Miễn mỉm cười, nói với Sầm Khuyết:

“Vậy ông có ý gì?”

– Cậu ấy nói với tôi, gần đây có đồng nghiệp đang… theo đuổi anh.

Chuyện khiến tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ là Sầm Khuyết còn thoải mái hơn Diệp Miễn nhiều.

Diệp Miễn chần chừ, cuối cùng nói một câu: “Tôi sợ Sầm Khuyết không quen.”

– Anh lại ghen rồi à?

“Vậy ông có ý gì?”

“Không quen?” Phó Duy Nhất cười nói, “Tôi thấy anh ấy rất chờ mong, tối qua còn hỏi tôi ra ngoài chơi phải chú ý những điều gì?”

Sầm Khuyết lắc đầu.

Diệp Miễn chỉ nói với Sầm Khuyết chuyện Phó Duy Nhất và Đào Cẩn cũng sẽ du lịch sơn trang cùng bọn họ, Sầm Khuyết vui lắm.

– Sau này hai chúng ta nên giữa khoảng cách khi nói chuyện thì hơn, ông nhìn xem ai đó mặt xanh lét kìa, người gặp xui xẻo chỉ có ông thôi.

– Tối nay anh… – Diệp Miễn vừa mới định nói hay là tối mình ngủ sofa, kết quả đã thấy Sầm Khuyết đặt chiếc áo phông anh hay mặc đi ngủ lên tay vịn sofa.

Nghe Phó Duy Nhất nói Sầm Khuyết rất mong chờ chuyến du lịch này, tâm trạng Diệp Miễn cũng vui lây, nhưng chuyện này không thể giảm bớt lo lắng trong hắn.

Một ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Diệp Miễn gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất:

Sơn trang ở ngoại ô thành phố, bọn họ lái xe qua đó là được.

“Tôi không biết phải nói gì với ông nữa.” Phó Duy Nhất trở mình, nằm lên người Đào Cẩn. Anh ta cắn một miếng táo, dùng miệng đút cho Đào Cẩn ăn, “Ông đấy à, cẩn thận như thế cho ai xem? Có đôi khi dứt khoát sảng khoái còn tốt hơn lề mà lề mề.”

Nghe Phó Duy Nhất nói Sầm Khuyết rất mong chờ chuyến du lịch này, tâm trạng Diệp Miễn cũng vui lây, nhưng chuyện này không thể giảm bớt lo lắng trong hắn.

Hết chương

Tất nhiên Diệp Miễn hiểu ý của anh ta, nhưng đối mặt với Sầm Khuyết, hắn vẫn luôn cẩn thận theo thói quen, nâng niu anh như một món đồ thủy tinh, sợ nó bị vỡ.

Diệp Miễn chỉ mong sao có thể kiếm được cái gì nhét vào lỗ tai, thực sự không chịu được nữa, hắn vươn tay lên, đấm vào tường mấy cái.

“Nếu như hai giường thì mỗi người một giường.” Phó Duy Nhất cười híp mắt khẽ nắm cằm Đào Cẩn, nói với đầu bên kia điện thoại, “Nếu như phòng một giường lớn thì ông tự liệu.”

“Ông cười cái gì?” Diệp Miễn cau mày, “Tôi không đùa với ông đâu, tôi phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Phó Duy Nhất cúp máy, quăng điện thoại sang một bên, rên một tiếng rúc vào lòng Đào Cẩn.

Song, anh không nói gì nhiều, chỉ lúng túng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem rốt cuộc là Phó Duy Nhất hay Diệp Miễn đang lừa mình.

– Tôi muốn tắm trước.

– Anh đừng trêu em… đợi lát anh em về…

Dứt lời, hắn cười cười, bước vào phòng đóng cửa lại.

Câu nói này của anh khiến Diệp Miễn cười tới mức ngã gục trên sofa bên cạnh.

– Chẳng phải còn chưa về hay sao? – Đào Cẩn ôm người đùa giỡn trên sofa – Tại sao có chuyện gì Diệp Miễn cũng gọi điện cho em vậy? Cậu ta không còn người bạn nào khác nữa hả?

Anh cảm thấy cả người mình đều là bụi, là bùn đất, cho dù biết rõ bây giờ mỗi ngày anh đều mặc quần áo sạch sẽ, đi trên con đường sạch sẽ và môi trường làm việc cũng vô cùng sạch sẽ, vậy mà anh vẫn chẳng thể vượt qua được cửa tâm lý này.

Diệp Miễn hỏi anh:

– Sếp Đào, thực sự ngại quá, chỉ còn hai phòng giường lớn thôi. Kỳ nghỉ Quốc Khánh thế nào anh cũng biết rồi đấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Phó Duy Nhất cười, ghé lại hôn lên cằm anh ta:

– Anh ghen à?

Phó Duy Nhất cúp máy, quăng điện thoại sang một bên, rên một tiếng rúc vào lòng Đào Cẩn.

Hắn để túi du lịch vào cốp sau, xoay người ngồi vào ghế lái.

Đào Cẩn không nói gì, đột ngột bật dậy, kéo người vào trong phòng ngủ.

Nơi bọn họ vào ở điều kiện không tệ, tuy nói là gian phòng nhưng kỳ thực không khác gì căn hộ nhỏ, mở cửa là phòng khách, sau đó mới tới phòng ngủ.

Diệp Miễn sắp không chịu nổi nữa rồi. Hắn không giỏi nói dối người khác, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.

Diệp Miễn ngó lơ anh ta, mấy người theo vị quản lý kia đi ra khỏi bãi đỗ xe, vừa đi vừa nghe giới thiệu về sơn trang này.

Diệp Miễn không còn lạ lẫm gì với việc ra ngoài chơi với bạn bè vào kỳ nghỉ. Lúc trước đi cùng bạn, sau này đi cùng đồng nghiệp, ít nhiều cũng từng được trải nghiệm.

Chỉ có lần này lại khiến hắn mất ngủ cả đêm.

Tất nhiên Sầm Khuyết không tin.

Sầm Khuyết mỉm cười không nói gì.

Sầm Khuyết sững người, sống lưng phát lạnh.

Sơn trang ở ngoại ô thành phố, bọn họ lái xe qua đó là được.

Chỉ có lần này lại khiến hắn mất ngủ cả đêm.

Nhưng ngày mùng Đào Cẩn và Phó Duy Nhất sẽ về, cho nên phải lái hai xe đi.

Diệp Miễn xách túi du lịch đứng dưới tầng, trố mắt nhìn hai chiếc xe xịn đi tới. Hai chiếc xe đều là của Đào Cẩn, một chiếc mang tới đây để dành riêng cho Diệp Miễn và Sầm Khuyết.

Hai chiếc xe dừng trước cổng khu nhà. Phó Duy Nhất ra khỏi ghế lái của xe phía sau, búng tay với Diệp Miễn:

“Ai đùa với ông?” Phó Duy Nhất nói, “Tôi cũng không biết phòng thế nào, đàn anh phải nợ ân tình của người ta mới đặt được đấy, phòng ra sao thì ở tạm vậy, ông đừng có kén chọn.”

Câu này vừa giống như đang hỏi Diệp Miễn, lại giống như hỏi chính bản thân mình.

– Anh trai tôi đang ở trên xe đấy, ông sang lái đi.

– Chúng ta tìm chỗ ngồi trước rồi lần lượt đi lấy thức ăn sau nhé. – Đào Cẩn nói.

– Chẳng phải còn chưa về hay sao? – Đào Cẩn ôm người đùa giỡn trên sofa – Tại sao có chuyện gì Diệp Miễn cũng gọi điện cho em vậy? Cậu ta không còn người bạn nào khác nữa hả?

Sầm Khuyết do dự, im lặng mấy giây sau đó nói:

Phó Duy Nhất lên chiếc xe phía trước. Diệp Miễn chào hỏi Đào Cẩn xong thì đi về phía chiếc xe đằng sau.

– Ngưỡng mộ à?

Hắn để túi du lịch vào cốp sau, xoay người ngồi vào ghế lái.

– Trả thì cũng do Đào Cẩn trả, chúng ta chỉ cần ăn chơi, nghỉ ngơi là được. – Diệp Miễn nói – Em đừng lo này lo kia, lo cho anh có được không?

“Tôi không biết phải nói gì với ông nữa.” Phó Duy Nhất trở mình, nằm lên người Đào Cẩn. Anh ta cắn một miếng táo, dùng miệng đút cho Đào Cẩn ăn, “Ông đấy à, cẩn thận như thế cho ai xem? Có đôi khi dứt khoát sảng khoái còn tốt hơn lề mà lề mề.”

Sầm Khuyết ngồi ngay ngắn trên ghế phụ. Nhìn thấy hắn thì mỉm cười với vẻ mất tự nhiên.

– Em làm sao thế? – Diệp Miễn cảm thấy anh có gì đó hơi lạ, cười hỏi – Sao nhìn thấy anh mà cứ như nhìn thấy quỷ vậy?

– Duy Nhất nói với tôi một chuyện.

Sầm Khuyết lắc đầu, vươn tay xoa xoa mũi.

“Nếu như hai giường thì mỗi người một giường.” Phó Duy Nhất cười híp mắt khẽ nắm cằm Đào Cẩn, nói với đầu bên kia điện thoại, “Nếu như phòng một giường lớn thì ông tự liệu.”

– Anh cũng không biết.

Diệp Miễn cũng không quan tâm nhiều, thắt đai an toàn vào, khởi động xe đi theo xe phía trước.

Phó Duy Nhất nói xong, bị Đào Cẩn lạnh mặt kéo về bên cạnh mình.

Trên đường đi, Diệp Miễn luôn tìm đề tài nói chuyện với Sầm Khuyết, nhưng dường như từ đầu tới cuối Sầm Khuyết đều không mấy tập trung.

– Em có chuyện gì đúng không? – Diệp Miễn quay sang nhìn anh – Nếu xảy ra chuyện gì thì nói với anh, đừng giấu trong lòng.

Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Miễn phát hiện tựa hồ tai Sầm Khuyết ửng đỏ.

– Đâu có. – Đào Cẩn kéo anh ta vào phòng – Lái xe hơi mệt thôi.

– Duy Nhất nói với tôi một chuyện.

Diệp Miễn sững người, sống lưng phát lạnh.

– Do tiếng Duy Nhất to.

Phó Duy Nhất đứng bên cạnh nhìn hai người diễn trò, cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói:

Hắn nghĩ thầm có lẽ Phó Duy Nhất đã bán đứng mình rồi, chắc chắn anh ta đã nói với Sầm Khuyết chuyện chỉ đặt được hai phòng.

– Cậu ấy nói gì?

Diệp Miễn lúng túng tới mức không biết phải nói gì. Người quản lý vừa đi, Phó Duy Nhất nghiêng đầu hỏi hai người Diệp Miễn:

Anh sợ làm bẩn phòng người ta.

Đào Cẩn phát hiện Phó Duy Nhất ngoảnh lại, ép buộc anh ta quay đầu về chỗ cũ.

Sầm Khuyết do dự, im lặng mấy giây sau đó nói:

– Không cần phải nhường bọn họ làm gì. – Diệp Miễn vừa đi vừa nói – Có tình thì uống nước cũng no, hai người họ không đói được đâu.

– Cậu ấy nói với tôi, gần đây có đồng nghiệp đang… theo đuổi anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio