Diệp Miễn muốn đưa Sầm Khuyết xuống dưới tầng nhà Phó Duy Nhất, nhưng Sầm Khuyết kiên trì bắt hắn xuống xe trước.
Tuyến đường bọn họ quay về thành phố vừa hay đi qua nhà Diệp Miễn, sau đó mới tới nhà Phó Duy Nhất.
Vậy mà Sầm Khuyết không chịu, nằng nặc đòi về chỗ Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn không muốn, Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết nói:
– Anh về đi, có phải sau này sẽ không còn gặp nữa đâu.
– Sao thế? – Sầm Khuyết hỏi.
Lời anh nói khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười, thực sự lý trí đến mức đáng sợ.
Thấy lái xe không nhìn mình nữa, Sầm Khuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lẽ nào người đang yêu không nên quấn quýt lấy nhau? Tại sao Sầm Khuyết lại như vậy chứ, cứ cho hắn ăn một miếng mật ong, sau đó dội cho hắn một gáo nước lạnh.
– Gì cơ?
Diệp Miễn chẳng thể làm gì, chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe.
Khi gần tới nơi, Phó Duy Nhất gọi điện thoại qua, cắt nang màn “đối mặt” giữa Diệp Miễn và Sầm Khuyết.
Bao nhiêu năm qua, Sầm Khuyết đã chịu đủ khổ cực, không ai được làm anh buồn thêm nữa, cho dù là bản thân hắn cũng không được.
Diệp Miễn tựa như Chúa cứu thế của anh, anh không dám dễ dàng nói những lời ấy ra miệng, anh thực sự vừa yêu, vừa cung kính, vừa biết ơn Diệp Miễn. Chuyện này vô cùng chân thực.
Hai người vẫy tay tạm biệt, trong lòng mỗi người mang tâm sự riêng.
Diệp Miễn đi rồi, trong xe trở nên an tĩnh hẳn, cũng rộng rãi hơn nhiều.
Thấy anh như vậy, Diệp Miễn bắt đầu áy náy, vội vàng dỗ dành:
Sầm Khuyết vô tình va phải tầm mắt của lái xe, đối diện với ánh mắt dò xét ấy, anh nhìn lại chẳng hề rụt rè.
Giống như anh đã nói, anh chỉ quan tâm tới cái nhìn của những người quan trọng với mình, mà trên thế giới này, ngoại trừ bố mẹ, em trai và Diệp Miễn, những người khác có nhìn anh thế nào, anh cũng không quan tâm.
Sầm Khuyết biết rất rõ đồng tính luyến chỉ là thiểu số trong xã hội này, thậm chí trong mắt nhiều người, những người bọn họ không thể công khai.
Cứ thế, ngược lại làm Sầm Khuyết không biết phải xử lý thế nào.
Phó Duy Nhất chực trào nước mắt.
Bọn họ không thể hiên ngang nắm tay nhau, hôn nhau dưới ánh mặt trời, không thể tâm sự trước mặt những người khác.
Lẽ nào người đang yêu không nên quấn quýt lấy nhau? Tại sao Sầm Khuyết lại như vậy chứ, cứ cho hắn ăn một miếng mật ong, sau đó dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Một khi làm như vậy sẽ phải đón nhận những ánh mắt khác thường từ thế giới ngoài kia.
Muốn đứng vững chân ở nơi này, anh không thể dựa vào bạn trai, hay người nhà còn chưa nhận mặt, mà chỉ có bản thân anh.
Sầm Khuyết cười nhìn anh ta:
Khác thường thì khác thường.
“Anh đi tới đâu rồi?” Phó Duy Nhất về cùng Đào Cẩn, hôm nay Đào Cẩn đi công tác, anh ta ở nhà một mình chẳng có việc gì làm, chỉ nóng lòng chờ Sầm Khuyết.
Người ta nhìn anh với ánh mắt khác thường, anh cũng thản nhiên nhìn lại.
– Không cần đâu. – Sầm Khuyết nói – Ban nãy ăn cơm cậu đã trả tiền rồi.
– Không sao, – Diệp Miễn cố ra vẻ thoải mái an ủi anh – Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Cho dù em làm không tốt, bọn anh cũng sẽ không thất vọng về em.
Sầm Khuyết mở to mắt nhìn lái xe khiến đối phương lúng túng.
Thấy lái xe không nhìn mình nữa, Sầm Khuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bấy giờ trời đã hoàn toàn tối đen như mực. Sầm Khuyết nhìn đèn đường và biển quảng cáo rực sáng, vẫn cảm thấy hoang mang.
Điện thoại đột ngột vang lên, anh hoảng hốt lấy nó ra khỏi ba lô, phát hiện Diệp Miễn gọi video đến cho mình.
– Em nói quen. – Phó Duy Nhất cười giảo hoạt – Còn nói với bọn họ em nhận anh làm anh nuôi.
Bấy giờ trời đã hoàn toàn tối đen như mực. Sầm Khuyết nhìn đèn đường và biển quảng cáo rực sáng, vẫn cảm thấy hoang mang.
Sầm Khuyết nhớ tới lần đầu tiên mình sử dụng điện thoại di động, cũng chính là chiếc mà Diệp Miễn đưa anh mượn. Anh chưa từng dùng bao giờ, không biết dùng thế nào, Diệp Miễn gửi tin nhắn đến, anh phải loay hoay một hồi lâu mới gửi lại được.
Anh ấn nhận cuộc gọi video, khi thấy gương mặt Diệp Miễn, anh không nhịn nổi cười.
– Chiều nay mẹ em gọi điện thoại tới. – Phó Duy Nhất nói – Bà ấy hỏi em có quen anh không?
Phó Duy Nhất vừa nói xong, còn làm ra vẻ hồn nhiên ngây thơ ôm lấy vai Sầm Khuyết cười hì hì hỏi:
– Sao thế? – Sầm Khuyết hỏi.
Diệp Miễn đã về đến nhà, đang ngồi trên sofa trong phòng, mỉm cười nói:
– Em cầm điện thoại cẩn thận đi, anh không nhìn thấy mặt em.
Sầm Khuyết loay hoay, vốn dĩ trong xe đã tối sẵn, anh nghĩ một hồi bèn quay mặt ra ngoài cửa xe mượn chút ánh sáng.
– Được, như vậy mới nhìn được rõ. – Diệp Miễn cười nói – Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ sợ em đi đường chán nên mới gọi điện nói chuyện với em tới khi nào xuống xe thì thôi.
Sầm Khuyết cười hắn:
– Không cần anh nói chuyện cùng đâu.
– Em muốn viết thiệp chúc mừng sinh nhật cho bố, anh nói em nên viết gì đây?
– Anh cần. – Diệp Miễn nói vô cùng lý sự – Em nói chuyện với anh.
Làm gì có chuyện trong tay Phó Duy Nhất không có tiền? Cho dù không có tiền mặt thì vẫn có thể trả bằng điện thoại.
Hai người nhìn nhau cười, thực sự cũng không có gì để nói nhiều, bọn họ chỉ nhìn nhau không rời mắt mà thôi.
Trên đường đi, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, dưới ánh sáng như vậy, Diệp Miễn cảm thấy Sầm Khuyết mang một vẻ đẹp thần bí, càng ngắm càng thích.
Cửa hàng cà vạt có rất nhiều kiểu dáng màu sắc khác nhau, thực ra Phó Duy Nhất biết rõ bố mình thích kiểu nào nhất, thích hợp với kiểu nào nhất, nhưng từ đầu tới cuối anh ta đều không đưa ra bất cứ ý kiến và đề nghị nào, chỉ để cho Sầm Khuyết tự chọn.
Khi gần tới nơi, Phó Duy Nhất gọi điện thoại qua, cắt nang màn “đối mặt” giữa Diệp Miễn và Sầm Khuyết.
“Anh đi tới đâu rồi?” Phó Duy Nhất về cùng Đào Cẩn, hôm nay Đào Cẩn đi công tác, anh ta ở nhà một mình chẳng có việc gì làm, chỉ nóng lòng chờ Sầm Khuyết.
“Sắp tới rồi.”
“Được, vậy em ra đường đợi anh.” Phó Duy Nhất xem phim cả một ngày, cuối cùng cũng chờ được người về, “Lát nữa anh cất đồ rồi chúng mình ra ngoài ăn cơm nhé. Ăn xong thì đi dạo loanh quanh, ngày mai là sinh nhật bố, dù sao em cũng phải về nhà.”
Giống như việc anh gặp em trai, biết rõ mình sẽ phá vỡ cuộc sống bình thường của người ta, nhưng lại không muốn rút lui. Anh luôn nghĩ, cho dù đứng nhìn từ xa thôi cũng tốt rồi.
Sầm Khuyết siết chặt điện thoại.
“Được.”
– Không phải, hai người khác nhau.
Kết thúc cuộc gọi, Sầm Khuyết không gọi video cho Diệp Miễn nữa, chỉ gửi một tin nhắn âm thanh nói rằng: “Em chuẩn bị xuống xe rồi, lát nữa sẽ đi ăn cùng với Tiểu Việt.”
Diệp Miễn cũng trả lời lại anh: “Được, ăn nhiều vào nhé. Nghỉ ngơi sớm đi, nếu nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh.”
– Anh chỉ nói đùa thôi, em không vui à?
Sầm Khuyết cười cười, ấn tắt điện thoại đi.
Lúc xe tới, Phó Duy Nhất đã đứng đó đợi được một lúc rồi. Thấy anh bước xuống, Phó Duy Nhất lập tức chạy qua cầm hành lý giúp anh.
Nhưng hôm nay lại đúng như những gì anh ta mong muốn.
– Diệp Miễn không tới hả?
– Anh cần. – Diệp Miễn nói vô cùng lý sự – Em nói chuyện với anh.
– Anh ấy về rồi.
Phó Duy Nhất bĩu môi:
– Ăn được rồi là không biết quý trọng.
– Gì cơ?
– Không có gì. – Phó Duy Nhất nằng nặc đòi cầm hành lý cho Sầm Khuyết, nhưng cuối cùng vẫn bị anh giành lấy.
– Chúng ta cất đồ xong đi ăn liền thôi anh, em đói chết rồi. – Phó Duy Nhất nói – Lát nữa anh đi dạo với em, xem xem nên mua quà gì tặng bố.
Sầm Khuyết mở to mắt nhìn lái xe khiến đối phương lúng túng.
Sầm Khuyết nghe anh ta nói câu này, trái tim đập tăng tốc thình thịch, nhân lúc Phó Duy Nhất không chú ý, anh cắn môi mình thật mạnh.
– Chiều nay mẹ em gọi điện thoại tới. – Phó Duy Nhất nói – Bà ấy hỏi em có quen anh không?
Chẳng thể ngờ anh ta còn cảm thấy dáng vẻ cau mày lựa chọn cả ngày trời không ra kết quả của anh trai mình thật đáng yêu.
Sầm Khuyết giật mình, quay đầu nhìn anh ta.
Phó Duy Nhất nói:
Phó Duy Nhất nghe vậy, cố ý kéo dài âm cuối vẻ ẩn ý:
– Bà nói bà nhìn thấy Diệp Miễn có một người bạn rất giống em, hỏi em có quen không?
Ấn tượng của anh về bố không nhiều, anh chỉ nhớ trước đây mỗi lúc ra ngoài bố đều bảo mẹ chỉnh cà vạt cho mình ở trước cửa.
– Cậu nói thế nào?
– Em nói quen. – Phó Duy Nhất cười giảo hoạt – Còn nói với bọn họ em nhận anh làm anh nuôi.