Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, x, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương : Linh hồn cộng hưởng.
Đoàn tàu trước mặt đang lao băng băng trên đoạn đường, tốc độ cực nhanh, Hồ linh bị quái vật kéo lê xuống xe gần như biến mất dạng trong chớp mắt.
Lê Hoán hoảng sợ túa mồ hôi bởi tai nạn bất ngờ xảy đến, cậu không cố suy ngẫm nguyên do mà lập tức nhảy khỏi đoàn tàu bám theo.
Hai bên đường ray toàn là các viên gạch vụn phủ lớp tuyết, tàu hỏa thét gào phóng vút qua mang theo luồng khí như muốn hút tất cả vào bánh xe rồi nghiền nát. Sau khi Lê Hoán nhảy xuống thì lăn một vòng theo đà, xong nhanh chóng đứng lên tìm phương hướng.
Càng đến gần thì trong không khí lạnh lẽo lại càng trôi nổi luồng máu tanh nồng nặc, dưới bóng đêm, da lông của Hồ linh phát ra ánh sáng trắng êm dịu, đá vụn dưới chân nó bị huyết tương thấm vào, phía sau là con quái vật co quắp đầu một nơi thân một nẻo.
Lê Hoán thở phào, tim cuối cùng cũng chạy xuống ngực trở lại.
"Lại đây đi, nó chết rồi, nó chỉ muốn dẫn chúng ta rời khỏi đoàn tàu. Xem ra vật trong tàu đúng thật cực kỳ quan trọng với nó." Hồ linh liếm máu yêu vấy trên lông, không vui lầu bầu xỉ vả: "Chắn chắn cái tên này đã ăn đủ thứ hỗn tạp gì rồi, mùi máu lạ lùng ghê."
Lê Hoán nhìn Hồ linh, nói: "Nếu ta quan sát không sai thì loại yêu này quá nửa là sống nhờ hút não người."
"Hóa ra là vậy!" Hồ linh chép miệng thèm thuồng, "Chẳng trách nó có mùi của óc heo ~"
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán không thoải mái nhăn mi tâm, tra Đường đào vào vỏ, khinh bỉ: "Ngươi buồn nôn quá đi."
"Meo," Hồ linh đắc chí vẫy đuôi, "Cảm ơn đã khen ~"
Lê Hoán co rút khóe miệng, than thầm sao thứ đó có thể mặt dày đến thế chứ? Đã vậy sau khi trưởng thành còn cực giống Samoyed! Đặc biệt là hành động liếm mũi, còn cái đuôi trụi lông nữa, đúng là vừa ngáo vừa mất thể diện...
Nghĩ thế, cậu khá buồn cười.
Dĩ nhiên người nào đó không thể cười to hố hố vì dù sao cái đuôi trụi lông ấy là do cậu chém.
Khụ khụ, lạc đề rồi...
Lê Hoán hắng giọng che giấu, quỳ một chân xuống bắt tay dọn xác. Bỗng cậu khịt mũi, ngoài mùi tanh tưởi hôi thối bốc ra từ con quái vật thì hình như cậu còn ngửi thấy một mùi quen thuộc và khá cám dỗ khác.
Đó là khí tức đặc thù thuộc về yêu thú cấp cao, vì yêu lực mạnh nên dòng máu của chúng sẽ thuần túy hơn so với con người bình thường, cũng dễ làm dấy lên chứng nghiện máu trời sinh của yêu, giống như sinh vật nhỏ yếu thì sẽ bị thủ lĩnh mạnh mẽ hấp dẫn vậy ——
Đây không còn đơn thuần là để thỏa mãn nhu cầu ăn uống cơ bản mà là vì bị dẫn dụ bởi sức mạnh tuyệt đối, khơi gợi một loại dục vọng xuất phát từ bản năng mà không thể nào kháng cự được.
Lê Hoán cúi đầu, trong sự khiêu khích của mùi hương ngọt ngào, từ thực quản đến dạ dày bỗng dâng lên cảm giác thiêu đốt khao khát khó kiềm chế. Cậu nuốt nước bọt cực kỳ lặng lẽ, rồi gỡ túi xách xuống, lấy một tấm vải bố không thấm nước từ trong trải ra đất.
Đứng cạnh cậu, con mắt trong trẻo màu ngọc bích của Cửu Vĩ Hồ linh dần híp lại, nó yên lặng trong chốc lát rồi hiếm khi nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Tiểu thiếu gia, từ lúc đi đến bây giờ, đã bao lâu rồi cậu không hút máu tươi của con người?"
Lê Hoán khẽ khựng động tác một giây rồi tiếp tục như chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu phớt lờ câu hỏi của đối phương, vừa làm tiếp công việc vừa hỏi: "Ngươi bị thương?"
"À... Bị lưỡi của vật này xượt qua," Hồ linh liếm ướt móng vuốt như mèo rửa mặt, đôi mắt thú gian xảo vẫn cố ý vô tình liếc nhìn Lê Hoán, "Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ là một phân hồn của chủ nhân, thể xác vốn là do pháp lực biến hóa thành, chút thương tích này không bao lâu sẽ khỏi hẳn."
"Vậy thì tốt." Lê Hoán trả lời.
Hồ ly cười càng thêm xảo quyệt, nó áp đầu lại gần, ủn cái mũi ươn ướt vào mu bàn tay Lê Hoán, đắc ý nói: "Meo meo, sao bỗng dưng ngươi quan tâm đến ta vậy, tiểu thiếu gia?"
Lê Hoán giương mắt nhìn nó, "Muốn biết à?"
"Ừ!" (kuroneko.wp.com)
"Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"
"Ầy... Chắc mới vào Sơn Đông, sao?"
Lê Hoán mỉm cười, vuốt lông hồ ly trên đầu nó, trả lời sâu xa: "Phải, còn cách Bắc Kinh mấy trăm ki-lô-mét. Nếu ngươi bị thương nặng thì ta phải dẫn ngươi đi xe buýt, còn nếu không sao thì có thể cưỡi ngươi chạy về."
Hồ linh: "!!!" [kuroneko.wordpress.com]
Hồ linh trừng Lê Hoán với vẻ mặt oán trách 'Ông đây bị thương mà ngươi còn muốn cưỡi ông', rú lên: "Ngươi cút đi!"
"Mặc dù hơi xóc nảy nhưng nói sao thì ngươi vẫn nhanh hơn xe buýt nhiều."
Hồ linh sững sờ, tiếp đó giận dữ hất tay cậu ra, xù lông hờn: "Khốn kiếp! Ngươi đang làm nhục ta! Ta cho ngươi biết linh sủng cũng có tôn nghiêm nhé! Không phải nói cưỡi là cưỡi ngươi biết không? Này này, rốt cục ngươi có nghe ta nói không thế?!"
Lê Hoán nghiêm túc ừ một tiếng với không khí, kéo con quái vật co quắp bỏ lên vải bố, quấn chặt buộc nó lại rồi cẩn thận nhét vào túi Nike.
Quái vật gầy đến mức không được bao nhiêu trọng lượng nhưng chiều cao tương đương với đàn ông trưởng thành. Túi Nike bao bọc thi thể xong thì không có sự biến hóa nào, vẫn là dáng vẻ dẹp lép không nặng nề như trước.
"Đừng quậy, thầy đang chờ chúng ta về, chuyện này vẫn chưa xong, vả lại ——" Lê Hoán đứng dậy, vắt túi xách ngang trên vai, tay trái xách Đường đao. Cậu bỗng có linh cảm liếc nhìn về phía xa, hời hợt bổ sung: "Hẳn ngươi cũng cảm thấy."
"Áu..." Hồ linh rầu rĩ bò dậy, "Thật là tên phiền toái," nó hạ thấp chân trước xuống để Lê Hoán thuận lợi leo lên, nhưng lại ngẩng đầu, cái mũi ươn ướt nhạy bén ngửi mùi trong không khí, nói: "Còn xa lắm, có thể cho qua."
Lê Hoán vỗ đầu nó, chống một tay vươn người ngồi lên lưng hồ ly, sự im lặng giữa một người một thú tựa như sự hiểu ngầm không thể nói thành lời. Cửu Vĩ Hồ linh xoay người phát ra tiếng gầm nhẹ cực kỳ uy hiếp, chi sau cứng cáp thon dài giẫm trên đất giữ lực rồi trong khoảnh khắc, bóng con thú khổng lồ trắng như tuyết lao vút đi như u linh không một tiếng động.
Đêm dài thâm trầm, buổi đêm không trăng không sao, hoang dã tĩnh lặng, trời đất chỉ có màn tuyết càng lúc càng dày đặc khi đi sâu về phương bắc.
Mặt Lê Hoán thì trắng bệch không có huyết sắc do cái lạnh nhưng trán lại thấm lớp mồ hôi, nắm ngón tay túm chặt lớp lông ở gáy Hồ linh run cầm cập. Vết thương bị xúc tu quái vật xuyên qua của Hồ linh ở ngay gần vai, nó còn mơ hồ ứa máu tím lam, mùi hương tanh ngọt cám dỗ người ta muốn phát điên.
Cậu run rẩy lau chút huyết tương chảy ra rồi đưa lên môi như đang cực kỳ mâu thuẫn, nhưng chậm chạp không muốn liếm. Người cậu rét buốt nhưng mạch máu lại khô quắt lại như bị lửa nướng.
Hồ linh đột nhiên thở dài, không quay đầu lại mà khuyên nhủ: "Uống chút đi, tuổi ngươi còn quá nhỏ, không thể dùng ý chí bản thân để chống lại chứng nghiện máu từ khi sinh ra đã có của yêu, không hút máu thì thân thể cậu sẽ ngày càng suy yếu, chủ nhân lại cưng chiều cậu, biết việc này cũng sẽ không trách phạt đâu."
Lê Hoán im lặng chốc lát, bất ngờ cười lạnh nhếch khóe môi, lau sạch máu của Cửu Vĩ Hồ dính trên tay vào quần jeans, "Thầy nói ta là yêu, nhưng vẫn không nói bản thể yêu thú của ta là gì. Trên đời này làm gì có thể tồn tại yêu thú không có bản thể hả? A Ly, ngươi cảm thấy ta có khả năng là con người hay không?"
Hồ linh lắc đầu, nói: "Tiểu thiếu gia, ngươi đói bụng mê sảng rồi sao? Tuy nói yêu khí của ngươi mong manh từ nhỏ, tình huống thế này đích thực cũng cực kỳ hiếm thấy nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là con người thì sẽ không nghiện máu."
"Ta không biết chủng loại bản thể yêu thú của ngươi, nhưng nếu đổi thành yêu vật bình thường, khi ngửi được huyết dịch của Cửu Vĩ Yêu Hồ thì đã sớm không kiềm chế nổi dục vọng khát máu. Mà ngươi còn có tinh lực để lau nó thì đúng là... Đó chỉ có thể chứng minh một điều."
"Điều gì?" Lê Hoán hỏi.
Hồ linh: "Nếu ngươi là yêu thì cấp bậc bản thể yêu thú tương ứng e rằng không hề thấp."
"Ồ," Lê Hoán chuyển động con ngươi, "Vậy A Ly thông minh à, cấp bậc yêu tương ứng không thấp là gì thế? Ngươi là phân hồn của thầy, có từng thấy chuyện liên quan đến ta trong suy nghĩ của ông ấy không?"
Hồ linh buồn bực liếm mũi, lải nhải cằn nhằn: "Ta nói này tiểu thiếu gia, ta biết ngươi hay mắng thầm ta là Samoyed nhưng người ta không có ngốc như Samoyed đâu nhé? Chuyện chủ nhân không muốn nói ta nào dám nhìn lén? Nói dễ nghe thì ta là linh sủng của Cửu Vĩ Yêu Hồ, nhưng bản chất cần có chủ nhân tách một hồn thì mới có thể biến hình. Nếu trêu chọc ông ấy làm ông ấy thu hồi thì ngươi muốn gặp ta không chừng phải mấy trăm năm sau nữa đó!"
Lê Hoán nằm sấp trên lông thú mềm mại của hồ ly, cậu lười biếng ngáp rồi nhỏ giọng lầm bầm. Hồ linh khẽ nhúc nhích lỗ tai, trong nháy mắt nó xù lông, rớt nước mắt tố cáo: "Ta nghe thấy ngươi nói không muốn gặp ta nha đồ khốn kiếp!!!"
"Ngươi nghe lầm rồi." Lê Hoán nghiêm mặt nói.
"Vậy ngươi nói cái gì?!"
"Ta đang hỏi là sao đang yên đang lành ngươi lại học tiếng mèo kêu?"
"À ~ cái này à," Hồ linh khôi phục vẻ mặt ngạo kiều, trả lời, "Ta không chỉ học tiếng kêu của tên khốn đó mà con học cách làm nũng ăn uống rửa mặt đi vệ sinh của hắn nữa ~"
"Gì?" Lê Hoán chấn động, "Ngươi để thầy xúc phân cho ngươi hả?"
Hồ linh vội la lên: "Không không không không! Việc đó ta nào dám, ta tự xúc..."
"Phù, làm ta giật cả mình." Lê Hoán nói.
Hồ linh không nén được bổ não ra hình ảnh người đàn ông đó xúc phân, phút chốc nó cảm thấy ngũ lôi đánh xuống đầu, chân rối loạn, vội vàng dừng lại làm Lê Hoán suýt nữa văng ra ngoài. Sau đó linh sủng yếu đuối nào đấy áp chân lên ngực che trái tim thủy tinh lại, thở dốc, "Ngươi cũng làm ta giật cả mình."
"Thế cho nên..." Lê Hoán cuối cùng cũng bị tên điên làm choáng đầu, cậu nhấn lên thái dương cố nén kích động đánh tơi bời tên ngu xuẩn này, hỏi: "Rốt cục vì sao ngươi lại muốn bắt chước theo một con mèo?"
"Áu áu áu tiểu thiếu gia," Hồ linh nhào đến ôm bắp đùi Lê Hoán, gào khóc thảm thiết: "Mấy ngày ngươi không ở thì trong nhà xuất hiện một con mèo trà xanh, ta thấy mình sắp thất sủng rồiii!"
() Trà xanh: Từ ngữ mạng ám chỉ kiểu người bề ngoài ra vẻ thuần khiết ngây thơ hiền lành nhưng thực chất bên trong mưu mô xảo quyệt tính toán.
"Sao có thể?" Lê Hoán dở khóc dở cười xoa lông hồ ly, an ủi: "Tuy ngươi đúng là khiến người ta không thích nổi nhưng tốt xấu gì cũng là linh sủng do thầy phân hồn hóa thành. Dù ông ấy bất công thế nào chăng nữa thì cũng sẽ không ghét bỏ linh hồn của mình, cứ yên tâm đi."
"Mẹ nó ngươi thật sự đang an ủi ta đấy à?!"
"Ờ vậy ta đi an ủi con mèo kia vậy."
"..." Hồ linh: "Tiểu thiếu gia ngươi đúng là không biết nói chuyện, ngươi có biết không hả?"
"Nói đi nói lại," Lê Hoán trầm ngâm một hồi, hỏi: "Con mèo đó cũng là yêu thú?"
Hồ linh uất ức khụt khịt mũi, nghiến răng kén két nói: "Chắc chắn vậy! Còn mẹ kiếp rất lợi hại, lần trước đánh nhau không ngờ ông đây thua trận! Hầy ——!" Bấy giờ Hồ linh mới hoàn hồn, "Có chuyện gì à meo?"
"Nói chuyện cho cẩn thận!" Lê Hoán hỏi: "Con mèo đó từ đâu đến?"
Hồ linh nghiêng đầu suy nghĩ, "Chắc ngõ Nam La Cổ, sao thế?"
Lê Hoán cười, "Không có gì, chỉ là sực nhớ đến thôi, hình như thầy kiếm vật nuôi cũng là từ hẻm đó ra, ngươi không thấy cái này khá..."
Còn chưa dứt lời thì cậu bỗng im bặt, Lê Hoán nhăn mi tâm, ngẩng đầu nhìn lại phương hướng lúc đến —— một sức mạnh không thể diễn tả dường như trải dài trong khoảng cách gần km, cậu có thể cảm nhận rõ sóng linh lực thuần thục trên người người đó, giống như một sự cộng hưởng xuyên qua không gian làm một mảnh vỡ nào đó đã ngủ đông từ lâu ở sâu thẳm linh hồn rung động không thể kiểm soát.
Hết .
——To Be Continued