MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, x, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương : Rốt cuộc ngươi là ai?
Đường đao chém xuống, máu đen bắn lên, một đường máu đỏ chia đôi khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Yểm Ma. Ả như không cảm thấy đau đớn, chỉ bình thản nhìn mặt Lê Hoán, bên môi vẫn treo nụ cười quỷ quyệt khó lường.
Cảm giác lưỡi đao chém vào máu thịt cực kỳ kỳ dị, tâm Lê Hoán lạnh lẽo, lòng bàn tay cầm đao tức thời đổ mồ hôi, sau khi cậu tiếp đất thì lập tức nhìn ả ma trước mặt, không tin nổi hỏi: "Ngay cả ngươi cũng ——?!"
Vừa nói xong thì một cơn gió lạnh thấu từ nơi xa xăm quảng trường thổi đến. Mái tóc dài của Yểm Ma tung bay, lưới đen liên tục phất phơ như mây đen, cả người tựa như nước mực nhỏ vào làn nước trong veo, tan từng chút thành mây khói trong không khí, trong phút chốc biến mất hoàn toàn...
Hóa ra là vậy ——
Những điểm cậu vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ cuối cùng cũng sáng tỏ.
Yểm Ma gì chứ? Mộng cảnh gì chứ?
Mọi thứ chẳng qua là do huyễn thuật của yêu —— Nhưng mà rốt cuộc là loài yêu thần thánh phương nào có thể khiến ngay cả ma cũng phải cúi đầu quy phục?
Bàn tay buông thõng bên hông bất giác nắm chặt thành nắm đấm, chặt đến nỗi khớp xương kêu rắc rắc, vẻ kinh hoàng trên mặt Lê Hoán tiêu biến, đôi mắt tĩnh lặng như nước, yêu quang đỏ sậm tỏa ánh sáng vừa yêu dã vừa gian xảo trong bóng tối. Cậu chậm rãi xoay người, ánh mắt quét qua quảng trường âm u, nhìn gã đàn ông vẫn đang đứng ở lối vào lối B.
Cậu nâng Đường đao lên, mũi đao chỉa thẳng vào đối phương, giọng nói lạnh như đóng một lớp băng, chứa nỗi phẫn nộ không thể che giấu.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Dây dẫn nối với chim Trùng Minh khẽ thu hồi, ánh huỳnh quang màu lam nhạt giống như vệt sao trên bầu trời lao vút về, cuối cùng gom lại thành một chùm biến mất trong tay hàng yêu sư đứng trong bóng tối. Hắn không nói gì, chỉ đối diện với Lê Hoán từ xa, ánh sáng màu vàng nhạt tràn ra đuôi mắt tựa một con dã thú hung tợn ngủ đông trong bóng đêm.
Sau một khắc, uy thế của yêu thú cấp cao chấn động phân tán đi kèm với cảm giác áp bức không gì sánh được, trong tích tắc nuốt chửng cậu thiếu niên đứng ở đối diện.
Luồng sức mạnh khủng bố đập vào lồng ngực, Lê Hoán ngưng trệ hô hấp, cơ thể thấm mồ hôi lạnh run lẩy bẩy, cậu không tài nào kháng cự lại được sự phục tùng bẩm sinh đã có trong máu của sinh linh trước yêu thú cấp cao. Đường đao cắm xuống đất, luồng uy thế đè lên người cậu buộc cậu phải gập hai chân lại quỳ xuống.
"A..."
Mồ hôi lạnh rơi từng giọt xuống đất, năm ngón tay nắm siết chuôi đao của Lê Hoán trắng bệch vì mất máu, mu bàn tay nổi gân xanh, cậu càng cố đứng lên thì nguồn sức mạnh kia lại càng bùng phát, cuối cùng chừng như muốn nghiền nát xương cốt.
"Ta khuyên ngươi đừng nên tiếp tục phản kháng thì hơn," hắn ta nhẹ giọng khuyên nhủ, "Mặc dù ngươi kế thừa vẻ ngoài và huyết thống của Phượng Thí song đó chỉ là do một phần Phượng hồn trong cơ thể, ta sẽ chẳng có một tí tình cảm thương tiếc gì với ngươi đâu."
Nghe vậy, Lê Hoán ngẩng phắt đầu lên ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Hắn ta không nóng vội lên tiếng, ngón tay khẽ động thu hồi dây dẫn, triệu hồi Thừa Hoàng và chim Trùng Minh rồi lần lượt phong ấn vào cuốn sổ, sau đấy hắn rời khỏi bóng tối, thong thả bước đến chỗ Lê Hoán. Bước chân vững vàng, giơ tay nhấc chân đều có khí thế kẻ bề trên thu hút tầm mắt của người ta nhưng vô cùng áp bách.
Hắn ta đến gần rồi dừng lại, vươn tay nâng cằm Lê Hoán buộc cậu ngẩng đầu đối diện với mình. Đôi mắt đen láy của thiếu niên lạnh buốt, có lẽ vì đau đớn nên phủ một tầng hơi nước mỏng, loại ánh mắt vừa căm hận mà cũng yếu ớt ấy lọt vào mắt hắn khiến hắn vô thức sững người.
Gương mặt trước mắt trẻ trung đẹp đẽ giống hệt năm trước, nhưng Thanh Loan Phượng Thí có tu vi thâm hậu, còn nhìn thấu biến hóa của thế gian từ lâu nên y luôn luôn ung dung bình thản giống như những yêu thú cấp cao khác, ít khi tính khí thất thường, cho dù là khi trải qua dục hỏa trùng sinh ngàn năm ắt phải bị một kiếp của Phượng tộc, trong nỗi thống khổ thiêu đốt cơ thể, xưa giờ y cũng không hề lộ ra vẻ mặt như thế.
() Dục hoả trùng sinh: Chỉ việc trải qua lửa thiêu đốt mà sống lại, xuất phát từ điển cố Phượng Hoàng niết bàn, nguyên câu là "凤凰涅槃, 浴火重生" (Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh).
Quả nhiên chỉ là một người phàm, vì vận may nên mới có thể trùng hợp trở thành lọ chứa Phượng hồn, kế thừa huyết thống, có được cơ thể độc nhất vô nhị này. Hắn thầm nghĩ, rũ mắt đánh giá gương mặt thiếu niên xong khẽ dời mắt, cuối cùng dừng ở bờ môi bị cắn đến bật máu.
Mùi máu Phượng rất đặc thù, ngay cả với Tứ đại Linh thú có cấp bậc yêu cao hơn Phượng mà nói thì cũng khó có thể kháng cự lại thứ huyết tương thượng hạng này.
Bị trêu chọc, cảm giác đói khát vì bị khơi gợi chứng nghiện máu ăn mòn lục phủ ngũ tạng, giữa lông mày hơi nhíu lại, gã đàn ông khó cầm lòng nuốt nước bọt, nhưng không cắn ăn mà chỉ nói: "Xem ra quả thật Cửu Vĩ không có ý định nói với ngươi."
Ánh mắt Lê Hoán vô cùng phức tạp, cậu nhìn chằm chằm gương mặt của Hình Nghệ nhưng thực chất là thông qua đó để nhìn một kẻ khác: "Ta đã đoán được thầy có chuyện che giấu ta từ lâu, cũng cố gắng tìm hiểu một số chuyện từ miệng thầy song cũng không mấy hiệu quả ——!" Lê Hoán còn chưa dứt lời thì xương đùi lại lần nữa vỡ nát, cậu thống khổ nhắm mắt, lông mi run run, từng giọt nước mắt ứa ra lăn chầm chậm xuống gò má.
Gã đàn ông nhíu mày, giọt nước mắt ấy chạm vào lòng bàn tay hắn, chảy xuống lóng lánh.
Đợi cơn đau thuyên giảm, cậu há lớn miệng hít thở không khí như trút được gánh nặng, sau đó lại nghênh đón ánh mắt của hắn ta, yếu ớt nói: "Tuy hiện tại ta rất muốn trực tiếp xách đao giết ngươi, nhưng trước khi ra tay, ta không ngại lắng nghe một ít chuyện thầy không có ý định nói với ta."
Ồ... Còn rất cứng miệng...
Mắt hắn hiện lên ý cười, thầm nhận xét, hắn buông Lê Hoán ra đứng thẳng người lên, thu hồi uy thế của yêu thú cấp cao, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại lợi dụng thân xác hàng yêu sư ngưng tụ dây dẫn quấn lấy hai chân đã bị gãy xương, tạm thời không thể cử động của người nào đó.
Lê Hoán: "..."
"Chẳng lẽ," Lê Hoán chợt nhận ra điều gì đấy, trên mặt vừa lúng túng vừa phẫn nộ, "Mỗi lần trói chặt ta hút máu đều là ngươi?!"
Người đàn ông thờ ơ liếc nhìn cậu, lạnh nhạt trả lời: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, yêu thú cấp bậc như ta năng lực kìm chế sao kém vậy được? Vả lại tên hàng yêu sư được ta lựa chọn có sức mạnh tinh thần cực cường, ta cố ý để lại một phần phân hồn trong cơ thể hắn, mấy lần cố gắng lợi dụng phân hồn để kiểm soát cơ thể này đều bị ý thức tự chủ của hắn chặn lại. Lần này thành công có thể là vì vận khí không tệ." Nói đến đây, hắn ta bỗng cười châm biếm, "Nói đi cũng phải nói lại, có chuyện có lẽ ngươi không biết."
Lê Hoán cười khẩy: "Có nhiều chuyện ông đây không biết quá nhỉ?"
"Chịu thôi, cho ngươi biết hết thì làm sao Cửu Vĩ tiếp tục đóng vai người thầy nghiêm khắc được nữa?" Giữa câu chữ của gã đàn ông lộ ra ba phần khinh miệt, hắn hờ hững nói tiếp: "Thời gian trước vì ngươi sản sinh linh hồn cộng hưởng với tên hàng yêu sư này nên mới nương tay thương xót mang hắn về quán trà, cũng là muốn dựa vào đó suy đoán xem linh thú bản thể của mình là gì, ta nói đúng không?"
Lê Hoán ngớ người, chậm rãi gật đầu.
"Xem ra cũng thông minh." Hắn ta nói tiếp, "Nhưng Cửu Vĩ không phải là kẻ tầm thường, y biết rõ ý đồ của ngươi. Hơn một tháng qua y biết trong cơ thể hàng yêu sư có yêu hồn nhưng chẳng đếm xỉa gì đến hắn, ta phỏng đoán so với truy xét chuyện nhân loại yêu hóa thì y càng không muốn để ngươi biết rốt cuộc bản thân là thứ gì hơn —— Ừ nhỉ, xem như Cửu Vĩ yêu hồ có tình có nghĩa với ngươi, không muốn đơn thuần lợi dụng xong thì sống chết mặc bay, khó trách từ hôm ở bãi săn Mộc Lan gặp Phượng Thí đến nay vẫn lần lữa không chịu đưa ra phản hồi."
Lượng thông tin trong đoạn trên thật sự quá lớn, Lê Hoán nghe mà chỉ hiểu nửa vời, nhưng theo ý của hắn thì thầy biết hết tất cả những chuyện này, hơn nữa chắc chắn cũng quen biết hắn! Ngoài ra trong câu trên cố tình nhắc đến hai chữ "lợi dụng", Lê Hoán biết tám chín phần mười tên này đang chia rẽ mối quan hệ giữa mình và Thích Cảnh Du, nhưng lại không thể không để tâm.
Lê Hoán đè nén cảm xúc hỗn loạn bị phản bội xuống, vờ như bĩnh tĩnh hỏi: "Ngươi đoán được mục đích ta mang hắn về quán trà, nói vậy cũng biết yêu hồn trong cơ thể hắn đến từ loài yêu thú nào đúng không?"
Hắn nói: "Hồn ta tự đưa vào nên dĩ nhiên biết rõ lai lịch rồi."
"Là gì?" Lê Hoán truy hỏi.
Đối phương đáp: "Chu Tước."
Lê Hoán tức thời khiếp đảm: "Chu Tước, một trong Tứ đại Linh thú Thượng Cổ, ngươi giết hắn lấy hồn? Vậy đến tột cùng ngươi... là thứ gì?"
"Dĩ nhiên là yêu còn mạnh hơn cả Chu Tước." Dứt lời, yêu thú chiếm thân xác Hình Nghệ ngẩng đầu lên, đồng tử yêu màu vàng sẫm nhìn Lê Hoán, "Chắc ngươi vẫn chưa biết, tên hàng yêu sư này bị yêu hồn và Phượng huyết ảnh hưởng nên mất trí nhớ, nhân cách tâm trí thoái hóa, điều này đã sớm nằm trong dự đoán của ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhiều nhất là sau một tháng sẽ chuyển biến tốt, chủ nhân cách cũng từ từ thức tỉnh."
Lê Hoán: "..."
"Nói cách khác, thời gian gần đây kẻ hút máu, ôm ấp, liếm hôn, thậm chí là làm ra chuyện khác người ——" Nói đến đây hắn ta dừng lại có thâm ý, rũ mắt lặng lẽ thưởng thức gương mặt thân thuộc ửng đỏ lúng túng, chợt cảm thấy gương mặt đẹp đẽ đến độ không dính khói bụi trần gian của Thanh Loạn Phượng Thí giờ đây trông lại càng sinh động hơn.
Lát sau hắn mới nói tiếp, bổ sung qua loa: "Tên hàng yêu sư cũng không hoàn toàn bị mất đi trí nhớ nhân cách, ít nhất phân nửa thời gian hắn tỉnh táo ý thức."
"Ngươi câm miệng!" Lê Hoán giận dữ mắng.
Hai sợi dây dẫn quấn Lê Hoán không chặt, mà vết thương ở chân cũng khôi phục hơn nửa, ánh mắt cậu u ám, nhân lúc hắn không phòng bị tránh thoát dây dẫn, xoay cổ tay, thân đao trắng như tuyết của Đường Đao lóe ra hàn quang, trong khoảnh khắc hung ác ra tay thì cậu lạnh giọng quát: "Ngươi —— cút ra khỏi cơ thể anh ta cho ta!"
Hắn ta nghe vậy thì cong khóe môi, đứng bất động tại chỗ, dường như có ý định ăn một đao này, ung dung nói: "Ngươi nghĩ kỹ chưa, trong thân thể này không phải chỉ có một phần phân hồn của ta, dù ngươi băm thây ngàn đao hắn thì cũng chỉ là một chút đau đớn với ta mà thôi."
Hắn vừa dứt lời, tóc trán lất phất, lưỡi đao sắc bén dừng lại cách trán hắn nửa tấc.
Nụ cười trên môi gã đàn ông càng sâu hơn, hắn ta không bất ngờ ngước mắt, thấy cậu thanh niên phía sau lưỡi đao mặt mày tái nhợt, mím chặt môi cực kỳ không cam lòng. Trong con ngươi của hắn thoáng lóe lên, nhìn chăm chú ánh mắt của đối phương, hắn cảm thấy suốt đêm nay tất cả mọi phản ứng của cậu nhãi trước mặt này đều vô cùng thú vị, có lẽ vì dương thọ có hạn cộng thêm chưa va chạm nhiều nên cậu ta mới làm sống lại sinh động phần hồn của Phượng Thí như thế.
Bất chợt, ánh mắt của tên bán yêu thay đổi, mang theo sự tàn nhẫn dứt khoát và đôi phần gian xảo không có ý tốt.
Yêu thú tiên sinh hoảng hốt, trực giác mách bảo không ổn, theo bản năng muốn tránh ra. Ai ngờ cậu nhãi ít tuổi đó ra tay quyết đoán nhanh chóng, không hề do dự, lưỡi đao xoay một vòng trực tiếp đâm ngập bụng hắn.
Gã đàn ông bị đau lùi lại một bước, khàn giọng hít vào một hơi.
Có lẽ là sống quá lâu, đứng quá cao, mấy ngàn năm qua không có ai đâm một đao vào bụng hắn, đã rất lâu rồi hắn không trải nghiệm nỗi đau do bị thương mang đến.
Đây có thể xem là thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy, hắn ta không những không nổi giận mà còn cười.
Lê Hoán nhìn cái kẻ dùng thân xác của Hình Nghệ cười như thể thích ăn đập thì muốn chém chết hắn, cậu giơ tay tóm chặt cổ áo đối phương hất hắn lên vách tường, rút Đường đao ra bồi thêm một nhát, xong lại rút ra, đâm vào, làm vậy khoảng mười lần, có thể là vẫn chưa hết giận nên tiểu thiếu gia giết đỏ cả mắt lại nâng đầu gối lên hằn học thúc vào phần bụng be bét máu thịt đó.
Yêu thú tiên sinh: "..."
Lượng sức lực giáng xuống người không còn là thứ mà đau đớn có thể diễn tả được, hắn ta cảm giác dịch dạ dày cồn cào, bất ngờ khom người sặc ra búng máu, thở phì phò hỏi: "Ngươi thật sự không sợ hắn chết?"
"Sợ anh ta chết?" Lê Hoán như nghe thấy chuyện tiếu lâm nào đấy, cậu nhếch miệng cười mà như không cười, lạnh lùng nói: "Ta đoán là ngài không nhớ rồi, mới vừa nãy đôi chân của ông đây bị ngươi chơi hỏng mấy chục lần, đau đến mức mẹ kiếp chết đi sống lại mà chẳng phải hiện giờ vẫn bình yên đứng đây sao?"
Hắn ta ngẩn ra, bỗng vỡ lẽ ý cậu nói.
Lê Hoán không ngần ngại giơ bàn tay không cầm đao lên cắn rách mạch máu trên cổ tay rồi để lên môi đối phương, nói bằng giọng điệu gần như mất trí: "Chỉ cần đảm bảo cơ thể không chết là được, dù gì hiện tại người đau là ngươi chứ không phải anh ta!"
Nói xong Lê Hoán rút đao ra muốn đâm nữa thì gã đàn ông ăn quả đắng nãy giờ siết chặt cổ tay cậu. Trong một giây đó đã phân rõ cao thấp, Lê Hoán nghe thấy cổ tay vang lên tiếng "rắc", còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đứng lên đạp một cú ngay ngực Lê Hoán.
Sức mạnh giữa hai người cách biệt rất xa, lần này còn đá thẳng lên ngực, khu phố đi bộ vốn dĩ hiu quạnh nhất thời vang vọng tiếng xương cốt gãy vỡ khủng bố.
Lê Hoán bị đá văng, "ầm" một tiếng đập vào vách tường đối diện, sau khi lăn xuống đất thì lật người lại phun ra ngụm máu tươi.
Sau hai lần liên tiếp xuất huyết, cả khu quảng trường nồng mùi máu tanh, mùi hương đặc biệt ấy bay ra cổng, dần dần phát tán nồng nặc trong không khí lạnh giá của mùa đông.
Trong màn đêm dài, Cửu Vĩ yêu hồ chạy như bay dọc theo đường vành đai chợt dừng bước, nó ngẩng đầu thú khổng lồ ngửi mùi máu tanh nồng phiêu tán đến đây, mắt hồ ly xanh biếc tức thời nheo lại. Con hamster nấp trong bộ lông ở lưng của Cửu Vĩ ló đầu ra, khịt khịt mũi xong khen: "Máu của đồ đệ ngươi ngửi thơm ngon ghê ~"
Nghe thế, Cửu Vĩ lắc thân thú muốn hất bay con hamster ăn nói thiếu đòn, Ma La nhanh trí nắm chặt lông hồ ly nhưng vẫn bị lắc lư đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cửu Vĩ lạnh lùng nói: "Còn nói nhảm nữa tin ta nghiền chết ngươi không?"
Ma La cảm nhận sâu sắc loài hamster đúng là không có kỹ năng bảo vệ tính mạng, gã tự giác câm miệng.
Cửu Vĩ yêu hồ xoay người, thả người phóng lên băng qua cầu vượt, ngẩng lên trời phát ra tiếng rống gầm gừ.
Trong khoảnh khắc đó, uy thế của yêu thú cấp cao bao gồm cả lửa giận phừng phừng phóng thích chấn động, toàn bộ đèn đường ở đường vành đai đều bị vỡ, trời đất cũng vì thế rung chuyển.
Cách đó mấy cây, cổng chính của phố đi bộ ở Trung Quan Thôn vốn đóng kín bỗng nổ "đùng", một làn sóng khí cuốn theo mảnh vỡ thủy tinh càn quét đến.
Hai người đối diện nhau cùng ngẩng đầu nhìn phía truyền đến yêu lực.
"Hắn đến rồi kìa ——" Tên chiếm cứ thân xác Hình Nghệ hơi mỉm cười, nhẹ giọng như tự nói với mình, "Cửu vĩ, đúng là đã lâu không gặp."
Một khắc sau, bóng con thú trắng như tuyết xuất hiện ở lối vào quảng trường, bóng đêm bao phủ, Cửu Vĩ yêu hồ nhe răng nanh, bóng lưng y ngạo mạn nhìn từ trên cao xuống, nói bằng giọng điệu bình thản của Thích Cảnh Du: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, Thanh Long Trọng Diệp."
- - - - - - - - -
Lời tác giả: Trước khi đào hố tôi có tra chút tài liệu, về việc Chu Tước có phải là Phượng Hoàng hay không có rất nhiều thuyết pháp, sau cùng sau khi suy xét qua tổng thể giả thiết thì tôi quy chúng về cùng tộc, nhưng không phải là một, vì thế phân chia sơ sơ giai cấp yêu trong truyện như sau ——
Cấp cao: Tứ đại Linh thú (Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ) và Ngũ đại Hung thú (Cửu Vĩ Yêu Hồ, Phượng + ba con khác ~)
Cấp thấp: Các loại mà mọi người gọi là Cát tường, Tốt lành Thần thú (Bạch Trạch Kỳ Lân blah blah) + động vật bình thường yêu hóa (Chuột yêu Lagrange vân vân →_→)
———— Viết xong chương này thì còn tưởng tượng ra một vở kịch nhỏ khác ————
Khuya mùng Một Tết, đại sư huynh đang ôm một con mèo yêu mặt xinh đẹp (công) ngồi trên sofa xem chương trình cuối năm phát lại, hai yêu cùng xem ti vi nhưng tất cả sự chú ý đều ở trên người đối phương, gần kề đã sớm củi khô bốc lửa quần áo cởi ra hơn phân nửa, còn lại mời tự não bổ (kìm chế vả mặt ~) Bỗng, điện thoại để đó rung lên.
Trì Tu bò lên từ trên người mèo yêu, với tay lần mò điện thoại, mèo yêu cười đến yêu nghiệt, cuộn lông đuôi phất qua phất lại ở dưới bụng anh ta.
Đại sự huynh: "..."
"Khụ ——" Trì Tu ấn cái đuôi đó xuống, nghiêm mặt nói vào điện thoại, "Ta đây, có chuyện gì?"
Là hổ yêu trong đội gọi điện đến, mở miệng nói mà suýt chút nữa đánh tan năm tu vi của Thẩm Trì Tu, hổ yêu nói: "Không xong rồi đội trưởng Thẩm, có nhiệm vụ!"
Thẩm Trì Tu đưa điện thoại ra xa, đợi cô ta rống xong mới kề sát tai lại, nói: "Ngươi là nữ yêu, không thể nói chuyện nhã nhặn hơn sao?"
Hổ yêu bên kia gầm gừ, bắt đầu thé giọng tường thuật lại tình huống hiện trường, yếu ớt nói: "...Theo thống kê chưa đầy đủ thì có ít nhất chục tài xế đã nhìn thấy Cửu Vĩ đại nhân băng qua cầu vượt trên đường vành đai , một số người còn chụp ảnh và đăng lên Weibo. Bên trụ sở chính đang gấp rút liên lạc với X lãng để xóa tin đồn, ta đã thông báo cho lũ yêu gần đó đến xóa trí nhớ của từng người trong cuộc, việc này ngươi thấy sao?"
Thẩm Trì Tu sa sầm mặt, tâm nói thầy cũng xằng bậy ghê gớm, vội vã đáp "Ta sẽ đến" xong trực tiếp cúp máy.
Mèo yêu vẻ mặt muốn tìm khó chịu nhìn anh: "Chuyện gì?"
Thẩm Trì Tu thông báo: "Đèn ở đường vành đai vỡ, ta đi ra đó một chuyến."
"Đèn vỡ ngươi cũng đi?!" Mèo yêu xù lông, "Bọn chúng xem ngươi là quản lý đô thị đấy à?"
Thẩm Trì Tu cũng rất bất lực: "Thầy đập vỡ mà."
Mèo yêu: "..."
Thế là trong ngày đầu năm mới, đời sống cặp chồng chồng đại sư huynh không mấy vui vẻ ╮(╯▽╰)╭
——To Be Continued
Hết .
Lời Đậu: Nhắc nhở tí để kẻo có ai đó nhầm nhọt, Trọng Diệp là tên riêng còn Thanh Long là tên yêu thú, tương tự Phượng Thí là tên riêng còn Thanh Loan là tên yêu thú, mỗi lần gọi toàn gọi một lèo Thanh Long Trọng Diệp hay Thanh Loan Phượng Thí nên sợ mọi người bị lú =)))
À mà theo lời của Trọng Diệp thì Hình Nghệ chỉ bị ảnh hưởng bởi yêu hồn và Phượng huyết trong tháng thôi, sau đó thì phần lớn anh đều tỉnh táo vaicalon. Vậy mà bao lâu nay anh cứ đóng vai Hình--tuổi-Nghệ để ôm ôm liếm liêm hôn hôn bạn nhỏ tội nghiệp nào đó =)))))