MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, x, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương : Dùng tâm đổi tâm.
Người nào đó sắp ngủ, nghe vậy thì hàng mi run run khẽ mở mắt ra, con ngươi mơ màng khôi phục sự tỉnh táo, cậu nhìn chằm chằm vô định vào một nơi nào đó trong bóng tối, lòng chợt vỡ lẽ —— Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Cửu Vĩ Yêu Hồ lựa chọn chỉ lo cho bản thân trong năm qua.
Thầy nói yêu có thể động phàm tâm, nhưng sự thật lại là dẫu có động lòng cũng sẽ không thay đổi vì người mình thương.
Nói cho cùng cũng chỉ là những kẻ không biết yêu thương ai.
Lê Hoán lặng lẽ thở dài, vốn dĩ tính cứ thế ngủ thiếp đi nhưng yên lặng một lúc lại nhận ra có những lời không nói ra mà giấu trong lòng thật sự khó chịu, cậu lưỡng lự mãi, cuối cùng không cầm lòng được hỏi: "Giả như theo thời gian, anh là người, tôi là yêu, Hình Nghệ, anh có dùng con rối của anh đối mặt với tôi giống ngày hôm đó ở trước cổng quán trà không?"
Người đàn ông phía sau thở đều đều, không đưa ra lời hồi đáp cứ như đã ngủ say, chỉ có cánh tay vòng bên eo Lê Hoán thoáng siết lại, ôm sát hơn. Lê Hoán im lặng mấy giây xong không thể nhịn nổi nữa nắm chặt cổ tay đối phương, nâng cao giọng: "Trả lời câu hỏi."
"Trong những ngày ta dần dần khôi phục ý thức, trong đầu có hai loại nhân cách cùng tồn tại một lúc, hai dòng ký ức hoàn toàn riêng biệt, khi ấy ta rất rối, nếu lấy chủ nhân cách làm tiêu chuẩn thì là nằm ở ranh giới tỉnh và chưa tỉnh trong cõi mộng. Ta khó tin nổi, vì ta là hàng yêu sư nhưng hơn nửa tháng qua lại sản sinh tâm lý ỷ lại một yêu thú, nếu là trước kia ta sẽ cho rằng đấy là một loại sỉ nhục, vì khi ấy ta xem nó là tội lỗi."
Giọng của Hình Nghệ vừa lý trí vừa rõ ràng, có thể vì bị hạ thấp hết mức nên chứa một sự dịu dàng hiếm có trong đó. Bị ảnh hưởng, năm ngón tay bấu chặt của Lê Hoán dần buông lỏng, thay vào đó cậu phủ lên mu bàn tay của anh, khẽ dụi dụi cọ cọ, cảm thụ đường vân da trập trùng, một cảm giác khiến người an tâm.
"Sau đó thì sao?" Cậu hỏi.
Hình Nghệ nói tiếp: "Ta không biết nên giải quyết tình huống đó thế nào, ta thử kìm chế cơn nghiện máu nhưng nó thật sự ảnh hưởng quá nặng, ta không cách nào quên đi mùi vị huyết dịch, không cách nào khống chế khao khát của mình với em. Ta càng tỉnh táo dục vọng sẽ càng mãnh liệt, ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ bộ dạng mất ký ức, lừa em cũng lừa chính bản thân ta."
Lê Hoán mỉm cười: "Giả vờ giống quá nhỉ."
"Thật ra rất dễ," Hình Nghệ nói nghiêm túc, "Chỉ cần trắng trợn không kiêng dè làm chuyện muốn làm theo bản năng, xong im lặng nhìn em là được."
Lê Hoán: "..."
"Đủ rồi!" Lê Hoán cả giận, "Tôi chỉ hỏi anh về sau trở lại làm hàng yêu sư thì có động thủ với tôi hay không thôi, làm gì nói nhảm nhiều vậy?!"
Ở nơi cậu không nhìn thấy, trong mắt Hình Nghệ chan chứa ý cười, đôi mắt từ trước đến nay luôn hờ hững lạnh lẽo lúc này lại tĩnh lặng như nước sau khi băng tan.
Hình Nghệ: "Ta đã nghĩ kỹ lưỡng hai vấn đề, cái thứ nhất là có nên nhân lúc Cửu Vĩ không để ý bắt em làm thành con rối giữ làm của riêng, vì sử dụng dây dẫn khống chế em mang lại cảm giác tuyệt hơn bất kỳ một con rối nào trong quá khứ." Nói đến đây hàng yêu sư xấu tính thoáng dừng lại, vui vẻ thưởng thức bóng lưng sắp xù lông của ai kia, sau đó bình tĩnh bổ sung trước khi người ấy hoàn toàn xù lông, "Tất nhiên là vẫn giữ lại ba hồn."
Lê Hoán thầm khinh bỉ trong lòng, biết tên này đang trêu ghẹo mình, cậu vươn tay ra sau mò mẫm nắm lấy vật chạm được đầu tiên rồi nhéo nhéo nó.
Hàng yêu sư tiên sinh tự dưng bị nắm chim: "..."
Tiểu thiếu gia nhận ra mình nắm sai vật: "..."
"Khụ ——!" Ai kia âm thầm cảm thán "Lớn ghê" chột dạ hắng giọng, vừa lặng lẽ rút tay về vừa hỏi: "Cái thứ hai là gì?"
Hình Nghệ bắt lấy bàn tay ấy ấn nó trở lại, dẫn dắt nó vuốt ve chầm chậm.
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán nóng má, tim đập thình thịch căng thẳng, trải qua một cuộc giao chiến khốc liệt trong lòng mới xoay người lại, khều quần lót của đối phương ra luồn tay vào nắm lấy bộ phận nửa cương, cầm nó vuốt ve trên dưới thật mạnh.
Dục vọng nửa thân dưới vắng lặng đã lâu bùng phát chỉ trong tích tắc, Hình Nghệ thoải mái thở ra luồng khí nóng, anh rũ mắt nhìn chăm chú gương mặt của Lê Hoán, giọng nói khàn khàn bất giác run run, "Cái thứ hai là sau khi suy ngẫm về chứng nghiện máu, ta đoán bản thân có thể liên quan đến yêu, nhưng..." Hình Nghệ nhíu mày, anh im lặng cảm thụ ngón tay người nào đó chấm chất dịch tiết ra, mượn sự trơn trượt của nó để tăng tốc độ.
Anh chật vật kìm nén kích động muốn bắn, thở gấp tiếp lời: "Nhưng khả năng đó cực thấp, Hiệp hội thường lựa chọn đứa trẻ nhân loại có linh lực xuất sắc để tiến hành bồi dưỡng, tuyệt đối không thể để yêu chen lẫn vào. Khi ấy ta có suy nghĩ ở lại để biết nguyên nhân, chỉ là không có cơ hội, mà ta cũng không xác định đến tột cùng vì sao Cửu Vĩ lần lữa mãi không chịu xuất hiện, vậy nên không dám tùy tiện để các người phát hiện thật ra ta đã khôi phục ký ức, giờ nhìn lại hóa ra ta bị ông ta lợi dụng."
Lê Hoán "Ừ" một tiếng, cảm giác hơi thất vọng, cậu không vui cầm vật đó lắc qua phải lắc qua trái: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Hình Nghệ: "..."
Hình Nghệ bị giày vò có phần chịu không nổi, anh vội đè móng vuốt của người nào đó lại để đỡ bị cậu chơi xấu: "Rồi rồi, thật ra ta muốn nói ——" Anh vươn tay xoa má Lê Hoán, trong bóng tối nhìn không rời mắt đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển yêu quang, nhẹ giọng nói, "Em đối xử tốt với ta, ta đều nhớ hết."
"Ừ," Lê Hoán đáp, tay lại vuốt lên xuống, "Muốn bắn à?"
Hình Nghệ từ chối: "Không, bắn xong trống rỗng lắm, ta sợ không nhịn được muốn em."
Lê Hoán thầm vô tiết tháo khịa không nhịn được thì cần gì phải nhịn, nhưng ngẫm lại không bao lâu nữa là trời sáng, chính sự chưa làm xong, đây thật sự không phải lúc thích hợp làm chậm trễ công việc. Cậu vẫn giữ tư thế nắm chim Hình Nghệ, gối đầu lên cánh tay đối phương dụi vào lòng anh thỏa mãn nhắm mắt.
"Ngủ đi."
Hình Nghệ: "..."
"Cứ thế này ngủ?" Hàng yêu sư tiên sinh bắt đầu hoài nghi có phải mình nói sai câu nào không.
"Ừa," người nào đó nói, "Trời lạnh, chỗ này của anh ấm."
Hình Nghệ nín thinh, anh phức tạp liếc nhìn điều hòa tủ đứng ở góc phòng, trên màn hình điện tử thông báo nhiệt độ trong phòng theo thời gian thực là độ.
Em ấy tuyệt đối đang trả thù, hàng yêu sư tiên sinh không thoải mãi nghĩ, cũng thù dai ghê.
... (sstruyen là lũ chó ăn cắp)
giờ sáng, lúc tỉnh dậy Lê Hoán cảm nhận lòng bàn tay dinh dính, bên cạnh đã trống trơn, từ trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước. Cậu giơ tay lên nhìn chăm chú đống chất nhầy màu trắng đục đã hóa lỏng, đến tận lúc này mới nhận ra đó là thứ gì, cậu lăn lê bò càng cười suýt nữa hết hơi.
Hình Nghệ rửa mặt xong, mới vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngẩng đầu lên thì thấy người nào đó huơ bàn tay đầy tinh dịch lăn qua lộn lại trên giường như bệnh thần kinh.
Hình Nghệ: "..."
Trong khoảnh khắc ấy hàng yêu sư tiên sinh rất phức tạp, dẫu sao thân xác của tên bán yêu này rất đẹp, cộng thêm lần gặp mặt đầu tiên ở ngoài quán trà lúc trời đổ tuyết, cậu cầm Đường đao, thân thể như ngọc nghiêng đầu —— Khung cảnh đó để lại ấn tượng cực sâu sắc, chỉ với một cái liếc mắt dù là thù địch nhưng Hình Nghệ vẫn bị kinh diễm.
Còn hiện tại thì lại kinh hãi.
Nửa tiếng sau, cả hai vệ sinh răng miệng xong ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ.
Tuyết đổ cả đêm giờ đã giảm bớt, cả căn tứ hợp viện bao phủ trong làn áo bạc, trên mặt tuyết là các hố nối tiếp nhau, tất cả đều là tác phẩm do con tiểu Hống yêu hóa thỏ yêu làm ra. Lê Hoán cố ý đi vòng một vòng qua cửa phòng Thích Cảnh Du, căn phòng tĩnh lặng như tờ không nhìn ra bên trong có người không.
Hình Nghệ thấy con hàng này có vẻ lưỡng lự thì nói thẳng: "Hai ngày nữa hãy quay lại đây."
"Thú thật tôi có cảm giác thầy tránh né tôi," Lê Hoán tâm sự, "Nếu là quá khứ, tối hôm qua thầy đã bảo tôi đi vào hầu hạ rồi."
Hình Nghệ nhíu mày, cái từ "hầu hạ" đó khiến người nghe rất khó chịu, anh nói: "Đi tìm Diêm Ma."
Lê Hoán khẽ "Ừ", hà hơi vào lòng bàn tay, nói: "Đi thôi."
Thời gian còn sớm, bầu trời vẫn còn tối, khu vực Thập Sát Hải vắng tanh, trừ hai người bọn cậu thì không còn bóng người nào khác, thỉnh thoảng mới bắt gặp chó mèo hoang dậy sớm tìm thức ăn.
Hai người đi cửa sau rời quán trà Bỉ Ngạn, vội vã đi qua mỗi con ngõ hẻm, Lê Hoán kể lại ngắn gọn đánh giá của Thích Cảnh Du về Diêm Mạc và việc bản thân bị dẫn dắt tiến vào hiệu cầm đồ Vạn Khánh.
Hình Nghệ nghe đến phần Diêm Mạc muốn tiến hành giao dịch với Lê Hoán thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn đợi câu kể xong mới hỏi: "Diêm Ma từng tiết lộ gã muốn có được vật gì từ chỗ em không?"
"Ban đầu tôi không biết, song hiện tại có lẽ có được chút manh mối rồi." Lê Hoán đáp, "Tối qua trong Vùng Đất Tinh Thần, Diêm tiên sinh nói vì thầy dùng một phần yêu hồn của Cửu Vĩ trấn áp Phượng hồn trong cơ thể tôi nên phần Phượng hồn đó gần như không trưởng thành, tôi mới không bị ảnh hưởng, từ trước đến nay đây chính là vật mà gã muốn giao dịch."
Hình Nghệ chậm rãi gật đầu: "Tên ma đó thật ích kỷ."
Lê Hoán không đồng tình: "Không thể nói là ích kỷ được, tôi và gã không tình không nghĩa, Diêm tiên sinh không quan tâm đến sống chết của tôi cũng hợp tình hợp lý."
Dứt lời, hai người đi qua chỗ rẽ, màn đêm mờ ảo, hiệu cầm đồ Vạn Khánh rộng mở cổng lớn, dưới mái hiên vẫn là hai cái đèn lồng đỏ thắp sáng bừng.
Lê Hoán đứng trước cửa, nhìn thấy trong sân thật sự khác biệt với trần gian, một sân nồng đượm xuân sắc, hoa đào đua nở cực kiều diễm, mà Diêm Mạc thì ngồi ở ghế đá dưới tàng cây nhàn nhã pha trà, cậu lịch sự gõ gõ cửa, cười nói: "Tiên sinh giống như biết chúng ta sẽ đến vậy."
"Tất nhiên rồi, vì ta là ma nên chắc chắn hiểu ả điên đùa giỡn mộng cảnh đó hơn." Diêm Mạc thậm chí không nhấc mí mắt lên, gã cầm một bình nước sôi đổ vào lá trà đã rửa sạch, thờ ơ nói, "Bản tôn chờ các ngươi đã lâu, vậy mà còn lề mề đến giờ mới đến, không hiểu các ngươi đang chậm chạp làm gì ngoài đó?"
Lê Hoán nghiêng đầu vứt cho Hình Nghệ một ánh mắt ra hiệu có thể đi vào, rồi nhảy vào cổng sân trước.
Sân trước hiệu cầm đồ ấm áp như xuân, bước qua cánh cổng rộng mở, Lê Hoán hít hà mùi hoa mùi trà phả vào mặt, tức thời xua tan hơi lạnh bủa vây.
"Lại đây ngồi." Diêm Mạc tráng sạch hai chén trà nhỏ rồi rót đầy từng chén.
Lê Hoán và Hình Nghệ ngồi xuống, Lê Hoán hỏi: "Thầy dậy chưa?"
"Ngươi không tự mình vào xem?" Diêm Mạc hỏi ngược lại.
Lê Hoán nâng chén trà nhấp một ngụm, cậu nâng mắt lên, tựa cười tựa không dõi nhìn gã: "Nếu thầy muốn gặp ta thì đã sai A Ly đến đây gọi ta từ lâu rồi, còn nếu ông ấy không muốn gặp, ta cần gì làm khó dễ ông ấy vào lúc này chứ?"
"Xem như Cảnh Du không uổng công thương ngươi," Diêm Mạc cười, "Lúc trước y nhận nuôi ngươi đúng là chỉ vì Phượng hồn, y nghĩ đấy là điều hổ thẹn với ngươi, ngươi đừng thấy bình thường con hồ ly ấy luôn đeo điệu bộ lãnh đạm thấu hiểu vạn sự, nhưng một khi để tâm những chuyện vụn vặt thì lý lẽ cứng nhắc hơn bất kỳ ai, việc này vẫn phải dựa vào ngươi cho y một bậc thang sẽ tốt hơn." Diêm Mạc tạm ngừng, có lẽ cảm thấy có chỗ không ổn nên bổ sung, "Đừng nói là ta nói."
"Tiên sinh yên tâm." Lê Hoán hiểu.
"Nói chính sự thôi," Hình Nghệ nhìn Diêm Mạc, "Theo phân chia của ma, Yểm Ma do mộng gây ra, sinh linh ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mộng, là sự biến hóa từ ý niệm, vì thế xem như Yểm Ma là nội ma trong Phật giáo miêu tả. Ta lớn mật suy đoán, muốn diệt lại ma này chỉ có nước đi vào giấc mộng?"
() Các loại ma trong đạo Phật, tùy theo kinh, có thể có nhóm tứ ma, ngũ ma, bát ma và thập ma. Các ma này lại được chia làm hai nhóm: Ngoại ma và nội ma. Nội ma: Đây là những tà tính, tà kiến... trong lòng con người, ngăn cản con người tu tập.
Động tác nâng chén trà của Diêm Mạc khựng lại, đồng tử yêu đỏ sậm thoáng đảo qua, gã không hề che giấu sự thăm dò và tọc mach, càn rỡ liếc lên liếc xuống đánh giá Hình Nghệ, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi rất thông minh, hàng yêu sư, vốn ta còn dự định có nên âm thầm xử lý ngươi nhân lúc Cảnh Du và quỷ nhỏ này chưa chuẩn bị sẵn sàng hay không, giờ ngẫm lại hình như cũng có thể lợi dụng chút chút?"
Hình Nghệ không đổi nét mặt: "Xin nhận đánh giá của tiên sinh, mùa đông trời lạnh, ngài mượn thân xác đi ra ngoài cũng nên cẩn thận nhiều hơn."
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Diêm Mạc lắc chén trà, đuôi mắt híp lại đầy khiêu khích cợt nhả, gã nhếch miệng ẩn ý, trong giọng nói chứa sự khinh thường rõ rệt, "Chim Trùng Minh nằm trong tay ngươi chứng tỏ ngươi quả thật có bản lĩnh nên mới có thể làm lão già Hội trưởng trong Hiệp hội để mắt như thế. Nói đi nói lại, xét theo dương thọ của phàm nhân thì hắn đã sống rất lâu rồi."
"Này!" Khóe miệng Lê Hoán co giật, cậu không nhịn được nói xen vào, "Hai người đủ rồi đấy, ta mặc kệ trước kia như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại không phải là người ngoài đúng không? Có nhất thiết phải nói bóng nói gió rồi trở mặt nhau không? Sao, còn tính nói đến khi nào một mất một còn hay gì?"
Diêm Mạc nghe vậy liếc xéo người nào đó một cái, nhàn nhã hỏi: "Quỷ nhỏ, mi còn muốn quản ta?"
"Không dám," Lê Hoán cười nhạt, "Cùng lắm lúc về ta kể lại cho thầy nghe thôi."
Diêm Mạc: "..."
Ma La đại nhân không nuốt trôi ngụm nước trà liền bị sặc.
Lê Hoán thong thả đứng dậy đi vòng ra phía sau Diêm Mạc, cực kỳ hiếu thuận vỗ lưng thuận khí cho gã, tay bận vỗ nhưng vẫn ung dung nói: "Được rồi, không còn hiểu lầm nào nữa, có phải chúng ta có thể tâm sự cách thức giết chết Yểm Ma trong mộng rồi không? Ma La đại nhân ngài xem..."
Diêm Mạc thở hắt ra, cố ghìm kích động xoay người bóp chết người nào đó xuống, hỏi: "Lẽ nào Cảnh Du chưa từng nói với ngươi ma chúng ta chỉ làm giao dịch kiếm hời không bị lỗ?"
"Đâu phải ngài giúp ta đâu," Lê Hoán nói, "Là giúp thầy mà."
Diêm Mạc: "..."
Lê Hoán: "Nếu ngài không giúp thì ta không còn cách nào khác, đành quay về gõ cửa phòng thầy?"
Diêm Mạc: "..."
"Nếu rắc rối phiền hà đến vậy, tiểu Hoán sẽ không miễn cưỡng tiên sinh." Lê Hoán trưng ra vẻ mặt rất tiếc nuối, "Việc này không nên chậm trễ, ta nghĩ thầy có mấy ngàn năm đạo hạnh, một ả Yểm Ma nhỏ bé chắc không khó nhằn lắm đâu nhỉ? Nhưng mà vết thương cũ của thầy còn chưa lành, mà tiểu đồ đệ ta đây lại chẳng có bản lĩnh gì, e rằng sẽ có thêm vết thương mới nữa mất ~"
Dứt lời cậu quay người muốn bỏ đi.
Diêm Mạc đập chén trà xuống bàn đá, quát: "Ngươi quay lại đâu cho ta."
Lê Hoán xoay một vòng trở về bên cạnh Diêm Mạc, cười như một con hồ ly xấu xa.
"Dám lấy Cảnh Du ra uy hiếp ta?" Giọng Diêm Mạc lạnh lẽo, gã đứng dậy vuốt lại cổ áo không hề có nếp gấp nào, "Yêu thú các ngươi quả đúng là nham hiểm giả dối!"
Lê Hoán "Ồ" một tiếng: "Cho nên?"
"Con hồ ly kia có biết đấy, nhưng chắc chắn không chuyên nghiệp bằng Ma La chính kinh ta." Diêm Ma đại nhân vô cùng ngạo kiều quay người lại, đi vào nhà chính của hiệu cầm đồ, không ngoái đầu nói, " giờ phút ba ngày sau đến chỗ ta, bảo con chuột yêu đi cùng, ba ngày nay tốt nhất các ngươi đừng ngủ, bằng không chiều sâu giấc ngủ không đủ sẽ không gặp được ả, đến lúc đó có uy hiếp ta thế nào chăng nữa cũng chỉ phí công."
"Cảm tạ Ma La đại nhân chỉ giáo." Nói xong Lê Hoán thở phào, đang tính gọi Hình Nghệ đi về thì cậu chợt cảm thấy bầu không khí phía sau vặn vẹo, hơi thở quen thuộc của người đàn ông áp sát đến. Hình Nghệ vòng một tay qua người Lê Hoán kéo người vào lòng mình.
"Sao thế?" Lê Hoán không thể quay người, cậu chẳng hiểu gì nghiêng đầu nhìn Hình Nghệ, anh cúi đầu tựa vào tai người nào đó không có tính tự giác thấp giọng nói: "Lần sau em uy hiếp hay mê hoặc ai khác thì có thể đừng táy máy tay chân không?"
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán không nén được mỉm cười đặc biệt bất hảo.
——To Be Continued
Hết .