Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, x, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương : Anh thích mùi gì?
Lại quay về phía bên này, hàng yêu sư tiên sinh chịu đủ ánh mắt khinh bỉ của quần chúng hóng hớt, để không bị hiểu lầm tai hại hơn anh đành bấu vai nửa đẩy nửa ôm người nào đó rẽ vào siêu thị. Lê Hoán không hiểu dụng ý thật sự của Hình Nghệ, cậu tưởng là hành vi thân mật bình thường, còn chủ động ôm eo đối phương, lòng hạnh phúc nổ tung, quả thật càng lúc càng có cảm giác sống như con người bình thường!
Tiếc rằng hai kẻ tưởng như đang sống hết mình ấy thực chất không có đủ kiên nhẫn từ tốn đi dạo, Lê Hoán vẫn còn bận lòng nội dung cuộc nói chuyện sư tỷ muốn báo riêng với thầy, cậu dừng xe đẩy trước tủ đông để lựa những lát thịt cừu, nhìn một hồi thì xuất thần.
Lúc Hình Nghệ bước đến trên tay anh xách rau củ các loại, tất cả đều đã được đóng bao bì ở cơ sở, vận chuyển đến siêu thị in mã hàng xong bày ở khu đông lạnh, không cần phải cân, đi thẳng đến quầy thanh toán là được. Hình Nghệ thấy Lê Hoán đứng đờ người trước hàng thịt thì tiện tay xách hai bịch thịt từ trong tủ đông ra, bỏ vào xe đẩy chung với rau củ.
Lê Hoán hoàn hồn, cậu buông mắt nhìn Hình Nghệ, thấy anh bỏ hàng vào xe mà không thèm nhìn giá đúng là không có dáng vẻ "vun vén cho gia đình". Nhưng ngẫm lại, với cấp bậc hàng yêu sư như Hình Nghệ thì cuộc sống hàng ngày trong Hiệp hội chắc hẳn đã có người chuẩn bị cho, cần gì phải đích thân chạy đến siêu thị mua đồ.
Nghĩ vậy, người nào đó không cầm lòng được cong khóe môi, thấy tứ phía không có ai thì nhích lại gần hôn lên má anh.
Hình Nghệ sững người, anh nghiêng đầu nhìn Lê Hoán: "Ta tưởng em lo nghĩ đến chuyện của sư tỷ, không có tâm trạng làm chuyện khác." Nói xong anh nhận lấy xe, một tay đẩy xe một tay choàng lên vai Lê Hoán, cả hai sóng vai đến khu đồ gia vị chọn nguyên liệu nấu lẩu.
"Đúng là lo thật, anh không biết chứ lần này sư tỷ đi ít nhất cũng non nửa năm, thông thường chu kỳ nhiệm vụ không thể kéo dài như vậy, nói gì là không kịp về hôm thỉnh an thầy." Nhắc đến chuyện này, tâm tư vừa thanh tĩnh của Lê Hoán lại rối bời, cậu cầm một túi cốt nấu lẩu lật lại để xem cách chế biến, nhưng sự chú ý vẫn không nằm ở đó, nói tiếp, "Tôi nghi ngờ trên đường đi thầy lại sắp xếp nhiệm vụ khác cho tỷ ấy nên mới nán lại."
() Cốt nấu lẩu (底料): Hiểu nôm na là nguyên liệu để tạo ra nồi nước lẩu ban đầu.
Hình Nghệ hỏi: "Em biết nhiệm vụ gốc của cô ta là gì không?"
Lê Hoán đáp: "Khi ấy họ luôn lén bàn chuyện ở sau lưng tôi, song lòng hiếu kỳ của tôi lớn quá nên vẫn có thể nghe được kha khá tin tức hữu ích."
"Quá nửa là Cửu Vĩ biết, chẳng qua không vạch trần em." Hình Nghệ cầm lấy cốt nấu lẩu trên tay Lê Hoán ném vào xe đẩy, để tránh cậu bận lòng suy nghĩ rồi nâng nó nửa ngày cũng không quyết định được có nên mua không.
Lê Hoán đăm chiêu gật đầu, cậu không hề phát hiện vật trên tay đã bị lấy đi, nói: "Nhưng nhiệm vụ sư tỷ nhận... nói sao ta, kỳ lạ lắm."
Hình Nghệ nhìn sang cậu: "Ra sao?"
Lê Hoán hồi tưởng một lúc lâu mới e dè mở miệng: "Nạn nhân của nhiệm vụ đó là yêu không phải người, hơn nữa còn là phạm vi toàn quốc, căn cứ theo tin tức phản hồi thì có thứ gì đó đang âm thầm buôn bán ba hồn bảy vía của yêu, thầy cho rằng đó có nghĩa là người mua đòi hỏi cực cao với hồn phách, có khả năng là yêu cũng có khả năng là ma, dĩ nhiên bây giờ ——" cậu tạm ngừng, ánh mắt lưỡng lự nhìn Hình Nghệ, "Còn có khả năng là hàng yêu sư các anh."
"Em nghi ngờ sư tỷ của em đẩy chúng ta đi có thể là do điều đấy?" Hình Nghệ hỏi.
Lê Hoán khẽ "Ừ", tâm sự nặng nề: "Vì tỷ nghe sư huynh nhắc đến thân phận của anh, đề phòng kẻ hiềm nghi là chuyện không thể tránh khỏi mà."
Hình Nghệ hiểu cách làm đó, anh không phán xét.
Hai người chọn xong gia vị, thong thả lượn thêm một vòng trong siêu thị để tránh chừa không đủ thời gian, trà thất vẫn chưa bàn luận xong mà quay về chạm mặt sẽ rất lúng túng, đến khi gần trưa họ mới bắt đầu đi đến quầy tính tiền.
Tết nhất người ta đi thăm bà con họ hàng rất nhiều, lượng mua sắm lớn, mỗi quầy là một hàng người nối người dài dằng dặc.
Lê Hoán đứng đợi nhàm chán nên vuốt màn hình điện thoại lướt Weibo Wechat, khi hàng di chuyển Hình Nghệ sẽ kéo cậu tiến lên hai bước, thấm thoắt cả hai đã đến trước quầy, Lê Hoán biết chỉ ít người nữa là đến lượt bọn cậu vì thế cất điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hình Nghệ đang chú tâm nhìn gì đó.
Cậu vô thức nhìn theo tầm mắt của đối phương ——
Thông thường trước quầy tính tiền đều sẽ đặt cái kệ chất hàng nhỏ, bên trên xếp các đồ ăn vặt trẻ con thích như sô cô la, mục đích là kích thích tiêu dùng trong quá trình chờ đợi, tất nhiên trên đó còn có một số thứ trẻ con không biết.
Lướt mắt qua Durex, tim Lê Hoán giật thót, bỗng dưng đập nhanh hơn, vừa mong chờ vừa có phần không chắc chắn.
Lỡ như người ta muốn mua kẹo cao su thì sao?
Chiều cao cả hai khác nhau, Hình Nghệ cao hơn cậu nửa đầu, sự chênh lệch ấy rất có thể dẫn đến sai sót trong phán đoán.
Nhằm phòng ngừa bị hiểu lầm thành mục đích không thuần khiết, người nào đó giả vờ điềm tĩnh hắng giọng, vươn tay cầm lấy hũ kẹo cao su vị bạc hà trên kệ nhỏ đó. Lê Hoán chọn nó không phải vì thích vị bạc hà mà vì nó đặt ở hàng cao nhất trong nhóm đồ ăn, còn lên trên nữa là thứ trẻ-con-không-biết.
Cậu cầm như thế, quả nhiên Hình Nghệ thoáng ngớ người, anh nghiêng đầu, ánh mắt cả hai giao nhau. Lê Hoán xấu hổ, cậu rối rắm hồi lâu xong huơ hũ kẹo trong tay, hỏi: "Mùi này được không?"
Hình Nghệ nheo mắt lại, nhìn cậu như cười như không, anh thản nhiên nói: "Ta không thích."
Lê Hoán: "..."
Đúng là được đằng chân lân đằng đầu... Kẹo cao su thì ăn mùi nào chả giống nhau?
Lê Hoán bó tay, đành phải trả vị bạc hà lại, nhìn cả đống mùi hương không biết lựa cái nào, cậu thuận miệng hỏi: "Vậy anh thích mùi gì?"
Hình Nghệ không nóng lòng trả lời mà ôm eo Lê Hoán kéo cậu về phía mình, anh khẽ cúi đầu thầm thì hết sức cợt nhả vào vành tai ửng đỏ của người nào đó: "Ta không thích có mùi, ta chỉ muốn mùi của riêng em."
Lê Hoán: "..."
Áaaaa! Cậu không muốn dâm đãng đâu! Nhưng có thật là đang nói đến kẹo cao su không đó?!
Trong con ngươi đen thẳm của Hình Nghệ hiện lên vẻ nghiền ngẫm, anh khẽ cong khóe môi, rất vừa lòng phản ứng vừa xấu hổ vừa muốn xù lông của người nào đó, rồi anh bình thản cầm lấy hộp Durex không mùi siêu mỏng từ trên kệ vứt vào xe đẩy.
Lê Hoán nhìn chằm chằm cái hộp nằm trên đống nguyên liệu nấu lẩu thuần khiết, bỗng cảm thấy một lát nữa thật sự không thể ăn uống ngon miệng nổi.
"Không ngờ em lại nghĩ ta đang nhìn kẹo cao su, nghĩ sao vậy?" Hình Nghệ xoa đầu Lê Hoán, cái cậu này nổi cơn ngốc đúng là vừa bực mình vừa buồn cười mà, anh không nhịn được trêu, "Chẳng lẽ em muốn ta đeo thứ kia chơi em?"
Lê Hoán: "!!!!"
Vãi chưởng cái hình ảnh đấy!
Đeo kẹo cao su là cái khỉ gì chứ?!
Cho dù tưởng tượng thế nào thì vẫn thấy khẩu vị thật sự rất nặng!!!!
Người nào đó sang chấn cả người vì não bổ, vất vả lắm mới không để ý cái bao cao su đó nữa. Lê Hoán hung hăng lườm anh, nhỏ giọng nói: "Trông tôi có vẻ thèm khát đến độ đi mua đồ mà cũng nghĩ đến chuyện lên giường với anh ư?"
Hình Nghệ nghe thế thì đôi mắt lộ ý cười, nói đầy thâm ý: "Xét qua hai lần nào đấy giúp em thì đúng là thèm khát thật."
Lê Hoán bị nói đến mức vô lực phản bác, cậu giận dỗi cầm lấy hũ kẹo cao su kia, im lặng quay người chẳng muốn đếm xỉa anh nữa.
Rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ, em gái thu ngân quét xong hết rau củ và thịt cừu, nhìn đến chiếc hộp bao cao su rõ ràng khoác "loài" thì cô hơi sững sờ, nhìn sang Lê Hoán và Hình Nghệ, bấy giờ trên mặt lộ vẻ vỡ lẽ, cười híp mắt nói tổng giá tiền.
Lê Hoán tâm mắng khỉ gì thế! Tố chất nghề nghiệp của cô đâu?! Cậu xách hai cái túi hàng đầy ụ lên, mặc kệ hộp "áo mưa", không quay đầu đi thẳng ra cửa.
Hình Nghệ rút thẻ ra, anh lạnh nhạt nói: "Đừng để ý, em ấy bị chiều hư."
"Tình cảm hai người tốt ghê," em gái thu ngân quẹt thẻ xong trả lại biên lai cùng với thẻ, "Năm mới vui vẻ."
Hình Nghệ không nói gì thêm, anh cất thẻ vào lại ví, cầm hộp Durex đi ra ngoài.
Lúc quay về trà thất đã gần giờ chiều, Lê Hoán bảo Hình Nghệ xách nguyên liệu xuống bếp chế biến, còn mình thì vào trà thất vấn an thầy. Rõ ràng phía bên Thích Cảnh Du và Kỷ Thanh Từ đã bàn luận xong, đang ngồi trên sofa trò chuyện câu được câu không, Lê Hoán thấy vẻ mặt cả hai vẫn như thường thì thức thời không mở miệng hỏi nhiều, nhưng trong lòng vẫn không nén được một ít ngờ vực.
Bữa ăn lẩu diễn ra khá thân tình, Kỷ Thanh Từ có nhà riêng ở Bắc Kinh, không xa Thập Sát Hải là bao, ăn xong cô dọn dẹp phụ Lê Hoán rồi thỉnh an thầy, đi về nghỉ trước.
Trà thất yên tĩnh trở lại, Lê Hoán hầu hạ thầy về phòng nghỉ trưa, trở ra thì thấy Hình Nghệ đứng giữa màn tuyết rơi tán loạn đợi mình, Lê Hoán vội vàng cầm lấy chiếc ô cán dài dựng ở cạnh cửa, rảo bước đến che trên đầu cả hai.
"Ngoài đây lạnh, tôi chỉ hầu hạ thầy đi nằm thôi, sẽ quay lại ngay ấy mà."
Hình Nghệ im lặng nhận chiếc ô, mở rộng áo bành tô của mình quấn kín cậu vào lòng, sau đấy choàng vai cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt cánh cửa đóng kín, tĩnh lặng rất lâu mới nói: "Sau này đừng đi nữa, ta biết ông ấy là thầy em, nhưng dù chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần thì ta cũng không hi vọng em gần gũi với bất kỳ ai ngoài ta."
Lê Hoán nghe vậy không khỏi bật cười, cậu trầm tư nói: "Thầy nuôi nấng tôi năm, tôi biết anh còn chưa đến tháng, nếu tôi đồng ý với anh thì nhìn sao cũng thấy tôi là con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa nhỉ?"
Ở nơi cậu không nhìn thấy, con ngươi của Hình Nghệ tối đen, lông mày khẽ nhíu, không đáp lại.
Lê Hoán cảm nhận được anh tức rồi, khóe môi càng đậm ý cười, vòng tay ôm eo người đàn ông thoáng siết chặt, đầu chôn ở gáy đối phương dụi dụi vô cùng thân mật, "Tháng là đại thọ của thầy, tôi muốn ở với thầy đến lúc ấy." Cậu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên làn da để lộ ra của Hình Nghệ, tiếp lời, "Rồi sau đó sẽ làm một tên đồ nhi bất hiếu, rời đi với anh."
"Một lời đã định." Hình Nghệ nói.
Lê Hoán nhắm mắt, cưỡng ép đè nén luồng cảm giác tội lỗi trong lòng, cậu đáp: "Một lời đã định."
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cách qua một vách tường, Thích Cảnh Du đứng ở phía bên kia cánh cửa phòng, trên tay vẫn còn cầm áo lông chồn y thường mặc. Ngoài trời rét cóng, y lo tiểu đồ đệ chỉ mặc cái áo mỏng đi trong sân sẽ bị cảm lạnh, muốn nhắc cậu khoác thêm áo khoác của mình rồi hẵng đi...
Thích Cảnh Du đứng bần thần rất lâu, đến tận khi tiếng bước chân xa dần y mới treo chiếc áo lên giá lại, không đổi nét mặt ngồi xuống sofa, nâng chén trà để trên bàn đã nguội lạnh, nhưng mãi mà không nhấp ngụm nào.
Trong bóng tối truyền dến tiếng động, hamster chui ra từ trong góc, nó lấm la lấm lét bò lên sofa, tròn xoe mắt nhìn người đàn ông đang cụp mắt lặng thinh.
"Cảnh Du, tình cảm ngươi dành cho Lê Hoán sâu nặng vậy ư?" Diêm Mạc nói, "Ngươi phải phân biệt cho rõ rốt cuộc là bản thân không nỡ lòng rời bỏ Lê Hoán hay là không nỡ lòng rời bỏ Phượng Thí."
"Đối với yêu mà nói mười mấy năm quả thật không là gì, Ma La, ngươi nói không sai ——" Thích Cảnh Du thở dài thườn thượt, "Ta xem trọng tiểu Hoán không chỉ bởi vì phần Phượng hồn trong cơ thể nó, mà còn vì ngoại hình của nó giống y hệt Phượng Thí. Tam hồn của sinh linh là độc lập, nó kế thừa hết tất cả những gì tốt đẹp của Phượng Thí trong phần hồn kia, không nhiễm một chút tà niệm nào thuộc về yêu, nó còn hoàn mỹ không tỳ vết hơn cả huynh trưởng kính yêu của ta."
Diêm Mạc cười hỏi: "Nghe như ngươi không có ý định phục sinh Phượng Thí mà muốn Lê Hoán cắn nuốt chiếm đoạt luôn hai phần hồn còn lại, trở thành Thanh Loan mới?"
Thích Cảnh Du bình thản "Ừ", nói: "Trọng Diệp lợi dụng hai phần Phượng hồn chế tạo ra quái vật không phải người không phải yêu, thay vì để huynh trưởng tái sinh với bộ dạng đấy thì thà rằng tác thành một Lê Hoán hoàn mỹ, Ma La, ngươi nói có phải ta quá ích kỷ rồi không?"
"Ừ," Diêm Mạc trêu, "Yêu hồ nhà ngươi từ trước đến giờ chỉ yêu bản thân, muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết người đó nhất định phải chết, đúng là ích kỷ lắm."
"Vậy à..." Thích Cảnh Du đặt chén trà xuống, vươn tay ra với con hamster, ngón tay nâng con vật nhỏ đó lơ đãng xoa lông nó, hờ hững nói bằng giọng điệu như đang tự nói với chính mình, "Đến lúc tiểu Hoán muốn đi, ta sẽ thả nó đi."
Hamster híp mắt hưởng thụ, lúc lắc cơ thể núc ních, còn cọ hai quả trứng vào ngón tay người đàn ông.
Cửu Vĩ bị hamster dâm loạn thì khựng tay lại, y chần chờ mấy giây rồi lật con hamster, liếc nhẹ bộ phận chiếm tỉ lệ vô cùng khoa trương trên cơ thể, cười nhạt: "Ma La đại nhân, mùa xuân còn chưa đến, ngươi làm gì đấy?"
() Mùa xuân ở đây chỉ kỳ động dục. Còn cái loài này thì trứng chúng nó to thật bà con ạ...
Con hamster bị bám thân cứ thế nằm ngã ngửa trong lòng bàn tay của người đàn ông, thoải mái phơi hai quả trứng lông lá trước mặt đối phương, cười ngả ngớn: "Chỉ là mùa xuân ở nhân gian chưa đến thôi, còn ở hiệu cầm đồ của ta, chỉ cần ta muốn thì lúc nào chẳng phải là mùa xuân?"
Thích Cảnh Du cười không nói, ngón cái xoa phần bụng mềm mại của hamster xong lướt thẳng xuống dưới, cuối cùng làm như vô tình bóp bóp thứ kia.
Ma La thoải mái rên hừ hừ, không có ý tốt nhìn Thích Cảnh Du, chậc một tiếng: "Hôm nay quả thật là tuyết rơi đúng lúc nhỉ, không ngờ Cửu Vĩ trước nay đoạn tuyệt thất tình lục dục lại sẽ chủ động thế này?"
Thích Cảnh Du hơi nhướng mày: "Sao, Ma La đại nhân không hoan nghênh?"
"Làm gì có, tất nhiên bản tôn cầu còn không được nữa là!" Hamster nhúc nhích lỗ tai, lật người lại bò dậy, "Chừng nào ngươi qua đây?"
Thích Cảnh Du thả nó xuống sofa, đứng dậy đi khoác áo khoác, không quay đầu nói: "Bây giờ."
Hamster được sủng hạnh mà khiếp sợ, vội la lên: "Vậy ta trở về đợi ngươi!" Dứt lời nhảy xuống sofa chạy về, còn chưa chạy đến cửa thì quay người lại, căn dặn, "Chuyện này mà thả chim bồ câu là vô đạo đức lắm đấy, Cửu Vĩ ngươi đừng nuốt lời!"
() Thả chim bồ câu: Ý chỉ hành động cho leo cây, thất hứa,...
Thích Cảnh Du buông mắt lạnh lùng liếc nó, "Làm gì nói nhảm nhiều vậy?"
"Còn chẳng phải do bị ngươi cho leo cây nhiều quá à..." Hamster lầu bầu, lo sợ nói thêm nữa đối phương sẽ đổi ý nên chui tọt ra ngoài khe cửa biến mất dạng trước khi Thích Cảnh Du lên tiếng.
——To Be Continued
Hết .