Phó Đồng Văn hôn lệ cánh môi cô.
Khi nhẹ nhàng khi nồng nàn, hoặc khi say đắm khi mơn man, mỗi khi thân mật với anh, lúc anh chuyên tâm chăm chú hay lúc anh lơ đãng phân tâm đều có thể dẫn dắt linh hồn cô đến bên mình. Người xưa nói "Trước hoa dưới trăng, nam hoan nữ ái" chính là bầu không khí này.
Nhất là giây phút anh trao nụ hôn sẽ cố ý dừng lại, nheo mắt nhìn cô chăm chú. Cô không rõ anh muốn nhìn gì, là lớp trang điểm, là dung mạo thật sự hay xương máu dưới làn da, linh hồn trong đôi mắt....
"Sao lại thất thần rồi?" Anh thầm thì hỏi.
"Chợt nhớ đến phong thư anh gửi khi em đi du học, anh nói "Nếu như không cần thiết thì không nên gặp lại"."
"Giờ muốn tính nợ với anh à?" Anh mỉm cười.
"Không, em chỉ nhớ lại lần gặp mặt ban đầu mà thôi, giống như Du viên kinh mộng."
Anh vẫn cười: "Giống chỗ nào vậy em?"
"Em đang dạo bước tha thẩn trong vườn, anh bỗng nhiên xuất hiện, có phải rất giống không anh?"
"Đó là khu vườn nhà họ Phó." Anh đáp, "Người bỗng nhiên xuất hiện là em, chứ không phải anh."
Cũng đúng.
Cô nhớ lại: "Khi ấy, lúc anh răn dạy em trong vườn, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"
Anh lắc đầu, thật thà trả lời: "Chưa từng."
Người này, muốn nghe anh nói thật thì anh lại nói dối, muốn anh nói lời ngon tiếng ngọt thì anh lại nói thật.
"Ngủ cùng anh ba một lúc nào." Đột nhiên anh ra hiệu với cô.
"Đừng, trong nhà có nhiều người lắm."
Cô đẩy anh ra.
"Thế mà cũng tức giận rồi?" Anh kéo cổ tay cô.
"Anh có đói không?" Cô xắn tay áo lên, "Anh Đàm và Vạn An đều bận rộn, đừng làm phiền đến họ, hôm nay em phục vụ anh dùng cơm."
"Đàn ông đàn ang lớn ngần này rồi còn cần em phục vụ gì nữa?" Phó Đồng Văn đuổi kịp cô, đưa hai tay ra, bất ngờ bế bổng cô lên, đi thẳng ra ngoài trong tiếng hét thất thanh của cô.
Vạn An nghe thấy tiếng hét, từ sân thượng thò đầu xuống: "Cậu ba?"
"Cậu ba và mợ ba đi ăn sáng, cậu cứ làm việc của mình đi." Phó Đồng Văn bế cô xuống cầu thang.
"Ồ." Vạn An rụt đầu lại.
Cầu thang nhỏ hẹp còn dốc đứng, cô sợ Phó Đồng Văn bị trượt chân khiến hai người lăn xuống nên cô không thể giãy giụa, đành mặc anh muốn làm gì thì làm. Dùng xong bữa sáng trong bếp, hai người bị Vạn An "đuổi về" phòng ngủ trên tầng hai, ngủ bù đến tận bốn giờ chiều, Vạn An vội vã gõ cửa gọi đôi vợ chồng mới cưới dậy. Âu phục và áo sơ mi đều đã được là ủi thẳng thớm, cô tìm thấy một chiếc váy liền thân được đặt may khi còn ở New York trong tủ quần áo, ngày thường không thể mặc bộ này, hôm nay mới có cơ hội được diện.
Bạn bè mà Phó Đồng Văn mời đến là những người cô đã gặp trong đêm hôm đó, đều là bạn cũ và bạn học.
Mọi người lục tục đến, ngồi xung quanh chiếc bàn tròn trong phòng khách ở tầng một, mắc áo vest không xuể, những quý ông này cũng không quá cầu kỳ, áo khoác ngoài cái thì vắt lên lưng ghế, cái thì vứt lên ghế sô pha.
Thẩm Hề và Đàm Khánh Hạng trong nhà bếp, thật ra không cần cô động tay vào, nhưng cô sợ phải ứng phó với mấy cậu ấm ngoài kia, ai cũng khéo ăn khéo nói, chỉ cần lơ đãng chút thôi là bị nắm thóp ngay, sơ sẩy là bị mọi người trêu chọc.
"Đồng Văn." Có người lên tiếng, "Ở Thượng Hải cậu có mấy căn biệt thự, thế mà lại ở căn nhà bé tẹo thế này, có mưu tính gì à?"
Phó Đồng Văn khẽ đặt tách trà lên bàn, cười đáp: "Căn nhà này là của vợ tôi, không phải của tôi."
Khi nói, ánh mắt anh luôn theo dõi cửa nhà bếp. Bóng hình người ấy kéo dài trên mặt đất, góc váy tung bay.
"Gửi thân cho nàng, rất lãng mạn nhé Phó Đồng Văn." Một người khác xen lời.
Trong tiếng cười đùa của mọi người, anh đặt tách trà xuống, nghiêm túc nói với người đàn ông đeo kính: "Nếu cậu rảnh thì đến miền Bắc một chuyến đi."
"Sao thế? Có chuyện gì quan trọng ư?" Nụ cười của người nọ vụt tắt.
"Có hai chuyện, một là chuyện công, một là chuyện riêng."
Thẩm Hề bưng hai đĩa thức ăn ra, cá giấm Tây Hồ và bánh tổ cua đồng, đều là món tủ của Đàm Khánh Hạng.
"Cậu cầm tấm chi phiếu và hai rương vàng thỏi của tôi lên miền Bắc, đưa cho Chu Lễ Tuần, khoản tiền này quá lớn, cần cậu đích thân đi một chuyến."
"Dễ thôi, hai ngày tới tôi sẽ sắp xếp lịch trình và tàu hỏa lên miền Bắc." Đối phương trả lời.
Người bên cạnh hỏi: "Với số tiền lớn như thế, cậu định làm việc tốt nào ư?"
Phó Đồng Văn cười sảng khoái: "Sắp thành lập quân tham chiến, chúng ta sẽ xuất quân đến chiến trường phương Tây."
Đúng là tin tốt, dù hai năm nay Trung Quốc vẫn không ngựng vận chuyển nhân công ra nước ngoài tham gia đại chiến thế giới, nhưng luôn e dè sau khi chiến tranh kết thúc các nước lớn phương Tây sẽ lấp lim, không công nhận sự đóng góp của Trung Quốc. Nếu có quân tham chiến không gì tốt hơn.
"Cậu đã nói vậy, tôi phải cấp tốc lên miền Bắc thôi, tối mai sẽ đi." Người đàn ông đeo kính mừng rỡ không thôi.
"Tối mai là hay nhất, tôi cũng muộn cậu xuất phát sớm." Phó Đồng Văn đáp.
"Giúp anh ba gọi Thanh Hòa đến đây." Anh nói với Thẩm Hề.
"Vâng."
Thẩm Hề đến nhà bếp, gọi Phó Thanh Hòa qua phòng khách nói chuyện.
Phó Thanh Hòa mặc váy của Thẩm Hề, tết tóc hai bên rồi vấn lên, đứng bên mép bàn như con gái lớn chưa lấy chồng: "Anh ba."
Phó Đồng Văn gật đầu, nói với người đàn ông đeo kính: "Lần này tôi mượn cớ cha bị bệnh mất mới đưa được Thanh Hòa đến Thượng Hải chịu tang. Dù sống hay chết, trong lòng vị tư lệnh đó vẫn cứ tính món nợ này lên đầu tôi."
"Chuyện này tôi hiểu, lão chồng của Thanh Hòa sẽ không chịu để yên, chỗ cậu có rắc rối nào không?" đối phương hỏi.
Anh lắc đầu: "Tôi không sợ gì, chỉ sợ em ấy ở bên tôi lâu dài sẽ bị lộ hành tung."
"Anh ba." Niềm hân hoan khi anh trai thành gia dần tiêu tan trong Phó Thanh Hòa.
"Nghe theo sắp xếp của anh ba." Phó Đồng Văn ra hiệu cô ấy đừng nói gì, "Anh sẽ để cậu hai Hàn đưa em về, anh gửi em một phong thư, đến Bắc Kinh rồi em hãy gặp tiểu thư nhà họ Cô, đưa thư cho cô ấy."
"Chị Ấu Vi ư??"
"Đúng, sau khi kết hôn cô ấy định theo chồng đến Pháp làm nhà ngoại giao. Từ nhỏ em đã thân với Ấu Vi, thật ra không cần nể mặt anh ba, chỉ cần tình cảm giữa em và cô ấy là đủ rồi."
Phó Đồng Văn đưa bức thư đã chuẩn bị từ trước cho Phó Thanh Hòa: "Trong thư có một tấm chi phiếu, em đưa cả thư và chi phiếu cho Cô tiểu thư, cô ấy sẽ giúp em xử lý ổn thỏa. Có điều Thanh Hòa à, em phải học nhiều hơn, sống lâu bên đó em cần học tiếng Pháp mới được."
Anh đưa mắt nhìn Thẩm Hề: "Về điểm này chị dâu em chính là tấm gương sáng, cô ấy đến New York mới học tiếng Anh, vậy mà chỉ cần nửa năm đã giao tiếp thành thạo rồi."
"Tự ép bản thân thì sẽ được thôi." Thẩm Hề phụ họa, "Mấy thứ cần dùng trong cuộc sống sẽ học rất nhanh."
Phó Thanh Hòa gật đầu.
Cô gái từng lấy chồng nơi xa nên đã ôm tâm lý chuẩn bị xa xứ bất cứ lúc nào, không hề cảm thấy quá thấp thỏm, chỉ sợ mình sẽ làm liên lụy đến Phó Đồng Văn: "Nếu họ tìm anh ba..."
"Chẳng lẽ anh ba không ứng phó nổi với họ sao?" Anh hỏi ngược lại.
Phó Thanh Hòa lắc đầu, người cô ấy tin tưởng nhất chính là anh.
"Không có vấn đề gì chứ?" Phó Đồng Văn lại nhìn người anh em đeo kính kia.
"Chuyện nhỏ." Người nọ đồng ý, "Ngày mai tôi xác định xong hành trình sẽ gọi điện cho cậu."
"Được."
"Này, chưa vào chuyện chính hả?" Nhóm thiếu gia ngồi chờ đến sốt ruột, một người vào thẳng nhà bếp bưng đĩa thức ăn mới lên: "Mau lên, chúng ta uống rượu chơi nào."
"Còn chưa cho dầu vừng mà!" Đàm Khánh Hạng cầm chai dầu vừng đuổi theo.
Anh ta làu bàu đổ dầu vừng vào, một người khác tự mở chai rượu vang nhưng kỹ thuật quá kém, Vạn An không chịu nổi nữa: "Cậu bảy, cậu sai tôi một câu là được rồi, đừng làm lãng phí rượu ngon của cậu ba nhà chúng tôi. Nút gỗ bị hỏng rồi, phải làm thế nào với nó đây."
"Ở hay! Tôi giúp cậu làm, lại còn bị cậu giáo huẩn hả?"
Mọi người đều cười rộ.
Rượu vang được mở ra, Phó Đồng Văn tự tay rót cho từng người trong bàn: "Tối qua uống nhiều rồi, đêm nay chỉ thế này thôi."
"Vậy không được." có người không hài lòng vén tay áo lên, "Nào, mang hết rượu ngon lên đây."
"Sức khỏe anh ấy không tốt, không được uống nhiều." Thẩm Hề buộc miệng thốt ra.
"Chị dâu đừng lo, cậu ta không thể uống, chúng ta có thể mà."
Trong tiếng cười, người đàn ông đeo kính nâng ly lên, mời Thẩm Hề: "Hôm nay theo vai vế của Đồng Văn ở đây, tôi cũng gọi cô một tiếng chị dâu."
"Gọi là mợ ba dễ nghe hơn." Phó Đồng Văn bóc một hạt lạc rang muối cho vào miệng.
Dưới gầm bàn Thẩm Hề đá vào giày da anh một cái, anh cắn lạc, né chân tránh.
"Được, mợ ba."
Thẩm Hề cầm ly rượu, đứng dậy cụng ly, với anh ta, cô định uống thì đối phương giữ miệng ly lại: "Chị dâu thích ngọc trai không?"
Một câu không đầu không đuôi, hôm nay cô không đeo bất cứ món trang sức nào.
Thẩm Hề thấp thỏm sờ thùy tai mình, cũng không có gì. "Ừ, thích."
"Thế à." Người ngồi bên phải Phó Đồng Văn đập tay cười lớn: "Tìm thấy nguyên cớ rồi."
"Tôi đã nói mà, chắc chắn là vì phụ nữ."
Thẩm Hề ngơ ngác, ngược lại Phó Đồng Văn bình tĩnh như không, "rắc" một tiếng, hạt lạc bị bóp vỡ, anh cúi đầu vừa cười vừa bóc lạc.
Làm trò gì vậy?
"Chị dâu chắc không biết, hai năm trước cậu ba Phó nhà chúng ta đã thu mua hết tất cả ngọc trai giá trị có thể tìm thấy được ở thành Bắc Kinh." Có người giải thích cho cô, "Phải gọi là... không từ cách nào, thủ đoạn bỉ ổi vô cùng!"
"Chúng tôi đều biết là vì phụ nữ." Người đàn ông đeo kính tiếp lời, "Hôm nay nghi hoặc được sáng tỏ, chết cũng nhắm được mắt rồi."
"Nhỡ không phải tôi thì sao... các anh có hỏi lầm không?"
"Không thể nào, chắc chắn là chị dâu."
"Mấy ngày trước ở Bắc Kinh tôi đã hỏi lão tứ Từ rồi, cậu ta kể, trong buổi đánh bài đưa tiền hồi xưa ở nhà hát kịch Quảng Hòa, chị dâu đã xuất hiện rồi."
Phó Đồng Văn uống rượu vang, ăn lạc, tự do tự tại không ai bằng, để mặc bọn họ ngược dòng tim hiểu chuyện trước đây.
Da mặt Thẩm Hề mỏng, cô lặng lẽ uống hai hớp rượu vang, mọi người tôi một câu càng làm mặt cô thêm nóng bừng. Những người đàn ông này đều lớn tuổi hơn cô khá nhiều, gọi "chị dâu" rất ngọt miệng, lấy chuyện ngọc trai ra tung hứng trêu ghẹo họ.
Cuối cùng Phó Đồng Văn phủi sạch vụn lạc trên tay: "Được rồi đấy, hôm nay không thèm tính toán với các cậu."
"Anh ba bảo vệ vợ kìa."
"Đồng Văn à, cậu cũng chỉ kết hôn lần này thôi, lại còn tổ chức theo kiểu mới, để anh em vui vẻ chút thì làm sao?"
"Rượu đã miễn cho cậu rồi, cậu cũng một vừa hai phải thôi."
Phó Đồng Văn cũng bất lực, khách do anh mời đến, bị làm khó trong tiệc cưới của mình là chuyện bình thường.
May mà chủ đề nói chuyện của nhóm đàn ông nhiều, không tập trung quá lâu vào họ, sau đó chuyển sang câu chuyện khác.
"Hai người tổ chức hôn lễ theo kiểu mới à?" Mọi người nhận ra thiếu mất một bước, bền thúc giục "Ít nhất cũng phải ôm chứ? Tượng trưng thôi cũng được."
Phó Đồng Văn kéo tay cô tới, hai tay đan vào nhau.
Ngụ ý chính là, nắm tay được rồi.
Vốn chỉ ra hiệu thôi, nhưng cái nắm tay này rất lâu, anh nhìn cô, coi như xung quanh không có ai: "Thế này được xem như là kết thúc buổi lễ."
Cô đáp "vâng" rất khẽ.
Dưới ánh đèn, hai người nhìn nhau cười, quả thật có vài phần giống nghi lễ.
Cô giãy tay mấy lần, Phó Đồng Văn cuối cùng cũng thả ra. Mỗi người ngồi ở đây đều đã lấy mấy cô vợ bé, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh này nên vô cùng sôi nổi. Đàm Khánh Hạng không uống rượu, chỉ phụ trách nấu ăn, sau đó tiếng ầm ĩ càng thêm quá trớn, đầu bếp là anh ta cũng không yên phận, ồn ào thêm mắm dặm muối, toàn bộ khách khứa trên bàn đều say khướt. Trong phòng la liệt toàn người là người, không có chỗ nằm, Vạn An phải lấy chiếu trúc vừa mới phơi xong trải xuống sàn, hầu hạ các vị thiếu gia nghỉ ngơi.
"Chú rể, ở đây không cần cậu nữa đâu." Đàm Khánh Hạng cầm đũa, lấp đầy dạ dày của mình: "Lên tầng đi, vào động phòng đi."
Nói xong thì thở dài thườn thượt: "Hâm mộ quá đi mất, sao chổi cũng có vợ rồi."
Phó Đồng Văn vỗ vai anh ta, không an ủi câu nào.
Không có gì để an ủi cả, chẳng qua cứ mãi cố chấp, tự mua dây buộc mình.
Họ trở về phòng, trong chiếc đĩa nhỏ màu bạc trên bàn sách đựng đầy kẹo, còn đốt thêm cặp nến đỏ, chăn nệm trên giường do không kịp mua màu đỏ sậm mới nên chọn một màu sắc gần giống thế. Căn phòng biến thành phòng tân hôn.
"Hơi sơ sài." Phó Đồng Văn đánh giá.
"Ngày nào cũng ngủ ở đây... còn làm màu thế làm gì." Cô cười anh.
"Anh ba đang định làm màu cho em xem, em đã nói thế, đúng là tiến thoái lưỡng nan." Anh mỉm cười.
Anh định làm gì sao?
Phó Đồng Văn kéo tay cô, để cô ngồi xuống mép giường. Thẩm Hề thấy anh cười thần bí, thầm nghĩ hôm nay anh cười rất nhiều, kết hôn đúng là mang lại tác dụng rất lớn. Anh tắt điện, lần tìm công tắc đèn tường ở đầu giường trong bóng tối, đèn sáng lên, căn phòng tối hơn trước: "Em tới đây, ngồi dịch sang bên trái một chút."
Anh khom người xuống đất, tay phải thò xuống gầm giường kéo một chiếc hộp da ra.
Ngọn lửa trên đỉnh hay cây nến đong đưa trong gió đêm, như trái tim cô giờ đây.
Hộp da đặt trước mũi chân cô được mở ra, bên trong là những chiếc hộp trang sức bằng bạc tinh xảo, toàn bộ đều được đặt làm, theo ấn tượng của mình, Phó Đồng Văn cầm một cái cỡ vừa trong đó lên.
Anh quỳ một chân xuống, tư thế như kỵ sĩ phương Tây theo đuổi nàng công chúa, mặt đối mặt với cô, nâng chiếc khóa đồng lên mở chiếc hộp ra.
Vòng cổ ngọc trai màu vàng, hoa tai có cùng kiểu dáng, to hơn bộ anh tặng trên tàu, mỗi viên ngọc trai đều lớn cỡ ngón tay cái.
Đèn tường phía Đông, nến đỏ đằng Tây.
Họ như đôi vợ chồng chia sẻ báu vật vô giá trong căn phòng bí mật, mang theo niềm vui tột cùng, giữ im lặng. Chỉ là trái tim cô cũng biến đổi không ngừng theo ánh ngọc trai huyền ảo tỏa ra từ sợi vòng cổ.
"Anh ba không phải người xa xỉ, chỉ mua chiếc hộp này là không chùn tay thôi." Anh hạ thấp giọng, "Vì để tặng em."
Những vị khách đó nói anh mưa từ hai năm trước, lúc ấy sao anh lại nghĩ sẽ cùng cô xây lại mộng uyên ương?
Anh im lặng hồi lâu mới mở lời: "Em đã bước khỏi cửa nhà họ Phó, nếu muốn đi theo người khác, anh không thể để em bơ vơ như đứa bé không nhà khi về nhà chồng. Nếu anh lấy em thì đây là sính lễ, nếu người khác lấy em thì đây là của hồi môn."
Tim Thẩm Hề đau thắt, mắt cũng cay xè, cô cúi đầu dùng mu bàn tay đè lên mắt: "Hôm nay anh đừng lừa em khóc."
Phó Đồng Văn cài khóa hộp trang sức, đặt bên tay cô, hai bàn tay anh đặt dưới mắt cô, một trái một phải giúp cô lau nước mắt. Như trong ngõ Yên Chi xưa kia, tiếng cười anh trầm thấp: "Sao lại thích khóc vào những ngày vui như Tết nhất và ngày cưới vậy chứ?"
Nói đoạn nhẹ nhàng trêu chọc cô: "Vẫn còn là một cô bé."
Trong mắt anh có ánh nến, có màn đêm ngoài cửa sổ, cái nhìn chăm chú của anh làm cô ngỡ rằng mình không chỉ ngồi trong đêm tân hôn. Cô cũng là chim én bay về tổ, vượt ngàn trùng xa tìm thấy anh, tìm thấy gia đình của mình.