Là Trần Lận Quan, chắc chắn là Trần Lận Quan.
Trung Quốc có địa vị rất thấp trên trường quốc tế, dù là người Hoa hay Hoa kiều cũng thế.
Ở nơi đất khách quê người, họ muốn liên hệ với bác sĩ khoa Tim mạch có kinh nghiệm ở Pháp là điều rất khó khăn. Chỉ có Trần Lận Quan, theo học chuyên gia đầu ngành, được người người quan tâm mới có thể làm được điều đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ có người đứng trên đỉnh kim tự tháp học thuật mới có thể tạm thời thoát khỏi xiềng xích của sự kỳ thị, có quyền lên tiếng thật sự.
Dù Đàm Khánh Hạng về Anh lần nữa cũng không thể làm được thế này, vì anh không có thành tựu, cũng không có quan hệ.
Vì vậy Thẩm Hề có thể nhận ra niềm vui mừng và bất ngờ ở vị bác sĩ ấy.
Cũng giống như tâm trạng của cô.
Tối hôm đó, bốn bác sĩ lần lượt tới bệnh viện.
Trần Lận Quan không xuất hiện.
Thẩm Hề chờ cuộc hội chẩn của bác sĩ kết thúc, khi tiễn họ khỏi phòng bệnh, một bác sĩ mang quốc tịch Mỹ dừng lại, mỉm cười dung tiếng Anh nói chuyện với cô: "Phó phu nhân, tôi là bạn của Trần Lận Quan."
Cô gật đầu, bắt tay với đối phương.
"Nghe nói ở Trung Quốc bà cũng là một bác sĩ ngoại khoa danh tiếng?"
"Không đâu." Cô khiêm tốn, "Bác sĩ Tây y ở Trung Quốc vẫn đang ở giai đoạn khởi đầu."
Ông ta cười, "Lát nữa chúng tôi sẽ thảo luận nội bộ, phải xem cả báo cáo kiểm tra của chồng bà, khoảng ba tiếng nữa chúng tôi sẽ đích thân thông báo cho bà kết quả thảo luận."
"Được, cảm ơn ông."
"Và..." Đối phương trầm ngâm, "Mai là ngày kết thúc hội nghị hòa bình, cố gắng đừng đề cập đề tài này với bệnh nhân."
"Tôi hiểu." Cô nói.
Nói là ba tiếng, nhưng hai tiếng rưỡi trôi qua cô đã đứng ngồi không yên.
Cô ra hiệu cho Đàm Khánh Hạng vào phòng bệnh, lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, đến tầng có phòng khoa Tim mạch.
Đứng ở nơi đây, lần đầu tiên cô nhớ lại tâm trạng khi ở New York, cô đã từng say mê tim mạch... Sau lưng, người đàn ông mặc áo vest màu sậm bỏ mũ xuống, bước tới gần cô rồi dừng lại: "Thế kỷ trước có người nói, phẫu thuật tim mạch là không tôn trọng nghệ thuật ngoại khoa. Ai dám làm như vậy thì đó là một kẻ không còn danh dự..."
Thẩm Hề nhận ra người đang nói là ai, cô không nhịn được cười: "Nhưng đã có người bắt đầu thành công, phá vỡ tảng bang, chúng ta sẽ tìm ra con đường để đi tới trái tim."
Khi họ còn đi học, trên giảng đường vị giáo sư ở New York đã nói về triển vọng của ngoại khoa Tim mạch, vị giáo sư ấy chính là người khai sáng cho Thẩm Hề và Trần Lận Quan.
Trần Lận Quan nhìn cô chăm chú.
Anh ta là người chỉ coi trọng cảm nhận của mình, rất ít bạn bè, vì anh ta không thể cho phép bản thân phân tâm trong xã giao cá nhân, anh ta là kẻ điên cuồng với tim mạch, chỉ có Thẩm Hề ngày xưa mới hiểu được. Cô là trỉ kỷ của anh ta, tình bạn sâu đậm, vượt trên cả anh em.
Có điều xưa kia anh ta cũng là một cậu ấm nhỏ, sau này vì cha kinh doanh thất bại bởi Phó Đồng Văn, gia cảnh sa sút, anh ta trở thành tên nghèo kiết xác... Dù tình nghĩa với Thẩm Hề còn hơn cả mối thù với Phó Đồng Văn, nhưng con người là động vật có tình cảm, dẫu cho anh ta đã dùng tất cả sức mình, mời tất cả đồng nghiệp đến đây, suy nghĩ vẫn khó bình thản.
"Có thể cho tôi một lý do, để tôi cứu anh ta với tâm trạng thoải mái hơn được không? Cậu biết không, sau khi cha tôi làm ăn thất bại, cả nhà đã sống rất khó khan, mỗi khi nhắc đến anh ta, mẹ tôi đều coi như là kẻ thù." Anh ta cười bất lực, cảm thấy mình thật khó hiểu, "Cuối mỗi bức thư nhà gửi đến đều nhắc tôi phải khắc sâu mối thù với anh ta."
"Cậu muốn lý do... về quốc gia hay về cá nhân?"
"Về cá nhân, có liên quan đến cậu, tôi vì cậu mới cứu anh ta mà." Trần Lận Quan xoay chiếc mũ trong tay.
"Anh ấy từng cứu mạng tôi, năm ấy cả nhà tôi bị chém đầu, không có anh ấy, tôi đã chết ở tuổi mười một rồi."
Trần Lận Quan sững sờ.
Anh ta vỗ vai Thẩm Hề, đi vòng qua cô vào phòng họp.
Sự tham gia của Trần Lận Quan làm cuộc họp kéo dài thêm hai tiếng.
Khi mặt trời lặn ở đằng Tây, Trần Lận Quan ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi nói, cậu nghe. Tình hình của anh ta không lạc quan, chúng tôi có hai phương án, một là duy trì điều trị bằng thuốc, nhưng nói thật, tuy anh ta có tiền, có thể mua được tất cả những loại thuốc tốt nhất, song căn bệnh này vẫn chưa có thuốc đặc hiệu. Phương án còn lại là phẫu thuật, nhưng độ nguy hiểm rất cao, cậu cũng biết tình trạng hiện nay của ngoại khoa Tim mạch mà."
"Kiến nghị của cậu là gì?"
"Kiến nghị của tôi là phẫu thuật, nguy cơ rất lớn là bệnh tình của anh ta sẽ chuyển biến xấu. Tôi phải nói rõ với cậu rằng, giai đoạn hiện giờ không một ai có thể cứu được người bị nhồi máu cơ tim, nếu thật sự đến lúc đó, dù mời ai đến cũng không thể cứu vãn."
Cô hoảng hốt cảm thấy hình như cuộc đối thoại này đã từng diễn ra.
Cô nhìn anh ta.
Trần Lận Quan nói: "Tôi đã tìm cho cậu những bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng phong phú nhất ở Pháp, thậm chí là toàn châu Âu, ngoài họ ra không ai có thể đảm nhiệm được cuộc phẫu thuật này."
Vừa dứt lời, anh ta lại bổ sung: "Giáo sư của tôi không thể lên bàn mổ, nếu phải phẫu thuật, tôi sẽ là người mổ chính."
Nếu chỉ là bệnh nhân bình thường, Trần Lận Quan sẽ không đưa ra kiến nghị này.
Phẫu thuật ở vị trí tim mạch, trong số bệnh nhân anh ta đã gặp cho đến nay, chin mười phần trăm người có ý thức tỉnh táo sẽ từ chối. Vì Thẩm Hề nên anh ta mới đề xuất như vậy.
"Đương nhiên, nếu duy trì điều trị bằng thuốc, tôi vẫn sẽ tận tâm tận lực."
Cuối cùng cô đã nhớ ra tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy.
Ngày trước cậu năm có phẫu thuật cắt chân hay không, cô cũng từng có kiến nghị y hệt với Phó Đồng Văn, ngay cả câu từ cũng giống đến giật mình. Trần Lận Quan nói đúng, cô am hiểu ngoại khoa, cũng am hiểu lĩnh vực ngoại khoa Tim mạch. Cô nhớ đến khi mình cưa chân cậu năm bằng cưa gỗ trong phòng phẫu thuật... khi ấy không hề sợ hãi, còn bây giờ, cô rất sợ.
Lúc đó Phó Đồng Văn chỉ mất hai phút để đồng ý với quyết định phẫu thuật.
Sau khi Trần Lận Quan nói xong, cô ngồi im mười phút, vẫn không thể nào quyết định được. Cô đang biện giải cho mình, khi chưa đến bước sống chết cuối cùng, cô không dám liều một phen.
"Cậu để tôi suy nghĩ đã." Cô khẽ cất tiếng.
Phó Đồng Văn thấy bữa tối cô ăn không ngon miệng, liền chủ động hứa hẹn, ba tháng tới anh sẽ không trao đổi điện báo với bất cứ ai, sẽ không đọc báo, cũng như không gặp người của đại sự quán.
Anh cũng đang tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Di chúc đã viết xong rồi, nhưng anh không muốn chết, khi thất bại quá nhiều, con người sẽ mang theo một sự kỳ vọng xa rời thực tế, luôn cảm thấy bước tiếp theo chắc chắn sẽ giành được phần thắng.
Tâm lý này không khác gì con bạc lún sâu vào vũng bùn đồng tiền.
Nhưng nói trắng ra, những người như họ, nào có ai không phải là con bạc lấy tính mạng mình ra làm tiền cược?
Ban ngày, sức khỏe anh vẫn ổn.
Đến đêm, cơn đau tim của anh lần nữa tái phát, trên chiếc giường bên kia, Thẩm Hề trở người dậy, chân mới chỉ chàm vào đôi dép, Phó Đồng Văn đã tự uống xong thuốc. Trước khi đi ngủ, anh cố ý để bình thuốc vào khăn tay bên cạnh gối của mình.
Uống xong thuốc anh không nói gì, vẫn nở nụ cười như đứa trẻ tranh công với cô: Em thấy chưa, anh uống thuốc rất kịp thời đấy nhé.
Thẩm Hề tắt đèn, tuyên bố kết thúc: "Nịnh nọt."
Trong căn phòng không ánh sáng, cô đổi giường, tựa bên người anh, chiếm một diện tích nhỏ nhoi ở mép giường để trông chừng anh. Tay cô gác nhẹ lên chân anh. Lời của Trần Lận Quan cứ quanh quẩn trong đầu, nếu như có chuyển biến xấu...
Phó Đồng Văn dựa người vào đầu giường, đây là quá trình chịu đựng đau đớn dài dằng dặc.
Thẩm Hề không lên tiếng, không nhúc nhích, nhịp thở cũng ổn định, dường như đã ngủ say.
"Uyển Ương?" Anh khẽ gọi cô.
"Vâng." Cô đáp lại.
Cô cũng gọi anh: "Anh ba?"
Anh cũng trả lời lại.
Trầm lặng trong phút chốc.
"Em muốn sắp xếp cho anh một cuộc phẫu thuật." Cô bàn bạc với anh.
"Em mổ chính sao?" Anh cố ý hỏi.
Lại không nghiêm túc rồi.
"Em không có bản lĩnh ấy." Cô nói.
"Em có năng khiếu, là anh làm dở em."
Năm cùng anh rời khỏi New York, cô đã từ bỏ điều gì anh đều biết.
Nhất là khi gặp lại Trần Lận Quan, Phó Đồng Văn càng tiếc nuối cho cô hơn.
Thẩm Hề nhẹ nhàng than phiền: "Được rồi, nằm xuống thôi."
Anh chui vào trong chăn, đầu gối lên cánh tay, nhìn cô: "Người kia, trong lòng có em phải không?"
Đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện này...
"Không phải, anh ta thấy em chướng mắt, trong mắt anh ta chỉ có quả tim đầm đài máu tươi mà thôi."
"Được." Anh bỗng nhiên quyết định.
"Được cái gì?"
"Làm phẫu thuật." Phó Đồng Văn cầu thầy trị bệnh nhiều năm qua, hồi trước đã từng gặp giáo sư của Đàm Khánh Hạng ở Anh, đương nhiên biết rất rõ những nguy hiểm trong quá trình phẫu thuật, "Quyết định thế đi. Anh thấy em hai ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, anh rất lo lắng. Phẫu thuật cũng được, chúng ta phẫu thuật đi, đợi đến khi anh khỏe lại rồi có thể chăm sóc em thêm mấy năm nữa."
Anh tìm bàn tay cô trong chăn bông, lưu luyến những ngón tay mềm mại như không xương.
Thầm Hề nhích đến gần anh hơn, gương mặt kề lên áo anh, lắng nghe tiếng tim đập, cảm nhận sinh mệnh của anh.
Vì cuộc phẫu thuật, Trần Lận Quan sắp xếp cho Phó Đồng Văn chuyển viện, mời bác sĩ nội khoa khám tổng quát một lần.
Đêm trước phẫu thuật, Đàm Khánh Hạng, cậu năm và cô sáu đều đến bệnh viện, không thông báo cho Phó Đồng Văn biết, họ đều ngồi chờ trong đại sảnh chờ khám, dù Thẩm Hề khuyên thề nào cũng không chịu về ngủ.
Ngày hôm sau, họ đưa Phó Đồng Văn vào phòng phẫu thuật.
Trước khi vào phòng mổ, Trần Lận Quan trao đổi riêng với Thẩm Hề mấy phút, trấn an cảm xúc của cô.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại trước mắt cô.
Đồng hồ quả quýt của Phó Đồng Văn đang nằm trong tay cô, cô chỉ lấy riêng thứ này, từ trước đến nay, chiếc đồng hồ ấy vẫn luôn đi theo anh, anh kể rằng được một người bạn thân đã qua đời tặng lại. Thẩm Hề mở nắp đồng hồ ra, nhìm chằm chằm đôi chim công màu xanh biếc ôm lấy mặt đồng hồ... bỗng dung cô nhớ đến chiếc đồng hồ để sàn kiểu Tây trong phòng khách sạn nhà họ Thẩm, con lắc nhỏ xíu trong chiếc đồng hồ quả quýt kêu tích tắc đều đặn, con lắc đồng hồ để sàn, trong ký ức cũng chưa bao giờ nghỉ ngơi.
Cha, nếu như cha trên trời có thiêng, xin hãy phù hộ cho người bạn nhỏ của cha, anh ấy còn có sự nghiệp và tâm nguyện chưa hoàn thành.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, những người cùng thế hệ trong nhà họ Cô ở Paris cũng đến, bao gồm Cô Ấu Vi và chồng mới cưới của cô ấy.
Cô Ấu Vi hạ thấp giọng nói chuyện với Đàm Khánh Hạng: "Cuối cùng đoàn đại biểu vẫn không ký hiệp ước."
Trong hành lang tĩnh mịch, người nhà họ Cô khi nhận được tin này đã thảo luận với nhau từ trước, còn người nhà họ Phó đang chờ phẫu thuật của Phó Đồng Văn kết thúc cũng đã đoán trước được, có điều khi nghe thấy kết quả này, ai cũng chìm trong chấn động và thổn thức sâu sắc.
Thời gian chậm chạp nhích dần.
Thẩm Hề chờ đến hoảng loạn, cô nhắm mắt lại tưởng tượng khung cảnh trong phòng phẫu thuật. Cảnh tượng dần dần rõ hơn, như thước phim câm, hình ảnh đen trắng đang chuyển động, họ đang trao đổi, căng thẳng khâu vết mổ...
Dường như có làn gió lướt qua gương mặt cô.
Cô choàng mở mắt, cũng trong giây phút ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Trần Lận Quan đứng trước mặt cô, anh ta mệt mỏi đặt tay lên bả vai Thẩm Hề.
Thời gian đóng bang giữa hai người, quả lắc nhỏ xíu trong chiếc đồng hồ quả quýt dường như bị hỏng, nằm im không hoạt động. Đây là một giây dài nhất Thẩm Hề trải qua trong cuộc đời mình. Cho đến khi anh ta gật đầu, trái tim cô cuối cùng cũng đập trở lại, đồng hồ tiếp tục kêu tích tắc đong đếm thời gian... Hai tay Thẩm Hề nằm chặt tay anh, cô muốn nói câu cảm ơn, nhưng không thể bật ra âm thanh nào.
"Không có cậu, cũng không có tôi ngày hôm nay." Anh ta khẽ nói, "Thẩm Hề, là cậu cứu anh ta, không phải tôi."
Anh ta không quen những người ngoài phòng bệnh, nói chuyện xong với Thẩm Hề thì một mình rời khỏi.
Tối hôm sau cô mới được gặp Phó Đồng Văn.
Cô đã nhìn Paris vào đêm trong nửa năm, vì lo lắng cho hội nghị hòa bình nên chưa lúc nào có tâm trạng ngắm kỹ.
Đêm nay, Paris sương mù dày đặc, rất khó nhìn được rõ đường nét vầng trăng. Thẩm Hề ngồi trên chiếc ghế bên giường bệnh, nhẫn nại nhìn anh, chờ anh tỉnh lại. Nghe nói sau phẫu thuật anh đã tỉnh mấy lần, nhưng đều không tỉnh táo lắm.
Giữa các ngón tay cô đều vương mùi thuốc khử trùng, anh còn ở giai đoạn nhiễm trùng sau phẫu thuật, không thể chủ quan. Cô khử trùng cho mình hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn khử trùng của bác sĩ phẫu thuật mới dám bước vào phòng bệnh. Cô sờ ống tay áo của anh, dịu dàng giúp anh kéo xuống, không hiểu sao cô bỗng nhớ lại đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Trong mùi thuốc phiện thôi rữa tích tụ từ năm này qua năm khác, bên người là cái xác của kẻ gian đã tố cáo cha mình, cô bị trói ngoạt hai tay, co ro trên nền đất, trong tầm mắt chỉ ngang bằng mặt đất ấy, cô thấy một người đàn ông mặc âu phục được đám đông vây quanh, sải bước qua thềm cửa. Cô áp sát tai xuống nền nhà, không cựa quậy nổi, bởi vậy nghe thấy rõ mồn một tiếng giày da của anh giẫm lên nền gạch...anh đi ba bước tới trước mặt cô, khuỵu gối phải xuống, nhìn thẳng vào mặt cô với tư thế nửa quỳ: "Bị đánh ư?"
Tim cô đập nhanh hơn cả lúc bị đánh, đây là... ai?
"Cậu ba." Người bên cạnh hỏi rất nhỏ, "Vừa rồi... vừa rồi..."
"Trong Tứ Cửu Thành này, chưa có ai dám động vào người của tôi." Giọng Phó Đồng Văn trầm xuống, "Cô gái này là người của ai cũng không them hỏi trước, cứ thế mà đánh à?"
Chi thành Bắc Kinh, có bốn cổng thành của Hoàng thành và chín cổng thành của nội thành.
Trong cơn đau lan ra cả người, anh chạm vào vết thương trên trán cô, sau đó kéo chiếc áo bị vén lên trên người cô xuống, che phần eo để lộ ra ngoài.
...
Hình như cảm nhận được sự chờ đợi của cô, mí mắt của Phó Đồng Văn khẽ động đậy. Thẩm Hề nín thở thấy anh mở mắt. Trong mơ hồ, mắt anh như bị ngăn cách bởi một lớp vải trắng, anh nhìn thấy vầng trăng ẩn trong đám mây mờ, cùng nhìn thấy cô đang ngồi ngay ngắn trước ánh trăng.
Bốn mắt nhìn nhau, tĩnh lặng như tờ.
Anh cố gắng nở nụ cười.
Rồi lại mệt nhọc thay bằng tiếng thở dài, nói thật chậm và nhẹ nhàng: "Đúng thật là... đời mấy khi thấy trăng trên đầu."
Cô mỉm cười, đôi mắt ngấn nước, gật đầu lia lịa.
Anh tỉnh lại rồi.
Cậu ba nhà họ Phó thích bắt tréo chân, nghiêng đầu cười nói với người bên cạnh rằng "Vạn việc không bằng chén trên tay, đời mấy khi thấy trăng trên đầu" cuối cùng đã tỉnh lại rồi.