Từ Hạ Nhiên mở mắt tỉnh dậy, cậu sờ tay lên trán, thì ra bản thân vẫn còn sống, cậu ngỡ là mình đã chết rồi.
Cậu được mặc một bộ quần áo khác, bên cạnh là Dương Khải Thiên đang ngồi ngủ bên ghế.
Có lẽ cậu ấy đã chăm sóc cậu suốt đêm, mệt quá nên ngủ quên mất.
Thân dưới vẫn còn đau nhức, có vài vệt máu và tinh dịch loang lổ dưới nền nhà.
Cậu nức nở nghẹn ngào trước thân thể đã tàn như cánh hoa sau cơn bão.
Googl???? ????gay tra????g ~ Т r ù m Т r ???? y ệ ????.v???? ~
Cậu từng nghĩ đến lúc sẽ được gần gũi anh, được anh ấu yếm trong vòng tay ấm áp.
Nhưng nào ngờ, một chút nhẹ nhàng, một chút nương tay cũng không có, giống như bao nhiêu giận dữ anh đều trút lên thân thể cậu.
- Hạ Nhiên, anh tỉnh dậy rồi.
Dương Khải Thiên chạy đến bên Từ Hạ Nhiên, vẻ mặt cậu lo lắng hỏi han.
- Cậu đã nghe những lời Mộc Hoàn nói?
- Em có nghe, nhưng em không tin.
Hạ Nhiên không phải là con người như Cố Mộc Hoàn đã nói.
Từ Hạ Nhiên hỏi:
- Thật sao? Cậu thật sự tin tôi?
- Hạ Nhiên là người tốt, em không nhìn lầm người.
Từ Hạ Nhiên nhào đến ôm chặt Dương Khải Thiên, chỉ có nhóc là người tin tưởng cậu.
- Nếu cả thể giới có quay lưng với anh, vẫn còn có em đây, em sẽ bảo vệ anh...
...
Từ Hạ Nhiên bị thuộc hạ của Cố Mộc Hoàn lôi kéo ra khỏi căn nhà, họ nói là anh muốn cậu làm người giúp việc tại Cố gia.
Dương Khải Thiên muốn giữ cậu lại, nhưng không thể, nếu làm trái lệnh coi như mất mạng.
Trong biệt thự của Cố gia, phòng của cậu là một nhà kho đựng đồ cũ kĩ.
Công việc của cậu là dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị thức ăn và chăm sóc khu vườn.
Cố Mộc Hoàn bận việc ở công ty, nên cậu cảm thấy yên tâm vì không thể chạm mặt anh.
Nhưng cậu không ngờ rằng, có một vị phu nhân đang hiện diện tại đây.
Tiêu Mỹ Dao nâng cằm của Từ Hạ Nhiên lên, ánh mắt đầy tia giận dữ nhìn cậu.
- Nghe nói Mộc Hoàn từng cầu hôn cậu?
- Vâng.
- Đúng là nực cười, "vợ lớn" có lúc phải làm giúp việc cho "vợ bé", hahaha.
Giọng cười vừa man rợ lại đểu giả.
Từ Hạ Nhiên cúi mặt xuống để không nhìn mặt cô ả.
- Giúp việc thì được, nhưng đừng hy vọng Mộc Hoàn sẽ trở lại bên cậu.
Hứ!
Tiêu Mỹ Dao gọi điện thoại, chắc là có hẹn mua sắm cùng bạn bè nên nhanh chóng rời đi.
Từ Hạ Nhiên bắt đầu dọn dẹp mọi ngóc ngách của ngôi nhà.
Phía sau kệ đựng sách là một công tắc, cậu bấm vào công tắc, cửa phòng bí mật từ từ mở ra.
Cảm xúc của cậu khó tả vô cùng khi bước vào trong, trên tường treo rất nhiều tranh mà cậu đã vẽ.
Trên bàn, chiếc vòng bạc được cất cẩn thận trong hộp, bên cạnh là những cuốn album lưu giữ kỉ niệm của hai người.
Những lá thư, những món quà đều được cất giữ cẩn thận trong tủ kính.
Chạm tay vào từng món đồ, tất cả đối với Từ Hạ Nhiên bây giờ chỉ còn là quá khứ, một quá khứ đẹp đã ngủ yên cùng cô nhi viện năm cũ.
Cậu ra vườn và nhìn ngắm những bông hoa, đều là hoa hồng mà cậu thích.
Cố Mộc Hoàn vẫn còn nhớ đến cậu sao? Mọi thứ như một sự chuẩn bị, cốt là để cậu ở gần anh hay sao? Không thể nào, chỉ là trùng hợp, Cố Mộc Hoàn nếu còn nhớ đến cậu, thì anh đã không hành hạ cậu như vậy.
Bữa tối cũng đến, Từ Hạ Nhiên cùng với hai người phụ nữ khác cùng chuẩn bị thức ăn.
Người tóc ngắn nói với cậu:
- Ngài Cố muốn đích thân cậu mang thức ăn lên.
- Vâng, con sẽ mang lên.
Từ Hạ Nhiên bưng đĩa thức ăn đến, Cố Mộc Hoàn và Tiêu Mỹ Dao ngồi cạnh nhau, còn Cố Tư Thông ngồi ở vị trí của chủ nhà.
Nhìn thấy cậu, ông ta chỉ liếc mắt rồi uống một ngụm nước.
- Mỹ Dao, món này rất ngon, để anh đút cho em.
- Cảm ơn ông xã.
Tiêu Mỹ Dao cố tình nói với giọng nũng nịu, đưa đẩy để trêu ngươi Từ Hạ Nhiên.
Cậu vẫn bưng hết thức ăn ra đặt lên bàn, rồi quay lưng trở lại vào nhà bếp.
Cậu không quan tâm đến chuyện đang xảy ra trước mắt, đối với cậu, Cố Mộc Hoàn đã chết từ lâu rồi.
Không những làm những công việc đã giao, cậu còn phải ủi quần áo và xoa bóp chân cho Tiêu Mỹ Dao.
Cô ả trịch thượng, thỉnh thoảng bóp chân xong liền đá vào mặt làm cậu ngã qua một bên, có hôm còn nhấn đầu cậu vào chậu nước nóng.
Những lúc như vậy, cậu chỉ ấm ức khóc một mình ở trong bếp.
...
Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng, bốn tháng.
Bốn tháng trôi qua, Từ Hạ Nhiên đã làm người giúp việc cho Cố gia trong suốt thời gian đó.
Dương Khải Thiên sợ cậu buồn, nên thường gửi vào cho cậu một ít bánh gạo và sách để đọc.
Từ Hạ Nhiên nhìn bản thân mình trong gương.
Cậu chỉ mới mười chín tuổi, nhưng trên đầu đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Cũng đúng thôi, vì có đêm nào cậu ngủ ngon giấc được.
Năm trước, cậu cũng chờ anh trong bốn tháng.
Bây giờ, bốn tháng cậu ở gần anh, nhưng anh đâu còn nhớ đến cậu.
Chú cún tên Đậu Phộng vẫn thường lén đến trước cổng tìm Từ Hạ Nhiên, cậu cũng chạy đến để xoa đầu nó.
Còn chưa kịp cho nó ăn, tên thuộc hạ canh cổng liền đá nó văng ra đường.
Từ Hạ Nhiên đành bất lực nhìn chú cún của mình và Dương Khải Thiên lủi thủi đi về.
Chiều đến, Dương Khải Thiên lại đến tìm cậu.
Từ Hạ Nhiên nhận quyển sách rồi chạy nhanh vào trong.
Nhưng không ngờ đã bị Cố Mộc Hoàn bắt gặp, anh túm cổ áo cậu và đẩy ngã xuống nền nhà.
- Việc nhà không làm, còn muốn đi tìm đàn ông sao?
- Không phải...
- Đừng thanh minh nữa, tôi không muốn nghe.
Vào trong pha cà phê đi!
Từ Hạ Nhiên mang cà phê ra cho Cố Mộc Hoàn, anh uống xong một ngụm liền hất vào mặt cậu.
- Cà phê không đậm đà! Cậu không muốn thở nữa sao?
- Ngài Cố bớt giận, tôi sẽ pha lại.
Người phụ nữ tóc ngắn kéo cậu vào nhà bếp, bà lấy khăn lau cà phê đang dính trên mặt và trên áo cậu.
- Cảm ơn bác, con không sao đâu.
Cậu thay một bộ quần áo khác, vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ rồi tiếp tục ra ngoài làm việc.
Tiêu Mỹ Dao chạy đến với vẻ mặt cực kì vui mừng, trên tay hình như đang cầm một mảnh giấy.
- Mộc Hoàn! Em có thai rồi!
- Có thật không?
Cố Mộc Hoàn bồng Tiêu Mỹ Dao ngồi lên đùi mình, anh hạnh phúc hôn lên má của cô.
Đứng từ xa nhìn, Từ Hạ Nhiên thầm chúc mừng cho anh, đúng là sắp có con thật hạnh phúc biết bao....