Địa chỉ mà Cố Mộc Hoàn đang tới là một bệnh viện nhỏ ở ven thành phố.
Vị bác sĩ họ Tần kia khi nghe có anh đến, đã sẵn sàng ra tiếp đón.
Ông từng là bác sĩ cho Cố gia, sau này ông tự mở bệnh viện nên cũng rời Cố gia để lập nghiệp.
- Chào Cố tổng, tôi chờ cậu cũng khá lâu rồi.
- Tôi có cảm giác mình đã đến đây...
Phải, Cố Mộc Hoàn đã từng đến đây, nhưng anh không nhớ rõ đó là khi nào.
- Lẽ ra cậu nên đến đây sớm hơn một chút để lấy lại kí ức.
- Kí ức?
- Phải, vì trước đây cậu đã làm cuộc phẫu thuật để mất hết kí ức về một người...
Bác sĩ Tần lấy ra một tờ giấy, chính là Cố Mộc Hoàn trước khi mất trí nhớ đã ghi vào.
- Trước khi mất hết kí ức, cậu đã ghi vào đây.
Nơi này sẽ giúp cậu gợi nhớ lại mọi thứ.
Cố Mộc Hoàn cầm mảnh giấy lên và đọc.
Mang những bức tranh trong căn phòng bí mật và đeo chiếc vòng bạc trên tay, đi đến gốc cây ngô đồng bên cạnh dòng sông ở công viên, anh sẽ nhớ lại toàn bộ...
Tiểu Mạnh trở về và mang những vật đúng theo lời của Cố Mộc Hoàn đã dặn.
Anh đứng dưới gốc cây ngô đồng, nhìn vào chiếc vòng bạc trên tay, một cơn gió thổi qua làm cành lá đong đưa xào xạc.
Bên tai của Cố Mộc Hoàn bỗng nghe một giọng nói quen thuộc, trước mắt anh hiện ra những khung cảnh quen thuộc của ngày cũ.
- Ah!
Cố Mộc Hoàn cảm thấy đầu mình đau dữ dội, anh quỵ xuống, Tiểu Mạnh hốt hoảng chạy đến.
- Cố tổng? Anh có sao không?
- Không sao...tôi ổn...
Những khung cảnh kia như một cuốn phim quay chậm, kéo Cố Mộc Hoàn trở về hai năm trước...
...
- Mộc Hoàn! Em yêu anh! Em muốn cưới anh!
- Anh không đồng ý!
...
- Phải là anh cưới em, em gả cho anh mới đúng chứ.
...
- Em đúng là ngốc, ngốc đến đáng yêu quá đi.
...
- Anh là người thân yêu nhất cuộc đời em.
- Còn em là thiên thần mà trời đã gửi đến cho anh.
...
Một giọt nước mắt chực rơi xuống, Cố Mộc Hoàn ấp ủ chiếc vòng trong tay mà khóc.
- Hạ Nhiên...anh xin lỗi...anh sai rồi...
Anh nói yêu cậu, nhưng anh lại quên hết những tháng ngày hạnh phúc bên cậu.
Cậu bị oan, anh chẳng những không nghe cậu giải thích, mà còn hành hạ cậu đủ điều.
Cậu có thai với anh, nhưng phải đành bỏ đi, vì hình ảnh của anh đã không còn nữa.
Tiểu Mạnh đặt tay lên vai của Cố Mộc Hoàn.
- Cố tổng, anh hãy bình tĩnh lại, tôi sẽ tìm Hạ Nhiên cho anh.
- Được...cảm ơn cậu...
...
Tối đó, Cố Mộc Hoàn giam mình trong căn phòng bí mật.
Anh đã uống thật say, anh tự đánh vào mặt của mình.
Nỗ lực tìm kiếm, nhưng vẫn chưa ai tìm ra cậu.
Cố Mộc Hoàn tuyệt vọng ném ly rượu vào tường, mảnh vỡ văng khắp nền nhà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Mộc Hoàn nhấc máy.
- Alo?
- Cố Tổng, có một người phụ nữ muốn gặp anh.
- Được, cho người đó vào.
Người đến tìm Cố Mộc Hoàn chính là bác Dương.
- Bà đến tìm tôi làm gì?
- Tôi nghe nói là ngài đang tìm Hạ Nhiên có đúng không? Con trai tôi cũng đã bỏ đi theo cậu ấy...
Ánh mắt của Cố Mộc Hoàn sáng lên.
- Vậy bà đến đây...
- Tuy không biết chính xác địa chỉ, nhưng tôi biết con trai tôi đang ở thành phố A.
Nó từng nói là sẽ đến đó để tìm kiếm công việc mới.
Ngài cứ đến đó tìm thử xem sao...
Tiểu Mạnh bắt đầu tra cứu, có lẽ thành phố A ở khá xa nên nhóm người tìm kiếm chưa đến nơi này.
Cố Mộc Hoàn cảm ơn bác Dương lia lịa.
- Tiểu Mạnh! Ngày mai chúng ta xuất phát!
- Vâng.
Cuộc nói chuyện này, Tiêu Mỹ Dao đã nghe hết tất cả.
Nhân lúc Cố Mộc Hoàn vào phòng ngủ, cô ta liền thay quần áo và rời nhà trở về Tiêu gia ngay lập tức.
Bình thường cô cũng hay về nhà ba mẹ vào buổi tối nên Cố Mộc Hoàn không nghi ngờ gì.
- Ơ...chiếc vòng bạc...?
Tiêu Mỹ Dao cầm chiếc vòng bạc lên có chút nghi hoặc.
- "Vòng bạc này chỉ có Tiêu gia mới có, sao nó lại nằm ở đây? Mình đã đeo chiếc vòng của mình kia mà..."
Tiêu Mỹ Dao giấu chiếc vòng vào túi xách rồi lên xe phóng thật nhanh về Tiêu gia.
...
Tiêu Khương Đình đang ngồi uống rượu vang trong phòng.
Ông nhìn lên bức ảnh của người vợ quá cố, bà qua đời cũng gần hai mươi năm rồi.
Từ sau biến cố thất lạc đứa con trai, bà đã lâm bệnh mà qua đời.
Ông đã dốc hết công sức để tìm kiếm, nhưng không gặp.
- Ba!
- Sao con lại về lúc này?
- Con biết tên khốn kiếp đó ở đâu rồi.
Chúng ta phải hành động ngay đêm nay.
Tiêu Khương Đình quay lại nhìn con gái mình.
- Được.
Con làm ngay đi, ba không có tâm trạng...
- Vâng.
...
Tiểu An đang bị sốt rất cao, thằng bé yếu ớt nằm bất động trên tay của Từ Hạ Nhiên.
Bác sĩ có đến và kiểm tra, nhưng tình hình không hiểu sao lại không khả quan.
- Hay là đưa Tiểu An đến bệnh viện kiểm tra?
- Ngoài trời đang rất lạnh, không thể đưa Tiểu An đi được.
Trời khuya gió càng thổi mạnh hơn.
Dương Khải Thiên bước ra đóng hết cửa lại.
- A!
Dương Khải Thiên hét lên, tay cậu đang bị ai đó nắm lại.
- Mỹ...Mỹ Dao...
Từ Hạ Nhiên sợ đến không còn đứng dậy được nữa.
Dương Khải Thiên vùng ra, cậu giấu Vũ Thiên vào trong tủ quần áo và đóng chặt lại.
Khi định giấu cả Tiểu An thì đã quá muộn.
- Chào Hạ Nhiên, đã lâu lắm không gặp.
- Chị...chị...
- Không ngờ mày bỏ đi rồi, nhưng vẫn còn có sức ảnh hưởng rất lớn đến Mộc Hoàn.
Anh ta không có mày, thì trở nên lạnh nhạt với tao...hahaha...
Tên thuộc hạ giật lấy Tiểu An từ tay Dương Khải Thiên, Tiêu Mỹ Dao nhìn đứa bé liền bĩu môi:
- Đúng là nghiệt súc, sinh ra đứa con không giống người gì hết.
Từ Hạ Nhiên tức giận, cậu vung chân đá trúng vào Tiêu Mỹ Dao khiến cô ta tức giận.
- Đưa hết bọn chúng đi!
Từ Hạ Nhiên bị đánh vào sau gáy đến bất tỉnh.
Cậu chỉ cảm nhận được bản thân bị đưa lên chiếc xe tải, rồi chạy đến một nơi thật xa..