Lục Hy Quân tỉnh dậy sau một đêm hoan ái, Cố Mộc Hoàn vẫn còn đang ôm chặt anh vào lòng.
Anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của hắn, rồi cảm thấy khó xử vô cùng, không biết quyết định của đêm qua là đúng hay sai.
Mộc Hoàn thật sự yêu mình? Anh ấy đã nói yêu Hy Quân chứ không phải là Hạ Nhiên.
Mình cũng đã có tình cảm với Mộc Hoàn, nhưng sao mình cứ cảm thấy tội lỗi, hối hận vì quyết định của mình vậy chứ?
Những suy nghĩ cứ vây lấy tâm trí của Lục Hy Quân.
Cố Mộc Hoàn cũng mở mắt từ lúc nào, hắn hôn lên tóc của anh, mùi hương của ngày xưa đã không còn, nhưng nếp tóc và đôi mắt này vẫn không thay đổi.
- Dậy rồi sao?
- Em...
Thấy Lục Hy Quân ấp úng muốn nói gì đó, Cố Mộc Hoàn hỏi:
- Hy Quân, có chuyện gì? Sao em có vẻ không vui?
- Anh thật sự yêu em chứ?
Lục Hy Quân nói tiếp:
- Anh yêu Hạ Nhiên nhiều như vậy, có lẽ không dễ dàng mà quên được.
Anh thật sự yêu em, là yêu chính con người của em, yêu em vì em là Hy Quân, chứ không phải là thế thân của Hạ Nhiên, đúng không anh?
Có lẽ vì nghĩ rằng mình chỉ là thế thân, nên Lục Hy Quân không yên lòng mà đến với hắn.
Mà anh đâu biết được, Hạ Nhiên và Hy Quân là cùng một người chứ.
Thâm tâm hắn luôn mách bảo rằng anh đích thị là Hạ Nhiên năm đó nhảy xuống biển.
Đặt lên trán Lục Hy Quân một nụ hôn, Cố Mộc Hoàn ôn nhu nói:
- Hy Quân, anh yêu em là thật.
Trước đây, đúng là anh rất yêu Hạ Nhiên, nhưng Hạ Nhiên đã chết...Nhờ có em, anh mới thoát ra vòng xoáy đau khổ kia, cuộc sống của anh không còn u tối nữa.
- Em chỉ sợ...mình không mang lại hạnh phúc cho anh.
- Em chỉ cần bên anh như thế này thôi.
Em sẽ là chủ nhân, còn anh là người giúp việc cho em, làm tất cả để mang lại hạnh phúc cho em.
Lục Hy Quân dụi đầu vào ngực của Cố Mộc Hoàn, mặt anh đỏ lên vì hạnh phúc.
- Ông chủ phải là anh mới đúng chứ.
Cố Mộc Hoàn mỉm cười, người hắn yêu vẫn như vậy, dù giành được phần thắng nhưng sẵn sàng nhường lại cho hắn.
...
Kết thúc công việc, nhưng Lục Hy Quân lại thường cùng Vũ Thiên đến chỗ Mẫn Nhi.
Anh đi siêu thị, mua thịt gà, rau củ và một vài thứ khác, rồi cả ba người cùng nhau nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Tất nhiên chuyện này Cố Mộc Hoàn cũng biết, hắn âm thầm ở xa để dõi theo Lục Hy Quân.
Nhan Trạch Minh nhìn thấy Lục Hy Quân dạo này rất lạ, nên y cố tình nhờ Phi Khiêm theo dõi anh.
- Thưa ba, chú Lục thường hay đến cô nhi viện với một cậu nhóc, chắc là nhỏ tuổi hơn con.
Hai người họ hay nói chuyện với một cô gái.
- Ai vậy?
- Theo như con thấy, cô gái đó là con của Cố Mộc Hoàn.
Cố Mộc Hoàn? Lục Hy Quân đến đó để làm gì? Mối quan hệ giữa bọn họ là gì? Nhan Trạch Minh càng nghĩ càng thấy rối rắm.
- Cứ theo sau Hy Quân, không để bị phát hiện đó nghe chưa.
Phi Khiêm vâng lời rồi cúp máy, tiếp tục theo dõi từng hành động của Lục Hy Quân và Vũ Thiên.
Hôm nay có Chiêu Vân Quang và hai chàng "lính ngự lâm" đi với Lục Hy Quân nữa, nhưng họ không vào mà ngồi trước cô nhi viện ăn ngô nướng.
Vũ Thiên cũng bước đến nhập hội, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu nói với Chiêu Vân Quang:
- Vân Quang, hình như đang có ai đó theo dõi chúng ta
Tiểu Hắc hỏi:
- Ai? Tên đó ở đâu?
- Em có cảm giác như vậy...có ai đó đang từ trên cây cao kia nhìn xuống đây...
Tiểu Bạch gạt đi:
- Chắc là em lo lắng quá thôi, không có gì đâu.
Tiểu Hắc phản đối:
- Không thể tự nhiên mà cảm thấy lo được.
Cậu ngồi đây, để tôi đi kiểm tra.
Tiểu Hắc chầm chậm tiến đến chỗ mà Vũ Thiên nói.
Anh cầm một nắm đá nhỏ trên tay, nhìn xung quanh tán lá um tùm kia hồi lâu.
Vung tay ném hết cả nắm đá, một tiếng hét lên làm tất cả kinh động:
- ÁAAAA!
Một bóng đen rơi xuống đất, Tiểu Hắc chạy đến xem là ai.
Nhưng người đó liền nhanh chân đứng dậy rồi bỏ chạy.
- Tên kia! Đứng lại!
Tiểu Hắc đuổi theo, nhưng đến ngã ba thì bóng đen kia đã mất dạng.
Quay trở lại, Tiểu Hắc kể cho mọi người nghe về tên lạ mặt khi nãy.
Vũ Thiên hơi lo sợ nên liền gọi cho Cố Mộc Hoàn:
- Ba, có người theo dõi bọn con.
- Có bắt được hắn không?
- Hắn trốn thoát rồi.
Suy nghĩ một chút, Cố Mộc Hoàn trấn an:
- Con đừng sợ, có Hy Quân ở đó thì không ai làm hại được con đâu.
- Vâng ạ.
...
Nhan Trạch Minh biết được chuyện Lục Hy Quân và Cố Mộc Hoàn.
Trước đây mối quan hệ giữa y và họ Cố không đến nỗi tệ, bây giờ chứng kiến người mình yêu bị cướp mất, y bắt đầu thù ghét Cố Mộc Hoàn sâu đậm hơn.
"Mộc Hoàn, tao với mày không thù không oán, bây giờ lại dám cướp người của tao.
Thù này, tao nhất định phải trả.".