Cố Mộc Hoàn bàng hoàng ngồi xuống ghế, mồ hôi ướt đẫm hết cả trán.
Còn ở bên ngoài, Mẫn Nhi đang gào thét, vì cứu cô mà mạng sống Lục Hy Quân chỉ còn đếm bằng phút.
- Hai mươi phút là phát nổ, nhưng đã lãng phí hết hai phút rồi.
Tôi sẽ để hai người nói lời cuối cùng với nhau.
Màn hình tivi trong căn phòng của Lục Hy Quân cũng được mở lên, Cố Mộc Hoàn đang cầm bộ đàm để nói chuyện với anh.
- Hy Quân! Em nghe anh nói chứ?
- Vâng...em nghe rất rõ...
- Em đừng sợ, anh sẽ tìm cách cứu em ra...
- Đã muộn rồi...bom bắt đầu...đếm giờ rồi...
Lục Hy Quân mỉm cười.
- Anh đang mặc bộ quần áo em mới mua đúng không? Anh mặc rất đẹp đó.
Nếu biết đây là lần cuối cùng, em đã mặc đồ cặp cùng anh...
- Hy Quân!
- Mấy ngày qua, anh biết em rất hạnh phúc không? Bây giờ, em có thể nói ra điều này...em tha thứ cho anh...
Cố Mộc Hoàn cảm thấy suy sụp.
Lần đầu hắn cảm thấy bế tắc như lúc này.
- Mộc Hoàn, em nói ra điều này, dù nó sẽ làm anh rất đau đớn...em có thai rồi...
- Hy Quân!
Nhan Trạch Minh cũng nhìn vào Lục Hy Quân.
Cố Mộc Hoàn nói vào bộ đàm:
- Đợi anh!
Còn Nhan Trạch Minh, y cũng nói vào bộ đàm:
- Vậy là đến cuối cùng, em cũng không thuộc về tôi rồi...
Cố Mộc Hoàn chĩa súng vào Nhan Trạch Minh.
- Thằng chó chết! Mày có thả Hy Quân ra hay không? Nếu mày muốn, tao sẽ thế chỗ cho em ấy.
- Thế chỗ? Chi bằng chết cùng nhau, không phải vui hơn sao? Hahahaha.
Tất cả thuộc hạ của Nhan Trạch Minh đều chạy đến, bọn họ chĩa súng vào Cố Mộc Hoàn.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười, chỉ tay vào một trong số họ.
- Nếu cậu dám nổ súng, cả gia đình cậu không sống nổi qua đêm nay.
Để tôi nói tên vợ cậu nhé...
Tên kia rung rẩy, Cố Mộc Hoàn nói chính xác đến từng chữ cái một.
Chỉ trong chốc lát, tất cả súng đều quay ngược về phía Nhan Trạch Minh.
- Ái chà! Tôi không lường được điều này! Nhưng nếu tôi chết, thì cũng không ai sống sót.
Từ trên lầu, Lục Hy Quân từng bước đi xuống.
Anh đã cứa dây trói vào mảnh thủy tinh và cắt đứt.
- Hy Quân!
- Đừng đến gần em!
Nhưng Cố Mộc Hoàn vẫn chạy đến bên Lục Hy Quân.
Nhưng quả bom đã bị gài rất chặt, không có cách nào mở ra được.
- Hy Quân, anh sẽ chết thay cho em.
- Anh...anh yêu em đến như vậy sao?
Cố Mộc Hoàn gật đầu, rồi xoa nhẹ lên bụng của Lục Hy Quân.
- Em phải sống, em phải an toàn rời khỏi đây...đặt tên con là Cố Gia Bảo...nói với nó rằng...ba yêu con nhiều lắm...
Nhan Trạch Minh bĩu môi:
- Mùi mẫn thật! Nhưng tôi không để một trong hai người sống được đâu!
Tất cả thuộc hạ chỉ trong chốc lát, Nhan Trạch Minh đã dùng súng bắn chết không sót một người.
- Không chỉ trong nhà, mà cả cổng đều có gắn bom.
Chỉ trong đêm nay, tất cả sẽ hoang tàn.
Cố Mộc Hoàn nói vào trong túi quần:
- Tiểu Mạnh! Ra xa khỏi nơi này!
Nhan Trạch Minh cầm súng lên.
- Trạch Minh!
Nhan Trạch Minh nhào đến, đá văng cây súng của Cố Mộc Hoàn rồi nhanh tay chụp lấy.
Hắn kề súng vào đầu Cố Mộc Hoàn rồi uy hiếp:
- Ngài đã cướp người tôi yêu...thì bây giờ...tôi không để cho hai người được gần nhau...
- Thả anh ấy ra!
Nhan Trạch Minh bắn một phát trúng vào chân của Lục Hy Quân.
Anh đau đớn ngã quỵ xuống, Cố Mộc Hoàn hét lớn:
- THẢ TAO RA!
- Im! Đi!
Nhan Trạch Minh dùng chích điện ghim vào lưng của Cố Mộc Hoàn, hắn co giật rồi gục đi.
- Chỉ còn năm phút.
Nhan Trạch Minh kéo Cố Mộc Hoàn vào căn phòng rồi đóng chặt cửa lại.
- Mộc Hoàn! Chúng ta cùng chết đi!
- Đừng...hòng...
Cố Mộc Hoàn dùng hết sức đập chiếc ghế gỗ lêm đầu của Nhan Trạch Minh, máu đỏ loang lổ khắp phòng.
Hắn bò dậy rồi đến thật nhanh chỗ của Lục Hy Quân.
- Hy Quân...anh không bỏ em lại một mình đâu...
- Mộc Hoàn...
Hai người ôm chặt lấy nhau, còn Nhan Trạch Minh đang thều thào lời cuối cùng vào bộ đàm:
- Tôi...yêu...em...
Còn một phút cuối...
Cố Mộc Hoàn đỡ Lục Hy Quân ra bên ngoài căn biệt thự.
Hai người ngồi ngắm lại ánh trăng tròn, giống như năm xưa vậy.
- Mộc Hoàn, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em...yêu rất nhiều...
Còn mười giây...Cố Mộc Hoàn bắt đầu hô to đếm ngược...
Nhưng chợt nhận ra điều gì đó, Cố Mộc Hoàn đẩy mạnh Lục Hy Quân về phía trước.
Khi anh quay lại nhìn thì mắt đã trở nên tối đen lại, bom thật sự phát nổ rồi...
Còn ở phía xa, Mẫn Nhi không khóc nữa...
Nỗi đau đã làm cho Mẫn Nhi không còn đủ sức để nói hay than khóc...
Bùm! Tiếng bom nổ vang lên liên hồi, như tiếng trống oan nghiệt đưa tiễn tất cả về chốn âm ty.
Cả căn nhà chỉ trong phút chốc, đã trở thành đống đổ nát.
Từng quả bom trên cánh cổng cũng phát nổ.
Thời khắc này, nước mắt của Lục Chính Hoa cũng rơi.
Còn Lục Ánh Nga và Kim Vân đều ngất lịm đi.
Họ vì Lục Hy Quân mà đã khóc nhiều rồi.
Hà Mẫn Đạt tuyệt vọng nói:
- Tín hiệu mất rồi...
Còn Tiểu Mạnh, anh hận mình không thể chạy vào giải cứu hai người họ ra ngoài.
- Tại sao vậy? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với Hy Quân như vậy hả?
- Đã tốn bao nhiêu công sức...vậy mà....