Nói xong, Trần Chí Vãn tiến lên một bước.
Theo bản năng, Thời An lùi lại, hai mắt đờ đẫn, nắm chặt tay Cố Thiên Quân.
Cố Thiên Quân cảm nhận được sự bối rối của Thời An, dùng giọng điệu dịu dàng khiến người ta khó lòng chống cự nói: "Không sao, có dì cạnh con rồi."
Chỉ trong giây lát,
Thời An lại trở nên ủ rũ, cứng đờ im lìm.
Trần Chí Vãn cẩn thận quan sát rất lâu, sau khi trao đổi ánh mắt với Cố Thiên Quân, cô nói: "Đi thôi, An An, Y Lạc đang ở nhà đợi con đấy."
Nhưng không hề ngăn được Thời An tàn héo.
Tiến lên một bước, bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt tràn ngập hoang mang, nhìn thấy Cố Thiên Quân ở đó, nó mới bước bước thứ hai, líu ríu: "Trần Y Lạc, là bạn thân của con."
Mắt Cố Thiên Quân đầy tia máu: "Đúng thế, con quên rồi à?"
"Chưa quên." Ở trong môi trường xa lạ, Thời An rất bất an, muốn đút tay vào túi áo, nhưng áo không có túi, tay nó bèn động đậy tới lui: "Dì Cố, khi nào chúng ta có thể về nhà?"
Cố Thiên Quân: "Ở đây một lát rồi về."
Cuối cùng, mò thấy một đầu chỉ trên áo, Thời An yên tâm phần nào, hí hoáy không thôi, giọng nói cực nhỏ: "Không đi khám bệnh ạ?"
Cố Thiên Quân đang định nói thì bị Trần Chí Vãn cắt ngang.
Cô nhàn nhạt nói: "Thiên Quân, chị thấy sắc mặt của em và An An đều không tốt lắm, là buổi tối ngủ không ngon à?"
Giọng Cố Thiên Quân trầm thất, khàn khàn: "Em không sao, nhưng An An, con bé ngủ không ngon lắm."
Trần Chí Vãn cụp hai mắt, hỏi: "An An, có thể cho dì biết, tình trạng mất ngủ vào buổi tối của con, đã kéo dài bao lâu rồi được không?"
Cắn môi, Thời An gượng cười: "Chắc là cỡ 4 năm, con không nhớ rõ."
Vừa nghe lời này, tầm nhìn của Cố Thiên Quân mơ hồ, tâm loạn như ma: "4 năm, làm sao có thể?"
Nghe vậy, Trần Chí Vãn ghé vào tai Cố Thiên Quân: "Trước tiên em đừng nói gì cả."
Sau đó, cô đi đến bên trái Thời An, giọng nhỏ mà ôn hòa: "Dì là bạn của Thiên Quân, con có bằng lòng tin dì không?"
Thanh âm này khiến người ta rất dễ chịu.
Thời An khựng lại rất lâu mới đáp: "Có ạ."
"Tốt lắm." Trần Chí Vãn khẽ cử động khớp ngón tay, như vô ý, chạm vào Thời An, cười nhẹ nhàng: "Dì có chuyện muốn nói với riêng con, để Thiên Quân đi trước, chúng ta theo phía sau cô ấy, được không?"
Thời An lờ mờ đoán được gì đó.
Nó nói: "Được."
Thế là, quãng đường này, Trần Chí Vãn và Thời An đã nói rất rất nhiều chuyện, nhiều đến nỗi khi bước vào biệt thự, Thời An muốn uống một ngụm nước lớn, nó kéo tay áo Cố Thiên Quân: "Dì Cố, con khát."
Tuy miệng lưỡi khô khóc, nhưng có lẽ là vì đã giãi bày rất nhiều tâm sự, nỗi lo của Thời An ngược lại đã giảm đi rất nhiều.
Lúc này, Trần Y Lạc từ trong phòng đi ra, cười với Cố Thiên Quân trước: "Dì Cố đến rồi ạ." Sau đó, cậu ta nhìn Thời An, trách mắng: "Lúc đó cậu đi là đi luôn, cũng chẳng biết chào tạm biệt mình, mình không cho cậu nước đâu."
Thời An xoa hai tay: "Mình xin lỗi."
"Ôi, ai cần nghe xin lỗi chứ." Trần Y Lạc lấy hai chia nước, kéo Thời Ai đi đến vườn hoa nhỏ: "Theo mình, chúng ta nói chuyện một chút."
Thấy hai đứa trẻ ra ngoài, Trần Chí Vãn tìm một vị trí rồi ngồi xuống sô pha, ngước mắt: "Ngồi đi."
Cố Thiên Quân gật đầu, ngồi xuống. Há miệng, giọng nói hơi mệt mỏi: "Tình trạng hiện tại của Thời An thế nào?"
Trần Chí Vãn vừa rót nước, vừa nói: "Rất tệ."
Lông mi vỗ vài cái, Cố Thiên Quân thoạt đầu là sửng sốt, sau đó trên trán toát mồ hôi: "Chị... cứ nói thẳng đi."
Nghiêng người, nhẹ nhàng đẩy ly nước qua, đẩy được một nửa, Trần Chí Vãn cau màu: "Tổng hợp lại, có lẽ là rối loạn lưỡng cực, nhưng chị vẫn chưa chắc chắn, cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra bài bản."
Thông thường, nhận định của Trần Chí Vãn chưa bao giờ sai.
Vẻ mặt Cố Thiên Quân nghiêm trọng, cô ấy cố gắng hết sức để bình tĩnh là: "Không sao, không sao cả, em là bác sĩ, em cứu được người khác, em cũng có thể cứu được An An."
Sau khi im lặng, Trần Chí Vãn nói: "Thiên Quân, giao An An cho chị, yên tâm, chị có chuyên môn."
Xoa dịu cảm xúc xong, Cố Thiên Quân cảm kích: "Cảm ơn chị."
Thản nhiên liếc nhìn, Trần Chí Vãn thăm dò nói: "Hai năm nay Chí Xuyên ân cần trước mặt em không ít, em thật sự không có chút cảm giác nào sao?"
Lắc đầu, thở dài.
Giọng điệu của Cố Thiên Quân khéo léo: "Hiện tại em không có tâm tư lo những chuyện này, nói thật với chị, Chí Xuyên rất tốt, nhưng em không thích đàn ông."
"Ồ?" Hai mắt mỉm cười, giọng Trần Chí Vãn trong trẻo: "Bảo sao chị lại ăn ý với em như vậy, chị cũng giống như em vậy đó."
Cố Thiên Quân nghi ngờ: "Chị cũng thích phụ nữ, vậy Y Lạc?"
Nhấp một ngụm nước, Trần Chí Vãn thong thả: "Chưa từng nghĩ tới việc kết hôn, Y Lạc là trẻ thụ tinh ống nghiệm."
Âm điệu Cố Thiên Quân nhẹ nhàng: "Khá tốt."
Lát sau, đôi mày xinh đẹp của Trần Chí Vãn nhẹ nhướn lên: "Vốn tưởng có thể trở thành người một nhà với em, xem ra không có duyên rồi."
Cố Thiên Quân đan hai tay, khẽ cười thành tiếng.
Tiếp đó, cô ấy nhìn ra ngoài, thấy tấm lưng gầy gò nhỏ bé của Thời An, ánh mắt mang theo nhiệt độ ấm ấp, cô ấy nói: "Bây giờ em chỉ muốn cùng An An bình an lớn lên."
Trần Chí Vãn bị lay động: "Cứ tin chị."
Cố Thiên Quân: "Vâng."
*
Sau khi rời khỏi nhà Trần Chí Vãn.
Trên đường trở về, Thời An nghiêng đầu nhìn Cố Thiên Quân: "Dì Cố, dì Trần là bác sĩ tâm lý mà dì muốn đưa con đi gặp."
Cố Thiên Quân kinh ngạc: "Con biết rồi?"
"Con biết chứ." Ven đường đều là hoa, xung quanh là cỏ dại, Thời An rứt một cọng cỏ đuôi cáo, lắc lắc: "Dì lo con đến bệnh viện sẽ sợ hãi nên mới dùng cách nhẹ nhàng này để dì Trần khám bệnh cho con, dì đừng lo, con sẽ ngoan ngoãn phối hợp chữa bệnh,"
Mày khẽ nhíu lại, nhất thời, Cố Thiên Quân mất đi sự điềm tĩnh: "Dì Trần rất chuyên nghiệp, An An cũng rất giỏi, dì tin không bao lâu nữa, con sẽ khỏe lại thôi."
Thời An dùng cỏ đuôi cáo khẽ quét cua mu bàn tay, tay đầy mùi cỏ tươi, nó nhẹ ngửi: "Đương nhiên phải chữa bệnh thật tốt, có dì Cố tốt như vậy, con không nỡ chết."
Cố Thiên Quân: "Không được phép nói chết."
Không khí ban đầu khá nặng nề.
Nhưng tiếp đó, Thời An khom lưng, khoa trương ho hai tiếng, bước đi như "bà cụ non", đi vòng quanh Cố Thiên Quân.
Cố Thiên Quân bị chọc cười: "Này, con làm gì thế?"
Thời An đứng thẳng, đứng khuất bóng, nụ cười rất hồn nhiên: "Con muốn nói với dì là khi con già đi, con rồi cũng sẽ chết thôi."
Cố Thiên Quân mỉm cười.
Dưới chân núi, suối chảy róc rách.
Cố Thiên Quân đứng đó, vạt váy tulle màu xanh đậm khẽ đung đưa trong gió, làn tóc dài được tùy ý búi lên, cố định bằng kẹp trong suốt, vài sợi rủ xuống bên tai, xinh đẹp đến động lòng người.
Ánh mắt của Thời An.
Rơi trên khuôn mặt, trên áo, trên chiếc bóng.
Cố Thiên Quân: "Đi thôi."
Thời An thận trọng đuổi theo, vài ánh nhìn ấy thật khó quên, giống như cơn mưa xuân triền miên rơi vào tim, nhẹ nhàng, ngứa ngáy.
Thời An: "Dì Cố, con sẽ khỏi bệnh."
Vẫn còn những lời chưa nói ra: Vừa rồi, chỉ mới vừa rồi thôi, con cuối cùng cũng cảm nhạn được, con vẫn còn sống, nhờ có dì Cố.
Cố Thiên Quân cười rạng rỡ: "Dì tin chắc là vậy."
*
Trong thời gian chuẩn bị thi lên sơ trung, mỗi ngày Thời An đều đặn uống thuốc đúng giờ, ngủ đúng giờ, ở nhà có Cố Thiên Quân, trên lớp có Trần Y Lạc, thi thoảng Trần Chí vãn còn đến trò chuyện với nó.
Tóm lại,
Nó đang dần dần khỏe lại.
Cuối cùng, chỉ còn hai ngày nữa là tới kỳ thi.
Ăn xong cơm trưa, Thời An và Trần Y Lạc ngồi trên bãi cỏ, chỉ thấy Trần Y Lạc cụp đuôi ủ rũ, tinh thần không cao.
Thời An nhận ra, bèn hỏi: "Lạc Lạc, thi xong là được nghỉ mà, sao câu không vui?"
Trần Y Lạc già mồm: "Mình đâu có không vui."
Dày vò đám cỏ trên mặt đất một lúc, cậu ta mới ỉu xìu: "Không muốn tốt nghiệp, ngày nào mình cũng muốn đi học, tốt nghiệp có gì vui đâu."
Thời An khó hiểu: "Đi học không vui, đi học không được gặp dì Cố, mình vẫn thích nghỉ hơn."
"Không hề." Trần Y Lạc trầm mặt nói: "Nghỉ học không được gặp cô Tô, vui chỗ nào?"
Nói xong.
Nhìn nhau, hai đứa bật cười.
Trẻ con mà, thích hai thì sẽ nhắc nhiều hơn về người đó vài câu, giống như thích kẹo, thích búp bê vậy, trong sáng mà đơn thuần.
Nghĩ nghĩ, Thời An quyết định: "Lạc Lạc, đợi thi xong, mình sẽ bảo dì Cố gọi cô Tô, cả mẹ cậu nữa, chúng ta cùng đi chơi cả ngày nha?"
Trần Y Lạc đột nhiên bật nảy, trịnh trọng chắp tay hành lễ: "Đa tạ Tiểu Thời đại ân đại đức, Tiểu Trần Tử cảm kích vô cùng."
Thời An: "Tiếp nhận."
Lúc này, Đồng Giai Giai kéo Lê Vy, đi ngang qua bọn họ, hai đứa trẻ nói nói cười cười, Lê Vy nhìn thấy Thời An cũng không chào hỏi.
Trần Y Lạc lần nữa ngồi xuống, nhỏ tiếng hỏi: " Chẳng phải cậu và Lê Vy khá tốt sao, đắc tội cậu ta rồi à?"
Nói xong, Trần Y Lạc lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước mặt người ngoài, giọng lạnh lùng: "Trừng cái gì mà trừng, thử trừng lại xem nào."
Đúng như dự đoán.
Hai đứa kia nghe vậy không dám quay đầu lại.
Thấy mặt Trần Y Lạc đỏ bừng vì tức giận.
Thời An đặt tay lên vai cậu ta: "Trước đây tốt không có nghĩa là mãi mãi tốt, mình không để ý đâu, đi thôi."
Trần Y Lạc: "Đi đâu?"
Thời An: "Mua kem."
Trần Y Lạc: "Mình không thích ăn đồ ngọt."
Thời An: "Có nói là mua cho cậu đâu, mình thích ăn."
Trần Y Lạc: "..."
*
Cuối tháng.
Thời điểm chuông reo, kỳ thi kết thúc, đồng thời, 6 năm tiểu học của Thời An, cũng kết thúc.
Tô Nhiên đứng ở cửa, mỗi học sinh khi ra ngoài đều nói lời tạm biệt với cô nàng: "Em chào cô, chúng em sẽ nhớ cô rất nhiều."
Tô Nhiên trả lời từng người một: "Cô cũng sẽ nhớ các em."
Sau khi những người khác đều đã rời đi, Tô Nhiên nhìn vào lớp học, thấy Thời An và Trần Y Lạc, cô nàng đi tới hỏi: "Sao vẫn còn chưa về?"
Trần Y Lạc lạnh mặt, giống hệt Trần Chí Vãn.
Thấy có gì đó không thích hợp, Thời An chọc nhẹ cậu ta: "Lạc Lạc, về thôi, dì Cố và dì Trần còn đng đợi chúng ta ở bên ngoài."
Trần Y Lạc không động đậy.
Nhưng tiếp đó, trên mặt nó dần hiện ra biểu cảm, là ủy khuất, một lát sau, trực tiếp nước mắt nước mũi tèm lem: "Cô ơi, em không nỡ xa cô."
Đứa trẻ khóc đau lòng như vậy, lẽ ra, Tô Nhiên nên đau lòng cùng cô bé một lát, nhưng cô ấy lại cười, dùng sức xoa đầu Trần Y Lạc: "Nín khóc đi nào."
Trần Y Lạc gật đầu như giã tỏi: "Dạ, dạ." Chưa đầy nửa giây đã mếu máo, lại bắt đầu khóc.
Tô Nhiên hết cách, chỉ đành dỗ dành: "Thôi nào, đừng khóc nữa, lát nữa mẹ em thấy, sẽ tưởng là cô bắt nạt em đấy."
Trần Y Lạc càng khóc cảng thảm thiết: "Kệ em, em muốn khóc." Vừa nói, cậu ta vừa bước ra ngoài.
Lúc này, có thể đi được rồi.
Tô Nhiên: "Thời An, mau ra đi, đến giờ khóa cửa rồi."
Thời An "dạ" một tiếng.
Đóng cửa, khóa cửa, rút chìa khóa, Tô Nhiên bỏ chìa khóa vào túi, nói: "Đi thôi."
Đi được hai bước, Thời An quay đầu, lại quay đầu.
Nhìn biển ghi Lớp 2, Năm 6 càng lúc càng mờ nhạt, nó mới nhận ra, nó dường như đã lớn rồi.
Nói về trưởng thành,
Nó thật sự mong chờ, rất mong chờ.
Ra khỏi cổng trường, Trần Y Lạc vẫn còn đang khóc, Trần Chí Vãn ở bên cạnh cậu ta, Thời An nhìn xung quanh, không thấy chiếc xe quen thuộc, có chút mất mát: "Dì Cố không tới ạ?"
Trần Chí Vãn khó xử: "Ừ, Thiên Quân vừa mới gọi tới cho dì, nói có một ca phẫu thuật gấp, không đến được."
Thời An mím môi, che giấu buồn bã.
Gượng cười: "Dạ, dì Cố... bận lắm."
"Haiz." Trần Chí Vãn thở dài, chỉ vào xe nói: "An An, con lên xe trước đi, dì ở đây đợi Y Lạc nín khóc."
Thời An gật đầu: "Dạ."
Bước về phía xe, trong lòng xót xa, lại có một chút tủi thân, những người khác đều có người đón, nó thì không, dù biết dì Cố có chuyện quan trọng, nhưng vẫn không có cách nào thuyết phục bản thân mình đừng buồn.
Thôi đi, không được buồn.
Bệnh còn chưa khỏi, không được để bệnh nặng hơn, nếu không dì Cố sẽ lại lo lắng.
Nghĩ vậy, Thời An mỉm cười.
Mở cửa xe.
Lập tức, gió mát sảng khoái.
Thời An thật lòng bật cười.
Nó nhìn thấy Cố Thiên Quân từ trong xe bước ra, váy dài trễ vai màu đỏ quyến rũ, giày cao gót đen che khuất nửa mu bàn chân trắng nõn, khuôn mặt mĩ nhân tiêu chuẩn, đôi mắt đa tình, mái tóc xoăn dài được vén ra sau tai, để lại vài sợi vương vãi trước trán, lớp trang điểm đậm khiến cô ấy lộng lẫy phi thường, môi đỏ cong lên, làm lu mờ tất cả.
Ăn diện như vậy, chỉ vì Thời An.
Thời An nắm chặt quai cặp, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại: "Dì Cố, dì đẹp quá."
Vòng eo theo gọn của Cố Thiên Quân nghiêng sang một bên, cực kỳ gợi cảm, cô ấy tiến về phía trước, giày cao gót chạm đất hai lần, thanh âm lanh lảnh.
Váy đỏ với đồng phục.
Cố Thiên Quân đưa bó hoa kẹo mút ra, dùng giọng điệu dịu dàng vừa phải: "An An, chúc mừng tốt nghiệp."