Quên mất phải suy nghĩ, trong mắt Cố Thiên Quân hiện lên vẻ lạnh lùng, lại chớp mắt, lóe lên sự thất vọng mơ hồ, khiến người ta có cảm giác khó tiếp cận.
Từ chối trong im lặng.
Thời An bình tĩnh lại, hối hận vì hành động liều lĩnh như vậy, khi gật đầu xin lỗi, cô hiểu ra rằng, quá khứ làm sao có thể xóa bỏ dễ dàng, giờ đây, mối quan hệ của họ thật mong manh, mỏng hơn cả một tờ giấy, một khi bất cẩn sẽ bị xé rách.
Thời An rụt tay lại, khi ánh mắt của Cố Thiên Quân rơi xuống nơi khác, cô không tìm thấy chút dịu dàng nào trong đó, bây giờ Thời An mới nhận ra, quan hệ của họ đã không còn, đã sớm tan vỡ rồi.
Không còn đường lui.
Không được chậm hiểu như trước nữa, Thời An không nhu nhược như vậy, cô ung dung mỉm cười, "Lạc Lạc, chúng ta đi thôi, đưa cậu đi gặp hai người bạn."
Trần Y Lạc: "Được." Sau đó, nói với Trần Chí Vãn: "Mẹ, bọn con đi nhé."
Trần Chí Vãn: "Chú ý an toàn."
Sau khi mọi người tạm biệt nhau, Thời An và Trần Y Lạc bắt taxi rời đi, trong quá trình này, Thời An vẫn luôn giữ chừng mực, không nhìn Cố Thiên Quân.
Nhưng trong mắt Cố Thiên Quân đều là Thời An, cô ấy nhìn tấm lưng thẳng tắp của Thời An, nhất cử nhất động đều bộc lộ sự tự tin, không giống trước kia, làm gì cũng vâng vâng dạ dạ, Thời An của hiện tại, thật sự tỏa sáng.
Con bé lớn rồi, tốt quá.
Sau khi chiếc taxi chạy xa, Trần Chí Vãn nghi hoặc hỏi: "Thiên Quân, vốn muốn để mai mới hỏi em, nhưng chị thật sự không nhịn được, tại sao em không thêm WeChat với Thời An, sao bây giờ hai người như người dưng vậy?"
Cố Thiên Quân lẩm bẩm, "Như... người dưng."
"Đúng thế, người dưng còn biết khách sáo, hai người còn hơn cả thế, chị thấy, như kẻ thù vậy."
"Không đến nỗi là kẻ thù đâu, em không thêm WeChat của con bé vì cảm thấy không còn chung lối đi nữa, chẳng có gì để nói cả, cũng không cần thiết phải kết bạn trên phần mềm xã giao vô dụng."
Trần Chí Vãn không nói nên lời.
Lúc này, Trình Ngôn chìa điện thoại ra trước mặt họ, "Ấy, hai người xem ảnh đại diện của Thời An này, cô gái bên cạnh con bé là ai vậy nhỉ?"
Cố Thiên Quân cụp mắt, nhìn vào bức ảnh được phóng to, ánh mắt bắt đầu đóng băng——
Trong ảnh, Thời An mỉm cười với ống kính, cô gái bên cạnh tạo dáng muốn hôn cô, cô tránh đi, bức ảnh này, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng trông rất thân mật.
Đang yêu sao?
Cố Thiên Quân không muốn nhìn nữa, rời mắt, đổi chủ đề nói: "Chí Vãn, em và Trình Ngôn định đi "Trà Không Say", muốn đi cùng bọn em không?"
Tính cách Trình Ngôn cởi mở, xưa nay luôn thân thuộc, "Phải đó, Chí Vãn, cùng đi đi."
Trần Chí Vãn: "Vậy tôi mà từ chối thì là bất lịch sự rồi."
Sau đó, ba người lái xe riêng, đi đến địa điểm đã hẹn.
Trên đường, Cố Thiên Quân tâm sự ngổn ngang, luôn nghĩ đến bức ảnh kia, cô ấy nhớ ra đêm cô ấy say rượu, Thời An nói với cô ấy rằng đã có người mình thích, lại nhớ ra Thời An có đọc gl, vậy, đây là người Thời An thích sao?
Mây đang trôi, chim đang hót.
Hôm nay không phải hôm qua, phải hay không phải, đều không liên quan đến Cố Thiên Quân, cô ấy không suy nghĩ linh tinh, mà tập trung lái xe, chỉ là, trong lòng vì sao lại khó chịu đến thế?
Cô ấy không biết.
*
Đứng trước cửa Trà Không Say, Trần Y Lạc thấy Thời An ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Sao vậy, Tiểu Thời?"
Thời An không nhìn tấm bảng nữa, khẽ cười một tiếng, "Chỉ là nhớ lại chút chuyện trong quá khứ thôi."
"Cậu từng đến đây rồi à?"
"Ừ."
Trần Y Lạc không hỏi tiếp, quấn lấy cánh tay Thời An, "Đi thôi, bạn cậu đến chưa?"
Thời An gật đầu, "Đến rồi, chắc vào là gặp được thôi." Vừa nói, họ vừa đi vào trong, Kiều Dữ vừa nhìn thấy Thời An liền lập tức đứng dậy chào, "Thời An, các cậu đến rồi à?"
Thời An cười đáp, "Các cậu đợi chúng mình mãi đấy à, đói không, không biết đường ắn trước hả?" Sau đó, cô giới thiệu, "Đây là Kiều Dữ, đây là Trần Y Lạc, các cậu cũng mấy năm không gặp rồi."
Trần Y Lạc cười như không cười, "Vừa thấy rồi."
Kiều Dữ kinh ngạc, "Vậy sao?"
Trần Y Lạc nhướng mày, "Đúng, thấy trên ảnh đại diện WeChat của Tiểu Thời."
Kiều Dữ thoáng cong miệng, "Thì ra là vậy, chuyện ảnh đại diện nói ra cũng dài lắm. Ai bảo Thời An được nghênh đón vậy chứ?"
Trần Y Lạc nhìn Thời An, "Bây giờ mình tò mò hơn rồi, Tiểu Thời, muốn kể xem sao lại vậy không?"
Thời An lười kể, liền qua quýt, "Nhớ là lại thấy xui xẻo, không nói nữa." Sau đó, cô tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Lục Thính Nghiêu đang đeo khẩu trang, ngồi nghiêm chỉnh, "Đại minh tinh, sao không nói gì?"
Lục Thính Nghiếu trông rất ngầu, nhưng một khi nói chuyện với Thời An, cậu lập tức mất tự nhiên, "Mình, mình."
Trần Y Lạc vốn cảm thấy Lục Thính Nghiêu trông quen quen, nghe giọng cậu xong lập tức nhận ra, "Lục Thính Nghiêu, bây giờ cậu đang làm thực tập sinh đó hả?"
Lục Thính Nghiêu đứng dậy, "Ừ, lâu rồi không gặp, Trần Y Lạc."
"Được đấy nhỉ?" Nói xong, cô nàng nhìn Thời An, "Tiểu Thời, không đơn giản nha, Lục Thính Nghiêu hiện tại đã là đại minh tinh rồi."
Lục Thính Nghiêu: "Minh tinh hồi nào, mình chỉ là người thường thôi."
Kiều Dữ: "Lại khiêm tốn rồi đấy."
Hai năm trước, bố của Lục Thính Nghiêu qua đời vì bệnh tật, năm ngoái mẹ cậu sinh cho người yêu một đứa con, đáng ra dịp Trung thu gia đình sum vầy, Lục Thính Nghiêu lại bị đuổi ra khỏi nhà, cậu dùng số tiền lẻ ít ỏi ngồi xe đi về phía Bắc, đến khi rỗng túi, cậu ngồi bên vệ đường, lòng lạnh như tro nguội, nằm mơ cũng không ngờ tới, khí chất u sầu của cậu lại thu hút sự chú ý của người săn sao, cũng coi như là trong cái rủi có cái may, bây giờ cậu đang là thực tập sinh tại giải trí Quán Vân.
Dựa vào tướng mạo điển trai và tính cách đặc biệt, Lục Thính Nghiêu bây giờ cũng có thể coi là có chút tiếng tăm.
Lúc này, để tránh bị nhận ra, khiến mọi người không thoải mái, Lục Thính Nghiêu nói: "Mình đã đặt phòng rồi, chúng ta vào thôi."
Thời An: "Được."
Bốn người cùng nhau đi lên phòng riêng trên tầng, họ đi chưa được bao lâu thì Cố Thiên Quân tới, Trần Chí Vãn và Trình Ngôn lái chậm, bây giờ vẫn còn đang trên đường.
Trời nóng, tay nắm vô lăng trong khoảng thời gian dài có chút nhớp nháp, Cố Thiên Quân đi lên tầng hai, định rửa tay, cô ấy cúi đầu nhìn bậc thang, trong lòng đang suy nghĩ, nhưng khi chuẩn bị bước lên bậc cuối cùng, mũi chân run lên, quay lại.
Dù rằng cúi mày cụp mắt, trong mắt Cố Thiên Quân vẫn tràn ngập chiếc áo khoác gió đen này, cô ấy biết, chỉ cần ngước mắt là sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Thời An.
Nhưng sau đó thì sao, có nên giả vờ thân quen không, nghĩ vậy, con tim lạnh lẽo, Cố Thiên Quân không muốn như vậy, cô ấy hơi nghiêng người, sượt qua vai Thời An rồi đi lên.
Một chữ cũng không lưu lại.
Thời An nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa mới tiếp tục bước xuống, đã nói rất nhiều lần rằng, không được ngoảnh lại nhìn, dù rằng hiện tại, có lẽ cô đã không còn thích Cố Thiên Quân nữa.
Nên vậy.
Thời An không muốn ồn ào đến bế tắc, nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi, đây là kết quả cô đã lường trước từ lâu, buộc phải chấp nhận, lặng lẽ bước đi, mắt cô lóe sáng, trừ khi——
Nuôi dưỡng lại tình cảm từ đầu.
Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, Thời An nghĩ: Dựa vào cái gì mà muốn làm gì thì làm, như vậy đối với dì Cố là quá bất công, vẫn phải nghĩ đến dì Cố, dì ấy muốn làm người dưng, thì cứ làm người dưng đi.
Thời An của tuổi 17 không còn là trẻ con nữa, không thiếu kiên định như trước đây nữa, đến tận bây giờ, cô vẫn hổ thẹn vì năm xưa đã đưa ra quyết định như vậy, nhưng cô không hối hận.
Hiện tại, cô thấy ánh mắt Cố Thiên Quân đã khô cạn, dù cho trong mắt người khác, cô đã phụ lòng tốt của Cố Thiên Quân, nhưng Thời An rất muốn đàng hoàng nói một câu, "Dì Cố, con làm được rồi."
Không cần phải nói, đây là một bí mật.
Đi đến lối rẽ, Thời An không bước tiếp, cô quay trở lại, sợ lát nữa sẽ lại chạm mặt Cố Thiên Quân, khiến cả hai người đều khó xử, nhưng nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, vừa xoay người, cô liền nhìn thấy Cố Thiên Quân đang đứng phía trên.
Cảnh tượng này.
Thời An không khỏi bật cười.
Nụ cười này, trong xinh đẹp mang theo chút điển trai, dưới hàng mi dài mà dày là đôi mắt cong cong, trong veo như có thể vắt ra nước, cả gương mặt tỏa lên vẻ đẹp đôi phần yếu ớt.
Thời An nhớ, năm 8 tuổi, cô không dám đi thang máy, khi lúng túng, ngước mắt lên, Cố Thiên Quân cũng đang nhìn cô từ góc độ này, nhưng, lúc này, không còn vẻ ấm áp nữa.
Không sao cả.
Thời An tự nhủ phải bình tĩnh, cô tự nhiên bước lên tầng, không ngước mắt, nhưng mỗi bước đi, đều phải chịu từng cơn tra tấn khiến cho con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thích không?
Tâm trí Thời An đang quay cuồng, quan hệ đã thế này rồi, bối rối có còn ý nghĩa gì nữa không, cô thấy không thích, thì chính là không thích.
Vậy đi.
Vì vậy, khi ngửi thấy hương thơm trên người Cố Thiên Quân, Thời An ngước mắt, khẽ cười rất nhẹ, "Dì Cố." Phép lịch sự cần có không được thiếu, đây là điều Cố Thiên Quân từng dạy cô.
Có chút buồn.
Giữa họ, vậy mà cũng bắt đầu phải bàn tới "lịch sự" rồi cơ đấy.
Cố Thiên Quân gật đầu, đi xuống, một lần nữa sượt qua vai, đột nhiên, cô ấy kéo tay áo Thời An lại.
Cơ thể Thời An run rẩy không ngừng, cô nín thở, vô thức "Ưm", giọng điệu được nâng cao.
Cố Thiên Quân buông tay, lùi lại hai bậc, chỉ vào giày Thời An, giọng nói xa lạ khách khí, "Dây giày tuột kìa, kẻo ngã, buộc lại đi."
Thời An: "Cảm ơn."
Cô đặt chân phải lên bậc thang phía trên, cúi người thắt giây dày lỏng lẻo, ban đầu mọi thứ vẫn rất bình thường, qua vài giây, Thời An nhận thấy bóng đen mờ vẫn còn đó.
Trong phút chốc, tay run rẩy, Thời An ngẩng đầu hít thở, phát hiện Cố Thiên Quân đang như có như không mà nhìn mình, không chịu được cái nhìn đăm đăm như vậy, cô ấy không khỏi mở miệng, "Sao, sao vậy ạ?"
Ánh mắt Cố Thiên Quân rất nhạt: "Nóng lắm à?"
Thời An liếc mắt sang nơi khác, "Vẫn ổn ạ."
Ánh nắng chiếu vào chân mày Cố Thiên Quân, cô ấy hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng nói: "Trời nóng, mặc nhiều thế kia, mồ hôi nhễ nhại cả rồi."
Thời An: "Dạ."
Cô muốn nói nhiều hơn, nhưng cô sợ nói nhiều quá, Cố Thiên Quân sẽ không nói với cô lời nào, nhưng cô biết, cái "tự cho là đúng" của mình đã lại đuổi Cố Thiên Quân đi.
Cố Thiên Quân tự nhiên buông một tay xuống, tay kia tùy ý đặt trước ngực, không chút cảm xúc liếc nhìn Thời An rồi cử chỉ thanh nhã bước xuống, chiếc khuyên bạc trên tai lấp lánh ánh sáng chói lòa.
Vẻ đẹp lý trí chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành của Cố Thiên Quân thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, bao gồm cả Thời An, khi ấy, trong đầu cô hiện ra 7 từ, "Dì ấy đã đi ngang qua mình".
Con tim Thời An tựa như một tấm gương sáng, vài phút ngắn ngủi, nỗ lực hai năm trời như sắp đổ sông đổ biển.
Không được như vậy.
Quay mặt đi, Thời An thắt dây giày xong, kiên định bước lên tầng, lần này, tay không run, bước chân không loạn.
Cô phải tỉnh táo.
Thế nhưng, mặt vẫn rất nóng, trái tim cũng vậy, cảm giác này, như thể muốn thúc giục cơ thể bừng cháy...
- --------------------------------------------------------------