Vào lúc hết tiết sáng ngày thứ hai đi học, Lương Tuyết vào lớp.
Cô rất cao, hầu như cao gần bằng thầy Triệu Hồng, có nhiều tóc hơi vàng, cột tóc đuôi ngựa thấp, mặc đồng phục học sinh cũ của trường tiểu học số thành phố, chỗ màu lam đã không còn sáng rõ, chỗ màu trắng đã không còn nhìn ra màu vốn có, quần hơi dài, có vẻ hơi lếch thếch, che phủ đôi giày thể thao màu trắng cũng không nhìn ra màu sắc ban đầu, ôm cái cặp da bò hai quai cũ nát, dây kéo không kéo được, lộ ra một góc sách giáo khoa.
Liễu Dung vừa nghe Vu Hiểu Lệ và Thường Lộ Vận tán gẫu ít chuyện linh tinh về bạn học, vừa lén lút dòm ngó tỉ mỉ nữ sinh theo sau thầy Triệu Hồng, lơ đãng bắt gặp ánh mắt Thường Lộ Vận, phát hiện đối phương cũng đang quan sát Lương Tuyết trong truyền thuyết.
Mắt Lương Tuyết rất tròn, nhiều cô gái dù mắt không hề tròn nhưng thích trợn lên cho tròn giống nữ chính trong “Hoàn Châu cách cách”, cô đi sau thầy Triệu Hồng, hơi cúi đầu theo thói quen, mí mắt cụp xuống ngạo mạn, không thèm nhìn ai, giống như quanh người có một khí chất mạnh mẽ nào đó.
Khí chất thờ ơ, lạnh nhạt, hững hờ.
Chính là loại khí chất thần kỳ khó nói hiếm thấy ở học sinh cấp này khiến quần áo và cặp sách cũ trên người cô thoạt nhìn chẳng gai mắt lắm, sau khi thầy Triệu Hồng đi, ngay cả người lắm lời như Hồ Điệp nhịn nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra được một câu:
- Chào bạn, mình tên Hồ Điệp, là lớp trưởng lớp mình, hôm qua bạn không đi học, có gì không hiểu có thể hỏi mình.
Lương Tuyết đạm nhạt nhìn cô ấy, nở nụ cười thân thiện, nói:
- Ờ, cám ơn, mình tên Lương Tuyết.
Hồ Điệp là một cô gái hơi ngốc, lập tức có cảm giác được chiều mà sợ___có điều cô cảm thấy có một câu thầy nói không đúng, bạn Lương Tuyết hoàn toàn không hề cần “quan tâm chăm sóc”.
Lúc này Vu Hiểu Lệ thở dài khoa trương bên tai Liễu Dung, cố ý hạ thấp giọng nói kéo dài:
- Nữ sinh đó á hả...
Lời này vừa thốt lập tức thu hút sự chú ý của Liễu Dung và Thường Lộ Vận, nhưng chưa đợi cô ấy tuôn ra thông tin gì thì chuông vào học vang lên, cô toán tinh thần hăng hái như một viên đạn pháo vọt vào lớp học, cất giọng nói oang oang của cô, bắt đầu oanh tạc trong phạm vi cả lớp.
Thường Lộ Vận lưu luyến quay đầu lên ngồi đàng hoàng, nhân sĩ tin tức nhạy bén – Vu Hiểu Lệ nghẹn một hơi trong ngực, giống như diễn viên sắp diễn một cảnh hoành tráng, lời thoại đã đến bên môi thì sân khấu sập, có chút cảm giác tiến thoái lưỡng nan, có điều năm phút sau, cô ấy bất hạnh bị cô toán gọi lên trả lời câu hỏi, thế là không để ý tới chuyện sân khấu sập nữa.
Cô toán dường như đã nhắm Liễu Dung, suốt cả tiết học, ánh mắt cô cứ như chim ưng, không ngừng liếc qua bên này, phạm vi công kích vô cùng rộng, Liễu Dung hiển nhiên liên lụy đến các bạn trước sau trái phải chung quanh, một tiết này, mọi người đều câm như hến.
Liễu Dung hơi cúi đầu, ngơ ngác chép lại phần viết bảng của cô giáo mà không qua đại não, tuy sót hàng rất nhiều nhưng nhìn từ góc độ bục giảng, Liễu Dung vẫn là viết không dừng bút, cô toán còn cố ý đi tới xem, phát hiện cô đúng là đang ghi chép___vừa hay Liễu Dung mới lật qua trang, không để cô giáo thấy trang trước chép bài râu ông nọ cắm cằm bà kia___thế là trong lòng cô giáo hơi an ủi, cảm thấy em học sinh này có lẽ bẩm sinh đã vậy, ánh mắt trông ngơ ngác chứ thực ra không phải không tập trung.
Nhưng tâm tư Liễu Dung sớm đã bay tới chỗ bạn học Lương Tuyết mới tới, tự động diễn ra trong đầu câu chuyện về một cô gái chịu đủ ức hiếp, không ngừng vươn lên trong thế đạo mưa sầu gió thảm. Cô toán đóng vai một nhân vật khách mời không rõ, mặc đồ đen, cầm roi da trong tay, chống nạnh cười ác độc, cô gái Lương Tuyết giữa cuồng phong bão táp cong người co rụt trong xó, hai tay ôm phía trước, qua khe hở lộ ra đôi mắt kiên cường bất khuất…
Nước miếng cô toán tung bay giải thích tại sao dấu trừ bên phải phương trình khi chuyển sang bên trái phương trình lại biến thành dấu cộng, không chút lưu ý đến “học sinh ưu tú” mà mình mới yên tâm đang vừa dùng ngòi bút chọt chọt vở vừa căm phẫn sục sôi nhìn mình.
Hôm nay đến phiên Liễu Dung trực nhật, cô cảm thấy chuyện này rất bi thương, vì hôm qua cô đã không được xem Saint Seiya____mà hôm nay lại sắp bị lỡ tiếp mất rồi. Khi đó bọn trẻ còn tương đối có quan niệm thời gian, phút ở lại trực nhật có thể khiến cả trường vắng ngắt, người ở lại sẽ có cảm giác “vô cùng muộn”, không giống như nhiều năm sau học đại học, đến muộn nửa tiếng còn không tính là muộn.
Liễu Dung phụ trách lau sạch bảng đen, sau đó ra ngoài vắt sạch khăn lau bảng rồi quay lại đổ rác, cô vừa định đi thì bị cô toán gọi lại giúp cô ấy ôm vở bài tập của lớp vào phòng giáo viên, dọc đường lắng nghe kỳ vọng và giáo huấn tha thiết của cô toán đối với cô, chờ khi quay lại lần nữa thì bạn học quét lớp và lau sàn đã hoàn thành xong nhiệm vụ, xách cặp sách chạy trốn thắng lợi.
Tổ trưởng trực nhật khá phúc hậu, thấy cặp sách của cô còn nên không khóa cửa, Liễu Dung kiểm tra cửa sổ đóng hết mới xách cặp sách lên, thong thả khóa cửa phòng học lại rời đi____phim hoạt hình đã chiếu xong từ lâu, cô không gấp nữa, bèn lấy tiền tiêu vặt đến cổng trường mua xâu mứt quả.
Cô vừa nhổ hạt vào lòng bàn tay vừa quyết định đi tắt qua đường nhỏ. Thời đó, thành phố đã có xu hướng thay đổi từng ngày nhưng vẫn đang tiến hành, còn rất nhiều hẻm nhỏ và người bán hàng rong, quản lý đô thị là ngành nghề mới phát, thỉnh thoảng động kinh chứ không hề ngang ngược.
Ra khỏi trường học, đi qua một con phố người đi đường và xe cộ nườm nượp, dọc đường có thể thấy thật nhiều người bán đồ ăn vặt, kế đó lại đi ngang qua một tiệm sách nhỏ rồi rẽ vào một con hẻm.
Liễu Dung rẽ qua hai con hẻm, cẩn thận tránh bãi phân chó, đang định rẽ vào một con hẻm khác thì chợt nghe có tiếng mắng chửi, bước chân cô dừng lại, mơ hồ cảm thấy không ổn, bèn lặng lẽ ló đầu nhìn, bên kia đường nhỏ có một đám người đang đứng____dựa theo kiểu tóc và màu tóc của họ, Liễu Dung phán đoán đó là “người trong xã hội”.
Đương nhiên, “người trong xã hội” cực kỳ nổi bật này theo lý giải của người trưởng thành là một đám du côn du đãng, nhưng với Liễu Dung lúc này mà nói, đây là một đám người cực kỳ thần bí, cực kỳ nguy hiểm, giống như những nhân vật xã hội đen Hongkong trên ti vi.
Con hẻm này vô cùng vắng vẻ, đầy bùn lầy và rêu xanh mọc ra từ góc tường, Liễu Dung không đi đường này mà chỉ đi ngang qua, theo một con đường khác có giàn nho lớn.
Không ngờ nó đã thành nơi cho các anh hùng hào kiệt “giải quyết vấn đề” sau khi tan học.
Liễu Dung định im lặng đi tiếp nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu nhìn sang bên đó, cái nhìn này khiến cô chết đứng____vì có một người cử động khiến cô thấy, người bị đám “người trong xã hội” bao vây chính là Lương Tuyết.
Cặp sách của cô ấy bị ném xuống đất, vở bài tập và sách giáo khoa được bao bìa cẩn thận rơi khỏi chiếc cặp chưa bao giờ kéo được dây kéo, Liễu Dung nhìn không rõ vẻ mặt Lương Tuyết, chỉ thấy tay cô ấy cầm một thứ hình như là chổi lau nhà.
Vào lúc này, trong đầu Liễu Dung rất không biết thời thế hiện lên cảnh các đại hiệp hành thiện trừ ác trên phim truyền hình, Bạch Mi đại hiệp, Cam thập cửu muội, lần lượt từng người diễu qua một vòng, cô dường như thấy chính mình lao ra, chỉ vào những kẻ “người trong xã hội” mà lớn tiếng mắng, sao các người có thể ỷ đông bắt nạt một cô gái hả, kế đó cô sẽ triển khai thần công, đánh từng tên một lăn lê bò càn.
Nhưng sự thực là, chân cô như bị đóng đinh vào đất, không dám nhúc nhích xíu nào, thậm chí không dám kêu to “chú ơi nhìn kìa, bên kia có người đánh nhau” như những đứa trẻ thông minh trong các câu chuyện kể, cô không kìm được ham muốn vờ như không nhìn thấy gì cả, cứ thế lặng lẽ trốn đi, nhưng không biết tại sao, cô không thể di chuyển.
Người đang bị đám côn đồ vây quanh kia, là người cô quen biết____
Tuy cả ngày cô chỉ nói với cô ấy một câu____“hôm nay bạn mới đến, không cần nộp bài tập tiếng Anh hôm qua đâu, mình nói với cô giáo một tiếng là được.”
Sau đó, trận ẩu đả bắt đầu.
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Dung luôn là học trò ngoan ngồi mấy hàng đầu, chưa từng thấy cảnh đánh nhau bằng vũ khí.
Một nam sinh đầu chỗ đỏ chót chỗ vàng óng như quả banh nhựa đưa tay đẩy vai Lương Tuyết, Lương Tuyết đánh vào tay cậu ta, khiến tên du côn đó lảo đảo, sau đó họ bắt đầu đánh nhau.
Không phải kiểu đánh bay lên, xoay một vòng, mỗi người một kiểu tạo hình, vẻ mặt nhăn nhó rồi vùng lên đánh tiếp như trong ti vi, mà là kiểu đánh không có quy tắc trình tự gì sất, nhào vô đánh loạn xà ngầu, đầy những lời mắng chửi khó nghe____
Chàng trai vừa cao vừa cường tráng như một tòa núi nhỏ đá một cú vào bụng Lương Tuyết, Liễu Dung không biết sao mình lại thấy rõ như vậy, Lương Tuyết lùi về sau mấy bước, cả người cúi gập xuống, Liễu Dung cảm thấy cô ấy nhất định rất đau, há miệng không phát ra tiếng nào, trong lúc đó lại có nắm đấm rơi vào người cô ấy, rồi cô ấy lấy hơi lại, nhào lên như thú nhỏ báo thù, vung chổi lau nhà trên tay vào mặt chàng trai kia, Liễu Dung sợ hết hồn, thầm nghĩ... cậu ta... nhất định cũng đau lắm.
Có người nắm tóc Lương Tuyết, có người đấm cô ấy, tên mập bị chổi lau nhà để lại một vết đỏ buồn cười trên mặt, che mặt lui ra khỏi vòng chiến, hiển nhiên còn choáng đầu hoa mắt.
Liễu Dung xưa nay chưa từng thấy nữ sinh giỏi đánh nhau đến thế, lúc này cô mới mơ hồ biết khí chất mạnh mẽ của đối phương từ đâu ra___chỉ xét cảnh trước mắt thì có thể thấy nó là “đánh hội đồng” chứ không phải “đánh lộn”. Không biết cô đã đứng đó bao lâu, nhìn thấy cả quá trình, sợ choáng váng.
Từ đầu tới cuối, Lương Tuyết chưa từng từ bỏ phản kích, cô ấy rất đau, đau đến mức nước mắt không kiềm được chảy ròng ròng, đầu óc trống rỗng, chỉ là không quản được bàn tay, cơ thể cao gầy của cô ấy va với trái tim đầy thù hận, kèn cựa nhau, nghiến răng nghiến lợi sinh ra ý nghĩ cùng chết với những người này.
Bỗng nhiên, một tiếng chó sủa vang lên, tiếp đó là giọng the thé của một phụ nữ:
- Sao mày lại dắt nó ra ngoài hả?
Bọn côn đồ đang hăng say chiến đấu giật mình, Liễu Dung đang ngây người như tượng cũng giật mình.
Bọn côn đồ nhìn nhau, mắng hai câu khó nghe rồi quyết định lùi lại, trong nháy mắt ấy đầu óc Liễu Dung phản ứng cực kỳ mau lẹ, ôm cái túi hở tí là kêu “đing đang” của cô trước ngực, nắm chặt lại, không cho nó kêu tiếng nào, sau đó cô nhanh nhạy như mèo rẽ vào một con đường khác, cô biết nơi đó có một nhà vệ sinh công cộng, liền chui ngay vào nhà vệ sinh nữ.
Mùi thối nồng nặc, tim cô đập như sấm.
Ở trong đó, cô bình tĩnh tính toán bọn côn đồ sẽ đi con đường kia, bèn dựng thẳng tai, thông qua những âm thanh lớn mà vang vọng của họ để phán đoán đường đi và cự ly, đợi đến khi đủ an toàn, cô mới cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài, đánh bạo đưa mắt nhìn lại, Lương Tuyết đã không còn ở đó.
Liễu Dung từ từ đi trên đường về nhà của chính mình, mệt mỏi hệt như vừa qua cơn mạo hiểm, mệt mỏi qua đi, nỗi sỉ nhục, hổ thẹn và bức bối khó diễn tả thành lời toát lên trong lòng cô.
Tựa như người vừa nãy bị đánh là cô vậy.