Tiếng vang to ấy ngắt ngang tinh thần hóng hớt sục sôi của các cô gái, Lương Tuyết nhìn anh mình, nói rất không phúc hậu:
- Úi chu choa, đau quá!
Lương Túc xoa chỗ bị đau, cười gượng:
- Không sao không sao.
Lương Tuyết trưng vẻ mặt đau lòng sờ sờ tủ quầy, sau đó ánh mắt sắc lẻm lườm anh mình:
- Ai nói anh đâu.
Lương Túc ấm ức, giơ tay định đánh vào gáy cô em mất nết nhà mình nhưng lại không nỡ, sợ lực tay mình lớn sẽ đánh cho thí sinh sắp thi đại học, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không quý giá này thành kẻ ngu.
Anh nghiêng đầu, thấy Liễu Dung cắn ống hút vui vẻ không tim không phổi, lời muốn nói đến bên miệng lại không thốt ra được, kẹt cứng trong cổ họng, vừa trướng ra vừa khó chịu, nhưng đầu óc lại giống như bị nước lạnh dội lên, nguội đi chóng vánh.
Ánh mắt anh như tự có ý thức, vờ tự nhiên đảo một vòng trên Liễu Dung, lướt qua cả căn tiệm đầy ánh hoàng hôn dìu dịu rồi dừng lại trên tủ quầy. Anh tiện tay lật sổ sách, miệng dửng dưng nói:
- Được, nhóc trâu bò quá, không xem chuyện gì là to tát cả.
Câu nói này như một con dao nhỏ chặt đứt thần kinh thị giác của anh, chứ không thì sao những con số và chữ viết trên sổ sách trong tầm mắt đều chẳng thể lọt vào đầu anh đây?
Ôi, gió xuân đành hận đa tình, nỗi lòng người ấy si tình ai hay?
Anh trở nên trầm mặc, nhưng mấy cô gái không hề phát giác, vẫn ngồi vây quanh cái bàn nhỏ trong góc, tíu ta tíu tít trò chuyện, đề tài từ “thi đại học xong muốn làm gì” mà khai triển, giống như một nhóm người qua đường nhỏ bé kiên cường, đang ở trong một không gian nho nhỏ dùng ngôn ngữ chống đỡ nên, lúc rảnh rỗi khi đi đường, họ dùng dăm câu vài lời tạo ra một sân khấu của ước mơ mà người khác không chen được.
Thường Lộ Vận nói:
- Mình muốn trước hết là ngủ một giấc đã đời, đúng rồi, nghỉ hè còn phải giảm béo nữa. Sau đó là đi học một thứ gì đấy, bây giờ mình rất hối hận hồi nhỏ không học nghệ thuật nhiều, lớn lên muốn học lại không có thời gian, mình chưa quyết định là muốn học piano hay học cổ cầm nữa, mình còn muốn học thêm một ngôn ngữ, thi đại học chắc chắn phải thi trường xa xa chút, trước đây mình không có thời gian đi du lịch, rất hâm mộ những người “đọc vạn quyển sách, đi vạn nẻo đường”, mình muốn xem xem những nơi khác người ta sống thế nào, muốn đi... Giang Nam hoặc Tây An, học chuyên ngành mảng khoa học xã hội, sau đó rảnh rỗi là có thể ngắm đường cổ Trường An hoặc cầu nhỏ nước trôi lững lờ, ai da, để mình nhảy qua bước thi đại học xuyên thẳng đến lúc đó đi.
Liễu Dung ậm ờ nói:
- Mình không muốn đi xa nhà quá vậy đâu, cứ học đại học chỗ tụi mình là được, bằng không lo vé xe vé máy bay Tết mỗi năm cũng đủ làm rụng tóc, xem ti vi thấy nhiều sinh viên xa nhà mỗi lần lễ Tết không mua được vé, không thể về nhà, mặt mày ủ rũ sầu lo nhìn gió bắc thổi, nhìn hoa tuyết rơi, thê lương lắm.
Thường Lộ Vận khinh bỉ nhìn cô:
- Cậu quá không có ước mơ rồi.
Liễu Dung uể oải cầm ống hút đâm vào cục nước đá chưa tan, tang thương nói:
- Bạn Thường Lộ Vận à, bạn tuyệt đối đừng bị thơ cổ lừa, theo kinh nghiệm của mình thì nơi nào trên cả nước chẳng như nhau, hồi đó mình theo mẹ mình đi Thượng Hải, vừa ra khỏi trạm xe lửa thì, ôi thôi, mình còn tưởng xe lửa đưa mình đi một vòng rồi quay về chỗ tụi mình đấy chứ. Không nhà lầu thì là xe, không xe thì là người, không có gì mới mẻ hết.
Thường Lộ Vận nói:
- Bậy, Thập Lý Dương Trường () và xứ bắc băng tuyết chắc chắn khác nhau chứ.
() Biệt hiệu chỉ tô giới Thượng Hải xưa.
Liễu Dung chớp chớp mắt, chân thành bày tỏ:
- Ừ, có lẽ mình nhìn không ra.
Thường Lộ Vận nghịch hai bím tóc của cô chơi, phán đoán:
- Bạn Liễu Dung à, chờ khi bạn nhìn ra thì môn ngữ văn của bạn sẽ không thất bại nữa đâu.
Câu này đâm trúng tử huyệt của Liễu Dung, cô kêu lên bi thảm nằm bò ra bàn, cào cào bàn như mèo:
- Bánh xe này bị thọc gậy rồi, chúng ta đổi đề tài!
Lương Tuyết chợt nói:
- Mình cũng thích Giang Nam, lần trước một bạn học của mình đi du lịch, có chụp rất nhiều ảnh trường nổi tiếng ở đó về làm động lực, có mấy căn nhà nhỏ kiểu Tây hồi thập niên , trên tường có rêu xanh loang lổ, rất tang thương, rất có cảm giác.
Cô cụp mắt, cố ra vẻ nhẹ nhàng ung dung:
- Tiếc là mình thi không đậu, vả lại mình cũng không thể đi xa thế, cha mình ai lo đây?
Lương Túc lần này cuối cùng cũng hoàn hồn, nói chen vào:
- Em thi đâu thì thi đi, yên tâm, cha em để anh lo cho.
Lương Tuyết nhìn anh với ánh mắt phức tạp, đùa:
- Anh lo chính anh, lo cha mẹ anh, còn phải thường xuyên lo gia đình các huynh đệ của anh, giờ lại lo thêm cha em nữa, anh muốn mệt chết à?
Lương Túc đáp không keo kiệt:
- Anh giỏi nên phải ôm nhiều chứ sao.
Lương Tuyết cong môi, nhưng không nói gì.
Đa số người trên đời này có thể lo thân mình đã là tốt lắm rồi, nhưng anh lại hời hợt mà gánh vác nhiều người như vậy, thiếu niên ba năm trước mạnh miệng bên đường “anh đóng tiền cho em”, ba năm sau tại nơi này, vẫn với giọng điệu ấy nói câu “cha em để anh lo”. Chênh lệch giữa người và người là bẩm sinh đã lớn như vậy hay vì người khác không thể nhẫn tâm đè ép bản thân mình như anh?
Cô nghĩ, Lương Túc chỉ lớn hơn cô hai tuổi, chuyện năm đó anh có thể làm được, bây giờ cô cũng có thể làm được.
Tháng , bảng đếm ngược thi đại học được gỡ xuống, nó không còn ý nghĩa nữa, phàm là người có mười ngón tay thì đều có thể đếm còn mấy ngày nữa là thi đại học.
Sau đó là động viên trước khi thi và nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Đại hội động viên trước khi thi trưng ra một tấm băng rôn gọi là “nghi thức trưởng thành”, giáo viên chủ nhiệm phát biểu những lời kích động học sinh chăm chỉ nỗ lực xong thì tới phần ca hát, từ bài “Những bông hoa ấy” tới bài “Dành dành nở hoa”, ánh mắt Thường Lộ Vận cuối cùng ngước lên khỏi sách từ vựng tiếng Anh, căm phẫn nói với Liễu Dung bên cạnh:
- Cậu ta dại gái à?
Liễu Dung và mấy cô gái bên cạnh đều cười rộ như hoa.
Hoàng Lỗi ngồi hàng trên quay đầu lại, nhìn mấy cô gái nhỏ giọng nói cười mở một hội nhỏ, sau đó cậu như muốn nói gì đó, xây dựng tâm lý cho bản thân một hồi, đại khái là thời gian cậu quay đầu xuống quá lâu nên bị các cô gái nhận ra, Liễu Dung không thân thiện cách ghế đưa chân đá cậu:
- Nhìn gì mà nhìn, con gái nói chuyện, con trai đừng lắm mồm.
Hoàng Lỗi hoảng hốt há miệng, chưa kịp nói gì thì một cô gái khác đã bắt đầu đùa giỡn:
- Gì, cậu còn định nói chen vào hả? Con gái nói chuyện, con trai bớt chõ mõm vào đi, cậu không hiểu chuyện như vậy, còn không mau về nhà nấu cơm dỗ trẻ đi chứ.
Các cô gái bị kéo theo cũng bắt đầu ồn ào, ỷ đông bắt nạt người khác.
Mặt Hoàng Lỗi vụt đỏ, cuối cùng lương tâm Liễu Dung trỗi dậy, hỏi:
- Có gì thì nói, cậu có chuyện gì?
Hoàng Lỗi bị các cô gái hùa nhau trêu chọc từ từ dời mắt qua Thường Lộ Vận, nhưng khi nhìn cô, cậu lại không biết nên nói gì, Liễu Dung nói:
- Ồ? Hoàng Lỗi, cậu nhìn ai, sao mặt cậu đỏ thế, bị người ta nấu chín à?
- Ơm___
Biểu diễn “Dành dành nở hoa” trên sân khấu đã tới cao trào, dưới sân khấu có người hát theo, có người cảm giác như biệt ly sắp tới nên thấy cảnh thương tình, cũng có người hoàn toàn không bị tác động, tự thoát ly quần chúng mà tụ tập nhóm nhỏ, ồn ào như cái chợ, nên các cô có thể chọc ghẹo Hoàng Lỗi mà chẳng cần kiêng nể.
Mặt Hoàng Lỗi đỏ đến mức sắp thành màu tím, cậu nhịn hồi lâu mới hít sâu vào, thở ra, ngay cả Liễu Dung cũng căng thẳng theo cậu, cuối cùng cậu mở to mắt nhìn Thường Lộ Vận nói:
- Ơm... quyển tổng kết ôn tập môn lý của cậu, có thể cho mình mượn photo không?
“Phụt___”
Đây là tiếng thất vọng của toàn thể quần chúng vây xem.
Liễu Dung nhìn vẻ mặt Thường Lộ Vận không rõ bình tĩnh thật hay giả vờ bình tĩnh, cô ấy lấy quyển ôn tập trong cặp ra đưa qua, Liễu Dung ngớ người:
- Mình cảm thấy tình cảm của quảng đại quần chúng nhân dân bị phí phạm.
Tay Thường Lộ Vận từ bên dưới duỗi ra véo eo Liễu Dung, xoắn lại.
Sau đó... không có sau đó, kỳ thi đại học đến rồi.
Cô Bạch Ngọc liệt kê ra một tờ “những việc cần chú ý khi thi đại học”, từ thời gian tập trung, thứ tự giải đề thi tới chú ý ăn uống, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều viết ra hết, bảo Cố Thanh Dương in ra mấy chục bản phát cho cả lớp, ánh mắt Liễu Dung nhìn tờ giấy kia rất kỳ lạ, cảm thấy cô chủ nhiệm ít nói ít cười đã hóa thân thành một con gà mẹ hay càm ràm lải nhải.
Cờ thi đua, giấy khen và tranh chữ dán lên tường lớp / một lần nữa được gỡ xuống, tường phòng học sạch sẽ, trước khi đi, Liễu Dung nhìn phòng học trống trải, chợt có cảm giác tiêu điều người đi nhà trống.
Ngày cuối cùng thời học sinh, phải rời khỏi nơi này rồi___cô lặng lẽ nghĩ. Cô vừa thoải mái vừa không hiểu sao lại mơ hồ thương cảm, giống như bất luận từng xảy ra chuyện gì, bất luận trước đây mình không tình nguyện cỡ nào, khi đến thời khắc cuối cùng sẽ luôn khiến người ta có cảm giác buồn mang mác.
Cố Thanh Dương đang trò chuyện với cô Bạch Ngọc, thấy Liễu Dung đi tới thì cố ý dừng lại chào cô, dường như cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nheo lại đôi mắt như hồ ly, cười nói:
- Thi tốt nhé.
Xem như hòa giải.
Thi tốt nhé___tuy chúng ta không phải người đi cùng một con đường nhưng mình muốn xem cậu rốt cuộc có thể đi được bao xa.
Ngày đầu tiên thi đại học, phụ huynh đưa con em đi thi và nhà trường tiễn học sinh đến xe buýt của trường trung học số đưa đến trường thi kéo dài cả mười dặm đường, thời tiết tốt, ngoài cổng có rất nhiều phụ huynh và học sinh đến sớm nửa tiếng tìm giáo viên chủ nhiệm để tập hợp, phóng tầm mắt nhìn ra, cả sân trường đều là từng nhóm nhỏ của những người không cùng lớp, đủ loại khẩu hiệu “tất thắng” không ngừng vang lên, giống Pizza Hut chỗ ra cửa quẹo phải mét làm quảng cáo.
Lúc mới lên cấp , trí tưởng tượng cực kỳ phong phú của Liễu Dung đôi lúc sẽ tưởng tượng bay cao bay xa một vài chuyện, chẳng hạn như kỳ thi đại học một lần trong đời có căng thẳng lắm không, có như người khác nói là vừa đặt mông ngồi xuống là đầu óc trống rỗng hay không.
Sự thực chứng minh, cô thực sự nghĩ nhiều rồi.
Trải qua vô số lần thi thử, hai tiếng đồng hồ thi toán và hai tiếng đồng hồ thi lý đã biến thành chuyện đương nhiên, thành bản năng như ăn cơm uống nước, nếu có một ngày thực xuất hiện một bài thi toán nửa tiếng đồng hồ, biết đâu chừng cô sẽ khinh thường mà nghĩ, thế này cũng là thi sao?
Tóm lại, khi cô ngồi trong phòng thi, nghe thầy giám thị bắt đầu đọc kỷ luật phòng thi, cô lại hơi kinh ngạc nghĩ... đây là thi đại học ư?
Hình như cũng đâu có gì đặc biệt.
Làm mấy bài thi thôi mà, vậy mà mấy thầy cô với người lớn cứ nói như gặp đại địch, là trận quyết chiến của cuộc chiến năm quyết định vận mệnh, vậy là thành đặc biệt...
Vận mệnh, kỳ thực thứ gọi là vận mệnh rất hư vô mờ mịt gặp chăng hay chớ, nhưng cũng rất ngoan cố, có thứ gì quyết định vận mệnh của một người đây? Có người nói là tính cách, có người nói là có trái tim mạnh mẽ hay không, có người nói là cơ duyên run rủi, ba đời định sẵn.
Dù sao... cũng không phải là một bài thi văn hóa cơ bản được làm lúc thanh xuân, nếu không thì quá buồn cười, quá trẻ con rồi.
Thi đại học đúng là một chuyện không có gì đặc biệt.