Tưởng Văn Húc đúng là bận rộn, nói không có việc nên ở nhà cùng Hạ Tri Thư, nhưng chưa đến giữa trưa đã tiếp mười mấy cuộc điện thoại ngắn dài.
Hắn cúp điện thoại của thư ký, kéo kín cổ áo lông cho Hạ Tri Thư, sau đó lại đút một thìa cháo cho cậu: “Ấm dạ dày lắm, đợi lát nữa anh sẽ nằm thêm với em một lúc.”
Hạ Tri Thư ngoan ngoãn lại gần ăn cháo, còn chưa kịp đáp lời đã thấy di động cạnh bàn lại vang lên.
Tưởng Văn Húc đặt bát cháo xuống lấy di động, lúc nhìn thấy tên hiển thị sắc mặt sầm xuống trong nháy mắt. Hắn nhanh chóng tắt máy, khi ngẩng đầu nhìn Hạ Tri Thư mặt vẫn đầy ý cười: “Nói sẽ ở cạnh em rồi, nếu để em nghe những việc vặt trong công ty thì không hay lắm.”
Ánh mắt của Hạ Tri Thư rất tốt, nhưng cậu chỉ giả vờ không nhìn thấy di động loé lên một chữ “Thẩm” ngắn gọn mà chói mắt.
Tâm tình bây giờ của Tưởng Văn Húc cũng không tốt, thực tế đến ý định giết chết Thẩm Tuý hắn cũng có. Ban đầu điều làm Tưởng Văn Húc vừa ý là trừ gương mặt của Thẩm Tuý ra thì cậu ta còn rất thức thời. Cậu ta chưa bao giờ vì bị lạnh nhạt mà giở thủ đoạn trẻ con, bất kể hắn tìm đến cậu ta lúc nào cũng đều hài lòng, cười lên hơi ngốc, nhưng nhìn rất ấm áp.
Đúng là Tưởng Văn Húc có động tâm, nên mới có thể để cậu ta bên người ba năm.
Nhưng bây giờ hắn càng ngày càng mất hứng. Cái lần ở nước Pháp kia rõ ràng Thẩm Tuý biết đó là điện thoại của Hạ Tri Thư mà còn dám mở miệng gọi hắn. Lần này Tưởng Văn Húc đã tắt cái điện thoại chuyên dùng để liên lạc với Thẩm Tuý, vậy mà cậu ta còn dám gọi đến số này? Tra xét? Quả thực là điên rồi, cậu ta cũng không nhìn xem mình đáng giá bao nhiêu? E rằng Thẩm Tuý cảm thấy nhẫn nhịn mấy năm nay đã có trọng lượng trong lòng Tưởng Văn Húc rồi, nên có ý muốn làm chính cung. Tưởng Văn Húc không thèm để ý việc Thẩm Tuý học ở đâu những thói quen và những động tác nhỏ của Hạ Tri Thư, thậm chí có lúc hắn còn có tâm tình hoài niệm mà phóng túng thưởng thức cậu ta. Nhưng Tưởng Văn Húc tuyệt đối không cho phép Thẩm Tuý dám nhúng tay vào những việc đến Hạ Tri Thư cũng chưa từng làm.
“Anh ăn một chút nhé?” Tiếng của Hạ Tri Thư khiến Tưởng Văn Húc hoàn hồn, vẫn là âm điệu mềm mại, hơi yếu ớt khàn khàn.
Tưởng Văn Húc lắc đầu, đút nửa chén cháo còn lại cho Hạ Tri Thư: “Muốn đi đâu chơi nào? Qua tết anh có thể có sáu, bảy ngày rảnh rỗi đấy.”
Đôi mày thanh tú của Hạ Tri Thư khẽ nhíu lại, cậu nghiêng đầu nhìn Tưởng Văn Húc, dáng vẻ ngoan ngoãn như một chú mèo con nũng nịu sượt qua ống quần: “Đi du lịch mệt mỏi lắm.”
Lòng dạ cứng rắn của Tưởng Văn Húc đã mềm nhũn, quả thực bị đào một hố nhỏ. Hắn để cái thìa xuống, ôm chầm lấy Hạ Tri Thư hôn lấy hôn để, đến khi trong miệng đầy hương cháo ngọt mới dừng lại: “Tri Thư… Tri Thư….” Tưởng Văn Húc kêu mấy lần, đột nhiên hắn cảm thấy, bên ngoài làm gì có nhiều kích thích vậy chứ, vòng tới vòng lui thì hợp ý nhất vẫn chỉ là mỗi Hạ Tri Thư thôi sao.
Hạ Tri Thư bị hắn hôn hơi nhũn người, cậu hơi mơ hồ, không hiểu Tưởng Văn Húc muốn làm gì. Chắc là hoàng thượng lên cơn nghiện, nên tam cung lục viện cũng phải cùng dính mưa, thay phiên nhau một vòng mới đến phiên mình.
” Tưởng Văn Húc…” Hạ Tri Thư né cái hôn của Tưởng Văn Húc, ánh mắt hơi trống rỗng, “Năm đó mẹ anh nói hai ta sẽ không qua được ba mươi tuổi.”
Tưởng Văn Húc ngẩn người, những việc này như lưỡi dao găm đối với hai người, hắn không hiểu tại sao Hạ Tri Thư lại đột nhiên đề cập đến. Nhưng hắn vẫn hờ hững dỗ: “Năm nay em ba mươi, anh ba mốt, này không phải là đã vượt qua rồi sao?”
Hạ Tri Thư bất giác rơi nước mắt, cậu siết chặt vạt áo của Tưởng Văn Húc, bờ vai mỏng manh run bần bật, cậu nói: “Đúng vậy, đã vượt qua rồi.” Để chứng minh rằng mẹ anh đã sai, có nhẫn nhịn đến thế nào cũng phải chịu đựng qua ba mươi tuổi…
Trước mặt Tưởng Văn Húc, Hạ Tri Thư không hề dễ khóc, tính cậu yếu đuối, nhưng hiểu nhất là việc nhẫn nhịn. Những năm trước có chịu khổ bao nhiêu cũng không để ý, nhiều lúc còn bị Tưởng Văn Húc bắt nạt ở trên giường nữa. Hạ Tri Thư biết Tưởng Văn Húc có chút tính bạo dâm, nhưng mình lại không thể thoả mãn được đam mê của hắn. Cậu vừa khóc Tưởng Văn Húc sẽ không xuống tay nổi, sau đó lúc hoan ái Tưởng Văn Húc càng ngày càng ôn nhu, ôn nhu lâu thì cuồng dã sẽ bộc lộ trên giường người khác.
Nhưng giờ đây, Tưởng Văn Húc không biết Hạ Tri Thư khóc vì cái gì, khóc đến mức tim hắn cũng nát tan. Hắn không biết cái Hạ Tri Thư khóc là khóc cho hai người họ, người thì tình thâm không thọ, kẻ thì đa tình đa sầu.
Khóc cho chuyện tình mười bốn năm của họ đã đến lúc nhạt phai.
Thời cấp ba lúc tan học Tưởng Văn Húc kín đáo đưa cho Hạ Tri Thư một mảnh giấy, hắn hỏi “Cậu biết rất thích một người là cảm giác gì không?”
Khi còn trẻ Tưởng Văn Húc không dễ nói chữ “Yêu” ra miệng, nhưng với Hạ Tri Thư thì chữ yêu không hề thiếu.
Đêm đó Hạ Tri Thư siết lấy mảnh giấy này nằm nghĩ trọn đêm. Cuối cùng cậu nghĩ đến câu nói của Hoàng Bích Vân – Bao dung mà lặng im, không hỏi không oán, không đau thương.
Hoàng Bích Vân là một nhà văn Hồng Kông nổi tiếng
Câu trả lời này Hạ Tri Thư đã đoán ngàn lần, đoán hơn mười năm, nhưng vẫn không trả lời Tưởng Văn Húc. Dường như trong lòng cậu, yêu là nói một câu sẽ ít đi một chút, càng theo dõi càng tra xét càng nhanh biến mất.
Nhưng cuối cùng vẫn mất đi.
Hạ Tri Thư khóc đến mệt mỏi, cuối cùng lúc ngủ trong ngực Tưởng Văn Húc, ngửi thấy hương hoa nhài mười bốn năm trước như có như không.