Mười Năm Yêu Anh Nhất

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Cảnh Văn không đợi quá lâu, y rất bận, người có quan hệ tốt thì đều biết là y sắp kết hôn, phải thu xếp không ít việc.

“Chờ anh dâu tốt hơn chút thì anh đừng có ngại phiền, dẫn anh ấy đi bệnh viện khám đi. Thân thể của anh ấy nhìn không ổn lắm rồi.” Lúc ra cửa Trương Cảnh Văn dặn dò hai cậu, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó bèn hỏi thêm: “Gần đây anh đang uống thuốc gì à? Trong những cái bình thuỷ tinh ở thư phòng là cái gì thế?”

Tất nhiên là Tưởng Văn Húc không rõ lắm, lắc đầu: “Không phải của anh, chờ lát nữa Tri Thư tỉnh lại sẽ hỏi em ấy.”

Cảnh Văn còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Y vừa nhận điện thoại vừa phất tay với Tưởng Văn Húc đi ra ngoài, bước chân rất nhanh, ngữ khí đều là nịnh nọt và lấy lòng: “Anh về đây về đây… Không phải đã nói là anh đi đến chỗ của Văn Húc rồi sao… Cái gì? Em muốn ăn cua hả? Cua tươi về tự chưng? Cái này nửa đêm đông canh ba anh đi chỗ nào tìm cho em bây giờ?… Đừng giận mà vợ ơi…”

Tưởng Văn Húc yên lặng đóng cửa, bất giác cảm thấy càng quạnh quẽ hơn. Năm đó Trương Cảnh Văn chơi bời nhiều vô kể, còn thêm cái tính duy ngã độc tôn bất cần đời, từng không ít lần cười nhạo những người bạn lục tục kết hôn. Lại không ngờ cũng có một ngày bị người ta dạy dỗ cho ngoan ngoãn như thế, thậm chí còn hiểu chuyện khuyên Tưởng Văn Húc đừng đi lăng nhăng nữa.

Tưởng Văn Húc quay người vào phòng khách, tăng nhiệt độ điều hoà. Hắn nửa quỳ trên giường tỉ mỉ dém lại chăn cho Hạ Tri Thư, lại không nhịn được mà vuốt mấy sợi tóc mai ngổn ngang. Trong lòng lại tràn đầy những suy nghĩ kì lạ, có những điều hắn rất quen thuộc yêu thích, nhưng cũng có một ít chua xót, kinh hoảng bất an. Tưởng Văn Húc thật sự không ngờ hoá ra Hạ Tri Thư vẫn biết chuyện này, hắn cũng thật sự không thể tin được chính mình sẽ gọi tên người khác lúc say rượu ôm Hạ Tri Thư. Nghĩ qua một chút Tưởng Văn Húc cũng cảm thấy tàn nhẫn đáng hận, nếu bên ngoài Hạ Tri Thư có bồ, nhất định bản thân hắn có thể sẽ giết người. Nhưng Hạ Tri Thư lại luôn khoan dung cho hắn, còn nhẫn nhịn không biết bao lâu rồi.

“Lúc say trên bàn rượu gọi tên em cũng không ít đâu…. Em cũng đừng vì tức giận mà lừa gạt anh…” Ngày đó Tưởng Văn Húc cũng mệt chết đi được, để nguyên quần áo nằm cạnh Hạ Tri Thư. Hắn ôm chặt người vào ngực, khi tiến vào giấc ngủ nói mơ một câu: “Cắt đứt rồi… Cắt đứt hết rồi, anh chỉ cần em là đủ…”

Sáng sớm hôm đó lúc Hạ Tri Thư tỉnh lại cũng không biết đã mấy giờ rồi, rèm che cửa sổ kéo ra một nửa, ánh nắng ấm áp chiếu hơn nửa giường. Hạ Tri Thư híp híp mắt cố sức ngồi lên, hơi động một cái là toàn thân đều đau mỏi.

Cửa phòng ngủ không đóng chặt, hở ra một khoảng, mơ hồ truyền ra chút âm thanh từ phòng khách và vị ngọt của cháo. Hạ Tri Thư nhất thời sửng sốt.

Điều vẫn chờ mong chỉ đơn giản như vậy… Thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp, không mưa dầm cũng không có gió lạnh. Người yêu cũng rất tốt, tỉ mỉ ôn nhu, chịu rửa tay nấu ăn cho mình.

Cho dù năm đó đêm tối chiếm một nửa, ngày mưa dầm chiếm một phần, thời tiết tốt cũng ít. Cho dù sự ôn nhu của người yêu cũng hiếm có, thậm chí chỉ hời hợt nghĩ bồi thường những thương tổn nặng nề mà mình đã trải qua.

Lúc Hạ Tri Thư đang thất thần có bộ lông xù sượt qua tay cậu, cúi đầu nhìn, là bốn con mèo nhỏ kia, đúng là lớn hơn nhiều rồi.

Sáng sớm Tưởng Văn Húc bị mấy nhóc mèo đánh thức. Đương lúc đang ngủ mơ màng thì trong ngực có cảm giác vừa êm vừa mềm, hắn còn tưởng là Hạ Tri Thư, muốn ghé đầu vào vai người yêu, nhưng lại hôn đầy một miệng lông. Tưởng Văn Húc bị doạ đến bật dậy, đầu óc mơ hồ còn nghĩ là gặp phải quái vật gì. Tưởng Văn Húc mở mắt, thấy trong tay mình đang ôm mấy nhóc con mềm mại, mặt đen thui. Nếu không vì mặt mũi Hạ Tri Thư thì hắn đã ném bọn nó từ tầng mười một xuống. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không dám phát tác, lại gần hôn Hạ Tri Thư một cái rồi xuống giường đi rửa mặt nấu cơm.

“Tỉnh rồi? Sao không nói chuyện với anh?” Tưởng Văn Húc đến muốn bảo Hạ Tri Thư rời giường, ngủ lâu càng không thoải mái. Nhưng khi nhìn thấy cậu đã tỉnh thì có chút chột dạ.

Họng Hạ Tri Thư không tốt, hôm qua cậu bị thương gắng gượng nói hơi nhiều, giờ một chữ cũng không muốn thốt ra.

“Trong miệng còn đau hả?” Tưởng Văn Húc cảm nhận được, trên mặt hiện rõ sự đau lòng, vội vã lại gần: “Để anh xem chút nào, hôm qua Cảnh Văn để lại thuốc, đợi lát nữa ăn gì đó xong thì uống nhé.”

Hạ Tri Thư lắc đầu một cái, trong lòng cậu rất mâu thuẫn với việc Tưởng Văn Húc đột nhiên ân cần. Đêm qua là nhẫn tâm thương tổn dữ dội, buổi sáng đã thay đổi, bất kỳ ai cũng cảm thấy thất vọng chán nản.

“Còn giận sao?” Bàn tày Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Hạ Tri Thư, trượt xuống ôm lấy mặt cậu ôn nhu khuyên: “Đừng giận nữa được không? Anh chỉ ghen, sợ em ngốc bên ngoài chịu thiệt, bị lừa. Trời lạnh như thế mà lúc ra khỏi nhà người khác lại quên mặc áo khoác, anh nhìn không đau lòng sao?”

Tưởng Văn Húc cũng thật sự ôm mấy phần ý tứ lấy lòng, nói xong ngồi cạnh Hạ Tri Thư, hạ mình sờ con mèo trong ngực cậu.

Ánh mắt Hạ Tri Thư không hề gợn sóng, cậu hơi khâm phục tài ăn nói của Tưởng Văn Húc. Nếu như cố chấp bá đạo và ham muốn sở hữu chỉ là ghen, cường bạo sỉ nhục chỉ là đau lòng, thì tình yêu trên thế giới này đã biến thành bộ dạng quỷ quái gì chứ? Tưởng Văn Húc chỉ có thể phát hiện trong ngày đông có nhiều hơn một cái khăn quàng, ít di một cái áo khoác, tại sao hắn lại không nhìn ra người bên cạnh đang ngày càng tiều tuỵ, ngày càng yếu ớt. Liệu có phải trái tim chân thật đã hỏng rồi không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio