Ngải Tử Du muốn đưa tay ôm lấy Hạ Tri Thư, chỉ đơn thuần là an ủi, muốn cho cậu chút ấm áp và sức mạnh. Nhưng Ngải Tử Du vừa lại gần, Hạ Tri Thư đã né tránh theo bản năng.
Ngải Tử Du lúng túng giơ tay, anh rũ mắt không nói câu nào, không cách nào che giấu cảm giác mỏi mệt. Dù anh có đối xử tốt với Hạ Tri Thư, thì với cậu anh cũng chỉ là một người vừa quen chưa được nửa năm, sao sánh được với một người đã quen biết thấu hiểu mười lăm năm? Ngoài miệng cậu không nói, trên mặt dù có che giấu tốt, thì sự giãy dụa và bi thương trong mắt vẫn không dối gạt được người.
Tình yêu của Hạ Tri Thư vẫn nồng nàn trước sau như một. Không biết kiếp sau ra sao, riêng kiếp này chỉ yêu một người.
Ngải Tử Du đâu còn cách nào khác, luận về si tình anh chẳng hề thua kém một Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước, bàn về ai là người bầu bạn với Hạ Tri Thư trong những giây phút cuối cùng của đời người anh lại càng không thua, anh thua là thua khoảng thời gian mà anh không cách nào chen chân vào được, thua ý trời an bài thứ tự trước sau, thua cái gọi là hữu duyên vô phận.
“Xin lỗi, bác sĩ Ngải.” Hạ Tri Thư phát hiện bầu không khí đang lúng túng đến quỷ dị: “Tôi…”
Ngải Tử Du lắc đầu, gượng cười: “Tri Thư, đến Dương Châu với anh đi.” Anh không giải thích nguyên nhân, nhưng hai người đều hiểu, chỗ này Tưởng Văn Húc đã tìm được rồi, cũng không thể bắt giam người đàn ông kia cả đời.
Hạ Tri Thư lắc lắc đầu, nhưng không phải từ chối: “… Bác sĩ… Trước khi đi, tôi có thể xin anh giúp một chuyện được không?”
Dường như hai người vẫn còn khá xa lạ.
“Em muốn gì cũng có thể.” Cuối cùng Ngải Tử Du cũng không nói thêm gì, nuốt cay đắng vào trong.
_____________
Tưởng Văn Húc chờ ở trại tạm giam năm, sáu tiếng, có người hỏi hắn cũng không trả lời, lúc không có ai hắn sẽ nghiêng đầu ngắm liễu rủ bên ngoài qua cánh cửa mở rộng.
Hôm nay hắn chưa thấy Hạ Tri Thư, khó chịu đến mức nghĩ tới ba chữ “Hạ Tri Thư” là muốn khóc.
Hắn đã gặp được vị bác sĩ trẻ tuổi vẫn luôn thù hận mình, một người đàn ông nho nhã ôn hoà, nghe được tên mình lại đột nhiên nổi giận. Tưởng Văn Húc bỗng ý thức được, tất cả những gì mình từng làm với Hạ Tri Thư, dưới cái nhìn của một người đau lòng vì cậu, là tội ác tày trời.
Kỳ thực Tưởng Văn Húc cũng biết.
Hắn đưa Hạ Tri Thư đi, khiến cậu mất cha mẹ, bạn bè, học hành, nên mới dùng tất cả tình yêu và sự hổ thẹn bồi thường cho cậu, để cậu vui vẻ hơn so với bất kỳ ai, hạnh phúc hơn bất cứ người nào, khiến mỗi khi cậu nhớ lại, ít nhất cũng không hối hận. Tri Thư của hắn, cũng được ông nội cưng chiều, được cha mẹ nghiêm khắc giáo dục nuôi dưỡng, được thầy cô gửi gắm kỳ vọng lớn.
Cuối cùng lại lưu lạc đến nông nỗi này.
Tưởng Văn Húc đâu chỉ là tội ác tày trời, hắn nghĩ một chút mới nhẹ nhàng đọc một từ – “Chó lợn không bằng.”
Hắn từng làm chuyện rất quá đáng với Hạ Tri Thư, hết cái này đến cái khác, chuyện nào cũng tàn nhẫn.
Tưởng Văn Húc suy nghĩ từ đầu đến cuối một chút, thật sự Hạ Tri Thư ở với mình chưa có một ngày nào tốt. Ban đầu họ khổ, Hạ Tri Thư chưa từng có nửa câu oán hận, ngày hè thì chạy đi làm đến say nắng hôn mê, ngày đông thì tay bị nứt nẻ do gió lạnh thổi. Những ngày đỡ hơn, Tưởng Văn Húc lại để Hạ Tri Thư một mình ở nhà, mình hắn mở rộng kinh doanh. Khi đó bên ngoài không có tình nhân, nhưng lại khiến Hạ Tri Thư chịu tủi thân. Sau đó Tưởng Văn Húc lại thay đổi, hoàn toàn thay đổi.
Hạ Tri Thư là người như vậy, tính tình mềm mỏng, dao đâm rìu chém lên người cũng không kêu. Không ai biết cậu đau thế nào, trừ phi đến mức cậu không thể chịu thêm chút thương tổn nào nữa… Thật sự đến mức độ thoi thóp.
Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út. Hắn đã phụ lòng người mà đời này hắn yêu nhất, sự thật tuyệt vọng như vậy, khiến Tưởng Văn Húc nghẹn ngào không rơi được nước mắt.