Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa thu khai giảng, Mạnh Tiểu Bắc tiếp tục học phổ thông tại trường trung học số Triều Dương. Cậu đạp xe đạp leo núi màu vàng tới trường, đeo cặp sách vải buồm, trong sân trường tiếp tục thu hút ánh mắt mọi người, trong nét đẹp trai còn thoáng vẻ phong tao, khuôn mặt nhuốm sự từng trải.
Cậu học ở trường này ba năm liền, lên phổ thông thì đã thành tay lõi đời khu vực cầu Đông Đại, trong trường học cực kỳ nhiều người biết cậu. Ban sáng, cô bán bánh rán, trứng trà ở ngoài trường học như đã thành nếp, mỗi lần đều gắp cho cậu một quả trứng to nhất ở đáy nồi. Mỗi tuần sau khi học xong, Tiểu Bắc sẽ diễn tập hai lần kịch bản xã đoàn, như mọi khi vào trưa thứ sáu mỗi tuần bưng hộp cơm đến đài phát thanh nhà trường, chủ trì tiết mục mới của cậu “Rock cuối tuần”. Dạo đó, qua đài phát thanh trường, cậu bắt đầu phát cho bạn học nghe ca khúc, ban nhạc hay ca sĩ đang thịnh hành ở phương Tây như The Beatles, The Carpenters, Michael Jackson.
Thầy cô phụ đạo thường xuyên nói: “Em phát cả những thứ mà giáo viên chúng tôi nghe hiểu được ấy!”
Mạnh Tiểu Bắc cười nói: “Cô ơi cả ngày cô nghe Côn khúc rồi Kịch Hoàng Mai, mấy cái đó bọn em đều không thích nghe đâu!”
Đôi khi cậu vừa vội vội vàng vàng ăn bữa trưa vừa chạy chương trình, miệng nhai nhồm nhoàm y chang con sóc hấp tấp, nhuần nhuyễn đọc lời thoại của kịch bản trong tay, tới đoạn giấy kịch bản chưa lật sang bên, cậu ngẫu hứng tự biên tự diễn, bốc phét chém liều, kênh phát thanh tỏa ra hương vị nồng nặc của thịt xào hành cùng với trứng xào cà chua!
Có một lần tới ca khúc mà bạn học sinh nào đó chọn, Mạnh Tiểu Bắc mỉm cười, rất ngông nghênh nói: “Ca khúc này, là toàn thể bạn học nữ lớp , lớp gửi tặng người chủ trì đài phát thanh của trường chúng ta, soái ca Mạnh Tiểu Bắc…”
Mọi người trong lớp đang ăn cơm nghe đài phát thanh, Kỳ Lượng phun hết cơm ra ngoài, con trai trong lớp nhao nhao giễu cợt, quay qua huýt sáo: “Mạnh Tiểu Bắc, mày đúng là đồ mặt dày, biến đê!!!”
Giọng nói của Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ kiêu ngạo, cuốn theo sự phong lưu trong âm cuối, vang lên từ chiếc loa to ở góc trần nhà mỗi khối toàn trường: “Cảm ơn toàn thể các em nữ đáng yêu của lớp , lớp nhé. Đây là bài “We will rock you” của nhóm nhạc Queen, gửi tới mọi người thưởng thức. Tôi là Mạnh Tiểu Bắc, người chủ trì tiết mục “Rock cuối tuần”, mỗi tuần giờ phút vào thứ sáu, đúng giờ này sẽ phát…”
Con gái càng lớn càng bạo gan, trong sân trường hay ở góc khuất ngoài trường, thỉnh thoảng có vài đôi nam nữ nắm tay nhau đi, mặc đồng phục đeo cặp sách, tuổi xuân căng tràn rạo rực.
Có một lần Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy hồng nhan tri kỷ của cậu thời niên thiếu – Tôn Viện Viện ngồi sau xe đạp một bạn nam lớp , ôm eo nam sinh ấy, bóng hình nhẹ nhàng biến mất trong dòng người và xe cộ qua lại. Rất nhiều năm sau bạn bè tụ họp, Tôn Viện Viện nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc má vẫn đỏ hây hây, Mạnh Tiểu Bắc chính là mối tình đầu khờ dại ngây ngô của cô bé.
Bởi vì Mạnh Tiểu Bắc tham gia hoạt động ngoại khóa, nên thường xuyên ra vào văn phòng thầy cô, có lúc nhân cơ hội lặng lẽ gọi điện trong phòng làm việc.
Cậu gọi lên tổng đài, gọi nhắn tới Thiếu Đường: “Nhắn tới mã .”
“Tôi họ Mạnh.”
“À… Nhắn là, tôi rất nhớ người ấy.”
“Nhắn với người ấy là tôi yêu người ấy.”
“Nhắn với người ấy rằng trưa nay mua đồ xào, hành nhúng xào thịt bò, gan xào. À… nhắn với người ấy là tôi muốn ăn Đường Đường xào… là Đường trong Hải đường, cô nhớ đừng gửi nhầm lời tôi nhé!”
Ngón tay và đầu lưỡi của người phụ nữ trực tổng đài co rút hết lại: “Anh à, mật mã ở chỗ chúng tôi không soạn được những chữ phức tạp như hành nhúng xào thịt bò, gan xào, cũng không có chữ “Đường” này!” ()
. Ở đây, Mạnh Tiểu Bắc đang nhắn tin cho Thiếu Đường. Thời đó sẽ dùng máy nhắn tin để nhận tin. Ví dụ Mạnh Tiểu Bắc muốn nhắn con yêu cha chẳng hạn, cậu sẽ phải gọi điện lên tổng đài, nhờ chuyển lời, yêu cầu tổng đài gửi tin nhắn đến số máy nhắn tin mã bao nhiêu (ở đây là mã của máy Thiếu Đường là ) với nội dung là “con yêu cha”. Sau đó, tổng đài sẽ nhắn nội dung đến máy nhắn tin của người nhận, người nhận sẽ đọc được tin nhắn đó. Vào những năm này, tin nhắn được mã hóa bằng số nên phải tra để hiểu được nội dung. Người có máy nhắn tin nhận được tin từ tổng đài, chỉ có thể xem và không gửi lại tin nhắn được.
. Trong lời nhắn Mạnh Tiểu Bắc gửi cho Thiếu Đường qua nhân viên tổng đài, Mạnh Tiểu Bắc dùng ngôi xưng我 – 你 (con – cha), bởi vì đây qua một người thứ nên mình sẽ dịch là tôi – người ấy nhé.
Đường trong Hải đường chính là Đường trong tên Thiếu Đường.
Lúc đó vì muốn tiện liên lạc với bảo bối của mình, Thiếu Đường bèn mua một máy nhắn tin. Hai người ở hai nơi, xa cách nhau hơn nửa thành phố không thể gặp mặt, chỉ có thể dựa vào cách nhắn tin này để đưa đưa tình tỏ lòng. Mã hóa của mấy câu “Yêu cha”, “Nhớ cha”, Thiếu Đường chẳng mấy chốc đã thuộc làu làu, vừa nhìn thấy mật mã chẳng cần tra cũng biết “chiếc áo bông nhỏ” của mình lại chọc anh khiến anh ngứa ngáy bứt rứt lòng mề đây mà.
Bản thân Mạnh Tiểu Bắc không có máy nhắn tin, cậu chỉ nhăm nhe gọi điện thoại quấy rối đối phương, chỉ muốn gọi tới chục cuộc cho Thiếu Đường. Lần nào cậu cũng lảm nhảm, nói dông nói dài, Thiếu Đường không thể trả lời cũng chẳng sao, cái chính là cậu có thể trút hết tình cảm chân thật nơi đáy lòng. Một người khi đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, tràn ngập đầu óc sẽ đều là hình bóng của người ấy, chỉ muốn dù ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời khắc nào cũng có thể nói cho đối phương tâm tình vừa xúc động vừa kỳ lạ của bản thân.
Cậu có người yêu rồi.
Cậu đã là một người đàn ông rồi.
…
Ngoài giờ học, Mạnh Tiểu Bắc đeo cặp sách đến phòng làm việc đài truyền hình Bắc Kinh, sau hai lần họp và bàn bạc với đơn vị tổ chức chế tác hậu trường, quay về thâu đêm suốt một tháng liền, vẽ mấy trăm bản thảo hoạt hình nhân vật.
Chỉ là khi ấy, hãng phim hoạt hình trong nước khá là bảo thủ, phong cách cùng chế tác đều quá khuôn mẫu truyền thống. Bên chế tác bị tổ mỹ thuật đã hợp tác hơn năm độc quyền làm mưa làm gió. Các vị trí trong ban ngành đại khái đã được bố trí đủ chỗ hết cả rồi. Mạnh Tiểu Bắc là dân nghiệp dư, phong cách vẽ tay dân gian không có nhiều không gian để phát triển, cậu chỉ là một học sinh bị coi thường mà thôi.
Nếu cậu muốn được hoàn toàn vẽ theo phong cách cá nhân, thì phải đợi tới ngày nào đó trong tương lai bản thân cậu lên làm ông chủ, bỏ vốn sản xuất!
Có một lần Thiếu Đường vừa ôm cậu vừa nhìn tập tranh truyện cậu vẽ, đau lòng nói, cả ngày bây vẽ như vậy, hỏng mắt thì sao?
Mạnh Tiểu Bắc nói mắt con vẫn tốt lắm, bao nhiêu năm như vậy mắt ông đây vẫn duy trì thị lực từ / đến /, chưa từng phải đeo kính đâu nhé!
Mắt Thiếu Đường đã chẳng còn tốt được như vậy, năm này tháng khác hút thuốc, lại không chú ý giữ gìn sức khỏe, hơn nữa sau khi rời khỏi thung lũng cũng không bắn súng nữa, cảm giác khi động vào súng đã hoàn toàn xa lạ, tay nghề kém hẳn, cận khoảng hai độ, từ xa xa muốn nhìn ai đó đã phải híp mắt lại.
Sau khi thi xong kỳ thi cuối kỳ, Mạnh Tiểu Bắc ra lấy xe đạp trong chỗ để xe.
Kỳ Lượng đi qua quặp cổ cậu, ngó ngó cậu một lúc rồi chau mày nói: “Mạnh Tiểu Bắc, mày thức đêm thức hôm tới nỗi cả mặt đầy mụn này!”
Mạnh Tiểu Bắc dửng dưng bĩu môi: “Mụn của tao là mụn khỏe mụn đẹp đó!”
Kỳ Lượng cười haha: “Ờ mày thì khỏe thì bảnh lắm rồi! Thi xong tính đi đâu chơi?”
Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng thèm ngó lên, nói như thể chuyện đương nhiên: “Đi Hải Điến.”
Kỳ Lượng đen tối tặc lưỡi: “Chậc chậc…”
“Chào cô… Cho gọi tới số !”
“Tui họ Mạnh!”
“Báo với người ấy rằng, cónn yều chà!… Hahaha!”
Kỳ Lượng cố ý kéo giọng ra giống người Hồng Kông. Mạnh Tiểu Bắc đạp một cái lên mông Kỳ Lượng: “Cút!”
…
Mạnh Tiểu Bắc vào khu tập thể cảnh sát vũ trang Tây Sơn. Lúc cậu vừa ghi tên xong, từ phòng thường trực xách cặp sách lên đi ra thì đã nhìn thấy bóng hình mặc áo ba lỗ xanh lá quân đội bó sát quen thuộc. Người ấy đang chạy tới chỗ cậu, theo sát bên cạnh là một con chó nghiệp vụ cực to cực đẹp!
Giày quân đội và quần dài huấn luyện của Thiếu Đường dính đầy bụi đất bùn nhão, mặt anh đầm đìa mồ hôi, hô hiệu lệnh: “Nhị Hổ, xông lên, tấn công!”
Chó nghiệp vụ điên cuồng chạy như bay tới, trong chớp mắt như một viên đạn vọt tới trước mặt Mạnh Tiểu Bắc, nhảy lên đánh về phía cậu!
“A!!!”
Mạnh Tiểu Bắc quăng mạnh cặp sách, ném vào khoảng không. Chân trước Nhị Hổ không hề nể nang đánh vào lồng ngực cậu, chẳng biết đang coi Mạnh Tiểu Bắc là địch hay là con mồi thơm ngon nữa. Con vật dũng mãnh hơn ba lăm kí như một con gấu đen đâm thẳng vào Tiểu Bắc, khiến cậu loạng choạng lùi về sau vài bước, mông dộng xuống đất nhào ra sau, kêu ầm lên: “Ui da cha ôi!”
Mạnh Tiểu Bắc cùng lăn với Nhị Hổ, mặt bị liếm dính đầy nước miếng. Mạnh Tiểu Bắc rầm rì: “Nhị Hổ, mày ghen tị với tao chứ gì, bởi tao cực thân thiết với Thiếu Đường nên mày mới cắn tao!”
Thiếu Đường cười to, phủi phủi bụi đất trên quần, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Tiểu Bắc nhìn Thiếu Đường và Nhị Hổ thực hiện chiến thuật huấn luyện việt dã. Người và chó trước sau chạy qua cầu độc mộc, nhảy xuống hố nước. Nhị Hổ giẫm thẳng lên ván giậm lao mình nhảy qua tường tập cao mét, Thiếu Đường kéo dây thừng, đu mình lên, hai chân như đang chạy trên không trung, phi qua chướng ngại vật. Nhị Hổ chạy cực nhanh sức bật cực mạnh, ở vòng đầu tiên vẫn còn phăm phăm điên cuồng lao về phía trước, tới vòng thứ hai bắt đầu thè lưỡi đầu ong ong quay cuồng, đến vòng thứ ba thì bắt đầu hứt hứt hổn hển thở không ra hơi. Sức chịu đựng của Thiếu Đường rất tốt, từ từ bắt kịp, chạy đều về phía trước, lồng ngực phập phồng nhịp nhàng, quần đồng phục rằn ri ôm chặt lấy bờ mông và bắp đùi, cực kỳ khỏe khoắn rắn chắc…
Nhị Hổ là một trong những chú chó nghiệp vụ được đưa vào trong đội Thiếu Đường, dòng máu thuần chủng nhất, có vẻ ngoài đẹp đẽ dũng mãnh nhất.
Mạnh Tiểu Bắc đến chuồng chó nhìn: “Haian Hổ? Haha, đây là tên chính thức của Nhị Hổ?!”
Thiếu Đường nói: “Cha mẹ nó đều là chó Đức thuần chủng, hình như tên là Heinz và Anna, bởi vậy nên tên khoa học của nó chính là Haian Hổ.” ()
. Tên cha của Nhị Hổ là海因茨 (Heinz) & tên mẹ là安娜 (Anna) -> Tên chính thức của Nhị Hổ là 海安 -> Haian. Chữ Hổ là biệt danh thêm vào, ví dụ như tên là Hương chẳng hạn, biệt danh là hấp, thì sẽ gọi là Hương hấp =)))
Nhị Hổ có thân hình khỏe khoắn, lông dài, phần eo và bả vai cực đẹp, cái đuôi đung đưa phóng khoáng, đôi mắt ánh lên sự thông minh ranh mãnh, như hình với bóng với Thiếu Đường, ngậm mũ của Thiếu Đường chạy chậm đuổi theo anh, nịnh nọt cạ cạ đùi anh. Thiếu Đường ném vào chuồng chó một xương bò hun khói, Nhị Hổ nhào vào bắt lấy, ôm xương khoái chí bắt đầu gặm.
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Trên cái xương đó còn rất nhiều thịt đó!”
Thiếu Đường đáp: “Thú cưng mà, ăn đồ còn ngon hơn bọn cha. Cơm trưa của cha chỉ có sườn lợn om, đâu ra nhiều thịt như vậy!”
Tiểu Bắc đột nhiên hỏi: “Nhị Hổ và Nhị Bảo ở Tây Câu cha nuôi năm ấy, con nào ngoan ngoãn nghe lời cha hơn?”
Thiếu Đường khựng lại một chút: “… Đều là chó ngoan. Nhị Bảo đồng cam cộng khổ với ông đây, những ngày tháng ấy cơ cực biết bao, đào đâu ra xương thịt hun khói mà ăn?”
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt ngó cha nhỏ, đột nhiên quay đầu nhào tới, ôm chặt eo Thiếu Đường, bàn tay trườn vào trong áo ba lỗ của đối phương, thô bạo cắn gặm. Thiếu Đường quờ tay muốn đẩy cậu ra nhưng miệng lại hứng lấy nụ hôn của cậu, hôn đáp trả. Bàn tay to lớn của Thiếu Đường vân vê vuốt ve cổ Tiểu Bắc, sờ tới yết hầu run rẩy của cậu…
Nhị Hổ ngẩng đầu: “… Gâu!”
Nhị Hổ trừng mắt: “… Oẳng!”
“Gâu gâu gâu gâu!!!” Nhị Hổ kích động, quăng miếng xương ngon lành xuống, dũng mãnh nhào thốc về phía hai người tấn công, cào sau hông Tiểu Bắc, muốn cậu lùi xuống giải cứu Thiếu Đường bị sàm sỡ.
“Ngoao!”
“Trời ơi, quần, quần!!!…”
Dây chun quần Mạnh Tiểu Bắc bị Nhị Hổ tàn ác kéo tuột xuống dưới, làm quần lót cũng tụt một nửa lộ cả mông…
Thiếu Đường quờ tay sờ, quần lót phía sau bị toạc một lỗ, ngón tay có thể luồn được vào bên trong, chạm đến kẽ mông mềm mại của Tiểu Bắc.
Thiếu Đường nhâng nháo cười to, ngang tàng khen: “Nhị Hổ giỏi lắm, thật anh dũng! Ông đây phải kiềm chế không dám động vào con mình, thế mày mày cũng dám động nó!”
Mạnh Tiểu Bắc tức giận che quần lót, quay đầu quát: “Nhị Hổ mày đợi đấy, lần sau ông đây sẽ bạo cúc mày!”
…
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân, Thiếu Đường nhanh chóng đẩy Mạnh Tiểu Bắc ra, sắc mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng nghiêm túc, giấu sạch dấu vết trước mặt người ngoài.
Một chiến sĩ huấn luyện chó nghiệp vụ dắt chó đi tới: “Đội trưởng, tôi dắt Chunnie tới sân huấn luyện rồi!”
Đó là một con chó chăn cừu Đức hơi yểu điệu xinh đẹp, cùng loài với Nhị Hổ, phe phẩy đuôi chạy qua, từng bước chạy ngắn đều đều nghiêm chỉnh. Mạnh Tiểu Bắc vừa nhìn thấy đã biết đây là chó cái, trên bụng thấp thoáng mấy núm vú.
Nhị Hổ ngồi thẳng tắp, đôi mắt to màu cà phê trợn trừng, nhìn Chunnie chạy qua, mông xệ xuống, ngượng nghịu quăng hết cả khí khái vừa rồi, quên sạch khẩu lệnh huấn luyện, lăm lăm muốn đi theo Chunnie ra ngoài.
Thiếu Đường gằn giọng ra lệnh: “Ngồi xuống!”
Vẻ mặt Nhị Hổ hiện rõ vẻ phản đối: “Oẳng oẳng!!!”
Thiếu Đường quát lớn: “Mày đi theo làm gì?!”
Nhị Hổ ủ ê tiu nghỉu: “Gâu… Ưa… gâu gâu gâu”, sau đó rầu rĩ nằm vật ra.
Ánh mắt Thiếu Đường nghiêm khắc, Nhị Hổ lập tức sợ hãi, nằm sấp bên chân anh thè lưỡi ra, nịnh hót liếm láp gấu quần nam thần của nó. Mạnh Tiểu Bắc phá lên cười to.
Sau đó Mạnh Tiểu Bắc biết được hóa ra lúc Nhị Hổ mới tới đây đã say mê nồng nhiệt thương thầm chiến hữu đồng hành với mình là nàng chó “Pedeni”. Pedeni đến đây sớm, lớn hơn Nhị Hổ hai tuổi, là một con chó có kinh nghiệm phong phú trong việc tìm kiếm cứu trợ phòng cháy chữa cháy. Nhị Hổ mới một tuổi bốn tháng đang độ trẻ trung hừng hực khí thế, tinh lực dồi dào, cả ngày ầm ĩ chạy quanh trêu chọc chuồng của đám chó cái gần bên, nhìn thấy nàng chó xinh đẹp trẻ trung, hai mắt sáng rực bắn ra ánh sáng xanh, thậm chí còn chảy cả nước dãi…
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Bọn cha không nhốt Nhị Hổ lại ạ?”
Thiếu Đường nhíu mày: “Như thế quá vô nhân đạo, con chó này đang tuổi ăn tuổi lớn tràn trề sức sống.”
“Nhị Hổ vẫn chưa được một tuổi rưỡi, chó Đức nuôi thả tới một tuổi rưỡi, tương đương với con người mười mấy tuổi. Giờ bây lớn như thế, nếu đổi thành nhốt bây, bây có chịu nổi không?”
Mạnh Tiểu Bắc chắc chắn không thể chịu được, một ngày không gặp như cách ba thu; nửa học kỳ không nhìn thấy nhau mà như thể đã xa nhau rất nhiều năm…
…
Thiếu Đường quờ tay cài chốt văn phòng cẩn thận, một tay quặp lấy cổ bảo bối nhà mình.
Mạnh Tiểu Bắc rất đàn ông ôm lấy mặt Thiếu Đường, im lặng hôn môi. Hai người hiểu nhau, không tạo ra bất kỳ âm thanh dữ dội nào, tất cả động tác đều lặng lẽ, quấn vào nhau trong thinh lặng. Hai người ôm choàng lấy cổ nhau, cánh tay cánh chân đan vào nhau, yên bình dịu êm hôn nhau. Thiếu Đường tựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại đón lấy nụ hôn, Mạnh Tiểu Bắc hôn lên nốt ruồi nơi khóe môi anh, rồi lại hôn lên vành tai.
Hai người lẳng lặng giao hẹn, quan tâm chăm sóc lẫn nhau nhưng không quá trớn bạt mạng, bảo vệ bí mật nhỏ bé này.
Mạnh Tiểu Bắc hôn mải miết, đầu óc như bay tận tầng mây, đột nhiên nói: “Sau này cha đừng ngăn Nhị Hổ quấn quýt với Chunnie nữa!”
Thiếu Đường nói: “Không thể để cho chúng nó làm bậy làm bạ được, chó không biết mang bao, không thể kiềm hãm rồi Chunnie có thai làm ảnh hưởng tới việc thực thi nhiệm vụ của bọn cha.”
Mạnh Tiểu Bắc oán giận: “Con sợ Nhị Hổ sắp yêu luôn cha rồi! Nhị Hổ mười lăm mười sáu tuổi, đang độ thanh xuân rừng rực đó, ánh mắt nó chăm chú nhìn cha lạ lắm!”
Thiếu Đường bật cười: “Khỏi nói linh tinh với cha, bây đang nói chính mình hả, con chó săn một tuổi rưỡi…”
Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ đứng đắn dùng tay ra dấu, duy trì khoảng cách: “Vừa rồi Nhị Hổ cọ bừa cọ bãi trên cẳng chân cha, con nhìn thấy cả rồi, cái đó giữa chân Nhị Hổ dựng đứng cả lên, là màu hồng, trời ơi, căng phồng dài ơi là dài!”
Ánh mắt Thiếu Đường trở nên dữ dội ác liệt, anh cười mắng: “Căng cái chim gì, đó là nó với Chunnie, không phải với ông!!!”
Hai người từ từ trườn tay vào trong quần áo đối phương, lẳng lặng vuốt ve nhau, nào cần phải thô bạo điên cuồng, chỉ cần hành động thân thiết đơn thuần nhất này đã đủ an ủi đôi bên. Mạnh Tiểu Bắc giành trước luồn tay vào quần Thiếu Đường, cơ thể Thiếu Đường hơi run rẩy, không hề cưỡng lại. Bên dưới đã hừng hực khí thế trở nên thô cứng. Mạnh Tiểu Bắc thở hổn hển kéo khóa quần cha nuôi, dương vt đẹp đẽ to lớn từ đũng quần Thiếu Đường dữ dội bật ra ngoài, run run giật giật trong lòng bàn tay cậu, đích thị còn gấp gáp hơn cả cậu!
Bên ngoài cha nhỏ của cậu vẫn đường đường chính chính mặc áo sơ mi xanh lá, cổ áo cài nút nghiêm chỉnh, kín đáo nghiêm túc, ấy thế mà nửa người dưới đã bị cậu làm cho tơi bời nhếch nhác! Vạt áo sơ mi của Thiếu Đường bung ra khỏi lưng quần, vương lung tung che đi nơi bí ẩn đó, bởi vì đè nén lâu ngày không được giải phóng nên căng trướng tới mức đau đớn. Hai người nắm lấy thứ cương cứng nóng rực, dưới áo sơ mi che đi cảnh đôi bên kịch liệt, thô bạo chà xát.
Thiếu Đường ngửa cổ ra đằng sau, phát ra âm thanh khàn khàn. Anh yêu Bắc Bắc, khi bàn tay hơi thô ráp của Mạnh Tiểu Bắc chạm tới chỗ đó của anh, anh cảm thấy hoàn toàn khác biệt so với khi bản thân tự an ủi trong những đêm thâu khuya khoắt. Cơn khoái cảm sắc bén xuyên thẳng vào thần kinh, trước mắt mờ mịt trắng xóa…
Mạnh Tiểu Bắc thở gấp gáp, tuốt mạnh, bỗng nhiên nhân cơ hội tra hỏi: “Đường Đường, con hỏi cha một chuyện, cha phải nói thật với con.”
Thiếu Đường thở dốc: “Ừ…”
Mạnh Tiểu Bắc thật sự kìm nén rất lâu rồi, một mình cậu tự đào sâu tìm hiểu, không thể kiểm chế nổi muốn biết tường tỏ, cậu ghìm giọng xuống thật nhỏ hỏi: “Cha… Trước đây cha đã từng cùng người phụ nữ nào làm cái đó, ấy ấy, lên giường chưa?”
Mắt Thiếu Đường vẫn khép hờ, rầm rì nói: “Bây hỏi cái này làm gì?”
Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày, bắt đầu giở ba mươi sáu kế quấy rối chọc anh, hỏi cho kỳ được: “Con muốn biết! Cha nói con đi, cha nói con biết đi con muốn biết lâu lắm rồi…”
Thiếu Đường nắm lấy tay Mạnh Tiểu Bắc, chồng lên tay cậu, dữ dội thô bạo, ép cậu mạnh tay hơn.
Mạnh Tiểu Bắc cố tình không theo, không tuốt, hai người vặn cổ tay nhau đến mức đỏ mặt tía tai, dương vt rắn đanh nóng rực bức bối di chuyển ở giữa bốn bàn tay.
Thiếu Đường đột nhiên trừng mắt, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Tiểu Bắc: “Cái gã họ Tiêu kia vẫn còn ở trường bây đúng không? Giáo viên ưu tú trẻ tuổi có triển vọng như vậy, sao cục giáo dục không chuyển tới trường trung học ?”
Mạnh Tiểu Bắc giả vờ tức giận: “Cha đừng đánh trống lảng, con đang hỏi cha cơ mà!… Hơn nữa Tiêu Dật là giáo viên cấp hai, con giờ học cấp ba rồi, bình thường chẳng bao giờ học thầy ấy, cha cứ ăn bừa giấm thế này không thấy nhọc hả?!”
Thiếu Đường nheo mắt bực bội, rõ là già đầu rồi đó mà mùi ghen tuông vẫn nồng đậm cực kỳ.
Mạnh Tiểu Bắc truy đuổi tới cùng: “Rốt cục là đã từng làm hay chưa? Có lên giường với ai chưa? Cha nói cho con hay.”
Thiếu Đường dịch lưng một chút sang bên cạnh tầm mấy chục phân, cách xa cửa phòng, dựa người vào tường. Động tác vừa rồi của hai người làm xung động lan ra xung quanh, cánh cửa xém nữa rung lên phát ra tiếng.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của ai đó: “Báo cáo!”
Thiếu Đường đẩy mạnh miệng Mạnh Tiểu Bắc ra, dừng lại một lúc lâu rồi mới hỏi: “Ai đấy?”
Tiểu binh bên ngoài cửa nghiêm chỉnh báo cáo: “Đội trưởng, có hai kế hoạch huấn luyện tháng sau cần anh ký!”
Thiếu Đường khẽ ừ một cái: “Tôi biết rồi, cậu cứ làm việc trước đi, một tiếng nữa quay lại báo cáo.”
Tiểu binh sửng sốt: “Một tiếng nữa lại tới ạ, à… Còn nữa, Đại đội trưởng gọi điện tới tìm anh, gọi điện tới phòng ban bên dưới ạ!”
Mạnh Tiểu Bắc cười đểu cọ tóc lên mặt Thiếu Đường, cố ý khẽ bóp trứng cha nhỏ ở dưới! Thiếu Đường bị cậu bóp đến mức giật nảy mình, rớt cả linh hồn, đôi mắt tối đen, trứng thì chưa vỡ nhưng nơi đó như bừng lửa, khoái cảm dữ dội như dòng điện chạy tán toạn giữa hai chân! Mặt Thiếu Đường vẫn bình tĩnh, vững vàng như núi Thái Sơn, trầm giọng nói: “Điện thoại của Đại đội trưởng hả, vậy cậu bảo đội phó xuống lầu nhận điện thoại, nói tôi ở trong chuồng chó tắm rửa cho Chunnie, đang bận mất rồi.”
“À, vậy anh làm việc tiếp đi ạ…” Bước chân của tiểu binh trong hành lang xa dần, đi tìm đội phó bọn họ.
Mạnh Tiểu Bắc mãnh liệt bóp… Cậu biết cha nuôi cậu ngoài miệng thì không nói, thực ra thích nhất cậu “làm càn”, “làm tới”. Thiếu Đường ngoài miệng chẳng bao giờ nói “Cha muốn”, nhưng mỗi lần đều đợi cậu nhào lên “đòi hỏi”.
Thiếu Đường không chống lại, bên dưới căng cứng đến sắp không thể chịu nổi, cắn mạnh môi nuốt âm thanh vào trong, tóm lấy tóc sau gáy Mạnh Tiểu Bắc, bàn tay đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Bắc, chuyển từ bị động sang thế chủ động, cơ bắp co giận hỗn loạn, bắn ra.
“Sướng không?…”
“Thích vậy không…” Mạnh Tiểu Bắc nhìn chằm chằm Thiếu Đường, thở gấp hỏi, nhìn bộ dạng nhăn chặt mày vừa dằn nén chịu đựng không bùng nổ lại vừa sung sướng đê mê trong khoảnh khắc bắn ra của Thiếu Đường, bộ dạng ấy cực kỳ gợi cảm, khiến lần nào cậu cũng không ngừng nhớ lại hình ảnh cha nhỏ trên giường vào cái đêm ở khu tập thể Ngọc Tuyền.
Thiếu Đường bắn xong khóe miệng cong cong, mắt híp chặt, cơn khoái cảm vẫn còn râm ran trong da thịt, khẽ giọng mắng: “Thằng mất nết này…”
“Trước đây, có, nhưng khi đó còn chưa quen bây.”
Mạnh Tiểu Bắc nhíu chặt mày, quả thật không thể tin nổi: “Con vừa sinh ra rơi xuống đất thì cha đã biết con rồi!”
“Lúc chúng ta chưa quen nhau, cha mới nhiêu tuổi?! Lúc đó cha đã cùng với phụ nữ… cha… cha!…”
Thiếu Đường kéo lại khóa quần, sơ vin lại cẩn thận, dọn dẹp đống nhớp nháp, nhoắng cái như chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Thiếu Đường khẽ nói: “Cha nói là sau này, khi hai chúng ta chính thức quen biết.”
“Sau khi biết bây, cha chưa từng có người khác.”
“Thật đấy.”
Vẻ mặt Thiếu Đường bình tĩnh, giọng nói điềm nhiên rõ ràng, nhưng lại giống như đang cam đoan, hứa hẹn với Mạnh Tiểu Bắc, cực kỳ nghiêm túc trịnh trọng xác nhận với cậu.
…
Ngày hôm đó Mạnh Tiểu Bắc ở trong văn phòng Thiếu Đường quấy rầy, rốt cục cũng lý giải rõ ràng bí mật nhiều năm nay, “lịch sử đen tối” của anh. Hóa ra năm đó cha nhỏ của cậu thật sự đã từng ấy ấy với phụ nữ rồi.
Tiểu Bắc tràn đầy lửa giận, đi tới đi lui trong phòng làm việc: “Cha thật quá đáng, chẳng biết xấu hổ gì hết, lần đầu của cha còn sớm hơn con.”
“Chưa tới tuổi cha đã làm chuyện đó!”
Đối với quá khứ ngày xưa, Thiếu Đường cũng không che giấu, thản nhiên nói: “Nhưng mà không ‘lên giường’.”
Trong đôi mắt nhỏ của Tiểu Bắc cuồn cuộn trào ra sự buồn bã tủi thân cùng hẹp hòi: “Hạ Thiếu Đường, cha chưa cùng ai lên giường, khi đó trong trường học nhà máy đơn vị vốn làm gì có giường để cha làm bậy, chắc hẳn bọn cha đã lăn tới ruộng ngô mà quần nhau ở đó rồi!”