Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạnh Tiểu Bắc học tiếp ở trường trung học số gần nhà cậu, từ nay về sau học cùng trường với Mạnh Tiểu Kinh.
Mạnh Tiểu Bắc chẳng bao giờ sợ người lạ cũng chẳng sợ thích nghi với môi trường mới. Cũng có lẽ do từ nhỏ cậu đã chìm nổi, phiêu bạt trên con đường đời nên đã thành quen, dừng chân ở nơi nào cậu chẳng quậy tưng bừng ở nơi đó? Ở trong trường, chẳng mấy chốc Mạnh Tiểu Bắc đã thân thiết với thầy cô và bạn học. Cậu là anh trai ruột của “nam sinh đẹp trai nhất trường” nên vừa mới bước vào cổng trường đã là tâm điểm sự chú ý của tất cả mọi người. Mà trong “bảng vàng” trên sổ đen trong tay trưởng ban tổ giáo vụ khối cậu, cậu lại là thằng nhóc thường xuyên quậy phá, nghịch ngợm, hay lách nội quy trường học từ nhỏ. Điều kiện trường cấp ba phổ thông ở Tây An rất bình thường, không có các hoạt động ngoại khóa, tự chọn phong phú, mỗi ngày Mạnh Tiểu Bắc tan học đều cùng bạn học đánh bóng rổ, chơi game, tới phòng chiếu phim, chơi bida, kết bạn với con gái cùng vào thành phố dạo chơi các trung tâm thương mại, vui chơi giải trí ăn uống…
Mạnh Tiểu Bắc vẫn như trước, không hay xuất hiện cùng Mạnh Tiểu Kinh, trong nhà tuy ngủ chung phòng tầng trên người tầng dưới nhưng ra ngoài người nào đi đường người nấy, mỗi người có đám bạn thân riêng. Cuối tuần đi lên phường ăn một bát vụn bánh mì chan canh thịt cừu, có lúc lại đi sông Bá bơi lội.
Có một lần, Mạnh Tiểu Kinh gọi Tiểu Bắc đi phòng chiếu phim coi bộ phim mới nhất của Hồng Kông. Mạnh Tiểu Bắc giễu Mạnh Tiểu Kinh: “Ái chà chà, sao mày không kiếm Vương Hiểu Viên lớp bên cạnh đi cùng ấy!”
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Học kỳ trước tan rồi, đổi người mới rồi, anh đừng có hỏi nữa.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Nói thật với anh trai coi nào, mày đã chia tay mấy em rồi?”
Mạnh Tiểu Kinh đáp: “Cũng chẳng gọi là yêu đương, em chưa từng chính thức yêu ai.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Khỏi lòe tao.”
Mạnh Tiểu Kinh giở ngón tay ra đếm: “Tiểu học có tính không ạ? Vậy bốn người, anh thì mấy?”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu đi đường: “Từ trước tới nay tao chỉ có một người, tao cũng không tính chia tay.”
Chỉ khi thảo luận với thằng em về số lượng người yêu, Mạnh Tiểu Bắc mới không so bì với Mạnh Tiểu Kinh. Người đàn ông của cậu, một người đấu lại bốn người khác còn thừa sức, không tin thì lấy ra so coi?
Trong lời nói của Mạnh Tiểu Kinh có hàm ý: “Người ấy, anh cũng chẳng dám chia tay người ấy ha?”
“Có ý gì?”, Mạnh Tiểu Bắc đanh mặt nói: “Tình yêu chân thành tha thiết, mày hiểu không?”
Từ trước tới giờ Mạnh Tiểu Bắc chưa bao giờ nói rõ ràng về chuyện tình yêu với thằng em. Cậu không nói, Mạnh Tiểu Kinh cũng không đào bới tận gốc, không vạch trần tên người nọ. Có lẽ đây là sự thấu hiểu ăn ý giữa hai anh em sinh đôi, nếu đối phương yêu ai lòng dạ người còn lại cũng như bị tên đâm, có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mạnh Tiểu Kinh phản đối: “Hai người ở hai nơi, không bên nhau làm sao có thể giữ gìn tình yêu tha thiết chân thành?”
Mạnh Tiểu Bắc hỏi ngược: “Thế đối tượng của mày cả ngày ở cùng mày trong trường học, mày yêu được mấy ngày?… Mạnh Tiểu Kinh, từ trước tới nay, mày đã từng yêu ai?”
Mạnh Tiểu Kinh ngẩng đầu bước, không đáp.
Có một lần Mạnh Tiểu Kinh dùng giọng điệu khoe khoang chế nhạo nói với Mạnh Tiểu Bắc, trên xe lửa cậu gặp một cô gái học năm hai đại học, đã tuổi rồi, từ Bắc Kinh về Thiểm Tây thăm người thân. Hai người đồng hương nói chuyện trên trời dưới biển, cực kỳ hăng say thân thiết. Trước phút tạm biệt, nữ sinh học đại học lưu luyến không rời, cố ý viết lại số điện thoại, bắt Mạnh Tiểu Kinh nhất định phải gọi điện liên hệ với mình. Lúc xuống xe rồi, trong mắt cô vẫn đong đầy nước mắt, luyến tiếc không nỡ, từng bước từng bước đều quay đầu vẫy tay. Cảm tưởng như chỉ cần Mạnh Tiểu Kinh cất lời nói một câu thôi, nữ sinh đại học kia sẵn sàng đi cùng cậu, không khéo bị cậu bắt cóc cũng nên.
Mạnh Tiểu Bắc rất tò mò: “Vậy sau đó rốt cục mày có gọi điện hẹn gặp người ta không?”
Mặt Mạnh Tiểu Kinh chẳng có cảm xúc gì, hỏi ngược lại: “Gọi điện thoại? Anh giỡn hả? Lúc ấy vừa xuống xe, em đã xé số điện thoại vứt vào thùng rác, trên xe lửa ai biết ai vào với ai?”
Từ lâu Mạnh Tiểu Bắc đã nhận ra, tính cách thằng em có bộ dạng cực bảnh của mình chẳng hề dịu dàng nhiệt tình mà thực ra rất lạnh lùng, từ trước tới giờ chưa thực sự yêu bất kỳ một ai.
…
Phòng chiếu phim tư nhân ở dưới lòng đất trong một khách sạn gia đình. Trong phòng tối đen như mực, khói thuốc lượn lờ, chỉ có vài hàng ghế, thanh niên ngồi coi phim cả đêm trên ghế dựa màu đỏ tía cũ nát. Cảnh phim vút qua biến hóa, ánh sáng loang loáng rực rỡ lướt trên khuôn mặt mỗi người. Chuyện xưa kể về một chàng thư sinh dân thường nho nhã, khôi ngô tuấn tú buồn sầu cô đơn tên Ninh Thái Thần gặp gỡ nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến lương thiện hay sầu lo ở miếu cổ trên núi hoang, hoạn nạn tình thâm phá tan sự khác biệt giữa người và quỷ, cùng nhau đánh bại lão yêu Hắc Sơn, trải qua hàng vạn khó khăn nguy hiểm cuối cùng cũng gặt được quả ngọt.
Trong mắt Mạnh Tiểu Kinh lóe lên thứ ánh sáng khác thường, liên tục hưng phấn múa máy tay chân ra dấu: “Đây gọi là dựng phim, cắt nối, biên tập hai cảnh phim ở không cùng thời điểm lại với nhau, Ninh Thái Thần ôm trong lòng tro cốt giẫm lên bùn lầy chìm trong mưa gió, sau đó cảnh phim chuyển qua màn hồi tưởng, hoàng hôn buông xuống mặt hồ Kính Hồ, đèn trên thuyền leo lét, Tiểu Thiến mặc áo lụa trắng lúc ẩn lúc hiện ngồi ở mũi thuyền, rồi lại quay về cảnh nam chính độc thoại nội tâm, cuối cùng dẫn vào ca khúc chủ đề… Cảm động xiết bao! Phim quay thật sự quá tuyệt vời!” ()
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Tạo hình trang phục của thư sinh và nữ quỷ rất tốt, duy mỗi hai cái tai gấu trúc trên đầu Tiểu Thiến () nhìn chán quá! Nếu tao mà thiết kế tạo hình cho nữ chính, tao sẽ không để hai búi tóc, mà cột tóc Vương Tổ Hiền lên, tạo hiệu quả thị giác phóng khoáng tự nhiên, ở hai hoàn cảnh khác nhau sẽ đội nón hoặc đeo khăn voan trùm đầu, cài trâm ngọc lay động, ngồi ở mũi thuyền sẽ càng ấn tượng nghệ thuật.”
. Phim Thiến nữ u hồn là một bộ phim thần thoại kinh dị-hài của điện ảnh Hồng Kông phát hành năm với các diễn viên chính Trương Quốc Vinh (vai Ninh Thái Thần), Vương Tổ Hiền (vai Tiểu Thiến) và Ngọ Mã, đạo diễn Trình Tiểu Đông, nhà sản xuất Từ Khắc, công chiếu vào năm . (Theo Wiki)
. Tiểu Thiến – Vương Tổ Hiền trong phim Thiến nữ u hồn:
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Nhiếp Tiểu Thiến đội nón? Che xừ mất vầng trán đẹp đẽ của Vương Tổ Hiền rồi, cực kỳ quê mùa.”
Mạnh Tiểu Bắc vừa sờ vầng tráng bóng loáng của thằng em vừa nói: “Tiểu Thiến, đừng soi mói bắt bẻ.”
Mạnh Tiểu Kinh lấy tàn thuốc dí Tiểu Bắc: “Biến!”
Buổi tối đó, hai người từ trong phòng chiếu phim đi ra, ở bên đường nói cười, Mạnh Tiểu Bắc bắt chước theo kiểu giọng Quảng Đông, nhập tâm hát:
“Trên con đường đời mộng đẹp như đường dài
Trong đường đời gió sương gian khổ vất vả khắc tạc trên gương mặt ta…” ()
. Bài hát Thiến nữ u hồn – trình bày Trương Quốc Vinh, mọi người có thể nghe ở đây.
…
Khi đó, Mạnh Tiểu Kinh đã nảy sinh hứng thú say mê nồng nhiệt với diễn xuất. Bấm sinh Mạnh Tiểu Kinh đã sở hữu khuôn mặt của minh tinh, thời cấp ba làn da bị cháy nắng đen đi, lại càng đậm đà khí chất đàn ông, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, có nét giống nam chính Hồ Á Tiệp () trong bộ phim truyền hình vang bóng một thời lúc đó là “Cảnh sát mật”.
. Hồ Á Tiệp:
Ở nhà Mạnh Kiến Dân suốt ngày đùa thằng thứ, chuyện năm đó đều là lỗi của cha, cha chịu tội! Năm đó cha bị bó buộc trong tư duy hạn hẹp nông cạn của nền kinh tế kế hoạch doanh nghiệp nhà nước, thiếu chiến lược và tầm nhìn xa trông rộng, ra quyết định sai lầm trầm trọng! Lúc đó không ngờ rằng thời đại biến đổi nhanh như thế, không ngờ rằng tồn tại những thứ như kinh doanh khởi nghiệp, thay đổi chế độ xã hội, kinh doanh cá thể, mở sạp buôn bán vỉa hè, đại phú hộ rồi phim điện ảnh, truyền hình, minh tinh. Sao cha lại không nhận ra con trai mình thật sự có năng khiếu văn nghệ, khí chất diễn viên cơ chứ? Lúc đó nếu giúp bây giành được quảng cáo kem dưỡng da trẻ em, ngày hôm nay Mạnh Tiểu Kinh có thể đã thật sự trở thành phiên bản nam của Shirley Temple!
Song giờ dẫu có quay ngược lại mười năm đã mất đầy tiếc nuối trước kia, thì cũng đã chẳng còn kịp nữa rồi, vị trí vuột mất giờ đã bị không biết bao nhiêu nhân tài trẻ tuổi thay thế. Sau đó có còn có ca khúc “Gấu trúc kêu meo meo”, bộ phim “Bối Bối tia sét”, các bộ phim thiếu nhi khác được chiếu. Trong thế hệ đó, ngôi sao nhí như tài sản đầu tư của cha mẹ, thay cha mẹ bon chen tranh đấu, trở thành một con đường kiếm tiền. Đất nước có rất nhiều người giàu có, tài năng và tham vọng, cái mà mỗi người thiếu chính là thời cơ.
Mạnh Tiểu Bắc ở chung phòng với em trai cũng chẳng xảy ra vấn đề gì to tát lắm, mâu thuẫn lớn nhất chính là mỗi ngày vào buổi sáng, bởi vội vàng đến trường mà tranh nhau nhà vệ sinh. Mỗi ngày Mạnh Tiểu Kinh ở trong nhà vệ sinh chải chuốt trưng diện, cái quãng thời gian đó đủ để Mạnh Tiểu Bắc rúc trong ổ chăn ngủ thêm một lát nữa.
Mạnh Tiểu Kinh dán sát mặt vào gương soi khắp mặt, kéo mí mắt lên, lẩm bẩm nói: “Mạnh Tiểu Bắc, anh qua đây nhìn giúp em với, hai mí mắt em đổ dầu thì phải!”
Mạnh Tiểu Bắc lấy bàn chải đánh răng, cũng không súc miệng, quẹt kem đánh răng lên bàn chải rồi ngậm nguyên bàn chải đánh răng, nhanh nhanh chóng chóng, loáng cái đã đánh răng xong.
Mạnh Tiểu Bắc ngậm bọt kem nói: “Mày ăn thịt dê thịt lợn cho lắm vào, sau này không ăn sẽ không đổ dầu nữa.”
Mạnh Tiểu Kinh: “Đổ dầu thật mà, làm sao ấy anh xem giúp em cái.”
Mạnh Tiểu Bắc tức tối nói: “Ông không biết! Tao làm gì có mắt hai mí, mày nhìn không ra à!”
Từ nhỏ đến lớn mắt Mạnh Tiểu Bắc luôn là mắt một mí. Cậu súc súc nhổ nước súc miệng, trên môi vẫn còn bọt kem đánh răng, chen qua lưng thằng em, đứng trước bồn cầu, phóng khoáng cởi quần đùi, xì xì đi tiểu.
Mạnh Tiểu Kinh thấy ghê cau mày nói: “Mạnh Tiểu Bắc, anh đợi một lúc nữa rồi vào đi tiểu không được à? Em vẫn còn đang đánh răng đấy.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Mày đánh răng rửa mặt, tao đi tè có vướng gì tới mày đâu? Đợi tới lúc đại minh tinh là mày rửa xong mặt bôi xong kem dưỡng da rồi xịt nước hoa xong thì tao nhịn cứng trong đũng quần rồi à!”
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Tiếng anh đi tiểu nghe ghê chết đi được, nghe vầy em làm sao đánh răng nổi?!”
Ở phòng bên cạnh cha mẹ bật cười chế nhạo, nói: “Hai anh em bay đúng là! Đủ rồi đó! Cha mẹ dậy rồi mà vẫn còn đang nhịn nè, hai đứa nhanh nhẹn lên còn đi học!”
…
Sau khi về Tây An, lần đầu tiên thi thử cuối kỳ, thành tích của Mạnh Tiểu Bắc và thằng em lớp bên ngang ngang nhau, trong lớp học sinh, Mạnh Tiểu Bắc quanh quẩn ở vị trí . Với thành tích này, trong số hơn mười vạn học sinh dự tính ở toàn tỉnh Thiểm Tây, rất khó để cậu thi đỗ đại học Bắc Kinh, gần như không thể hoàn thành mục tiêu đặt ra.
Sách ôn thi cuộn lại thành ống bọc giấy vẽ, nhét vào trong cặp sách, hai anh em đạp xe về nhà. Mạnh Tiểu Bắc nói, Toán với Lý mày thi tốt ghê, trên những điểm, điểm Toán với Lý của mày mà thành của tao được thì điểm số của tao trèo lên nấc khác ngay!
Mạnh Tiểu Kinh nói môn Ngữ văn anh giỏi hơn em nhiều, nhưng anh học lệch môn quá.
Mạnh Tiểu Bắc một tay giữ xe, một tay vỗ đùi, nói: “Tiếc ghê, hai chúng ta không giống nhau y sì đúc! Chứ nếu như nhà người ta, tao giống y chang mày thì lúc thi thật có thể đổi cho nhau, lúc thi đại học, mày thay tao thi Toán, Vật lý, môn Ngữ văn anh đây thay mày xử lý!”
Mạnh Tiểu Kinh cười, chê Tiểu Bắc: “Mạnh Tiểu Bắc, anh đúng là tên ngốc. Lúc thi đại học, thời gian thi từng môn cả nước đều đồng nhất, lúc em thi Ngữ văn anh cũng thi Ngữ văn, anh đúng khờ, anh có giống em nữa thì anh, em có thể phân thân thành hai người được chắc!”
Mạnh Tiểu Bắc ngửa đầu cười to, hahaha. Anh em cùng trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thi đại học, cùng chung hoạn nạn, bóc trần những suy nghĩ xấu xa bên trong của nhau, bỗng nhiên lại cảm thấy thân thiết hơn hẳn.
Có lúc ở trong phòng làm đề, cả hai sẽ chép bài tập của nhau. Lúc gặp đề Toán không thể giải được, Mạnh Tiểu Kinh liếc mắt nói: “Em nói anh nghe, gì chứ riêng Toán thì cha mình sẽ làm được tuốt, hỏi cha đi!”
Hàm số, tam giác, dãy số, hình học không gian, hình học giải tích, quả thực Mạnh Kiến Dân đều biết làm hết.
Mạnh Kiến Dân nửa ngồi nửa nằm ở trong ổ chăn, dựa vào đống chăn thở hổn hển, dùng bút chì vẽ hình. Một bài thi Toán học, Mạnh Kiến Dân vừa giảng vừa căm không thể biến hai đứa con mình thành tài: “Đúng là không còn gì để nói, hai anh em chúng bay, cha đã không đi học gần năm rồi đó!”
Mạnh Tiểu Bắc vuốt tóc mái nói: “Cha à cha mà lùi lại ba mươi tuổi thì thay con đi thi nhé, con thật sự hết thuốc chữa luôn rồi, sao con lại chẳng được di chuyền tí gì sáng dạ của cha cơ chứ!”
Mạnh Tiểu Kinh dẻo miệng, từ tận đáy lòng nói: “Cha, trình độ này của cha từ trường trung học thể nào cũng thi được vào Đại học Thanh Hoa, quốc gia quả là bất công với cha.”
Buổi tối nằm trên giường, Mạnh Tiểu Kinh nói với người giường trên, cha chúng ta tài giỏi là thế nhưng tài không thắng số, đời này coi như lụi tàn, cha mong mỏi xiết bao tương lai hai chúng ta có thể thành tài.
…
Trường học ở Tây An và Bắc Kinh khá giống nhau, từ khi đài truyền hình Trung ương chiếu “Transformers”, bộ phim dậy sóng như nước sông mùa xuân ồ ạt mãnh liệt, dữ dội như lửa rừng rực cháy, nhanh chóng phổ biến khắp trường. Trước đây, chưa bao giờ có một bộ phim hoạt hình nào có thể nổi tiếng vang dội trong nước như vậy. Mạnh Tiểu Bắc vẽ một tập dày tranh bút máy “Autobot và Decepticon”, ở trong khối được mọi người điên cuồng truyền nhau. Ở cửa hàng văn phòng phẩm ngoài trường học, quầy bán quà vặt, khắp nơi đều bán đồ chơi Transformers, từ đồ chơi giá rẻ ở hàng vỉa hè có hơn chục đồng tới đồ chơi cao cấp có kiểu dáng như thật tới mấy trăm đồng, đám học sinh thanh niên trẻ tuổi như phát cuồng, phụ huynh học sinh hết sức đau đầu. Bởi vậy trường trung học số của bọn họ bắt buộc phải đề ra nội quy mới, cấm mang Transformers vào trong trường, ai vi phạm sẽ bị cho nghỉ học chịu phạt.
Nhật báo Nhân dân đăng bài bình luận của Tân Hoa Xã, dùng ngòi bút làm vũ khí mạnh mẽ lên án công kích chuyện này, viết nội dung tư tưởng của bộ phim hoạt hình Transformers này vô cùng xằng bậy vớ vẩn! Chủ đề kích động cổ xúy sự hiếu chiến và đi ngược lại tư duy của nhân loại! Đây là sự xâm lược về văn hóa của chủ nghĩa Đế quốc Mỹ đối với chế độ xã hội chủ nghĩa Trung Quốc, tiêm nhiễm văn hóa phẩm độc hại với thanh niên cả một thế hệ! Nhật báo Nhân dân Tân Hoa Xã là nơi đi đầu trong phong trào truyền thông, đăng bài nghị luận xã hội công kích nếp sống tự do hóa của giai cấp tư sản, nhằm làm dịu làn sóng dữ dội đang lan truyền khắp nơi của văn hóa, sản phẩm Âu Mỹ, Nhật Bản, song bây giờ hết thảy đều không thể ngăn nổi xu hướng thời đại, trong mười năm cải cách mở cửa, những trò vui chơi giải trí, nền văn hóa đó tiếp cận xâm nhập vào cuộc sống của vô số người, khiến trái tim con người thật sự như được hồi sinh bừng sống trở lại.
Ở trong trung tâm thương mại Mạnh Kiến Dân nhìn giá, bảy mươi, tám mươi đồng một con Autobot cỡ to, hai anh em phải mua cho mỗi đứa một con, không thể thiên vị nặng nhẹ. Mạnh Kiến Dân nói, thôi cha khỏi mua cho hai đứa bây, hai đứa thi đại học xong, kiếm tiền tự lập, muốn gì mua đó.
Nghỉ hè sang năm, Kỳ Lượng gửi tặng Tiểu Bắc một bưu kiện từ Bắc Kinh, trong hộp có robot Optimus Prime có thể biến hình từ người thành xe và ngược lại, màu đỏ cỡ to, còn xa xỉ hơn cả đồ bán trong trung tâm thương mại ở Tây An, bảo là tặng sinh nhật Mạnh Tiểu Bắc.
Lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc không chỉ có người cha là cán bộ, mà còn có thằng bạn chí cốt là cậu ấm nhà trọc phú. Tình cảm của Kỳ Lượng với Tiểu Bắc, cũng chính là một nút thắt tình cảm không thể chặt đứt trong những năm tháng thiếu niên.
Robot Optimus Prime chói mắt đứng trên bàn học, “đè ép” Mạnh Tiểu Kinh khi ấy. Lúc đó, Mạnh Tiểu Kinh không nghịch ngợm đồ của Mạnh Tiểu Bắc mà chỉ đứng trước bàn cứ ngắm mãi món đồ chơi nọ, áng chừng đứng im không thay đổi tư thế trong khoảng mười phút, trong đôi mắt ánh ra sắc đỏ rực, như ngọn lửa bùng cháy từ trong con mắt…
Giữa anh em không thể nào không tồn tại tâm lý ngầm phân bì với nhau. Mạnh Tiểu Bắc phát hiện kỳ nghỉ hè này, thằng em mình bắt đầu đi làm công, kiếm tiền tích cóp. Khu tập thể nhà bọn họ có một người đàn ông tự kinh doanh, trong thành phố thuê mặt tiền bán sách bán thời gian, đủ các loại tiểu thuyết phổ biến, có cả lậu và gốc, tạp chí điện ảnh, áp phích minh tinh Hồng Kông, truyện tranh, cũng được coi là đại phú hộ. Lúc đó Mạnh Tiểu Kinh ở trong cửa hàng sách trông quầy, bán tiểu thuyết, tạp chí màu, mỗi ngày theo tình hình buôn bán ăn phần trăm.
Mạnh Tiểu Kinh ngồi ở cửa quầy sách hút thuốc, ánh mắt lặng lẽ lướt qua trang phục muôn màu muôn vẻ của dòng người qua lại. Tâm tính, chí hướng của cậu vượt xa qua chuyện mở quầy bán sách vỉa hè như này.
Mạnh Tiểu Kinh sẽ cam chịu khi đã bỏ lỡ cơ hội mười năm trước hay sao?
Con đường đối diện hiệu sách chính là đoàn kịch nói trong thành phố Tây An. Người ra người vào ở cửa khu tập thể đoàn kịch nói đều là diễn viên ở Tây An, người trong giới văn nghệ, những người nhẵn mặt trên ti vi. Trong đoàn diễn tập kịch bản, thường xuyên thấy có người từ trong xe tải đi xuống dỡ sân khấu, vác trang phục, phông bạt, thiết bị camera.
Từ xa xa, Mạnh Tiểu Kinh liếc mắt nhìn thấy, đầu mẩu thuốc lá giữa ngón tay rơi xuống.
Cậu nhanh chóng đứng dậy, mặc kệ quầy sách, đi ngang qua đường, chạy như bay tới, chen vào trong đám người: “Chú ơi cháu tới đây!”. Cậu giúp mọi người dỡ hàng, dọn dẹp hậu trường nhà hát, dùng bả vai khiêng vải bạt cuốn cực nặng, dựng phông màn sân khấu…
Mạnh Tiểu Kinh là thiếu niên có bộ dạng đẹp trai, dẻo miệng, chịu nghe sai bảo của người khác, hơn nữa còn sẵn sàng chịu kham chịu khổ.
Sau đó Mạnh Tiểu Kinh bèn tự tạo ra cơ hội cho bản thân, bắt đầu ở trong nhà hát đóng những nhân vật rất nhỏ. Xưởng phim Tây Ảnh qua đây đóng phim, chọn lựa thanh niên độ mười bảy, mười tám tuổi làm diễn viên quần chúng, sáng sớm Mạnh Tiểu Kinh mặc áo bành tô đứng tại cửa đoàn kịch, xếp hàng, đợi đạo diễn chọn người từ trong đội ngũ… Cậu diễn từ binh sĩ, kẻ phản diện, nhân vật không nói một câu thoại nào chỉ lộ mặt kêu một tiếng lập tức lăn ra chết rồi biến mất khỏi màn hình, rồi đến nhân vật nói vài ba câu thoại, học sinh trong phim thanh xuân vườn trường, thanh niên cách mạng hô khẩu hiệu, hoặc nhân viên phục vụ đội mũ trắng trong quán cơm.
Có một lần Mạnh Tiểu Bắc bâng quơ hỏi: “Mạnh Tiểu Kinh, cả ngày mày đóng mấy nhân vật phụ ấy được nhiêu tiền?”
Mạnh Tiểu Kinh ngồi ở bên giường, soi gương nặn mụn ở cằm: “… Chẳng được nhiêu, đừng hỏi.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Rốt cục là bao nhiêu?”
Mạnh Tiểu Kinh đáp: “Một ngày năm đồng, cùng một hộp cơm.”