Hơn giờ tối Thiếu Đường vội vàng về nhà, vừa vào cửa là quặp ngay lấy cổ Tiểu Bắc, kéo Mạnh Tiểu Bắc vào trong lồng ngực, vò tung đầu cậu.
Thiếu Đường thở ra làn hơi trắng xóa, mặt và lồng ngực đông buốt đỏ rực, ngay câu đầu tiên đã hỏi Tiểu Bắc: “Chiều nay thi gì?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Giáo viên ra đề lần này đúng là điên rồi, vẽ phong cảnh!”
Thiếu Đường nhíu mày, kinh ngạc, vẻ mặt như vỡ vụn tới nơi: “Chẳng lẽ không thi vẽ chuối tiêu với táo sao?”
Mạnh Tiểu Bắc treo người lên vai Thiếu Đường, thẳng đuột người: “Đến cha mà cũng biết phải thi vẽ táo cơ đấy!”
Thiếu Đường khẽ hỏi: “Thế thi có được không? Có chiến đấu hết mình không đó hử?”
Mạnh Tiểu Bắc híp đôi mắt mảnh dài, hơi trề môi: “Hầy! Nếu đa số các thí sinh cũng căng thẳng, phát huy thất thường giống con, vào phòng thi cái là ngón tay như mất cảm giác, cả người tê dại đờ đẫn, thì con cảm thấy mình vẫn còn có hy vọng chán!”
Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt tay Thiếu Đường, ra sức xoa xoa cho anh: “Để con ủ ấm cho cha, sao tay cha lạnh thế này cơ chứ.”
…
Trên bàn cơm, Tiểu Bắc hỏi Kỳ Lượng: “Mày định bụng đăng ký trường nào? Đã quyết định chưa?”
Kỳ Lượng nhún vai, bộ dạng vẫn bình chân như vại, bất cần liều lĩnh, mặc kệ sự đời muốn sao thì sao: “Cha tao nói, nếu tao mà thi tệ quá thật, không thi được vào trường loại , thì sẽ quẳng tiền cho tao để tao tếch ra nước ngoài.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Ra nước ngoài? Ra nước ngoài thì mày có thể đi đâu?”
Kỳ Lượng ngập ngừng nói: “Tao cũng không muốn ra nước ngoài… Với khả năng ngoại ngữ của tao, đi ra nước ngoài chẳng khác nào mù chữ! Mạnh Tiểu Bắc, nếu mày có thể thi về Bắc Kinh, tao sẽ quyết không ra nước ngoài, anh em ta lại bên nhau chơi bời như trước.”
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Ừ.”
Đêm đó, Thiếu Đường ôm chăn bông tính ngủ trên giường ván gỗ, cực phóng khoáng nói: “Lượng Lượng, cháu nói chuyện với Tiểu Bắc nhé!”
Lúc này, Kỳ Lượng vội vàng đứng lên: “À, cháu, cháu phải về nhà rồi ạ.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Không cho mày đi, ở với tao một đêm đi, ngày kia tao thi xong là về Tây Câu luôn rồi, nửa năm cũng chẳng gặp được mày nữa đâu!”
Kỳ Lượng cười giả lả nói: “Chú Thiếu Đường, cháu không làm bóng đèn cản trở thế giới hai người, hai người tiếp tục, hai phòng, thay nhau làm.”
Thiếu Đường cười lạnh lùng: “Khỏi phải làm bộ làm tịch, lúc nào chú và Mạnh Tiểu Bắc cũng có thể ở trong thế giới hai người, nhưng Tiểu Bắc thực lòng nhớ cháu! Bọn bây cứ mặc kệ chú, chú ngủ phòng khách.”
Một cái máy nhắn tin trên thắt lưng Kỳ Lượng rung lên. Cậu đặt tên cho máy nhắn tin là máy số , số , số . Máy số là máy để cậu làm việc liên hệ với khách hàng, máy số để liên lạc với người thân thiết, họ hàng, bạn bè, máy số là máy nhắn cho ai đó, Kỳ Lượng sống chết cũng không nói cho Mạnh Tiểu Bắc người đó là ai, giữ làm bí mật.
Kỳ Lượng vội vàng cúi đầu nhìn qua, máy số hiện lên tin nhắn: [Đun nước nóng xong rồi, bao giờ về nhà?]
Ánh mắt Kỳ Lượng lấp lánh, lòng như lửa đốt, mặc vội áo khoác đi ra ngoài, ba chân bốn cẳng chạy về nơi có nước nóng đang đợi.
Mạnh Tiểu Bắc ngó bộ dạng cuống cuồng của thằng bạn chí cốt, bĩu môi: “Chắc chắn không phải là Kỳ Kiến Đông rồi, cha mày chẳng bao giờ nhớ tới mày, luôn mặc kệ mày lông bông bên ngoài. Mày có bạn gái rồi?”
Kỳ Lượng: “Vớ vẩn, đâu ra.”
Mạnh Tiểu Bắc khựng lại một chút, đột nhiên hô lên: “Ôi cha nuôi, ngày mai thi xong cha lái xe đưa con đến nhà Kỳ Lượng, con đến nhà nó chơi một đêm, sau đó bắt xe lửa về Tây An cũng vẫn kịp!”
Đầu Kỳ Lượng như muốn nổ tung, bộ dạng giễu võ dương oai hàng ngày mất tăm, cái đuôi cong cớn của con gà trống ngay lập tức cụp lại, lúng túng, lắp ba lắp bắp nói: “Mày mày mày, mày đừng tới nhà chúng tao… Mày có chỗ ở rồi thì mày với cha nuôi ân ái vui vẻ bên nhau đi, đừng đừng đừng tới quấy rối tao… Tao đi đây, tao đi thật đây nè!…”
Thiếu Đường ngồi trên giường lò, khoát tay lên đùi, im lìm nhếch môi, bảo bối nhà anh lại giở trò xỏ lá ba que rồi.
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Lượng Lượng, mày có phải anh em tao không vậy? Mày nói thật với ông đây nhanh!”
Ấy thế mà Kỳ Lượng quay đầu, mở cửa, cong đuôi chạy mất!
Mạnh Tiểu Bắc tức giận chỉ vào bóng dáng Kỳ Lượng, chắc chắn Lượng Lượng giấu giếm điều xấu xa gì đó, nếu ngày mai ông đây mà không phải thi, thì giờ ông sẽ đuổi tới tận nhà, bắt kẻ gian dâm!
Buổi sáng ngày sau, thi ký họa. Trong phòng thi thưa thớt, vắng vẻ tiêu điều, tình thế chung cuộc của cuộc thi năng khiếu năm nay đã thấy rõ ràng.
Có những thí sinh vẫn hăng hái chiến đấu, trụ lại trong trường thi, người ôm vẻ mặt hùng hồn bi tráng, người ngây dại đờ đẫn. Có người cầm bút vẽ mà giống như cầm dao chuẩn bị tự sát.
Bốn mươi phút ký họa chính là để kiểm tra kỹ năng, nền tảng cơ bản nhất trong mỹ thuật, đối tượng tả thực chính là năm người tùy ý chọn trong phòng thi, tương đương phút vẽ một người. Trong giây phút phát đề, Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên bừng lên lòng tin vào chính mình, nảy sinh loại cảm giác kỳ lạ, như thể bản thân đang đứng giữa vùng đất hoang vu mênh mông, gióng mắt nhìn quanh có thể trông thấy rõ ràng tất thảy phong cảnh trước mắt.
Cậu di chuyển góc giá vẽ, mặt hướng về cửa sổ giảng đường, giấu mình trong bóng tối nơi góc phòng, vẽ góc nghiêng của nhóm thí sinh bên cửa sổ.
Cửa sổ hàng rào thép kiểu cũ của phương Bắc, run lên trong cơn gió rét lạnh cấp . Phóng mắt qua cửa sổ, nắng tràn rực vàng, xuân về hoa nở,…
Thi xong buổi thi thứ , Mạnh Tiểu Bắc lại thi thêm môn thiết kế, như vậy cậu còn có đường lùi là khoa thiết kế. Năm nay, đề thi là dùng bút bi hoặc bút máy vẽ biển quảng cáo, tranh tuyên truyền trên phố, không giới hạn chủ đề, yêu cầu trong tranh có người, có công trình kiến trúc, có chữ viết nghệ thuật. Mạnh Tiểu Bắc dùng ngay loại bút sở trường của mình là bút máy, vẽ tranh đen trắng, nửa tả thực nửa vẽ theo kiểu hoạt hình. Thiếu niên tóc đen đi trong rừng rậm, thành phố xi măng cốt thép, phía sau cậu những bóng ma chập chờn lập lòe, khuôn mặt thiếu niên lạnh lùng, ánh mắt kiên quyết vững vàng, trên bả vai là đôi cánh mập mờ ẩn hiện, ánh dương nơi chân trời xa xôi từ bầu trời len qua khe hở giữa những công trình kiến trúc rọi vào bên trong, bùng cháy hy vọng rực rỡ chói lòa sau lưng chàng thiếu niên.
…
Ở dưới cùng tác phẩm này, có một dòng chữ nghệ thuật là “Đôi cánh khát vọng”.
Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng hề ngờ hơn mười năm sau có một ca khúc dùng để khích lệ học sinh, được lan truyền từ Nam tới Bắc, nổi tiếng toàn quốc, người người đều biết hát, tên là “Đôi cánh vô hình”.
Nhiều năm sau, khi Mạnh Tiểu Bắc nhớ lại cuộc thi này, thật sự lúc ấy cậu hoàn toàn không hề kìm giữ bất cứ điều gì mà trút toàn bộ tình cảm, trái tim lên bài thi. Mười năm bãi bể nương dâu, cái thay đổi chính là vỏ bọc của thành phố này, nhưng chàng thiếu niên ôm ấp giấc mộng, khát vọng trong khu rừng xi măng cốt thép ấy thì mãi mãi không thay đổi, từng bước chân lưu lạc in hằn dấu vết của lòng tin, sự chấp nhất tới cùng.
Mạnh Tiểu Bắc dùng mũ áo bông che khuất nửa khuôn mặt, đeo giá vẽ đi qua hành lang gió thổi tứ phía, bước trên con đường đầy nắng. Hết thảy gánh nặng trên vai đột nhiên như được trút bỏ, bước chân nhẹ nhàng tự tin. Con đường phía trước như nào, cậu vẫn không rõ, cái bóng của bản thân trên hành lang từ từ bị kéo dài, bóng hình cậu bỗng hóa cao lớn, mạnh mẽ oai phong, cả người bỗng khôi phục sức sống và sự tự tin bừng bừng.
Một ông cụ tóc bạc trắng sau lưng cậu đột nhiên gọi: “Cậu học sinh kia!… Mạnh Tiểu Bắc?”
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu lại, dừng bước: “Ông là?…”
Người gọi cậu dừng lại chính là vị giảng viên nổi tiếng của Học viện Mỹ thuật, họ Hác. Vị giảng viên nói: “Mạnh Tiểu Bắc, tôi muốn phỏng vấn em một lát, em vào đây, tôi với em nói chuyện.”
Học viện Mỹ thuật nào phải Học viện Hý kịch Mạnh Tiểu Kinh muốn thi, thí sinh trường Mỹ thuật còn phải phỏng vấn?
Bài thi Mỹ thuật đã được niêm phong, giáo viên chưa bắt đầu chấm bài thi, vị giảng viên này không có bất kỳ tư liệu nào để xem, bởi vậy chẳng hề nể nang, thẳng thừng cầm bảng kẹp tranh vẽ Mạnh Tiểu Bắc luôn mang theo người cùng cặp sách qua, từ bên trong lục lọi điên cuồng, lấy ra vài bức vẽ mà cậu luyện hàng ngày. Vị giảng viên nghiêm túc cẩn thận nhìn rất lâu, lên cơn bệnh nghề nghiệp thích dạy dỗ chỉ dẫn người khác của giáo viên, nhìn qua thôi chưa đủ, còn cầm lấy giấy ghi chú, suy nghĩ viết vài lời bình, cảm nghĩ thành một đống tờ giấy nhỏ, dán “bụp” “bụp” thẳng lên trên tranh của Mạnh Tiểu Bắc.
Sau đó ông kẹp bảng vẽ lại, xong xuôi rồi đưa trả Mạnh Tiểu Bắc.
Mạnh Tiểu Bắc nắm hai tay thành đấm, siết chặt bàn tay, cũng không dám nhìn kỹ lời bình mà vị giảng viên dùng bút đỏ viết cho cậu, từng tờ từng tờ chữ viết chi chít nhỏ xíu, làm cõi lòng cậu rối như tơ vò.
Vị giảng viên này có bộ dạng như Phật Di Lặc, đầu tròn tròn, trên đầu lưa thưa vài sợi tóc bạc, vành tai cực kỳ to, lúc nào cũng cười tủm tỉm với người khác, nói rất từ tốn: “Mạnh Tiểu Bắc, tôi đã nghe qua tên của em rồi.”
Mạnh Tiểu Bắc bất ngờ: “… Hồi trung học em có học ở Bắc Kinh, lúc đó có học lớp phác họa nghiệp dư của trường mình, nhưng không có học lớp của thầy.”
Vị giảng viên lắc đầu, điệu cười khiến người khác không biết đâu mà lần, không phải vì lớp phác họa đó.
Vị giảng viên hỏi: “Mạnh Tiểu Bắc, em còn nhớ nhà máy sản xuất phim hoạt hình có một vị nghệ sĩ họ Thường, là họa sĩ lâu năm, mấy năm gần đây sản xuất ra được mấy bộ phim hoạt hình không?”
Mạnh Tiểu Bắc đờ người ra.
Vị giảng viên nói: “Năm kia, hắn ta có một tác phẩm, phát sóng trên Đài truyền hình, gây được tiếng vang lớn, các chuyên gia trong ngành cũng đánh giá cao. Hai năm trước ngành hoạt hình cạnh tranh không dữ dội, hắn gặp may, năm đó bộ phim ấy đạt giải phim hoạt hình được xây dựng tốt nhất trong giải Kim Kê.”
Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Em biết.”
Vị giảng viên nói: “Lão Thường là học sinh tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật chúng ta hồi những năm , sau này được phân đi xưởng sản xuất phim hoạt hình. Hơn nữa, năm đó, hắn là học trò của tôi, khi ấy tôi còn rất trẻ, là chủ nhiệm lớp hắn. Thành tích của hắn rất cao, xếp thứ nhất trong lớp tôi, quan hệ giữa chúng tôi cũng rất tốt, vô cùng thân thiết!”
Lúc đó Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên lạnh hết cả người, như thể bị người nào đó mãnh liệt ném vào trong gió lạnh, sông tuyết bên ngoài.
Trái tim cậu như bị quăng mạnh xuống đất, tan tành vỡ nát…
Con mẹ nó.
Oan gia ngõ hẹp, thế là đi đời nhà ma.
Vị giảng viên già chăm chú nhìn vẻ mặt khôi hài thay đổi liên tục giống như muốn chửi đổng trên khuôn mặt Tiểu Bắc, tủm tỉm cười thân thiện, điệu bộ thản nhiên thong thả nhưng lại như cố ý muốn vực dậy tâm trạng suy sụp của chàng thiếu niên: “Sau này cậu học sinh ưu tú ấy của tôi còn đặc biệt đến nhà tôi, khăng khăng tìm tôi khai bằng sạch! Hắn nói có một chuyện lớn nó giấu trong lòng, muốn trút hết với người thầy này!”
“Lão Thường nhắc đến tên em với tôi.”
“Tên em rất dễ nhớ, lúc đó tôi đã nhớ ngay, Mạnh Tiểu Bắc. Hai ngày này tôi xem danh sách tên các thí sinh tham gia thi, rất nhanh đã tìm thấy em, chính là em, Mạnh Tiểu Bắc!”
“Lão Thường có kể với tôi chuyện này, lúc đó em có tham gia tổ tiết mục thiết kế hoạt hình, nguyên mẫu là tác phẩm do em một mình sáng tác, sau đó lúc chính thức sửa chữa hiệu đính, lão Thường thay tên mình vào tên của em, lấy giải Kim Kê. Lão Thường già rồi, là tấm gương sáng, đức cao vọng trọng, biết mình nợ em, đoạt công lao của một đứa trẻ, lòng dạ không yên, nói sẽ chia một nửa tiền thưởng cho em.”
Mạnh Tiểu Bắc: “…”
Giảng viên Hác nhẹ gõ gõ bàn tay nhăn nheo lên mặt bàn, vuốt ve bút máy vẽ tay và bút chì phác họa, đánh giá: “Tôi xem mấy bức tranh vừa rồi của em, nền tảng và kỹ năng tiến bộ hơn so với mấy năm trước rất nhiều, không thể so sánh nổi. Cái hồi em học cấp hai, suy nghĩ tầm nhìn hạn hẹp, nét vẽ ngây ngô. Em thắng là do ý tưởng hồn nhiên khờ dại của trẻ con, lại ăn may phù hợp với thị hiếu của giới trẻ, hơi có tính đầu cơ trục lợi. Khi đó, em rất thông minh, song hẵng còn non và xanh lắm.”
“Giờ thì đã hoàn toàn khác rồi, vẽ rất tốt, thậm chí còn khá có “thần”, có tính thương mại. Mấy bức tranh bút máy này mà đi nét lên màu xong, em có thể đóng gói xuất bản luôn rồi đó.”
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nghe, không ngừng gật đầu nhưng tâm trí đã bay tận đẩu tận đâu, cõi lòng lạnh buốt, áo bông cũng chẳng thể cản nổi sự lạnh lẽo đang thét gào tuôn trào từ trong lòng.
Nhưng cậu cũng phải thừa nhận những đánh giá của đối phương, ánh mắt ông cụ này thực sự sắc hiểm.
Giảng viên chậm rãi nói: “Hơn nữa, nói cho cùng thì trước đây em không có kỹ năng nền tảng về chế tác hoạt hình, những bức vẽ tạo hình thiết kế của em, nếu không có lão Thường chỉnh sửa thêm thắt sau đó, giúp em hoàn thiện bộ kịch bản gốc, thì với năng lực của bản thân em, với tác phẩm chỉ được xây dựng từ suy nghĩ của một người, chắc chắn không thể lấy được bất cứ giải thưởng nào, trình độ của em hẵng còn lâu mới đủ. Tác phẩm đó coi như thành phẩm do hai người hợp tác, tôi nói có đúng không? Em có thấy vậy không?”
Mạnh Tiểu Bắc bĩu mỏ, cắn môi cười với vị giảng viên nọ, đúng hay không thì cậu cũng phải gật đầu hết!
Trong đôi mắt in hằn vết chân chim ánh lên sự ranh mãnh, vị giảng viên nhìn Mạnh Tiểu Bắc với ánh mắt săm soi quan sát dọ hỏi đánh giá, như thể muốn bóc toạc bộ dạng sợ sệt nhút nhát dè dặt, bóc trần đào hết nội tâm suy tư từ trong đôi mắt nhỏ dài kia. Vị giảng viên tiếp tục hỏi han cậu rất nhiều chuyện, dông dài lảm nhảm. Nào là cha mẹ em làm gì, em xuất thân từ gia đình nghệ thuật hả? Em học vẽ tất cả mấy năm rồi? Em ở Tây An học lớp nào, đã xuất bản tác phẩm nào? Biết những người nào ở Học viện Mỹ thuật Tây An?
Em đã vẽ “Autobot”?
Về Tây An, nhớ gửi một bộ truyện tranh “Autobot” đã được xuất bản đó cho tôi! Tôi muốn xem xem, rốt cục thằng nhãi như em có thể vẽ ra tác phẩm như thế nào.
Ông đây tò mò hứng thú cực kỳ, muốn coi truyện tranh cậu vẽ!
Từ đầu tới cuối Mạnh Tiểu Bắc chỉ nghe, gắng sức dằn xuống những cảm xúc cuồn cuộn sục sôi như thủy triều dậy sóng trong lồng ngực. Lúc này cậu cũng chẳng hề cảm thấy oán giận bực bội, chỉ còn dũng khí can đảm rừng rực bùng cháy: “Thầy, tác phẩm hoạt hình đó là tranh mà em vẽ vào ba năm trước, lúc đó trình độ em còn thấp, nhưng ba năm em đã đi được đoạn đường rất xa, bởi vậy hôm nay em có thể đến nơi này, em có thể gặp thầy. Tranh phác thảo mà em vẽ suốt ba năm ròng này, nếu chồng hết lên thì còn cao hơn cả em… Nếu em có thể bước vào ngành này, sau này có thể sẽ lại có cơ hội hợp tác cùng thầy Thường, tới lúc đó, tác phẩm mà em và thầy ấy vẽ ra, đã cách một trời một vực so với trình độ của giải thưởng Kim Kê mấy năm trước. Em tin là như vậy.”
“Em hy vọng em có thể trúng tuyển.”
“Em muốn cơ hội này.”
Lúc Mạnh Tiểu Bắc nói ra những lời này, giọng nói khẽ run rẩy. Bình thường cậu cực kỳ ngông nghênh bướng bỉnh, không quen cúi đầu trước người khác, chẳng bao giờ nói những lời như vậy.
Vị giảng viên già gật gật đầu, không đưa ra bất kỳ bình luận nào, cũng không hứa hẹn điều gì, ông đây còn chưa chấm bài thi đâu đó.
Năm nay tỉ lệ trúng tuyển giảm, số học sinh được tuyển vào trong khoa còn thấp hơn năm ngoái, trở về đợi tin đi, tiếp tục cố gắng thi môn văn hóa trong kỳ thi đại học! Mỗi môn em bắt buộc phải thi trên điểm đó, với thành tích các môn văn hóa của em, em chắc chắn mình có thể thi đậu sao?!
Vị giảng viên già thản nhiên liếc Mạnh Tiểu Bắc một cái, cười tủm tỉm nói.
Từ cổng trường đi ra, bởi vì quá sức hưng phấn kích động mà đầu óc Mạnh Tiểu Bắc như trống rỗng, sắc màu đen trắng điên đảo xáo động trong đầu, nhảy múa hỗn loạn.
Ở cổng trường học, cậu gọi điện cho Thiếu Đường, trong điện thoại nói lung tung lộn xộn: “Giảng viên tìm con nói chuyện! Vị giảng viên ấy không phỏng vấn bất cứ thí sinh nào khác, ông ấy phỏng vấn con!!!”
Thi năng khiếu chính là vậy đấy, lấy thực lực làm nền tảng, vượt lên trên thực lực chính là bằng vận may. Mỗi tỉnh có hàng ngàn thí sinh dự thi điên cuồng sống chết tranh nhau có mặt trong danh sách mấy chục người, người trẻ tuổi có tài hoa năng lực tầng tầng lớp lớp, nhiều vô cùng tận! Con đường theo đuổi nghệ thuật không bao giờ có điểm cuối, mà học tập thì sẽ chỉ đến một giới hạn trình độ nhất định, để mà nói về chuẩn mực của nghệ thuật thì rất mơ hồ mông lung. Về chuyện chấm điểm trong cuộc thi năng khiếu, rất khó để có thể đánh giá điểm mạnh điểm yếu, đưa ra kết luận cuối cùng, bài thi phác họa không có đáp án ABCD cố định, chấm bài thi hoàn toàn dựa vào con mắt thẩm định của giám khảo. Trong vài ngàn bài thi chọn ra những bài xuất sắc nhất, ai sẽ là Bá Lạc của ai?
Suốt mấy năm qua, bàn tay vận mệnh khẽ khàng sắp đặt chi phối, đưa Mạnh Tiểu Bắc đi đường vòng vèo, di chuyển quanh co lắt léo, dạo một vòng dài rộng rồi cuối cùng dường như lại đưa cậu trở về chốn xưa.
Cậu đi trên Vương Phủ Tỉnh, xe ngựa nườm nượp, phố phường sầm uất phồn hoa, đường phố Bắc Kinh tấp nập rộn ràng. Ở chỗ rẽ bên đường, trong đám người đón chờ, dường như có người vẫy tay với cậu.
…
Trước khi trở về Tây An, Mạnh Tiểu Bắc qua thăm bà nội, ở nhà bà ăn cơm tối.
Bà nội cười tít cả mắt, xoa khuôn mặt của thằng cháu rượu, hỏi to: “Giảng viên thích mi hả?… Đánh giá cao mi sao?!… Nội không nỡ để mi đi, nếu mi thật sự thi đậu sẽ quay về với nội ha!”
Thằng con trai độc nhất đã chôn thân ở Thiểm Tây cả đời rồi, dãi dầu gian nan, bị tai nạn lao động mắc bệnh nặng không thể quay về Bắc Kinh, thế nên thằng cháu quý tử mà có thể thi đỗ trở về thì chính là niềm an ủi lớn nhất đối với hai ông bà nội. Khóe mắt bà nội lại nhòe nước, không kìm được lau lau khóe mắt.
Lúc Thiếu Đường sải những bước dài vào trong nhà, hai mắt sáng rực lóe lên!
Ông nội Mạnh vui mừng, bởi tính cách hướng nội nên chẳng nói chẳng rằng mà lấy ngay ra rượu ngon được giấu trong tủ quần áo, nhất định muốn kéo Thiếu Đường uống rượu đế cùng. Nhưng mà lúc này, Thiếu Đường còn tâm trạng đâu mà cùng uống rượu với ông nội?
Thiếu Đường nhân cơ hội tóm lấy Tiểu Bắc từ bên cạnh bà nội đi, xách cậu tới nhà xí, bờ lưng chặn lại cánh cửa. Một tay Thiếu Đường quặp lấy bả vai Tiểu Bắc, một tay còn lại kéo đầu cậu qua, khàn giọng ép hỏi: “Bây chốt một câu chắc chắn cho cha coi.”
Mạnh Tiểu Bắc co vai lại, thành thật nói: “Hẵng chưa có gì chắc chắn nói với cha cả, phải xem vị giảng viên đó có thích bộ truyện “Autobot” con vẽ không đã! Con về tới nhà sẽ nhanh chóng đóng gói gửi cho ông ta! Cha nói coi, một ông cụ hơn sáu mươi tuổi có thể thích truyện tranh phong cách Nhật Bản, dành cho bọn trẻ con hay sao?!”
Trong mắt Thiếu Đường có đốm lửa nhỏ.
Chỉ trong chớp mắt, đốm lửa đã biến thành ngọn lửa. Ôm thằng con đẹp trai như vậy, anh sắp cứng tới nơi rồi.
Trong mắt Mạnh Tiểu Bắc, ngọn lửa dục cũng đang dần bùng lên.
Ngày mai Mạnh Tiểu Bắc sẽ ngồi xe lửa về Tây An, lần gặp sau sẽ vào mùa hè năm nay. Tiểu Bắc cực rõ ràng chuyện này, song Thiếu Đường còn tỏ tường hơn cậu. Năm đó, vào khoảnh khắc chia ly, ở nhà ga xe lửa Tiểu Bắc lãng mạn hát tặng cho cha nhỏ một bài tình ca, bài hát ấy chính là “Ước hẹn vào mùa đông”, chính bởi vậy hai người đã gặp gỡ nhau trong mùa đông ấm áp đẹp đẽ này.
Thiếu Đường nghe Tiểu Bắc kể lại vài câu đơn giản về chuyện vị giảng viên họ Hác nọ, trong lòng anh không hồn nhiên lạc quan như Tiểu Bắc, mà lại lo lắng vị giảng viên nọ có thể thật sự công tư phân minh, muốn nâng đỡ người tài, không tính toán những mâu thuẫn hiềm khích xưa kia hay không? Thiếu Đường chẳng phải người nhỏ nhen lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà chỉ bởi vì trong đơn vị, trong xã hội, anh đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy. Giả như đụng trúng vị giảng viên hẹp hòi, vì muốn giữ mặt mũi cho học sinh cũ của mình mà quăng bài thi của Mạnh Tiểu Bắc vào thùng rác, khiến cậu cút về Tây An, mãi mãi không trúng tuyển, khả năng này cũng có thể xảy ra lắm chứ.
Song anh không nói suy nghĩ này với thằng con, anh đã nghĩ chu đáo lắm rồi, nếu Mạnh Tiểu Bắc không thi đỗ theo kế hoạch của cậu, hai người vẫn sẽ bên nhau, cùng sống chung, đối mặt với vô vàn khó khăn trong tương lai.
Mạnh Tiểu Bắc cũng rất khao khát thiết tha, nháy mắt đánh ý cho Thiếu Đường: Buổi tối cha ở đây nhé, trong phòng nhỏ không có ai, ở phòng nhỏ nha?
Thiếu Đường híp mắt lắc đầu: Ông bà nội bây đều ở nhà đó.
Mạnh Tiểu Bắc: Không lo, ông bà nội con lãng tai hết rồi!
Trong mắt Thiếu Đường hiện lên ý cười, nốt ruồi bên môi run run: Chúng ta về nhà của mình, thoải mái bao nhiêu…
Sẩm tối, trong lối đi nhỏ ở hành lang nhà họ Mạnh vang lên tiếng nồi niêu chạm nhau, từng luồng hơi bốc lên từ cái chõ trong phòng bếp đang dùng chưng bánh táo xốp.
Cũng trùng hợp thay, vào đúng ngày hôm đó, khi bà nội vẫn còn chưa làm xong bữa cơm đoàn viên thì có người gõ cửa đến nhà. Thiếu Đường cười mỉm, trong lòng sung sướng phấn khởi, mau mải bước ra mở cửa, hơi ngẩn người.
Ngày hôm đó, người đến là cô út Tiểu Bắc. Mạnh Kiến Cúc lại về nhà mẹ đẻ.