Khi một người chìm sâu trong vũng bùn tuyệt vọng mà không ai có thể cứu, thì chỉ có chính người ấy mới cứu nổi bản thân mình, tự lập tự cường.
Mạnh Kiến Cúc là một người phụ nữ sinh ra đã yếu đuối nhút nhát, lớn lên rồi tính tình vẫn mềm yếu không dứt khoát, cô sẽ không bao giờ có thể giống như mẹ và mấy chị gái dữ dội quyết liệt của mình, vừa ở nhà trợ giúp chăm sóc chồng con, tự lực đảm đương mọi chuyện trong gia đình.
Cô đã qua ba mươi tuổi, cũng đã có con, cô hèn nhát không dám nghĩ tới chuyện ly hôn, song về nhà mẹ đẻ thì lại sợ mất mặt xấu hổ. Cô vẫn nhớ rất rõ, từ nhỏ mẹ ruột cô đã nghiêm khắc dạy mấy đứa con gái rằng, tập tục của người Sơn Đông chúng ta, phụ nữ gả đi rồi chính là bát nước hắt đi, là người nhà chồng, sau này dù cuộc sống tốt đẹp hay tồi tệ, có đánh có cãi nhau với chồng, nếu giỏi thì tự đánh lại, chứ đừng có chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc.
Cô út ôm cõng thằng con đi rất lâu bên lề đường, bóng dáng cô độc lẻ loi, trái tim tan nát, vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh cuốn bay theo làn gió.
Đột nhiên có luồng ánh sáng từ xe ô tô lướt qua người cô cực nguy hiểm, xe vội phanh kít lại, tiếng còi inh tai rít lên, lái xe gào thét với cô.
Từ trước tới nay sức khỏe cô vẫn rất yếu, gần như cứ cách năm là lại phải vào bệnh viện phẫu thuật một lần, khó mà có thể duy trì công việc ở đơn vị, tiền khám bệnh dần đào rỗng gần hết số tiền trong nhà. Nếu không phải còn thằng con máu mủ của mình, thì có lẽ trong khoảnh khắc tuyệt vọng đau khổ cùng cực, cô đã xông ra đường, đâm đầu vào một chiếc xe tải nào đó đang rít gào lao qua con đường Nam Thành vào sáng sớm, hoặc nhảy xuống đường sắt số luôn cho rồi.
Số phận con người với con người quá đỗi khác nhau, có những người vận mệnh rẻ rúng khốn khổ, kiên trì sống sao mà khó khăn tới thế.
Chồng cô út ngoại tình, có tình nhân bên ngoài, sau đó bị cô phát hiện, hai vợ chồng cãi nhau, bởi vậy hôm đó cô mới bỏ nhà suốt đêm không về.
Cũng vào hôm đó, lần đầu tiên cô út xác nhận chuyện thằng cháu nhà cô – Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường “ở bên nhau”, đây chính là mối quan hệ thân mật không bình thường.
Chẳng ai hay khi ấy cô út đã trải qua quá trình đấu tranh, tra tấn dằn vặt tâm lý ra sao, cố gắng cùng cực đè nén sự sụp đổ trong tình cảm cùng bí mật khủng bố như nào, càng nghĩ cô lại càng xót xa cho cái phận mình, rồi cũng chẳng dám hé răng lộ ra, không biết nên nói với ai, cuối cùng bùng nổ vỡ òa.
…
Lúc Mạnh Tiểu Bắc học đại học năm hai, vào thời khắc xuân chuyển sang hè, liên tiếp xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, đó chính là Kỳ Lượng và thầy Tiêu chia tay. Chuyện lúc ấy thật sự khiến cho Mạnh Tiểu Bắc thất vọng buồn bã rất lâu, mặc dù có rất nhiều việc đã báo hiệu trước kết quả này, nhân quả cả thôi. Con đường dành cho tình yêu đồng tính rất gian nan gập ghềnh, cần phải có dũng khí kiên định tới cùng. Lượng Lượng hẵng lông bông chưa trưởng thành, vậy nên ở cái tuổi này, chắc chắn cậu không thể cho thầy Tiêu một mái nhà, không thể gánh vác nổi trách nhiệm của một người đàn ông đối với chuyện hôn nhân gia đình.
Nói chính xác ra là thầy Tiêu “đá” Lượng Lượng. Tiêu Dật thu dọn hành lý, rời khỏi căn nhà hai người ở chung.
Theo nội tình mà Thân Đại Vĩ báo cáo với Mạnh Tiểu Bắc, lúc ấy, Dương Dĩnh chơi cửa hàng Kỳ Lượng một vố đậm, lỗ vốn nặng, tiền không biết bị ai năm lần bảy lượt đào sạch sành sanh. Trong cơn nóng giận, Thân Đại Vĩ bỏ việc, không làm cho cửa hàng Lượng Lượng nữa, giải tán! Đúng lúc này, mẹ Dương Dĩnh mò đến.
Khi ấy mọi chuyện quả thực quá cẩu huyết. Người nhà Dương Dĩnh ở thị trấn nhỏ vùng ngoại thành, khi mẹ cô ta xách chăn đệm, hành lý tới đây, thẳng thừng trải chăn đệm chỗ phòng khách nhà Kỳ Lượng, ngồi bệt xuống đất, lì lợm không đứng dậy, không đi, đòi ba ngàn đồng tiền phí “tổn thất thanh xuân”, mày muốn đá chúng tao là đá hả, không có cửa đâu! Kỳ Lượng cũng đã bực bội tức giận sẵn, đôi bên cãi chửi nhau ầm ĩ tơi bời.
Thầy Tiêu không bóc trần mối quan hệ của mình với Kỳ Lượng, chỉ nói mình là khách thuê nhà. Lúc ấy, thầy Tiêu còn nói đỡ cho Kỳ Lượng vài câu, giải vây giúp cậu.
Tiêu Dật nói với mẹ Dương Dĩnh, cớ đâu mà cửa hiệu và sạp hàng của Kỳ Lượng lại bị thâm hụt tiền bạc, tiền bị ai cuỗm mất, các khoản đều ghi rõ trong này, nếu bà còn không biết điều, giờ chúng tôi sẽ gọi điện tố giác, mời công an đến cửa hàng điều tra, xem rốt cục là do ai đào sạch tiền, là ai lén ăn gian bán dối hốt đồ trong cửa hàng đi bán, thó trộm đồ. Việc này hai bên đã tự giải quyết các khoản “mượn” và “lấy”; nếu giao công an xử lý thì chính là “cướp”, còn dính dáng tới cả chuyện bọn bà bắt chẹt, dọa dẫm Kỳ Lượng chúng tôi, nào, giờ chúng ta báo công an nhé? Nếu công an tới khám xét, kiểm kê sổ sách, điều tra dấu vân tay trong cửa hàng,… Anh họ nhà bọn bà, làm bao nhiêu trò mèo gì, thể nào cũng không thoát cho coi.
Mẹ Dương Dĩnh cuộn vội chăn đệm chạy lấy người.
Ngay sau đó, Tiêu Dật cũng lặng lẽ thu dọn hành lý của mình. Ở bên nhau mấy năm trời, khắp nơi trong nhà đều có dấu vết chung sống bên nhau của cả hai, từng thứ từng thứ đều là những kỷ niệm hồi ức đẹp đẽ, ai nỡ lòng buông tay? Kỳ Lượng ngẩn người, ngơ ngác đứng ở cửa nhà, vừa hối hận vừa đau đớn, nước mắt rơi không ngừng.
Hai người đều khóc, ôm chầm lấy nhau. Tiêu Dật an ủi Kỳ Lượng rất lâu, nói chúng ta làm một lần cuối cùng đi, sau này chia tay rồi, em có thể gặp được một người con gái tốt, lấy người ta làm vợ.
Cuối cùng ngày hôm đó cũng không làm được gì, Kỳ Lượng khóc đến mức không thở nổi, hoàn toàn suy sụp, hai người ôm nhau tựa như an ủi, cùng ngủ chung chăn trong đêm cuối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỳ Lượng bò dậy từ trong chăn, lấy chứng minh thư của thầy Tiêu đi ngân hàng làm sổ tiết kiệm, chuyển khoản, để tên Tiêu Dật.
Tiêu Dật cầm lấy quyển sổ, vừa nhìn đã trả lại: “Cho thầy tiền làm gì, thầy không phải loại người ấy… Thầy không cần tiền của em.”
Kỳ Lượng thanh minh: “Là em nợ thầy! Em giống cha em, em chỉ biết kiếm tiền, trong nhà không giữ được tiền, không chừng sau này lại bị ai đó cuỗm sạch tiền, đào hết đi, em không nỡ để người khác lấy, chẳng thà để cho thầy hết. Hơn nữa, tiền này vốn là do hai người chúng ta cùng kiếm được.”
Tiêu Dật đáp: “Không, tiền này do em kiếm, sau này em lấy vợ thì dùng. Tôi chẳng còn trẻ trung gì, thanh xuân tuổi trẻ đã qua lâu rồi, thôi không làm lỡ dở em nữa. Thời gian trôi cảnh đổi thay, vạn vật chẳng giữ nổi bước chân em. Em không cần phải gửi tôi phí ‘tổn thất thanh xuân’, chúng ta không ai nợ ai.”
Chỉ một câu nói của thầy Tiêu lại khiến Kỳ Lượng nức nở khóc lần nữa. Kỳ Lượng ôm thầy Tiêu khóc: “Là em nợ thầy, lúc đầu thầy có công việc ổn định, con đường tương lai rộng mở, chính em đã biến thầy thành kẻ thất nghiệp! Thực ra em rất hối hận, nhưng hối hận cũng muộn rồi, Tiểu Dật Dật, xin lỗi…”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Lượng thẳng thắn nói rõ với thầy Tiêu chuyện lúc trước, cậu kìm nén giữ chặt tới ngày chia tay hôm nay, cuối cùng cũng chật vật khốn khổ nói ra. Cậu đã dửng dưng thừa nhận với cha mình lâu rồi, chỉ bởi cậu cố ý muốn chọc tức ông ta. Kỳ Kiến Đông tức đến nỗi nổi điên, người cha bị chính con mình phản bội, danh dự mặt mũi mất sạch, mấy năm trời cha con bọn họ chẳng thèm qua lại cũng chính bởi chuyện này.
Trước lúc chia tay, hai người ôm đầu khóc đau đớn, giấc mộng về một mái ấm, gia đình đã từng tồn tại giờ tan thành mây khói, ai mà không đau lòng xót xa?
Thực ra trước đây Tiêu Dật đã từng nói, điều y tha thiết hy vọng, coi trọng chính là y và Kỳ Lượng có thể cùng nhau tạo nên một gia đình che gió che mưa, dù Kỳ Lượng ở ngoài ong bướm thế nào, về đến nhà, ở dưới một mái hiên, hai người vẫn là bạn đời “đường đường chính chính”, bên nhau chung sống. Nhưng cả nhà ong bướm đã kéo tới tận cửa rồi, tiếp tới không biết chừng cái người dọn chăn chiếu vào nhà Kỳ Lượng chính là bà chủ của cái nhà này… Bình thường Tiêu Dật vẫn rất dịu dàng kín đáo, luôn luôn nhường nhịn, song lần này rời đi vô cùng dứt khoát quyết tuyệt, không buồn quay đầu, cũng không để lại bất kỳ tin tức gì. Sau rốt, sổ tiết kiệm Kỳ Lượng làm y cũng không cầm, gửi lại nguyên vẹn cho Kỳ Lượng.
Sự việc này làm cho Kỳ Lượng thực sự suy sụp chán nản, cả người héo mòn tàn tạ, ra ngoài tóc tai rối bù xù thành nùi, râu cũng chẳng thèm cạo, quần áo mặc lung tung lếch thếch, hoàn toàn mất đi vẻ bảnh bao ngày nào.
Trước đây quần áo của Kỳ Lượng đều do thầy Tiêu giặt sạch, gấp cẩn thận, dựa theo kiểu dáng và màu sắc của từng mùa sắp xếp ở trong tủ. Tiêu Dật có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỉ chăm chăm mong muốn mỗi ngày sáng sớm, trước khi Kỳ Lượng đi đâu, có thể tự mình phối đồ cho Lượng Lượng, tút tát cho cậu thật đẹp trai. Tiêu Dật không ở đây, người Kỳ Lượng dần mập ra, không phải bởi vì ăn uống ngon miệng mà ngược lại do ăn uống chẳng ra sao. Trong nhà, không ai nấu cơm cho, suốt ngày ăn đồ ăn vớ vẩn linh tinh bên ngoài, hoặc ăn uống rượu chè quá độ, hoặc thậm chí đói chẳng thèm ăn.
Trong nhà bừa bộn đến mức không còn gì để nói, Mạnh Tiểu Bắc từng qua coi, khắp đất là giấy, hộp đóng gói hàng đã dỡ ra, trong phòng vệ sinh khăn nhăn nhúm dính dấp, như thể bị Kỳ Lượng gặm vậy.
Có một lần, Kỳ Lượng lục trong ngăn kéo ở bàn làm việc thấy thẻ đánh dấu sách thơm mùi gỗ đàn hương mà thầy Tiêu bỏ quên, trên đó có một dòng thơ tình tương tư, những con chữ nhỏ nhắn xinh đẹp được viết bằng bút máy. Kỳ Lượng vội vàng bọc kẹp sách đó lại, cất thật kỹ.
Con người đều như vậy đấy, trái tim một người vì tra tấn, giày vò đấu tranh mới dần dần sáng tỏ, sâu sắc, mất đi mới biết quý trọng, mới có thể trưởng thành. Người đã ở bên, bầu bạn với Kỳ Lượng suốt năm dài tháng rộng, đối với Kỳ Lượng chính là không khí và nước trong thế giới của cậu, màu sắc chẳng rực rỡ cũng chẳng quyến rũ ngát hương, song đã từng tồn tại khắp nơi khắp chốn trong cuộc sống của cậu. Mất đi không khí và nước, cậu không thở nổi, ngạt thở, thối rữa, lụi tàn.
…
Mùa hạ năm ấy, chuyện thứ hai chính là cô út hục hặc với chồng mình, bỏ nhà đi, chuyện cực ầm ĩ ồn ào, khiến cả nhà bàng hoàng chấn động!
Có một lần vào chạng vạng cô út đón con từ nhà trẻ, ở gần bến xe buýt nhìn thấy chồng mình chạy xe qua, đằng sau xe là hàng đống túi xách thời trang cao cấp thời thượng, người ngồi ở vị trí phó lái chính là người đàn bà kia.
Chính lần ấy đã phá tan dây thần kinh chịu đựng yếu ớt cuối cùng của cô út. Mạnh Kiến Cúc đeo cặp da, kéo theo con trai, vừa đi vừa khóc trên đường cái, tuyệt vọng mờ mịt bước. Cô không thể về nhà chồng, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà về nhà mẹ đẻ, càng không thể xấu hổ đến quấy rầy ba người chị mình. Các chị cô đều đã lấy chồng cả, theo tục lệ của xã hội khi ấy, phụ nữ lấy chồng thì phải ở nhà chồng, chẳng nhà ai có phòng trống, làm sao Mạnh Kiến Cúc có thể đến ở nhờ được đây? Chẳng khác nào vứt hết thể diện mà đến cậy nhờ người khác.
Vậy rốt cục cô út đi đâu?
Cô út đến nhà ga xe lửa Bắc Kinh, ở quán ăn ngoài nhà ga ăn bữa cơm và cho thằng con ăn no. Trong giây phút cùng đường tuyệt vọng, cô đã đưa ra một quyết định mà đến sau này nghĩ lại cô vẫn thấy không thể tin được… Cô đưa con trai rời nhà bỏ chạy tới Tây An.
Trong năm người con của bà nội Mạnh, tính cách ba đứa con gái đầu đều cực mạnh mẽ, dữ dội thẳng thắn, gặp phải chuyện gì cũng tuyệt đối không chịu đựng, không yếu đuối sợ hãi, ai không để bà sống yên thì bà cũng đừng hòng để mày yên thân với bà, miệng lưỡi cực ghê gớm. Bọn họ được di truyền từ mẹ, chuyện nhà chuyện công đều lo liệu đảm đang đâu vào đấy. Ngược lại, con trai và đứa con gái út lại giống cha, hai người lớn lên giống hệt ông nội, tính cách hướng nội, ít nói, chuyện gì cũng thích giấu giấu giếm giếm trong lòng tới mốc meo thối nát. Có lẽ cô út tin tưởng dựa dẫm anh trai hơn, bởi anh cô là người hiền lành, biết đối nhân xử thế, sẽ không chế nhạo giễu cợt tình cảnh khốn quẫn của cô lúc này, chắc chắn sẽ không ruồng rẫy không cho cô vào ở.
Cô út dắt con đi cả đêm không về, chồng và mẹ chồng sao có thể không cuống quýt sốt sắng? Lại chả tức tốc đi tìm ngay chứ lại?!
Rạng sáng ngày hôm sau, chồng cô út đã vọt ngay tới cổng nhà họ Mạnh. Đương nhiên, lúc này gã rất hiền lành khách sáo, chào hỏi lễ phép với mọi người, xấu hổ ngại ngùng nhận lỗi, không dám vênh vang phách lối chọc bà nội điên lên. Song bà nội cũng nào biết đứa con út nhà mình đã chạy tới đằng nào?! Chồng cô út lại chường mặt đến nhà cô cả cô hai, gõ cửa tìm người, sau đó bị đám chị em họ chửi cho tơi bời tan tác. Lần đấy cả nhà ai cũng biết hết, tưng bừng thôi rồi!
Gã chồng cô út, tới tận bây giờ vẫn chưa phai hết cơn ghen từ tận năm nảo năm nào, song cuối cùng vẫn gọi điện cho Hạ Thiếu Đường, còn mò tới tận tòa cao ốc công ty Thiếu Đường chặn người.
Chồng cô út bẽ bàng tới đỏ bừng cả mặt, mặt trơ trán bóng quấy rầy Thiếu Đường: “Nếu mày thực sự biết Mạnh Kiến Cúc ở chỗ nào, hoặc là cô ta đã gọi cho mày thì mày khôn hồn nói ngay cho tao biết để tao dỗ cô ấy về nhà!… Mày đừng có mà giở giọng nói mày không biết gì, làm chó gì mà mày không biết được?”
Thiếu Đường nhìn gã từ đầu tới chân, nghiêm túc lắc đầu: “Tôi thật sự không biết cô ấy sẽ đi đâu, suốt nhiêu năm rồi cô ấy chưa từng liên lạc với tôi! Đường đường là một người đàn ông đã có gia đình, anh không bảo vệ được vợ con mình, anh bám lấy tôi thì được ích gì? Anh đừng có mông muội hồ đồ nữa!”
“Sức khỏe cô út vốn dĩ đã yếu, mau mau mà báo cảnh sát đi, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Thiếu Đường đã đề nghị với gã như vậy.
Lúc ấy, Hạ Thiếu Đường thật sự hoàn toàn không thể tưởng tượng, lần này Mạnh Kiến Cúc rời nhà bỏ đi, sẽ đến tận nơi xa xôi ngàn dặm, hơn nữa còn mang tới cho anh và Tiểu Bắc cùng cả nhà biến cố lớn lao tới thế.
Mạnh Tiểu Bắc nghe tin cô út chạy mất tăm mất tích, cũng hỗ trợ đi tìm, còn nói ý của mình với bà nội: “Ở quê bà và ông có còn người thân nào hay không? Có khi nào cô út chạy về quê ở Sơn Đông không ạ?”
Bà nội Mạnh gọi điện liên lạc với người ở quê, không có kết quả chi. Đợi tới buổi tối ngày thứ hai, cô cả đi đồn công an báo án.
Hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc học vẽ ở trường. Hiện giờ bọn họ đang nghỉ hè, giảng viên Học viện Mỹ thuật mở lớp phác họa dành cho người lớn, dân nghiệp dư, vẽ cơ thể người, vật thực, học phí rất cao. Bởi vì Tiểu Bắc là học sinh cưng của giáo viên, nghỉ hè rảnh quá không có việc gì, chạy tới học ké lớp vẽ vật thực. Bức tranh mà cậu ngoáy bút vẽ cũng đã có thể làm tranh mẫu cho các học sinh khác.
Giảng viên đẩy cửa vào lớp, dẫn theo người mẫu trong tiết học vẽ cơ thể người lần này.
Phòng học cửa sổ đóng kín, rèm được kéo xuống, học sinh đều rất nghiêm túc chuyên nghiệp, đã tưởng tượng đâu vào đấy hết cả rồi, song vừa nhìn thấy người mẫu như nào vẫn không kìm được ngạc nhiên kêu lên, ầm ầm ĩ ĩ.
Mạnh Tiểu Bắc ngồi ở hàng cuối cùng, cắm cúi sau giá vẽ, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã đờ cả ra!
Kỳ Lượng hình như sáng sớm vẫn chưa rửa mặt cạo râu, hốc hác lôi thôi, khuôn mặt toát lên vẻ bất cần mặc kệ đời. Kỳ Lượng không để ý Mạnh Tiểu Bắc cũng ở trong phòng này, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn về phía trước, tựa như chẳng sao hết, đến đâu thì đến, cởi áo sơ mi hàng hiệu, xong còn định cởi luôn cả quần!
Ở đây có rất nhiều học sinh là cô bác trung niên từ ngoại thành, vùng nông thôi đến, từ trước tới nay vẫn chưa từng nhìn thấy sinh viên nào đẹp trai vừa trẻ như vậy đứng trên đài làm người mẫu. Cái nghề làm người mẫu này, đặt đít ngồi chết dí tiếng đồng hồ không nhúc nhích, mỗi tiếng chỉ được có đồng, bình thường ai thèm?
Kỳ Lượng cởi áo trên, lộ ra mấy múi cơ bụng và hai đường nhân ngư đẹp đẽ ở hai bên hông, da cậu cực kỳ trắng, đầu v ánh lên màu hồng nhạt.
Kỳ Lượng gục đầu, môi dẩu ra, ánh mắt cô đơn.
Với vẻ ngoài như Kỳ Lượng thì cũng đủ tiêu chuẩn đi làm người mẫu cho tạp chí kiểu “Điện ảnh đại chúng” rồi ấy chứ, một giờ thể nào cũng kiếm được mấy chục đồng. Học sinh dưới lớp đều choáng váng trước vẻ đẹp của cậu, quả thật chưa từng nhìn thấy trước đây.
Mạnh Tiểu Bắc bị cậu làm cho hoang mang ngớ người, bỗng nhiên giơ vụt tay lên: “Thầy, em, em, em có ý kiến!!!”
Tiểu Bắc bước ra, từ trên bục giảng tóm lấy Lượng Lượng, ép buộc nài néo lôi ra khỏi phòng học… Cậu đứng ở sân quát Kỳ Lượng: “Đầu óc mày có vấn đề hả?! Mày cố ý dằn vặt bản thân như vậy hay ho lắm chắc?!”
Kỳ Lượng bĩu môi: “Mạnh Tiểu Bắc, mày mặc kệ tao, đừng có chõ vào.”
Mạnh Tiểu Bắc mắng: “Mày muốn cởi trần cởi truồng trước mặt mọi người thì mày đi ngay tới quảng trường Thiên An Môn mà trần truồng ở đấy, ngay lập tức sẽ bị chiến sĩ đội Quốc Kỳ bắt ngay tại trận! Thế mới đã!!!”
Kỳ Lượng: “Quảng trường Thiên An Môn đông người lắm, tao nhát!”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cút cút cút, đừng có đến trường tao xằng bậy!… Tiêu Dật không cần mày thì thôi, mày tìm người khác sống tử tế đàng hoàng không được à? Mày tính đi bán thân thật đấy chắc?!”
…
Kỳ Lượng vẫn còn chưa tới nỗi mất não hẳn, không đi bán thân hay đến công viên Đông Đơn kiếm tình một đêm, chỉ là cậu muốn tìm nơi để trút ra. Cậu quá cô đơn, muốn tìm lấy cảm giác tồn tại, bản tính Kỳ Lượng chính là một thằng nhóc mãi không lớn, càng thiếu thốn tình thương thì lại càng thiết tha có người thương mình.
Mạnh Tiểu Bắc thật sự muốn đập cho cậu tỉnh ra.
Hai người đi dạo vô định trong thành phố, đến sẩm tối, ở quán ăn bên lề đường uống bia, ăn thịt xiên nướng, lẩu cay.
Kỳ Lượng uống rất nhiều bia, nước mắt nước mũi cùng bia chảy hết xuống, lôi hết ruột gan ra nói lấy nói để.
Hai người cụng ly, Mạnh Tiểu Bắc nói: “Lượng Lượng, giờ đây đám người kiểu đó ở Bắc Kinh đều không đi công viên Đông Đơn nữa, nghe nói đã mở rộng qua phía công viên nhỏ gần phía Bắc thôn Á Vận. Hay là mày qua chỗ đó dạo coi, xem có thấy người nào hợp mắt không.”
Kỳ Lượng khó chịu nói: “Tao cóc đi, tao quý giá như này, sợ nhiễm HIV bỏ mẹ.”
Mạnh Tiểu Bắc phun bọt bia đầy mặt cậu, đau lòng mắng: “Đáng kiếp! Hối hận rồi chứ gì? Đồ ngu như heo!!!”
Kỳ Lượng lau nước miếng bắn lên mặt, gục đầu, ra sức gật đầu, bởi vì say mà đôi mắt đờ đẫn thất thần: “Tiêu Dật vẫn là người tốt nhất, quan tâm dịu dàng chăm sóc tao nhất, mà cũng không phải vì muốn đào mỏ tao.”
Mạnh Tiểu Bắc chế giễu: “Tự do mày dùng mấy đồng tiền bẩn thỉu của mày gây chuyện đấy chứ!”
Kỳ Lượng: “Có đâu, tao cũng không để ý tới tiền bạc, đủ dùng là được rồi.”
“Kỳ thực đối với tao, chuyện buôn bán kiếm kiền cũng như chơi đồ hàng, giỡn chơi ấy mà! Cũng như mày thích vẽ tranh, bẩm sinh đã thích vẽ vời thì tao này, tao thấy chuyện mở tiệm, buôn bán kinh doanh hoàn toàn dễ hơn bao nhiêu so với việc mày vẽ phác họa tượng thạch cao, cũng chẳng vất vả gì!… Tao thật sự không coi nặng tiền bạc như vậy.”
Mạnh Tiểu Bắc dữ dằn liếc Kỳ Lượng một cái, song có lúc cậu không thể không thừa nhận, con người ai cũng có sở trường riêng, Kỳ Lượng di truyền từ cha cậu, loại người chẳng có bản lĩnh tài năng cóc gì, song được mỗi cái chuyện tài vận cực suôn sẻ may mắn. Kỳ Lượng lớn lên có vành tai to lớn mềm mại rất có phúc, da trắng trẻo, khuôn mặt tròn tròn như bánh trôi nước, đẹp như con gái. Đàn ông giống nữ, hơn nữa còn có làn da mịn màng, dựa theo nhân tướng học lưu truyền, thì chính là gương mặt phú hộ “xắt ra tiền”!
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Nếu thầy Tiêu còn có tình cảm với mày, mày có cầu xin thầy ấy trở về không?”
Kỳ Lượng cúi đầu bần thần rất lâu, không thể trả lời câu hỏi này.
Chắc chắn là Tiêu Dật còn tình cảm với Lượng Lượng. Nói thì nói Tiêu Dật “chết tâm” với Lượng Lượng, chứ thực ra chỉ bởi Tiêu Dật quá yêu Lượng Lượng, cuối cùng kìm nén đau thương chọn lựa buông tay, không phá hủy tương lai cả đời của cậu, để Lượng Lượng lấy vợ, sống như người bình thường, khỏi phải dằn vặt khổ sở.
Tối đó Kỳ Lượng uống quá nhiều, quay người nôn mửa xuống cống thoát nước bên lề đường, tất cả đều nôn hết lên nắp ống thoát nước.
Hai anh em sóng vai ngồi trên lề đường, hứng gió, ánh mắt mơ hồ, khung cảnh trước mắt rộn ràng phồn hoa, thời gian tựa thoi đưa vút qua trong chớp mắt, ngàn vàng chẳng mua nổi năm tháng thanh xuân.
Tiểu Bắc hỏi: “Rốt cục mày với con mụ kia đã lên giường chưa?”
Kỳ Lượng đáp: “Cũng không tính là đã ngủ với nhau hẳn, chưa làm xong.”
Tiểu Bắc: “Làm chính là làm, không làm chính là không làm, gì mà chưa làm xong?”
Kỳ Lượng gãi gãi mũi: “Thì không làm cái đó đó, đột nhiên cảm thấy khó chịu kỳ cục! Chẳng hiểu sao mỗi lần tao ở cùng với con gái thì đều nghĩ tới Tiêu Dật.”
Mạnh Tiểu Bắc khinh thường: “Chắc chắn cái đó của mày không được nên không thể làm người khác, cũng chỉ có thầy Tiêu mới chịu mày, bằng lòng bao dung, chứa chấp chiều chuộng mày.”
Kỳ Lượng ôm mặt còng lưng, tự giễu bật cười, sau đó chầm chậm rơi nước mắt, đôi mắt đẹp đẽ vương đầy nước.
“Ngày thầy ấy rời xa tao, tao vô cùng đau khổ, lúc ấy đột nhiên như thể tan nát tim gan. Mày biết không Mạnh Tiểu Bắc, cái cảm giác ấy tựa như lúc mà cha mẹ tao bỏ nhau, mẹ tao rời nhà một đi không quay về, không cần tao nữa, sau đó cha tao cũng chuyển đi, có vợ mới, nuôi con mới… Tiêu Dật cũng đi rồi, đây là lần thứ hai trong đời tao cảm giác như thế, nhà tao lại tan, mỗi người một nơi, chẳng ai yêu tao nữa.”
“Hai bọn tao ôm nhau khóc, giây phút ấy tao cảm thấy, có lẽ tao thật lòng yêu thầy ấy… Tao thật sự biến thành đồng tính luyến ái rồi, tao thích một người đàn ông…”
…
Vốn là Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ ghét Lượng Lượng, loại người đa tình lăng nhăng, song giờ lại nảy lên sự đồng cảm với cậu.
Kỳ Lượng không thể thừa nhận mình là “đồng tính”, hai năm rồi trong lòng Kỳ Lượng trải qua sự mâu thuẫn đấu tranh kịch liệt, cũng như sự giằng xé vật lộn của Tiểu Bắc và Thiếu Đường trước đây. Tiêu Dật là nhân vật đóng vai “mẹ” của Kỳ Lượng, Kỳ Lượng như thể bị mẹ bỏ hai lần, dù rằng thằng con là cậu mắc tội tày trời bị trừng phạt đích đáng thì cũng là tự làm tự chịu.
Mạnh Tiểu Bắc muốn về nhà nói với Thiếu Đường, hay là chúng ta nói địa chỉ dạy học với phòng cho thuê của thầy Tiêu cho Lượng Lượng, tác hợp cho hai người đó nối lại tình xưa?
Tiêu Dật vẫn đang dạy học ở lớp Hán Ngữ dành cho quản lý cao cấp xí nghiệp, tiền lương đủ sống, thuê một phòng khác ở trong thành phố.
Máy nhắn tin vang lên, không ngờ lại là Mạnh Tiểu Kinh nhắn cho cậu: [Anh biết chuyện cha đến Bắc Kinh không?]
Mạnh Tiểu Kinh cùng bạn học đến đảo Tần Hoàng du lịch, tìm hiểu phong tục tập quán, sưu tầm ca dao dân ca, liên tiếp nhắn vài tin: [Hình như cô út chạy về nhà chúng ta ở Tây An, rốt cục là có chuyện gì vậy?]
[Có khi nào cha đã biết chuyện của anh rồi không?!]
[Em chỉ muốn nhắc anh là em cảm thấy cha đã biết rồi.]
…
Mạnh Tiểu Bắc tạm biệt Kỳ Lượng, tự ngồi xe buýt về nhà, hoàn toàn chẳng để tâm tới chuyện này lắm. Cậu ở ngõ nhỏ gọi điện thoại tới nhà bà nội, trong điện thoại bà nội nói giọng rất to: “Bặc Bặc, cha mi về đây rồi, còn đưa cô út về nữa rồi! Cô út không việc gì hết, mi yên tâm ha!…”
Thiếu Đường nghe chuyện Mạnh Kiến Dân đến Bắc Kinh, hơi sửng sốt, trầm lặng một lúc nói: “Tiểu Bắc, hay bây về nhà bà nội đã.”
Mạnh Tiểu Bắc nói vội gì, mai về.
Cả đêm không xảy ra chuyện gì, Mạnh Tiểu Bắc ngủ rất say. Đêm nay Thiếu Đường không yên giấc lắm, trở người vài lần, nửa đêm đứng lên phủ chăn lên bụng cho Tiểu Bắc, sợ thằng con mình bị cảm lạnh. Thiếu Đường đến ban công phòng khách đứng, lẳng lặng hút thuốc, ngước nhìn cảnh đêm nửa thành phố Bắc Kinh. Phía nơi chân trời, những đám mây nặng nề trĩu trịt đang trườn đến.
Sáng sớm hôm sau, hơn sáu giờ, Thiếu Đường tỉnh dậy, quay đầu lặng lẽ nhìn, thấy Mạnh Tiểu Bắc nằm dang chân dang tay trên giường, đũng quần dựng đứng. Thiếu Đường không kìm được nhẹ nhàng vuốt chim nhỏ cho cậu.
Mạnh Tiểu Bắc bị vuốt tỉnh, cũng sờ dương vt đang cương lên của Thiếu Đường, nói: “Để con sờ chỗ nhiều lông nhất của cha.”…
Mạnh Tiểu Bắc dậy đi vệ sinh, chuông cửa nhà bọn họ vang lên, có người gõ cửa.
Cổ họng Mạnh Tiểu Bắc vào sáng sớm khàn khàn, khản giọng hỏi: “Ai đấy?”
Ngoài cửa không có ai trả lời.
Mạnh Tiểu Bắc cởi trần, mặc một cái quần đùi, đeo dép lê: “Thu tiền điện à? Mới có mấy giờ, sớm vậy trời!”
Cậu lại gần sát “mắt mèo” trên cửa, mắt cậu vốn cận thị nhẹ, mặt nhếch nhác mờ mịt, nhìn không rõ lắm, rồi hốt nhiên sững sờ…
Thiếu Đường đi ra từ trong phòng: “Ai gõ cửa đấy?”
Mạnh Tiểu Bắc quay mạnh đầu lại, trong mắt lóe lên sự hoảng loạn, nhìn chằm chằm Thiếu Đường.
Hai người nhìn nhau, khi ấy vẻ mặt Thiếu Đường vô cùng bình tĩnh, không nói không rằng, dường như anh đã đợi ngày này lâu rồi. Thiếu Đường lặng lẽ cầm hai chiếc áo sơ mi từ trên ghế sô pha lên, để Tiểu Bắc cũng mặc quần áo đàng hoàng vào.
Thiếu Đường từ từ đi ra mở cửa.
Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên ghìm tay Thiếu Đường lại, vẻ mặt toát lên sự gàn bướng ngang tàng, quật cường bi tráng, như thể thà chết cũng không khuất phục, chuẩn bị lên máy chém hy sinh. Thiếu Đường lắc đầu với Tiểu Bắc: Không sao, bây bỏ ra.
Mạnh Tiểu Bắc nói khẽ: Con mở cửa, cha tìm chỗ né trước đã.
Thậm chí trong chớp mắt cậu đã nảy ra suy nghĩ, để Thiếu Đường đeo dây phòng vệ, từ cửa sổ phòng bếp trèo xuống, rơi xuống sân phơi nhỏ, sau đó lại chui qua cửa sổ tầng đó về hành lang, lặng lẽ chuồn mất. Thiếu Đường hoàn toàn có thể trốn thoát mà thần không biết quỷ không hay, khiến người ta không thể bắt gian.
Thiếu Đường gỡ từng ngón từng ngón tay Mạnh Tiểu Bắc, dùng ánh mắt ra lệnh: Né sang bên, về phòng đợi, không phải việc của bây.