Mười Năm

chương 9: hiềm khích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rượu ngon nào ngại ngõ sâu, thịt ngon sợ nhất chó thương nhớ hoài. () Trong cổ tay áo, khắp cả người Hạ Thiếu Đường đều thoang thoảng hương thơm của thuốc lá Khỉ lông vàng cùng rượu Tây Phượng, người phải lòng anh, đâu chỉ có đám công nhân viên chức trong khu tập thể nhà xưởng.

. Nguyên gốc: 酒香不怕巷子深, 肉香最怕狗惦记着. Ở đây, 酒香不怕巷子深 – Rượu ngon nào ngại ngõ sâu nằm trong câu真金不怕红炉火,酒香不怕巷子深。Vàng thật không sợ lửa, rượu ngon không sợ ngõ sâu. Nghĩa gốc là vàng thật dù có nung trong lửa vẫn không bị làm sao, rượu ngon, thơm thì dù có ngõ sâu vẫn có người ngửi ra được, và biết tới.

Còn câu trong truyện, mình nghĩ ý là ví Hạ Thiếu Đường như rượu thịt thơm ngon, dù đã trốn ở nơi hẻo lánh xa xôi, nhưng vẫn có người biết – tìm được, và khiến người ta chú ý, nhớ thương không quên. Phần sau chương này mọi người sẽ hiểu rõ hơn ý của câu:

Hôm nay, Thiếu Đường đi ra từ cửa sắt lớn của doanh trại Tây Câu, lái xe tải lớn vào núi, trên xe chở đồ cấp dưỡng tháng sau của mấy trạm gác trên núi.

Xe tải vừa mới vòng ra khỏi cửa thôn chạy qua cánh đồng ngô, thì đã có vài người mặc áo xám xanh chặn đứng xe anh lại.

Hạ Thiếu Đường phanh kít lại, ló đầu ra: “Tôi bảo này, sao anh không đến cổng khu tập thể quân đội mà chặn xe ấy?”

Thanh niên cầm đầu vuốt mái tóc rối bù, nhếch mép cười đểu giả: “Khu tập thể quân đội của các cậu, anh nào dám chặn!”

Thiếu Đường gẩy tàn thuốc trên bệ cửa sổ, lắc đầu đáp: “Đừng có cản đường, bố đây đang việc.”

Thanh niên bám vào cửa kính xe, cười tít mắt chụp lấy vai anh: “Thiếu Đường… anh em tìm cậu ôn tí chuyện xưa, đi mấy chuyến mà chẳng gặp được cậu, gọi cho đại đội của mấy cậu thì họ nói cậu không có đó… sao cậu lại trốn anh chứ.”

Thiếu Đường: “Việc quái gì phải trốn anh.”

Gã thanh niên nói giọng Bắc Kinh, thoạt nhìn có vẻ xêm xêm tuổi Thiếu Đường, cũng có khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, nét đẹp phảng phất sự ngả ngớn đểu giả. Bên dưới mặc một cái quần nhăn nhúm ống loe, vô cùng “sành điệu”. Nếu như là mấy năm trước, dám mặc kiểu quần này vênh vang ra đường, thể nào cũng bị bắt lại, coi là bè lũ phản động của giai cấp tư sản.

“Thiếu Đường, anh nhớ cậu.”

“Tôi không nhớ anh.”

“Thiếu Đường, sao cậu có thể vô tâm vô tình như thế, cạn tình tới vậy!”

“Đoàn Hồng Vũ, anh bị bệnh à?”

Hạ Thiếu Đường vướng phải tên phiền phức này, hai người ngồi xổm ven đường, hít đất ăn bụi, chụm đầu châm hai điếu thuốc.

Loại thuốc lá mà cậu ấm Đoàn hút, là thuốc “Đại Trung Hoa”, nhà gửi từ Bắc Kinh lên, còn cao cấp hơn cả thuốc lá Khỉ lông vàng, sáu hào một hộp.

Đoàn Hồng Vũ nịnh nọt lấy lòng Thiếu Đường, gã dán sát lại ngọt xớt bảo: “Thiếu Đường, cậu không còn khó chịu vụ lần trước bạn anh chặn đường cướp của trên núi chứ ha? Cậu giận anh à?”

Mặt Thiếu Đường không đổi sắc, thờ ơ nói: “Hóa ra là bạn của anh thật? Tôi biết ngay mà, trừ anh ra thì có ai mà làm mấy trò bậy bạ đó?”

Đoàn Hồng Vũ cười nửa miệng: “Cậu không nể mặt anh?”

Thiếu Đường bảo: “Ngày hôm đó tôi làm nhiệm vụ trinh sát tuần tra.”

Đoàn Hồng Vũ cười mỉa: “Anh vừa nghe bọn họ nói tới người họ Hạ cái là, ây da, dám liều lĩnh đụng vào họng súng của anh em anh đây, khác nào đánh vào mặt anh đâu! Chà, mấy tên đó anh bắt tới đây đền tội với cậu hết, có được không?”

Hạ Thiếu Đường bật cười: “… Đừng nói vớ vẩn nữa, tôi còn việc phải đi đây.”

Đoàn Hồng Vũ đột nhiên quặp chặt lấy cổ Thiếu Đường, thân thiết kéo anh lại, hơi thở nóng rực phả tới: “Cậu bận gì chứ, ngồi tâm sự với anh.”

Thiếu Đường hút thuốc: “Tâm sự ông nội nhà anh!”

Hạ Thiếu Đường thầm nghĩ trong lòng bố đây là ai chứ, lại còn phải ngồi tâm sự với mày, mẹ nó mày vênh vang quá rồi đấy!

Vẻ ngoài Đoàn Hồng Vũ đường hoàng chín chắn, nhưng chỉ là một gã thanh niên vô lại, quen biết đã lâu với Thiếu Đường. Nếu tính kỹ ra, từ hồi nhỏ tí, lúc họ còn mặc quần thủng đít ở khu tập thể quân đội ở đường Ngọc Tuyền đã quen nhau, hai người đều là con em của bộ đội xuất thân từ những gia đình tốt (). Sau đấy, Thiếu Đường tới Thiểm Tây trước, hai năm sau cậu ấm Đoàn cũng bị sung quân tới đây, làm công trong phân xưởng nào đó ở khu thuộc nhà máy chế tạo ô tô.

. Nguyên gốc: 根红苗正, ý chỉ người xuất thân từ gia đình tốt, một cách nói trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, ví dụ như xuất thân từ công nhân, con em liệt sĩ.

Đoàn Hồng Vũ trút ra một bụng bực tức oán trách, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự tủi thân căm hờn: “Anh mày sống khổ bỏ mẹ ra, Thiếu Đường, cậu phải châm chước cho anh chứ, bọn cậu làm lính trong quân đội, chẳng thiếu thốn gì, còn anh?”

“Ở cái nơi quỷ quái chim chẳng buồn ị này, cả năm liền anh mày chưa được ăn gà nướng vịt quay lấy một lần, bố đây sắp điên rồi! Bọn anh cũng thèm lắm chứ, bọn anh là ai, vì cớ gì mà phải chịu khổ chịu cực ở cái nơi rừng núi hẻo lánh này? Từ trước tới nay anh chưa từng phải sống khổ sở vầy đâu!”

“Bố đây đếch chịu, cái mẹ gì chứ.”

“Ông nội Đoàn nhà cậu mà không được sống thoải mái… thì con mẹ nó đừng hòng có đứa nào được sung sướng!”

Hạ Thiếu Đường vốn chẳng buồn quan tâm tới những chuyện đâu đâu đó, chỉ là chuyện này có liên quan tới bà nội Mạnh Tiểu Bắc nên anh mới bận tâm. Giờ đây anh rất thân thiết với người nhà Mạnh Tiểu Bắc, trong lòng tự khắc thiên vị một bên hơn, tình cảm thân sơ khác nhau, há chi với loại người như Đoàn Hồng Vũ thì còn phải suy xét gì nữa sao?

Thiếu Đường nói: “Sau này đừng có làm mấy chuyện quá đáng như vậy nữa, đều là bà con trong thôn, người ở công xưởng, thiên tai loạn lạc có nhà nào không khổ? Chớ có hà hiếp người khác.”

Đoàn Hồng Vũ tủi thân trợn tròn đôi mắt đẹp: “Anh mày hà hiếp ai? Cậu còn đi giúp đỡ bọn nông dân trong thôn, bọn họ mới là lũ sung sướng giàu có kìa! Có đất có ăn có trâu có bò, bọn họ thiếu ăn thiếu mặc à, quốc gia còn phân phát tiền với lương thực cho đám thanh niên trí thức, cậu có dám thề là mình không để người trong thôn vơ vét hơn nửa không? May mà chúng ta vẫn còn trong nhà máy đấy!”

“Năm đó anh em ta cầm gậy gộc ra đường, khắp mấy con phố lớn ở đường Ngọc Tuyền đều là địa bàn của chúng ta, khung cảnh ngày ấy thế nào, đã bao giờ phải chịu tủi hờn ức hiếp chưa? Nhớ năm ấy, chúng ta đến Trụ sở Thị Ủy đánh nhau với bọn nhãi nhép đó…”

Thiếu Đường cắt lời: “Mấy chuyện cũ rích vớ vẩn từ tận năm nào tháng nào, còn nhắc làm gì nữa.”

Đoàn Hồng Vũ: “Hai anh em ta lừng danh khắp chốn, thậm chí còn có danh hiệu trong cả cục công an, có tiền án, anh không nhắc tới thì cậu vờ không quen anh sao?”

Đoàn Hồng Vũ nhìn đăm đăm khuôn mặt không chút cảm xúc của Thiếu Đường, bĩu môi nói: “Thiếu Đường, cậu làm lính rồi, khoác lên mình bộ đồ quân nhân thì ngay lập tức ra dáng nghiêm chỉnh đứng đắn, trong mắt đâu còn mấy người bọn anh.”

“Cậu hoàn toàn khác hồi còn bé, khiến người ta phát ghét!”

Mắt Đoàn Hồng Vũ đỏ rực, vô cùng khó chịu.

Hạ Thiếu Đường rũ mắt, bờ lông mi đen láy khẽ run rẩy, những lời nói ấy như đâm tới tận sâu trái tim anh. Tất nhiên giờ đã khác trước đây, lớn rồi, trưởng thành rồi, hiểu chuyện, biết phân biệt đúng sai phải trái. Với lại, vài năm làm lính trong quân đội, phải siết mình theo kỷ luật, rèn giũa tôi luyện, mài giũa tính tình, trên khuôn mặt khóe mắt dần nhuốm sự chững chạc vững vàng, điềm đạm bình thản, nói chuyện cũng rất ôn tồn nhã nhặn. Thoạt nhìn ngỡ như anh hơn Đoàn Hồng Vũ ít nhất cũng phải tuổi, có ngờ đâu thực ra anh còn sinh sau đối phương vài tháng.

Ngày ấy, trong thành Tứ Cửu () xe quân đội hống hách tung hoành, Hồng Vệ Binh tạo phản, cướp đoạt tài sản phá hoại khắp nơi, xã hội vô cùng loạn lạc, rất nhiều học sinh trung học bị mắc kẹt trong đây, lang thang vất vưởng, gây rối suốt ngày, cả thanh xuân trác táng hư hỏng. Quốc gia chịu trách nhiệm xử lý những thành phần này, trục xuất hàng loạt thanh niên trí thức lên núi xuống thôn, đi Đông Bắc, đến Tân Cương xây dựng binh đoàn. Công việc của những thanh niên tri thức này ở nông thôn vô cùng khổ cực. So với họ, được đi lính hoặc làm công trong nhà máy là còn may chán. Vào năm đó, cái gì cũng cần phải có quan hệ, xã hội coi trọng xuất thân, phải là con cháu của Hồng Ngũ Loại () mới có thể thông qua thẩm tra chính trị của quân đội hoặc nhà máy.

. Nguyên gốc là 四九城, thành Tứ Cửu, hay chính là cổng thành của Hoàng Thành, cách gọi khác của cổng thành bên trong thành. Bốn cổng của Hoàng Thành gồm cổng Thiên An, cổng Địa An, cổng Đông An, cổng Tây An. Còn cổng trong thành bao gồm: cổng Chính Dương (cổng trước), Sùng Văn, Tuyên Võ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng.

Hiện nay, thành Tứ Cửu đã không chỉ Triêu Dương, Tuyên Võ, Sùng Văn hay các khu vực nội thành, mà còn chỉ Bắc Kinh.

. Hồng Ngũ Loại là một loại danh xưng cho một số thành phần có địa vị cao trong xã hội, xuất hiện sau năm , khi toàn Trung Quốc được giải phóng, trải qua thời kỳ cải cách ruộng đất, công thương nghiệp công và tư kết hợp, phân chia giai cấp trong nông thôn và thành phố.

Ở khu tập thể quân đội, Hạ Thiếu Đường và Đoàn Hồng Vũ chính là những kẻ đại diện cho thành phần lông bông, vô công rồi nghề. Những năm đó cả hai đều sống vô cùng bừa bãi liều lĩnh, buông thả chơi bời. Sau này, vận mệnh từng người từng người một đều bị vòng xoáy thời đại cuốn trôi, trong những năm tháng loạn lạc ấy, trở thành những con người dẫu không cam chịu phận bèo dạt mây trôi nhưng cũng vô phương thoát ra khỏi cảnh tù túng trói buộc. Trong nhà máy chơi bời lêu lổng, đến thôn làng chung quanh trộm gà bắt chó, gây sự đánh nhau, rước lấy khiếu nại của dân làng với lãnh đạo, mấy loại chuyện này hả, đám người Đoàn Hồng Vũ quá là quen tay.

Càng lớn, tính tình Hạ Thiếu Đường càng chín chắn điềm đạm, bởi vậy khoảng cách giữa anh và Đoàn Hồng Vũ mỗi lúc một xa, không còn cùng gã náo loạn gây sự như xưa. Quân trang mà Thiếu Đường mặc, đã kìm hãm sự điên cuồng và ngang ngược chảy rần rật trong con người anh. Địa vị anh còn cao hơn Đoàn Hồng Vũ một bậc, sự uy phong toát ra một cách tự nhiên, dao ba góc cũng đã đổi thành súng trường từ lâu. Theo những lời nói chất đầy sự căm ghét của Đoàn Hồng Vũ thì có thể hiểu: “Tao là thằng lưu manh thấp kém, giờ đây thằng họ Hạ mày cũng chỉ là một thằng lưu manh mặc áo lính mà thôi!”

Thiếu Đường có những trù tính khác, anh thử dò hỏi: “Hồng Vũ, tôi nghe nói trong danh sách sinh viên cắt cử năm nay ở nhà máy có anh? Anh xin về hả?”

Ánh mắt Đoàn Hồng Vũ vô cùng thờ ơ dửng dưng: “Cũng coi như sắp thoát khổ để được về nhà rồi.”

Thiếu Đường nhướng mày: “Có anh thật hả? Anh hớt được chỉ tiêu?”

Đoàn Hồng Vũ thoắt cái ra vẻ sung sướng, giọng nói nhão nhoẹt, mặt nóng rực dán sang chỗ Thiếu Đường: “Thương nhớ anh hả? Muốn cùng anh về?”

Hạ Thiếu Đường né tránh khuôn mặt tươi cười hớn hở của đối phương, nặng nề nói: “Anh tranh giành chỉ tiêu sinh viên với những công nhân thuộc gia đình không có lối thoát ấy làm gì, rõ ràng anh thừa sức dựa vào quan hệ để vào bộ đội làm lính cơ mà.”

Đoàn Hồng Vũ: “Anh làm lính làm cóc gì, anh không bì lại cậu, không chịu được khổ đâu.”

Hạ Thiếu Đường: “Đầu óc bã đậu như anh mà cũng đòi đi học?”

Đoàn Hồng Vũ khinh thường nói: “Anh không học được, nhưng học viên công nông binh có thể quay lại thành phố!”

“Bố đây sống chết chịu đựng cũng để quay về Bắc Kinh!”

“Vào đại học học dẫu học vớ vẩn tương lai cũng xán lạn, ra trường sẽ được làm cán bộ cơ quan! Tội gì anh phải khổ sở sống cùng đám nông dân trong vùng thung lũng heo hút này chứ?!”

Ánh mắt Hạ Thiếu Đường dần ảm đạm, lòng nặng nề, vì danh sách này, anh đã gọi về Bắc Kinh nhiều lần. Im lặng một lúc lâu, anh hỏi ướm: “Hồng Vũ, hay là, anh đừng tranh nữa, bỏ đi được không? Hoặc là sang năm anh hẵng đi, nhường suất của anh cho người khác.”

Đoàn Hồng Vũ kinh ngạc: “Ý cậu là gì?”

Hạ Thiếu Đường: “Anh vẫn còn trẻ, không vợ không con, việc gì phải vội?”

Đoàn Hồng Vũ: “Vớ vẩn.”

Hạ Thiếu Đường nói nghiêm túc: “Đoàn Hồng Vũ, không phải tôi gây sự với anh, nhà máy bọn anh đúng là phân biệt đối xử, vốn dĩ làm gì tới lượt anh, đáng ra nên để những công nhân lâu năm đã làm tám, mười năm trở về mới phải. Nói thẳng ra, làm đếch gì đến lượt anh hớt được chỉ tiêu?”

Đoàn Hồng Vũ quay đầu nhìn chằm chằm Thiếu Đường, tức giận nói: “Tên họ Hạ kia, sao hôm nay cậu cứng đầu lì lợm vậy hả?!”

Cuộc nói chuyện ngày ấy, hai người không hợp ý, người nào người nấy bực bội ra về.

Thiếu Đường đứng lên, buồn bực dùng đế giày di di tàn thuốc.

Đoàn Hồng Vũ lầu bầu mắng chửi Hạ Thiếu Đường cạn tình cạn nghĩa, không đứng về phía anh em, lại nói thay người dưng.

Hạ Thiếu Đường chọc thẳng vào sự thật, Đoàn Hồng Vũ là một gã trai trẻ chuyên phá hoại, lông bông vô tích sự, trong công xưởng suốt ngày trêu mèo dọa chó, chẳng làm được việc gì ra hồn. Theo lệ, loại người này làm đếch gì có thể lấy được chỉ tiêu, rành rành là dạng con ông cháu cha đi cửa sau.

Hạ Thiếu Đường thật tình rất để tâm tới nỗi lòng của Mạnh Kiến Dân, hỏi thăm nghe ngóng, mới biết được chỉ tiêu vẫn còn chưa hoàn tất mà bên trong công xưởng đã phân chia xong, người nào người nấy có phần hết rồi. Tên nhãi Đoàn Hồng Vũ đến là hên. Những đầu ra tốt hồi ấy, một là làm lính, hai là dựa vào quan hệ để cuỗm được chỉ tiêu sinh viên. Như kiểu hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân, chẳng thuộc dạng con ông cháu cha cũng chẳng có bản lĩnh gì, xác định chết già ở thung lũng này thôi, vĩnh viễn cũng chẳng quay về được!

Hạ Thiếu Đường khởi động xe, bụi bay mù mịt, Đoàn Hồng Vũ ăn đủ bụi đất, từ ngoài cửa xe gào lên: “Thiếu Đường, cậu phải lòng ai trong xưởng rồi phải không?”

“Cậu bận lòng tới vậy, là muốn chạy chỉ tiêu cho người yêu bé nhỏ của mình hả? Cậu muốn đưa ai về Bắc Kinh?”

Hạ Thiếu Đường khó chịu đáp: “Tôi không yêu ai.”

Trong mắt Đoàn Hồng Vũ tràn ngập sự tủi thân cùng tức giận, thậm chí còn tỏa ra sự ghen tỵ mơ hồ: “Thiếu Đường, nói cho anh mày hay, cậu thân thiết với ai tới vậy? Là nam hay nữ?!”

Yêu đương ông nội nhà mày, lại còn nam với chẳng nữ? Hạ Thiếu Đường thầm chửi.

Khi ấy, anh cũng chẳng rõ vì sao cậu ấm Đoàn lại đỏ mặt tía tai như thế, mặt trơ trán bóng, dùng dằng mãi chưa xong.

Thiếu Đường lừ mắt: “Anh tưởng tôi không biết chắc, tìm Tiểu Huệ trong thôn vào đồng ngô mà quần nhau.”

Đoàn Hồng Vũ lập tức hỏi: “Cậu ghen à?”

Cậu ấm Đoàn đúng là một gã điên cuồng ngạo mạn, thực ra bản chất Hạ Thiếu Đường cũng là một kẻ như thế, chỉ là vài năm nay, sự kiêu ngạo ấy đã bị kiềm hãm, rất hiếm khi tức giận. Anh nhấn ga, quẳng lại một câu: “Cút!”

Đoàn Hồng Vũ nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng nghiêng của Thiếu Đường qua cửa sổ xe, vừa khó tin vừa căm tức, đôi mắt như khắc đục lên mặt Hạ Thiếu Đường.

Xe tải phát ra tiếng khởi động ầm ầm, khiến người ở lại ăn đầy bụi đất.

Vì chuyện Mạnh Kiến Dân mà Thiếu Đường buồn hết cả lòng. Anh cũng có sự xúc động và nông nổi tuổi trẻ, dục tốc bất đạt, tận đáy lòng chôn giấu mong muốn đẹp đẽ nhưng lại chẳng cách nào thực hiện, không đủ năng lực hoàn thành ước ao của Mạnh Kiến Dân, giúp chẳng đặng, nên không khỏi buồn bã thất vọng, cảm thán số mệnh đen đủi, thậm chí cảm thấy có lỗi với đối phương.

Suy cho cùng, anh cũng mới chỉ là một thanh niên chớm tuổi, mới trải qua một ít khó khăn, chưa từng gặp phải quá nhiều thất bại suy sụp, phong ba bão táp trong đời người. Theo quan niệm triết học nhân sinh của một giai cấp nào đó, cuộc đời mỗi người, không có khó khăn gì mà không thể vượt qua được, cùng lắm thì dựa vào quan hệ hoặc sự giúp đỡ của bạn bè người thân là có thể giải quyết trở ngại, đạt được mục đích. Nếu bọn họ không rơi vào cảnh đường cùng không lối thoát, không từng mất đi lòng tin hy vọng, sẽ không thể hiểu được tận cùng nỗi đau khổ, dằn vặt trong cuộc đời.

Thiếu Đường lại đến khu tập thể, đưa Mạnh Tiểu Bắc đi chơi, nhưng không hề ghé qua nhà họ Mạnh.

Không may Mạnh Kiến Dân nhìn thấy anh từ trên ban công, gọi từ đằng xa: “Thiếu Đường…”

Mạnh Kiến Dân bước thật mau đến, nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt dịu dàng: “Xuống núi hả? Sao không vào trong nhà chơi?”

Hiếm khi Thiếu Đường xấu hổ, ngại ngùng nói: “Một chốc là tôi phải đi rồi.”

Mạnh Kiến Dân: “Chị dâu cậu đã làm mì sợi rồi.”

Thiếu Đường: “Suốt ngày ăn chực nhà anh thì kỳ quá.”

Không như Thiếu Đường, tâm trạng Mạnh Kiến Dân rất tốt, giống như anh cả, kéo tay Thiếu Đường, thậm chí còn hơi hấp tấp: “Cái cậu này, đã ăn chực bấy lâu rồi, ăn một bữa cũng là ăn, mười bữa cũng là ăn, còn khách sáo với cả tôi nữa hả!”

Hạ Thiếu Đường cố ăn cho xong, uống vài chén rượu, sau rốt vẫn kìm lại không dám nói ra sự thật tàn khốc cho đối phương. Anh sợ phải nhìn thấy ánh sáng, niềm tin và cả sự hy vọng sẽ tắt ngóm trong đôi mắt Mạnh Kiến Dân.

Nhìn quanh bốn vách tường nhà Mạnh Kiến Dân, bốn con người chen chúc trong một gian phòng, đồ dùng đơn sơ, thứ duy nhất khiến người ta phải ghé mắt nhìn chính là một dãy giấy chứng nhận công nhân hạng nhất, bằng khen thưởng trong xưởng suốt bao năm nay, biểu dương của công đoàn. Trong nhà, giường lớn kê sát vào tường, bên trên có mấy chồng sách, đều là tuyển tập các loại, nào là tiểu thuyết Liên Xô, Toán học, Giáo trình tự học công trình điện tử… Bản thân Hạ Thiếu Đường đã mấy năm không học hành gì, hồi xưa thì lông bông, nhưng anh rất kính nể người học giỏi, đối với người bụng đầy chữ nghĩa như Mạnh Kiến Dân, lại còn đẹp trai thông minh ngời ngời, trong lòng tự nhiên sinh ra thiện cảm, hy vọng đối phương sẽ gặp may mắn tốt đẹp.

Cái gọi là “yêu ai yêu cả đường đi”, không biết bởi anh thích Mạnh Tiểu Bắc mà quý lây sang Mạnh Kiến Dân hay vì ngưỡng mộ Mạnh Kiến Dân mà càng đối tốt với Mạnh Tiểu Bắc, khi ấy tự Thiếu Đường cũng không rõ.

Há miệng mắc quai, ngày hôm sau, Thiếu Đường tiện việc lái xe tới Bảo Kê, lẳng lặng đưa Mạnh Tiểu Bắc vào thành phố chơi. Trong nhà khách bộ đội ở nội thành Bảo Kê có mấy nhân viên cấp dưỡng, là chỗ thân tình với đại đội bọn họ, làm cho họ một nồi lẩu dê, còn có đùi dê quay.

Mạnh Tiểu Bắc cực vênh vang ngồi ở chỗ phó lái, ra vẻ khoe khoang: “Ông đây cũng có thể lái xe tải lớn!”

Thằng nhóc thối, lúc thốt ra chữ “ông đây”, ngữ điệu biểu cảm đến là buồn cười. Ngay cả tóc trên đầu cũng dựng cả lên, đúng là một thằng nhóc vô cùng cá tính.

Hạ Thiếu Đường: “Muốn lái hả, sau chú mày dạy cho.”

Mạnh Tiểu Bắc rất hiếu động, Hạ Thiếu Đường quay qua nhắc: “Thắt dây an toàn vào.”

Anh vươn tay sang cài dây an toàn cho Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Bắc táy máy tay chân, đợi lúc Thiếu Đường nghiêng đầu qua, lập tức vò loạn tóc anh.

Hạ Thiếu Đường gằn giọng mắng: “Láo lếu!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Vò tóc chú thành tổ chim.”

Hạ Thiếu Đường phì cười, dạy cậu: “Đây không gọi là tổ chim, đừng có nói bừa từ đó… Trước mặt cha nhóc không được nhắc tới mấy chuyện ấy của ông đây, hiểu chưa?”

Mạnh Tiểu Bắc ra dáng người lớn, đôi mắt đen láy tinh ranh, đắc chí gật đầu: “Cháu-đã-rõ!”

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nói: “Dây an toàn này lỏng quá, không giữ được cháu.”

Hạ Thiếu Đường: “Nhóc hẵng còn nhỏ lắm.”

Mạnh Tiểu Bắc nảy lên sáng kiến, thừa dịp đối phương không để ý cậu đột nhiên trượt xuống, chui ra khỏi dây an toàn, trèo lên đùi Thiếu Đường, động tác còn nhanh hơn cả con khỉ!

Hạ Thiếu Đường giữ tay lái, cau mày gằn giọng quát: “Đừng có nghịch!”

“Đù mẹ thằng nhãi này, muốn chết hử.”

“Đang lái xe chứ…”

Hạ Thiếu Đường mắng vẫn mắng, hút thuốc, thành thạo phanh xe, ngồi lại tử tế, bẻ tay lái, lại nhấn ga lái tiếp.

Anh lo Tiểu Bắc bị ngã từ trên đùi xuống, một tay cởi dây an toàn, quấn lại trước người, buộc Mạnh Tiểu Bắc với mình vào với nhau, cài khóa cẩn thận.

Mạnh Tiểu Bắc cùng giữ tay lái với Thiếu Đường, oai phong lẫm liệt, nhìn xuyên về con đường phía trước, chí khí bừng bừng của đàn ông được thỏa mãn tột cùng.

Mà đối với Thiếu Đường, đó cũng là một loại thỏa mãn tận cùng, khi một người đàn ông được người khác dựa vào, quyến luyến không rời, chứng minh rõ ràng cho sự quan trọng của bản thân, khiến cho cõi lòng vô cùng sung sướng và tự hào. Bởi vậy đã là đàn ông thì đều thích có con cháu, không chỉ là sự ràng buộc máu mủ, mà còn bởi, ôm một đứa con trong lòng, ngay lập tức sẽ cảm thấy bản thân giống như một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, được ngưỡng mộ, được cần đến…

Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên đùi vững chãi của Thiếu Đường, kêu lên: “Ui, hơi bị chật.”

Hạ Thiếu Đường: “Không muốn chật thì lăn luôn xuống đi.”

Mạnh Tiểu Bắc vuốt ve cái bụng tròn vo của mình: “Vừa rồi, cháu ăn đẫy thịt dê quay, nhà cơm của bộ đội các chú đúng là ngon hết sẩy! Chú coi coi, bụng cháu phình lên rồi nè!”

Hạ Thiếu Đường cười.

Mạnh Tiểu Bắc ngạc nhiên kêu lên: “Chú cũng ăn nhiều, đừng có đẩy bụng vào lưng cháu! Thiếu Đường, giờ chú béo như thế, lúc tắm cháu nhìn thấy bụng chú cứ rung lên từng nhịp đó!”

Hạ Thiếu Đường mắng: “Vớ vẩn, người nhóc nhìn thấy trong buồng tắm là chú mày hả! Đó là Diêu Quảng Lợi, béo núc ních bụng mỡ cứ rung lên.”

Mạnh Tiểu Bắc cười đểu: “Haha… bụng mọi người đều trắng hết cả mà, mà mông chú còn trắng hơn bụng chú nữa đó! Trắng bóng sáng chói lòa mắt luôn! Cháu không phân biệt rõ được.”

Thực ra Mạnh Tiểu Bắc phân biệt rất rõ ràng, vóc dáng Thiếu Đường cân đối, hơi gầy một chút, phần eo dẻo dai, mông rất cong, làm sao mà không phân biệt rõ cho được?

Từ khi ấy hai người đã ở chung với nhau như thế, lời qua tiếng lại, không ngừng trêu chọc kích đểu nhau, phấn khích vô cùng.

Xe tải tròng trành trên con đường thôn quê, dọc đường đất vàng bay mù mịt, trên núi hoa nở muôn nơi, trong mắt hai người ngập tràn hình ảnh tuyệt đẹp của phong cảnh ven đường…

Chính chuyến đi này, trên con đường từ Bảo Kê về Tây Câu, đã nổi lên một cơn giông tố không thể tưởng được

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio